Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 43: Rơi xuống núi




Mã đại gia cư nhiên cũng tới đây.

Ngài không có việc gì thì đến đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ cũng là mang đồ đến?

Ta cảm thấy đầu choáng váng, ôm chặt chăn, nỗ lực ở trong chăn mặc quần áo. Mã Văn Tài bước vào, cố ý nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi mở miệng hỏi:

“Tuân Cự Bá đâu? Tuân Cự Bá đi đâu, mà trong phòng chỉ có hai người các ngươi?” Hắn nói xong liền quay đầu nhìn ta, rất nhanh lại chuyển sang nhìn Lương Sơn Bá, âm u nói: “Đã trễ thế này, sao Sơn Bá huynh còn ở đây?”

“Chuyện là, ta mang đồ đến cho Diệp…Là mang đồ đến cho Diệp huynh”. Lương Sơn Bá chỉ chỉ cuốn sách trên bàn, nói ngắc ngứ. Mã Văn Tài cũng không thèm nhìn quyển sách, chỉ cười lạnh một tiếng, bước nhanh đến bên giường của ta. Ở trong chăn, ta vừa mới mặc thêm được một cái tay áo, vì thế, giờ phút này bị dọa sợ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng. Lương Sơn Bá nhanh chóng bước lại, che cho ta, không để Mã Văn Tài đến gần. Ta trốn phía sau hắn, càng gấp rút tống cái tay vào áo ngoài.

“Ngươi tránh ra! Định lén lút làm cái gì?” Câu này của Mã Văn Tài là nói riêng với mỗi người. Đôi mắt hẹp dài của hắn híp lại, hình như lại hoài nghi điều gì đó, lúc này không chút khách khí đẩy Lương Sơn Bá ra, muốn lật chăn của ta lên. Lương Sơn Bá nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, dùng sức kéo ra ngoài, miệng lớn tiếng kêu: “Văn Tài huynh, Diệp huynh giờ muốn nghỉ ngơi, chúng ta mai hẵng đến đi!” Hắn nói xong những lời này, nháy mắt với ta một cái, không quan tâm Mã Văn Tài đang giãy giụa, dùng sức kéo hắn ra ngoài cửa, sau đó khép cửa lại cho ta. Trong lòng ta vô cùng cảm kích, vội vàng nhanh nhẹn chụp lấy vải quấn ngực, buộc lại cẩn thận, cũng sửa lại áo ngủ chỉn chu. Mã Văn Tài một lần nữa lại phá cửa mà vào, nhìn thấy ta đã mặc xong quần áo, mới phẫn nộ đứng ở cửa, ánh mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn khắp trên người của ta.

Lương Sơn Bá sau đó cũng chạy vào, lúc đầu còn vô cùng khẩn trương, sau đó thấy ta quần áo đã chỉnh tề, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ta gật đầu với hắn, ý bảo nơi này đã không còn chuyện gì, hắn cứ về trước đi. Lương Sơn Bá lại nhìn Mã Văn Tài, ra dấu cho ta, tỏ vẻ muốn hỏi ta và Văn Tài huynh một mình ở đây không có chuyện gì chứ? Ta lắc đầu, bảo hắn đừng lo lắng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Mã Văn Tài đứng một bên, nhìn chúng ta khoa tay múa chân ra hiệu cho nhau, lại tức giận, ánh mắt cứ nhìn qua nhìn lại chúng ta, khiến cho Lương Sơn Bá vô cùng xâu hổ, đợi đến lúc ta xua tay liền vội vàng rời đi. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại ta và Mã Văn Tài.

Ta không thể hiểu nổi người này tới đây làm gì, sau một lúc lâu mới hỏi ra miệng: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Quan tâm đến bạn cùng trường, thế nào, không được hay sao?” Mã Văn Tài hừ lạnh một tiếng, phẩy tay bảo ta lấy trà rồi ngồi xuống trường kỉ. Ta thầm thở dài trong lòng, rót cho hắn chén trà. Mã Văn Tài lười biếng nhấp một ngụm, nói ta nước chưa đủ ấm, làm lãng phí trà ngon. Ta mặc kệ hắn, bản thân đem tất cả đống sách đang vứt loạn lung tung trên mặt đất, ngay cả trên trường kỉ cũng có, xếp chúng lại vào giá sách. Ngay lúc ta đang thu dọn, lại chợt thấy Mã Văn Tài nói:

“Ngươi thật sự muốn đổi phòng?”

Tay ta đang xếp sách bỗng dừng lại, ta cúi đầu không hé răng. Mã Văn Tài lại nói: “Ngươi cũng thật nhẫn tâm, lại nỡ bỏ mặc để ta ở cùng phòng với cái tên mắc bệnh mộng du.”

= = Hắn, cư nhiên lại chơi đòn tình cảm với ta, hắn không thấy xấu hổ mà mở miệng nói thế sao?

“Không đúng, là ngươi bảo ta cút, về sau không gặp nữa sao?” Chuyện này vừa xảy ra mấy hôm trước, ngươi đừng hòng phủ nhận! Ta còn nhớ rõ từng câu từng chữ đây này!

“Chuyện kia, là ngoài ý muốn, chỉ là nhất thời tình thế cấp bách thôi.” Mã Văn Tài lại quay đi, “Cũng chỉ là một câu nói thôi mà, ta cũng không thực sự có ý muốn đổi ngươi, ở cùng với nhau cũng tốt, tự nhiên đổi làm gì?”

“Nhất thời tình thế cấp bách?” Ta cười lạnh, “Tại sao lại là nhất thời tình thế cấp bách? Chẳng qua là vì ta là con trai, khiến cho ngươi thất vọng, phải không?”

“Ngươi quan tâm cái đó làm gì?” Mã Văn Tài nhíu mày, “Ta lúc đó chỉ là đùa chút thôi, ngươi sao có thể là con gái chứ? Chuyện này nói ra ngoài, nhất định cũng không có ai tin. Hơn nữa, ngươi nửa đêm ngủ có thói quen đánh người, cũng chỉ có ta mới chịu nổi ngươi, người khác chắc gì đã được như vậy? Ngươi không phải cũng là bạn bè với Tuân Cự Bá sao, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn mỗi ngày thương tích đầy mình?”

“Này, cũng không có chuyện gì, chờ hắn hai ngày nữa trở về, ta sẽ ngủ trên trường kỉ.” Ta vuốt cằm, nghiêm túc nói, “Bất quá ta lại muốn hỏi, Tần Kinh Sinh nửa đêm bị mộng du, đó cũng thực sự là vấn đề lớn, Văn Tài huynh sẽ không vì hắn bị như vậy mà đánh hắn chứ?”

“Nếu sợ hắn bị đánh, ngươi đổi trở về đi. Ta cam đoan với ngươi, trong trường này, trừ Diệp Hoa Đường ngươi ra, ta sẽ không hạ thủ lưu tình với bất kì kẻ nào.” Mã Văn Tài đem bát trà đặt lại trên bàn, lẳng lặng đứng dậy nhìn ta, thanh âm đột nhiên lại trở nên dịu dàng, “A Đường, trở về đi, đừng giận dỗi ta nữa.”

“Rõ ràng là ngươi đuổi ta đi…Còn làm cho ta tức giận…” Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ta đột nhiên cảm thấy rất oan uổng, thanh âm cũng không tự giác mà nghẹn lại. Rõ ràng hắn giả bộ bị thương, còn gạt ta làm thư đồng cho hắn, vì hắn mà cắt hoa quả, khâu quần áo, khâu không đẹp còn phải khâu lại. Kết quả thì sao chứ, bắt nạt ta một phen, sau đó lại trở mặt, nói một đống thứ kì quái, mở miệng bắt ta cút, còn ném đồ ăn đi, cái kẻ sáng nắng chiều mưa như thế, bảo ai có thể chịu đựng được chứ? Ngươi cho rằng bây giờ chỉ cần nói vài câu ngon ngọt liền dỗ được ta trở về? Nói cho ngươi biết, đừng nằm mơ!

“Được rồi, là ta mơ, là ta mơ.” Mã Văn Tài bước lại, ôm lấy ta, lấy tay xoa xoa hốc mắt của ta, còn mở miệng trêu chọc, “Có nam tử nhà ai, không dưng lại khóc thế này không a? Được rồi, A Đường, đừng tức giận nữa, ta hứa về sau sẽ không nặng lời với ngươi nữa.”

Ta khụt khịt mũi, tự trách mình không có chuyện gì thì khóc mếu gì chứ. Lúc này, lại đột nhiên cảm giác được tay của Mã Văn Tài đang vuốt ve dọc theo bả vai ta, không ngừng sờ soạng. Ta vội vã nhảy ra khỏi lòng hắn, tức giận nói: “Mã Văn Tài! Tay ngươi đang sờ chỗ nào vậy?”

“A, không, không có gì. Ta thấy ngươi quần áo còn lộn xộn, đang định giúp ngươi sửa sang lại.” Mã Văn Tài nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt vô tội, trái lại còn chất vấn ta, “Ta nói a, ngươi sợ cái gì chứ? Dù sao mọi người đều là con trai, giúp nhau sửa lại quần áo có gì ngại ngùng đâu?” Hắn nói xong còn nhanh nhẹn vươn tay, sờ khắp mặt ta.

Ta tức đến mức đầu cũng muốn bốc khói luôn, vậy mà Mã Văn Tài cũng không để ý thấy, còn dám tiếp tục hỏi: “À, đúng rồi, A Đường, lúc nãy ngươi cùng Lương Sơn Bá ở trên giường làm cái gì?”

Ta nói, “Huynh đệ giúp đỡ nhau thôi.”

Mã Văn Tài: “…”

Người kia vẫn cứ ái muội với ta, làm cho ta thật khó hiểu. Hắn ý muốn ta đổi trở về, không muốn cùng Tần Kinh Sinh kia một phòng, nhưng mà nói thật, Mã Văn Tài tính tình thay đổi khó chiều, hôm nay còn tốt, ngày mai đã có thể chán ghét rồi, thật sự khiến người ta không thể đoán ra. Ta cũng không phải là loại người bao dung rộng lượng, nếu ở chung không cẩn thận thì xô xát cũng sẽ thành lửa, vừa khiến bản thân buồn bực không vui, vừa làm hàng xóm không được yên ổn.

Sau khi ta đứt quãng diễn đạt là ta không có ý muốn quay trở lại, Mã Văn Tài lại tức giận. Tuy rằng lúc này hắn không có ném đồ này nọ, cũng không có quát ta, nhưng sắc mặt lại đen như than, còn chất vấn ta có phải hay không, vì muốn lấy lòng Lương Sơn Bá, cố ý phân rõ quan hệ với hắn? Chuyện này rốt cuộc thì liên quan gì đến Lương Sơn Bá chứ.

“Văn Tài huynh, ngươi biết không, thật sự ngay từ đầu ta cũng không muốn cùng phòng với ngươi. Bởi vì tính cách chúng ta không hợp, miễn cưỡng ở cùng nhau, sẽ chỉ hằng ngày cãi nhau mà thôi.”. Chúng ta tựa như hai ngọn lửa cháy ngùn ngụt, nếu để cùng một chỗ, sẽ vĩnh viễn không tắt, mà chỉ khiến lửa càng cháy càng to mà thôi.

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Mã Văn Tài nói đến đây, hình như đã là cố gắng cực hạn của hắn. Ta thở dài, nhìn thấy đầu mi hắn đã nhăn lại thành hình chữ Xuyên ( ||| ), lẳng lặng nói:

“Đến khi nào Văn Tài huynh có thể nói với ta câu ‘Nếu ngươi muốn đổi, vậy thì đổi’, ta tin lúc đó ta sẽ nguyện ý chung phòng với Văn Tài huynh, hơn nữa, có lẽ không chỉ có ta, mà những người khác cũng sẽ như vậy. Nếu Văn Tài huynh…”

“Nói hươu nói vượn!” Mã Văn Tài cắt ngang lời ta, căm giận phất tay áo, “Diệp Hoa Đường, không muốn ở cùng phòng với ta thì cứ nói thẳng, không cần phải loanh quanh nhục nhã ta!” Nói xong, hắn một cước đá văng cửa, phất tay áo bỏ đi, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Ai, cho nên mới nói, là bởi vì ngươi như thế này a…

Lời mới vừa rồi của ta, không phải là muốn làm nhục ngươi, ta chỉ là muốn nói, mặc kệ ngươi ở chung với ai, điều đầu tiên là phải biết tôn trọng đối phương. Chỉ khi hai bên cùng tôn trọng nhau, thấu hiểu lẫn nhau thì mới có thể tránh xảy ra mâu thuẫn hay xung đột.

Ta cùng Lương Sơn Bá cũng là như vậy, mà cùng Tuân Cự Bá cũng là như vậy, nhưng sao chỉ đối với ngươi, lại không thể làm được…

Cũng không biết nghĩ cái gì, ta lại lén lút ra khỏi phòng, trở về cái phòng mà ta đã ở mấy tháng trước, trốn sau một cái cây, thò đầu vào xem. Cửa sổ không kín, mơ hồ nhìn thấy Mã Văn Tài đang ngồi dưới đèn đọc sách, Tần Kinh Sinh thì không ở trong phòng, cũng không biết là chạy đi đâu. Ta còn muốn nhìn cho kĩ, không ngờ lại đụng phải tảng đá gây ra tiếng, lỗ tai Mã Văn Tài lại rất nhạy, lập tức liền ngẩng đầu nhìn về phía ta, ta sợ đến mức ôm đầu trốn vào trong bụi cỏ. Trốn mãi ở chỗ đó, không dám ngẩng lên, chỉ sợ có ai lại đây kiểm tra, mãi sau ta mới rón rén ra khỏi bụi cỏ, chạy thẳng về phòng mình.

Hôm nay Tuân Cự Bá không ở đây, buổi tối ta chính là một mình một phòng. Bởi vì hôm qua ta phát hiện ra chuyện Mã Văn Tài bị sách đè là giả, liền bắt đầu hoài nghi tính chân thật của việc ta đêm ngủ đánh người, vì thế liền thử dựng một đống sách ở giữa, kết quả là, sáng hôm sau tỉnh lại, tất cả sách đều không suy suyển, một quyển cũng không rơi xuống.

= = Ta lại bị Mã Văn Tài dọa. Lão nhân gia ngài có thể hay không đừng có lừa gạt người ta a! Một ngày không đùa giỡn ta thì ngươi không chịu nổi sao?

Buổi chiều ngày thứ hai, Tuân Cự Bá đã trở về, ta cũng không biết hắn xuống núi làm gì, nhưng mà thấy hắn mặt mày rạng rỡ, hẳn là chuyện tốt. Sau khi hắn trở về, nghe nói ta đã ở đây, cao hứng không thôi, định giơ tay khoác vai ta, lại bị Lương Sơn Bá ngăn lại. Tuân Cự Bá không hiểu chuyện gì, mà Lương Sơn Bá lại xấu hổ nhìn ta, rồi lẩn đi rất xa, kéo theo cả bọn Tuân Cự Bá cùng Chúc Anh Đài, không để cho bọn họ như trước cùng ta kề vai sát cánh.

Hắn làm như vậy là vì nguyên nhân gì, cơ bản ta cũng có thể đoán được. Đơn giản là hắn biết ta là con gái, cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên mới cố tình xa cách. Buổi sáng nay, hắn còn âm thầm tìm ta nói chuyện, đại ý là ta còn là cô nương, không nên ở trong trường với con trai, vẫn là sớm nên nghỉ học về nhà đi, đừng để cho gia đình lo lắng.

Con mọt sách này, thật là chuyện gì cũng chõ mồm vào, cũng may là hắn có ý tốt, vì thế ta liền giải thích cho hắn là ta phải đến trường học thay cho ca ca, vì ca ca của ta ốm yếu liệt giường, lại không muốn phụ lòng cha mẹ đã kỳ vọng con có tiền đồ, vì vậy mới muốn đến trường học tập. Ta thân là muội muội của hắn, là chủ động xin đi, để huynh trưởng có thời gian tĩnh dưỡng, lại không bị chậm trễ việc học, nên ta tạm thời thay hắn ở thư viện đọc sách. Vân vân và vân vân, khiến người ta cảm động đến rơi lệ, Lương Sơn Bá nghe xong, liên tục thở dài, cảm thán ta là người trọng tình trọng nghĩa, vì người nhà mà không sợ mạo hiểm. Giờ phút này, cái tên ca ca ăn chơi đàng điếm ở trong nhà của ta, e rằng có lẽ đang hắt xì hơi liên tục rồi.

Nhưng khó khăn là, chuyện này mới giải quyết xong thì chuyện khác lại đến. Lương Sơn Bá nghe chuyện của ta xong, thề thốt hứa giúp ta giữ bí mật, chờ cho đến khi ca ca ta khỏi bệnh đi học. Nhưng vấn đề nghỉ ngơi buổi tối, hắn nghe nói ta phải ngủ trường kỉ, liền kiên quyết không đồng ý, nói ta là con gái, làm sao mà ngủ ở cái nơi cứng rắn như vậy được. Nhưng mà ta cũng không thể ngủ cùng với Tuân Cự Bá, lại cũng không có lí do gì mà bắt con nhà người ta ngủ ở trường kỉ, vì thế Lương Sơn Bá cuối cùng đành ra một cái hạ sách “long trời lở đất”.

Hắn muốn đổi phòng cho Tuân Cự Bá, để sau đó ta có thể ngủ trên giường, hắn sẽ ngủ ở trường kỉ.

Hắn vừa nói xong, ánh mắt Chúc Anh Đài nhìn ta đang từ một kẻ qua đường đột nhiên thăng cấp thành người phá hoại hòa bình thế giới. Nàng kiên quyết không đồng ý, kéo Lương Sơn Bá qua một bên, hỏi hắn xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, có phải ta đã nói với hắn cái gì không? Ta cũng không nghĩ Lương Sơn Bá có thể tốt đến mức độ nào, nên cũng muốn khuyên hắn, ai ngờ hắn không chịu nghe, kiên quyết nói ý hắn đã quyết, hơn nữa còn nhờ Tuân Cự Bá chiếu cố tốt cho Chúc Anh Đài, còn dặn Chúc Anh Đài phải chú ý một số việc, buổi tối trước khi ngủ phải uống nước hương nhu. Tuân Cự Bá thần trí đã hoàn toàn bay đâu đâu, Chúc Anh Đài thì rống lên với ta hai câu, sau đó liền quay đầu bỏ chạy, có gọi thế nào nàng cũng không quay lại.

Mọi người liền khẩn trương, vội vàng đi tìm, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, lúc này lại vừa hay gặp được Mã Thống, Lương Sơn Bá liền hỏi thăm hắn có thấy Chúc Anh Đài đâu không? Mã Thống nói hắn không thấy, lại hỏi chúng ta có thấy công tử nhà hắn không, hắn nói công tử nhà hắn lúc nãy còn đang ở chỗ này, chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Chẳng lẽ Chúc Anh Đài lúc nãy là chạy đến đây tìm Mã Văn Tài?

Ta đột nhiên cảm thấy thực tức giận, đang định nói Lương Sơn Bá cứ việc quan tâm đến hiền đệ hay vợ hắn thì tốt rồi, đừng có quan tâm đến ta, thì lại có học sinh vội vàng hoang mang chạy tới, vừa thấy chúng ta liền lớn tiếng kêu lên có chuyện không tốt. Lương Sơn Bá vội vàng đuổi theo kéo hắn lại, để hắn chậm rãi kể ra là có chuyện gì, học sinh kia thở hổn hển, lớn tiếng kêu lên:

“Sau, phía sau núi đất đang lở. Chúc công tử và Mã công tử, hai người đều ngã xuống núi!”

“Ngươi nói Mã công tử nào? Có phải là Mã Văn Tài không?”

Ta biến sắc, một phen nhấc cổ áo học sinh kia lên, quát to. Lương Sơn Bá vội ngăn tay của ta lại, trong lòng cũng nóng như lửa đốt, hỏi ngay: “Sao lại như vậy, lẽ nào là Anh Đài và Văn Tài huynh? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện là, là như vậy. Vừa rồi ta đứng ở xa xa, nhìn thấy Chúc công tử đi cùng Mã công tử, hình như là cãi nhau chuyện gì đó, Mã công tử sau đó bị đánh mấy cái, sau đó núi đột nhiên xảy ra lở đất…”

Người này nói năng dài dòng, ta không kiên nhẫn nghe hết, để mặc hắn ở đó, ta chạy sấp chạy ngửa về phía vách núi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.