Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 49: Chỗ dựa




=.= Người này thật sự quá mức vô sỉ rồi, ngay cả chuyện này cũng có thể lấy ra để uy hiếp. Nhưng mà ta cũng không biết làm thế nào, thật sự là đã không còn sức mà cáu giận với hắn, cuối cùng dứt khoát ném gối đầu cho hắn, ý bảo hắn nếu thích ôm thì ôm gối đầu đi, đừng có làm phiền ta. Mã Văn Tài hừ nhẹ một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa, lại đem gối đầu đặt sau đầu ta. Chỉ là suốt đêm ấy, hắn nhất định không có buông tay của ta ra.

Buổi sáng ngày thứ hai, Mã Văn Tài không ở trong phòng, hôm nay thời tiết hình như rất tốt, ta nghĩ hắn có lẽ đã ra ngoài luyện võ từ sáng sớm. Mộc Cận theo thường lệ lại đến đây giúp ta trải lại giường chiếu, búi lại tóc, có sự giúp đỡ của nàng, ta cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn nhiều. Bởi vì chiều nay ta sẽ lén chuồn khỏi trường để đổi thân phận với ca ca, vì thế ta phải đem thu dọn vài thứ, nhất định không thể để ca ca nhìn thấy, tỷ như đống chữ xấu gà bới mà căn bản không nhận ra được là đang viết cái gì. = = tóm lại, tất cả những gì có thể làm lộ ra ta không phải là học sinh giỏi mà chính là một con gà, toàn bộ đều cần phải thu dọn cho sạch sẽ mới được!

Kỳ thực từ mấy ngày trước đến bây giờ, chữ viết bằng bút lông của từ cũng đã khá hơn nhiều lắm rồi, nhưng mà so với nét chữ mà chủ nhân trước đây của thân thể viết thì khó coi hơn nhiều lắm, cho nên đề phòng lộ chuyện, ta vẫn nên chuẩn bị mọi thứ cho sẵn sàng.

Mọi thứ cơ bản là đã thu dọn xong, ta bởi vì không thể rời khỏi trường, nên bảo Mộc Cận trước thay ta đem những đồ cần dùng chuyển xuống núi. Mộc Cận vừa rời khỏi phòng ngủ, Mã Văn Tài đã quay trở lại, không biết hắn tính toán thế nào mà trùng hợp như vậy. Bởi vì vừa mới luyện võ xong, cả người đầy mồ hôi, Mã Thống liền múc nước cho hắn rửa mặt chải đầu, thuận tiện thay quần áo, ta đợi đến lúc hắn thay xong quần áo mới, hai người chúng ta cùng đến phòng ăn cơm.

Trên đường đến phòng ăn, Mã Văn Tài hình như rất cao hứng, hỏi ta hôm nay tại sao lại chủ động chờ hắn, bình thường đều là tự chạy đi ăn cơm một mình. Ta thầm nghĩ chẳng phải là mấy lần ta định chạy đi trước thì sau đó đều bị ngươi túm tay áo không cho đi sao, sau đó lúc ăn cơm lại bắt đầu châm chọc, khiêu khích ta, còn cố ý lấy đồ ăn của ta, để tránh cho lúc ăn chịu tội, chi bằng hiện tại chờ thêm một chút.

Đến phòng cơm, ta kinh ngạc phát hiện hôm nay người phụ trách bưng bê là Cốc Tâm Liên, Tô An cũng vui vẻ hớn hở ở bên cạnh nàng xem xét. Bởi vì Mã Văn Tài mấy ngày nay luôn lấy cớ không cho ta đến phòng giặt đồ, chỉ mấy lần lúc chiều tà ta mới nhìn thấy nàng. Cốc Tâm Liên nhìn thấy ta cũng rất vui, lén lút cho ta thêm đồ ăn, lại còn hỏi ta xem vết thương đã đỡ hơn chưa. Kết quả không ngờ chỉ mới dừng lại nói được hai câu, thì đã có người chờ không được, vội vàng đi lên bảo Cốc Tâm Liên cho hắn thêm đồ ăn, kì lạ nhất là không phải Mã Văn Tài, mà là Vương Lam Điền.

Này, người này hôm nay thực sự rất khá nha, cư nhiên không có vì thấy chúng ta mà chạy trốn, còn dám ở đây hô to gọi nhỏ. Ta liếc mắt nhìn Vương Lam Điền, hắn không có để ý ánh mắt đánh giá của ta, rất kiêu căng đi đến trước mặt Cốc Tâm Liên, cằm hơi ngẩng lên, đưa bát cơm về phía trước.

“Xới cơm.”

“Là ngươi!” Cốc Tâm Liên biến sắc, thìa trong tay rơi bụp một tiếng trên mặt bàn, cả người nàng sợ tới mức lùi lại phía sau mấy bước. Tô An vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: “Tâm Liên cô nương, cô quen biết Vương công tử sao?” Cốc Tâm Liên lại nhanh chóng đẩy hắn ra, vội vã trốn ở sau lưng ta, nắm chặt áo của ta, ủy ủy khuất khuất nói: “Diệp công tử, hắn…”

“Hắn làm gì, Tâm Liên cô nương? Có chuyện gì ngươi cứ nói ra, không cần khách khí.” Ta thấy Cốc Tâm Liên kinh hoàng như vậy, mà thái độ của Vương Lam Điền lại rất lớn lối, không khỏi nhíu mày. Nhưng Cốc Tâm Liên lại lắc đầu không nói lời nào, chỉ sợ hãi đến phát run. Ta không thể không trấn an nàng, rồi ngẩng đầu nói với Vương Lam Điền:

“Vương Lam Điền, ngươi nói xem có chuyện gì xảy ra? Ngươi làm gì khiến Tâm Liên cô nương sợ ngươi như vậy, lập tức nói rõ ràng cho ta!”

Vương Lam Điền khiếp đảm một chút, quay đầu nhìn sang Mã Văn Tài, thấy hắn vẫn tiếp tục ăn, không để ý gì đến việc này, lá gan liền lớn hơn, ngẩng cao đầu nói với ta: “Diệp Hoa Đường, ta khuyên ngươi đừng có quản chuyện nhà người khác. Cái con tiện nữ kia lúc trước làm hỏng quạt của ta, ta còn chưa có tìm nàng tính sổ, thế mà nàng lại định ở đây làm ác nhân cáo trạng trước.”

“Ngươi, ngươi nói bậy! Rõ ràng chính ngươi thả cây quạt gãy vào trong chậu hoa!” Cốc Tâm Liên biết là có ta che chở, lá gan cũng lớn hơn, thò đầu ra chỉ trích hắn. Vương Lam Điền thay đổi sắc mặt, còn muốn nói thì ta đã tiến lên phía trước một bước, vươn cánh tay cản đường hắn.

“Lam Điền huynh, Diệp Hoa Đường ta vốn là không thích xen vào việc của người khác. Bất quá nếu đã là ngươi làm bẩn chậu hoa của Tâm Liên cô nương, ta không thể không nói một câu.” Ta nói xong liền cười nhẹ, thẳng thắn vươn tay ra trước mặt hắn: “Trả tiền bồi thường đi.”

“Bồi thường cái gì tiền!” Vương Lam Điền tức giận nói. Ta tiếp tục mím môi cười: “Đương nhiên là tiền hoa. Ngươi ném cây quạt vào chậu hoa của người ta, là bẩn hết cả hoa, Tâm Liên cô nương có tấm lòng Bồ tát không so đo với ngươi, nhưng mà Diệp Hoa Đường ta lại là người công bằng, tự nhiên phải thay nàng làm chuyện này.”

“Tránh ra!” Vương Lam Điền đem tay gạt tay ta ra, trừng mắt, giận dữ nói, “Ta nói cho ngươi biết, Diệp Hoa Đường, người đừng tưởng rằng có Văn Tài huynh làm chỗ dựa thì ngươi liền lên mặt. Hiện giờ Vương Trác Nhiên Vương đại nhân còn ở trong trường. Ngươi dám tùy ý làm bậy, vũ nhục bạn học, đừng trách ta báo cáo Vương đại nhân, để hắn đem phẩm trạng của ngươi xếp cuối!”

“—Vậy ngươi làm thử xem!”

Mã Văn Tài vốn đang cúi đầu ăn bánh nướng đột nhiên mở miệng cắt ngang lời của Vương Lam Điền. Hắn đẩy khay cơm sang một bên, đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh ta, giống như vô tình đem đẩy Cốc Tâm Liên ra, khoác vai ta, cao cao tại thượng nói với Vương Lam Điền:

“Ta cho hắn chỗ dựa thì thế nào? Một đám phế vật các ngươi cũng dám bắt nạt hắn!” Hắn nói xong thì tung một cước, liên tục đá Vương Lam Điền, Vương Lam Điền bị dọa đến rúm ró, không dám nói nữa, mặc cho Mã Văn Tài đạp vào ngực hắn, còn run rẩy cầu xin tha thứ, miệng không ngừng nói: “Văn Tài huynh, ta không dám, ta không dám nữa.”

“Hừ.” Mã Văn Tài lại bồi thêm một cước, cho đến lúc khóe miệng của Vương Lam Điền rỉ máu, mới thu chân về, giương mắt nhìn phòng cơm một vòng, tuyên bố lạnh như băng: “Ta nói cho tất cả các ngươi biết, chuyện của Diệp Hoa Đường, cũng là chuyện của ta, về sau cẩn thận cho ta! Nếu ai dám bất kính với Diệp Hoa Đường, chính là đối nghịch với Mã Văn Tài! Kẻ nào không sợ chết thì cứ bước ra đây.” Tất cả học sinh đang trong phòng ăn bị hắn dọa liền ào ào trả lời, đồng thời ánh mắt nhìn về phía ta cũng thêm một phần sợ hãi.

“Văn Tài huynh.” Ta cảm thấy hắn làm vậy có chút quá đáng, định thử khuyên can một câu. Mã Văn Tài lại hình như biết ta định nói gì, tỏ vẻ không cần nhiều lời, mấy tên kia đều là trời sinh đê tiện, ngươi giúp họ một chút, bọn họ còn có thể lấy oán báo ân. Tuy rằng lời này quá mức bá đạo, nhưng thật ra cũng là bắt đúng bệnh của Vương Lam Điền, hắn bị Mã Văn Tài đơn phương bắt nạt như vậy, cũng không dám kiêu ngạo nữa, vội vàng cúp đuôi chạy trốn.

Tô An lắp bắp nói cảm ơn ta, ta không hiểu tại sao vì thế không lên tiếng trả lời, chỉ quay đầu lại an ủi Cốc Tâm Liên vài câu. Cốc Tâm Liên nước mắt lưng tròng, thấp giọng nói “Cảm ơn ngươi, Diệp công tử”, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, Tô An vội vàng ân cần đỡ nàng, lại tiếp tục an ủi.

Ta cảm thấy buồn cười, Tâm Liên cô nương vừa xinh đẹp vừa thanh tú, Tô An thích nàng cũng không có gì là lạ. Mã Văn Tài lại không ngừng giục ta đi mau, vì thế ta liền chào bọn họ, theo Mã Văn Tài lên giảng đường.

Vẫn như bình thường, ta ngồi đầu ở giảng đường, sau mới đột nhiên nhớ tới, bản thân vừa nãy hình như còn chưa ăn cơm…Bởi vì chuyện của Cốc Tâm Liên, nên ta liền quên luôn. Chính lúc đang đói meo ấy, bên cạnh lại có người đẩy đẩy ta, đưa cho ta một cái túi giấy, mở ra thì thấy bên trong là một xếp bánh nướng.

“Sau này ra khỏi cửa phải nhớ kĩ những gì mình cần làm.” Mã Văn Tài hừ một tiếng, liếc ta, ta cảm kích cười với hắn sau đó xoay người đi, lỗ tai hơi hơi ửng hồng. Ta có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lót dạ mấy cái bánh nướng thì bắt đầu tiết học buổi sáng. Hôm nay lên lớp vẫn là Trần phu tử như thường lệ, bởi vì Đào Uyên Minh sau khi đến trường đã xuống núi đi dạo xung quanh, nghe nói phải đi chơi mấy ngày mới quay về giảng bài. Trần phu tử giảng khiến ta thật buồn ngủ, thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học, ta tạm biệt Mã Văn Tài, một mình lén lút trốn xuống núi, đi đến nhà trọ tìm ca ca.

Vị ca ca này của ta, cũng là Diệp Hoa Đường chân chính, sớm đã không bình tĩnh được, vừa thấy ta thì hai mắt phát sáng, tựa như hận không thể trực tiếp xông lên lột quần áo của ta, người ngoài không biết có khi còn nghĩ là tên háo sắc này lại phát bệnh.

Ca ca vốn muốn để ta mặc đồ con gái, nhưng bản thân ta lại cảm thấy không quen, vẫn là mặc đồ con trai, chỉ là đem đồng phục học sinh trường Ni Sơn đưa cho hắn. Diệp Hoa Đường quần áo hằng ngày mang đến cũng không ít, nhưng bộ nào cũng màu sắc sặc sỡ, thêu hoa cẩm tú, dù nhìn kiểu gì, cũng cảm thấy đây là đồ chỉ có bọn ăn chơi trác táng mới mặc. = = thậm chí còn có một đôi hài, trên mặt đính hai quả trân châu, ta thực muốn hỏi ca ca còn đồ nào xa xỉ hơn nữa chăng?

Ngược lại, Diệp Hoa Đường cũng oán hận ta ăn mặc đơn giản, còn nói muội muội ở trong trường nhất định là đã chịu khổ không ít, ngay cả son môi cũng không dùng, lại không mang theo đồ trang sức, lại hứa chờ ca ca mấy hôm nữa đến sòng bạc, nhất định sẽ đặt mua cho ngươi một ít son bột nước loại thượng hạng. Lần này ca ca ra ngoài, cũng chỉ mang theo ít đồ, nên bảo ta trước cứ lấy son của ca ca mà dùng. Hắn dặn dò xong hết mọi nhẽ, liền lấy từ túi hành lý ra không ít hộp son bột nước, còn có nước hoa hồng, tất cả đều đưa cho ta. Bản thân hắn trên mặt đã phủ một tầng phấn, xoay qua xoay lại trước gương cảm thấy rất thỏa mãn.

Ta bị sét đánh toàn thân rồi, Diệp Hoa Đường cũng không để tâm, chỉ hỏi ta tướng mạo của học sinh trong trường. Ta cơ bản nói cho hắn tên của một vài người, lại dặn Mộc Cận trông chừng đại công tử cho tốt, đừng để ai nhìn ra sơ hở. Mộc Cận liên tục gật đầu, mặc dù ta vẫn không cảm thấy an tâm, nhưng cũng đành để Diệp Hoa Đường dẫn theo Mộc Cận, phe phẩy quạt ra khỏi cửa, thẳng hướng đến trường.

= = Người này thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ…Thật sự không có vấn đề gì chứ?

Theo lý thuyết, hắn là con trai chuẩn, hẳn so với ta phải càng thêm thuận lợi.

Nhưng mà…Vì sao ta vẫn cảm thấy, trong lòng khí lạnh không ngừng dâng lên a…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.