Chương 48: Về Nhà Cậu
Đàm Hinh cúp máy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Đào Tĩnh vừa lúc tỉnh lại đang dụi dụi mắt: "Cậu đi đâu vậy?"
"Lúc trước tớ nói tham gia thi cấp 3, từ đây đến trường học không tiện nên tớ định qua nhà bạn ở hai ngày."
Đào Tĩnh nhíu mày: "Bây giờ còn nhất thiết phải thi cấp 3 sao?"
Mấy bài thi của kỳ thi tuyển vừa rồi có khi còn khó hơn cả đề thi Đại học, Đàm Hinh có điểm số cao như vậy hoàn toàn đã chứng minh được thực lực của mình.
Hứa Khả Vũ nghe được việc đi thi cấp 3, nhỏ giọng nói: "Đàm Hinh, cậu không cần đi thi nữa, tớ biết sai..."
Đàm Hinh đang đổi giày, nghe cô nói vậy ngước mắt lên nhìn cô: "Cậu có muốn thi hay không là chuyện của cậu, tớ đi thi vì đã đánh cược với người khác rồi."
Lúc bình thường nói chuyện cô còn mỉm cười, chiếm mấy phần dịu dàng khiến người khác cảm thấy dễ chịu, nhưng bây giờ chỉ còn xa lánh. Hứa Khả Vũ còn muốn nói gì đó nhưng Đàm Hinh đã đẩy cửa ra ngoài.
Đào Tĩnh mở một hộp sữa tươi nguyên chất, ung dung chậm rãi uống một hớp: "Không phải ai lúc nào cũng đối xử tốt với cậu."
Mặt Hứa Khả Vũ hiện lên một tia hối hận.
Đào Tĩnh ngồi một bên uống sữa của mình, đi đến ban công tựa tay vào lan can nhìn xuống. Lúc này dưới lầu đã có không ít người.
Đàm Hinh mang túi du lịch ra ngoài, Quý Yến vừa thấy cô lập tức giúp cô xách túi, nhét vào ghế sau. Ý tứ rất rõ ràng, cậu muốn Đàm Hinh ngồi ghế cạnh tài xế.
Quý Yến mở cửa xe, vẻ mặt thành thật: "Hinh Hinh, vị trí này chưa từng có người ngồi qua."
Đàm Hinh nhướn mày hỏi: "Bác gái cũng chưa từng?"
Quý Yến gật đầu.
"Mẹ tớ vẫn luôn ngồi ghế sau"
Thật ra Khang Di cũng từng muốn ngồi trước nhưng bị con trai cản lại, nói gì mà chỗ này đã định cho người khác ngồi rồi. Khang Di tức giận đến mức muốn đánh chết cậu ta.
Đàm Hinh cong môi, đi đến trước mặt cậu: "Cậu không cho dì ấy ngồi vào thì có"
Quý Yến thấy xung quanh có người chụp hình liền nghiêng người sang, dùng thân mình che đi người con gái này, phóng khoáng thừa nhận, "Đúng vậy."
"..."
Cậu ta thật thẳng thắn, Đàm Hinh không nói gì nữa, xoay người lên xe.
Xung quanh tiếng xì xầm khắp nơi mà cô gái trên xe chỉ mở điện thoại, chuyên tâm lướt web không thèm để ý. Quý Yến cười nhẹ, cậu phát hiện hình như Đàm Hinh không sợ người khác hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ.
Điều này có thể nói lên cậu trong lòng cô quan trọng hơn so với Tạ Hoàn không. Cậu lên xe, chiếc xe màu xám bạc nhanh chóng lướt qua sân trường đại học S.
Về phần những người chụp lén, Quý Yến không lo lắng chút nào, dù sao không ai có thể đưa lên mạng, tự mình đưa lên xem thì cậu không quản đến. Huống hồ cậu cực kì không thích bạn trai của hoa khôi tài chính là một anh trai anh tuấn đồn đại nào đó.
Chuyện cô có bạn trai nên sớm thay người.
Trên lầu ký túc, Hứa Khả Vũ đứng trên ban công, sau một lúc mới lấy lại tinh thần: "Tĩnh tử, cậu có phải đã sớm biết đây mới là bạn trai Đàm Hinh nên lần trước mới khẳng định như vậy."
Đào Tĩnh trưng ra bộ mặt ngu ngốc đáng yêu như cũ: "Không phải.", trên tay cô là hộp sữa đã uống hết, còn bị cô bóp đến xẹp lép, cô quăng một đường cong đẹp đẽ đem nó thẳng vào sọt rác.
"Bởi vì tớ biết người đàn ông lần trước."
***
Sau khi cha mẹ ly hôn, đây là lần đầu cô về Hoàng Lâm Uyển.
Cô ngồi trong xe, Quý Yến bên cạnh tựa như lúc trước bọn họ tan học cùng nhau về nhà. Người và cảnh đều rất quen thuộc.
Nhưng trên thực tế, tất cả đều đã thay đổi. Vị trí chiếc xe này dừng lại không phải là trước cửa Đàm gia mà là Quý gia.
Quý Yến xuống xe trước, mở cửa ghế phụ lái, một tay chống lên cửa cúi đầu nhìn cô gái.
Đàm Hinh ngước mắt lên hỏi: "Nhìn tớ làm gì?"
Khóe môi cậu tỏa ra một nụ cười dịu dàng: "Bởi vì rất vui."
Nụ cười của cậu như lây lan đến cô, khiến cô không nhịn được cũng cong môi, bình phẩm nói: "Ngốc à."
Quý Yến không giận, lùi về phía sau một bước như một thân sĩ phương Tây, có chút cúi người, tay trái chắp sau lưng rồi đưa tay phải ra hướng về Đàm Hinh.
"Mời Đàm tiểu thư."
Đàm Hinh mím môi cười, đưa tay đặt lên tay cậu chậm rãi đi xuống. Đi một đường vào nhà, người giúp việc ở Quý gia đều quen biết Đàm Hinh: "Chào Đàm tiểu thư."
Khang Di đi từ trên lầu xuống, bà nhìn thấy hai người thì mắt sáng lên, bước đi nhanh hơn. Tính bà rất hiếu khách, cởi mở trực tiếp lôi tay Đàm Hinh, nói: "Lúc Quý Yến nói với dì, dì còn chưa tin, không nghĩ đến thằng nhóc này có thể mời được con về."
Đàm Hinh có chút thẹn thùng, vẫn khéo léo chào: "Chào dì Khang."
Quý Yến vội nói: "Mẹ chuẩn bị phòng xong chưa."
"Chuẩn bị xong sớm rồi, chỉ chờ các con về thôi." Nói rồi bà nhanh chóng khoe với con trai, "Phòng thứ hai phía bên trái cầu thang lầu hai."
Quý Yến nghe xong trong lòng cảm thán, "Ôi mẹ ruột của con."
Vì phòng của cậu ở ngay đối diện.
Đàm Hinh lâu rồi không đến Quý gia cũng chưa rõ ràng điều này lắm, chỉ nói với Khang Di: "Làm phiền dì rồi, cảm ơn dì ạ."
"Không phiền, so với phiền phức Quý Yến cho con thì đây tính là gì.", nói rồi nháy mắt với cậu một cái.
"Còn không mau đưa tiểu Hinh lên xem phòng."
Quý Yến gật đầu.
Đàm Hinh liếc sang liền thấy một mặt mong chờ của tên này, cô còn mơ hồ nhìn thấy cái đuôi phía sau của Quý Yến đang vẫy sung sướng. Tim cô bỗng đập nhanh một chút, rồi vuốt tóc che giấu đi: "Đi thôi."
Quý Yến đi trước dẫn đường, hai người từng bước lên lầu. Trong khi đó, lái xe của Quý gia đã đem túi của Đàm Hinh vào, nói là được đặt ở trên ghế sau.
Khang Di gật đầu, "Tối hẵng đưa lên lầu."
Dù là phòng cho khách nhưng rất dụng tâm bố trí, không hề kém cạnh phòng của Đàm Hinh lúc trước. Quý Yến kéo màn cửa ra, xuyên qua cửa có thể thấy ánh trăng sáng ngoài kia. Bên cạnh cửa sổ còn có một cái ghế massage tựa dài, Quý Yến đẩy cô ngồi lên ghế: "Cậu ngồi thử một chút xem có thoải mái không?"
Cậu giống như một cậu bé muốn chia sẻ báu vật cho cô gái mình thích để cô ấy chơi đùa, sự yêu thích trong mắt không hề được che đậy.
Đàm Hinh nằm trên ghế dài, khẽ ừ, nói: "Rất dễ chịu."
"Nhưng tớ còn chưa mở nút massage."
"..."
"Cậu gạt tớ."
Đàm Hinh cười nói: "Xin lỗi bị cậu phát hiện rồi."
Cô cười một tiếng, nước trong mắt phản chiếu ánh đen như một hồ nước đang soi hình bóng ánh sao. Quý Yến nhìn sâu vào mắt cô, chỉ cảm thấy nó rất đẹp, còn đẹp hơn cả bầu trời sao ngoài kia.
Cậu bất giác nắm cổ tay cô như muốn nói gì, làm gì đó nhưng chính cậu cũng không biết, chỉ nghĩ mình phải nắm thật chặt cô gái này.
Đàm Hinh sững sờ, nhiệt độ cơ thể Quý Yến so với người bình thường cao hơn một chút, lòng bàn tay ấm áp truyền đến nhiệt độ như thiêu đốt. Đàm Hinh cảm thấy mình càng sống càng trở về lúc yêu hồi đó.
Mặc dù thân thể là mười bảy mười tám tuổi nhưng tâm trí đã sớm qua tuổi yêu đương, làm sao lại dễ dàng bị cậu khơi gợi đến vậy. Cô đưa tay vỗ trán cậu một cái.
Quý Yến như bừng tỉnh, đầu tiên là ngây ngốc rồi nhanh chóng chớp mắt, hai tai đã đỏ ửng lên.
"Cái đó, cậu xem có thiếu gì không để tớ cho người đi mua."
Đàm Hinh gật đầu, đi vào toilet. Cậu ở sau lưng cô nhìn vào gương, xoa nhẹ trán có hơi hồng hồng. Đau thật! Nhưng cũng thật đáng.
Cậu cười rộ lên, gõ cửa phòng tắm: "Có thiếu gì không?"
"Không thiếu, nhưng tớ để quên túi ở ngoài xe rồi."
"Đế tớ đi lấy." nói rồi cậu nhanh chóng ra ngoài.
Đàm Hinh thở phào, cậu càng ngày càng khó ứng phó. Lúc trước rõ ràng là không có cảm giác, vì sao giờ nhìn thấy gương mặt kia thì tim lại đập nhanh hơn.
Điện thoại vang lên, Đàm Hinh mở ra nhìn thoáng qua. Là chị Hi.
"Bạn trai em đẹp trai quá nha."
Kèm theo còn có tấm hình, vì góc độ có không ổn định nên chỉ chụp được một bên mặt Quý Yến. Người nam sinh to cao đến 1m9 này nghiêng người che chắn ống kín, đề phòng chụp được gương mặt cô gái, trong mắt đều có tia lấy lòng đến rõ ràng.
Nhịp tim vừa ổn định lại đập loạn cả lên.
"Chưa phải bạn trai em."
Nguyễn Giai Hi thường sáng tác bản thảo, trực giác với ngôn ngữ khá nhạy bén, lập tức hỏi: "Ý của em là có khả năng phát triển?"
Đàm Hinh nghĩ, còn phải xem cậu ta có bản lĩnh làm cô rung động hay không. Cô không trả lời thẳng mà ngược lại hỏi: "Chuyện lần trước sao không thấy chị đi nhiều chuyện vậy?"
Trước mặt Nguyễn Giai Hi là màn hình máy tính, trên đó đặt hai bức ảnh song song nhau, một tấm là đài phun nước gây nên một tiếng đồn vang dội, một tấm là dưới lầu ký túc xá, là ảnh của Đàm Hinh và Quý Yến.
Hai người con trai đều có mị lực nhưng điều khác biệt là trong cô gái trong tấm ảnh ánh mắt đối với hai người họ có chút khác biệt.
Nhưng Đàm Hinh vẫn chưa nhận ra được, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc lại chẳng biết gì.
Nguyễn Giai Hi nở nụ cười: "Em muốn biết sao? Nhưng giờ chị không muốn nói."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì em thật đáng ghét, xem như người chị độc thân này đang oán trách em đi.", nói rồi cúp máy.
Đàm Hinh có chút không hiểu, nhưng cũng không để ý, cô gửi tin nhắn cho Diệp Lam báo mình đang ở Quý gia.
Diệp Lam không muốn mình đặt chân đến Hoàng Lâm Uyển, bà chán ghét Đàm gia đã tình nguyện cả đời không qua lại với nhau. Nhưng nếu đến đây cũng phải báo cho bà một tin.
Điện thoại nhanh chóng có cuộc gọi đến.
Nhưng không như Đàm Hinh tưởng tượng, Diệp Lam rất bình tĩnh: "Ở có hợp không con?"
Đàm Hinh đi đến cửa sổ: "Rất tốt, dì rất chu đáo."
Diệp Lam lắc đầu cười, người của Quý gia một lòng muốn đem con gái về nuôi, làm sao có thể không chu đáo được.
"Nếu ở Quý gia thì mẹ không có lo lắng, tên nhóc Quý Yến kia thể nào chẳng đối xử tối với con."
Đàm Hinh bất đắc dĩ, "Cậu ta mà biết đối xử tốt với người khác."
Diệp Lam bật cười: "Dì Khang nói với mẹ, giờ thằng bé khác xưa rồi. Nhân lúc này thử một chút, viết một bản báo cáo hành tung cho mẹ."
Đàm Hinh quýnh quáng cả đầu óc.
Diệp Lam cười lớn, bà nói: "Mẹ đùa thôi."
Đàm Hinh cảm giác hôm nay tâm tình bà không tệ: "Gần đây công ty phát triển rất thuận lợi sao mẹ?"
Diệp Lam nhanh chóng đáp mấy tiếng mơ hồ.
"Lẽ nào không thuận lợi?"
Diệp Lam trầm mặc một lát mới lên tiếng: "Gần đây mẹ có quen một người rất tốt, có cơ hội sẽ giới thiệu cho con."
"Được ạ."