Chương 47: Hy Vọng Của Cô
Nhà hàng Hoắc Phương đến là một chi nhánh của Diệp gia mảng bên mảng dịch vụ, chỉ nhận những tiệc cao cấp được đặt trước.
Cái gọi là tiệc này khác với tiệc rượu bình thường, nó căn cứ vào yêu cầu của khách mà bố trí từ danh sách món ăn đến bộ dụng cụ ăn uống, bàn ghế, bồn cây cảnh, từng ngọn cỏ hay thậm chí cục đã nhỏ đều tỉ mỉ thiết kế. Chẳng những đẹp đến dọa người còn phù hợp với chủ đề của tiệc.
Dùng bữa ở đây không đơn giản là hưởng thụ mỹ vị mà là tận hưởng sự tôn quý đẹp đẽ. Vì sảnh cần thời gian nhất định để bố trí nên kế hoạch phải được làm trước một tuần.
Đột nhiên Hoắc Phương muốn đến đây ăn khiến cho quản lý hơi đau đầu, thật vất vả dời lại một bữa tiệc bố trí lại một bàn khác.
Quản lý dẫn Đàm Hinh lên lầu, cười nói: "Lần đầu tiên tiểu thư đến đây, nếu hài lòng có thể thường xuyên dẫn bạn bè đến chơi.", nói rồi đưa ra một tấm danh thiếp.
Đàm Hinh tiếp nhận: "Được, cảm ơn."
Ông dừng ở một gian phòng: "Bà chủ đang ở bên trong đợi cô.", nói rồi mở cửa.
Đàm Hinh đi vào, cửa phía sau nhẹ nhàng khép lại, cô như đi vào một thế giới khác, một không gian cổ điện kết hợp với vẻ hiện đại. Bình phong làm từ vàng nạm ngọc, bên cạnh còn có đàn tranh, bàn trà đầy hương thơm thanh mát hòa với làn khói huân hương, nhanh chóng loại bỏ mệt nhọc.
Cô bước vào trong, Hoắc Phương đang ngồi quỳ bên bàn thấp, ung dung thưởng thức trà. Bà nhìn thấy Đàm Hinh liền lộ ra ý cười.
"Tới rồi sao, mau ngồi đi."
Đàm Hinh gật đầu, ngồi xuống trước mặt bà: "Chào mợ ạ."
Hoắc Phương vỗ nhẹ mu bàn tay cô, dịu dàng: "Con mới thi xong mà gọi con đến nơi xa như vậy dùng cơm, chắc đói rồi hả."
Đàm Hinh cười nói: "Vốn rất đói nhưng nhìn thấy bàn tiệc này lại không nỡ động đũa."
Đồ sứ đựng món ăn đều dựa trên tên gọi và kiểu dáng phối hợp, nhìn qua một chút chỉ cho rằng đây chỉ là một bức tranh có thể ngắm nhìn.
Hoắc Phương bị cô chọc cười: "Tiểu Hinh chúng ta không nỡ, vậy để mợ làm chuyện xấu vậy."
Nói rồi đưa cho cô một dĩa cơm thập cẩm. Tuy nói là cơm nhưng trộn lẫn rất nhiều đồ ăn kèm, bày biện trên mâm tựa như châu ngọc mã não.
Đàm Hinh thật sự đói bụng cũng không từ chối, cảm ơn rồi bắt đầu ăn. Dùng được hơn phân nửa, hai người đều no lưng lửng rồi nói đến chuyện chính.
"Con ăn cơm ở đây thấy sao?"
Đàm Hinh không chút do dự nói: "Rất ngon."
Hoắc Phương lại hỏi: "Còn cái này?"
Đàm Hinh nói: "Rất nhã nhặn."
Hoắc Phương mím môi cười, vẫn hỏi tiếp: "Còn gì nữa không?"
Đàm Hinh suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc cũng hiểu được ý của bà: "Hài hòa."
"Không sai, văn hóa Trung Hoa có chữ "hòa" là hiếm thấy nhất. Nói gần nó là xã hội học, là phạm trù mỹ mão chính yếu. Nói xa nó là truyền thống của chúng ta, từ mấy ngàn năm trước đã mang tính triết học cổ điển. Bàn ăn này, sở dĩ nhã nhặn, đẹp đẽ đều có chữ "hòa" trong đó"
Đàm Hinh gật đầu, đúng là vậy, nếu như không nghe thanh âm của đàn tranh phát ra mà thành ghita, dương cầm hay nhạc cụ phương Tây khác thì hương vị sẽ khác.
Hoặc là bàn ăn này trộn lẫn thêm món bò bít tết, thêm một bộ dao nĩa thì bức bình phong họa đến đẹp đẽ này cũng chẳng còn giá trị.
Cái gọi là kết hợp cùng, nói nông cạn một chút là sự cân đối.
"Tiểu Hinh, con đưa ra bản vẽ, mợ nhìn qua không thể không nói là rất có ý tưởng sáng tạo nhưng lại không hài hòa với thị trường."
""Daughter" có thể thành công, vì nó được định là xa xỉ phẩm, sẽ không có người đặt mua sườn xám của cửa tiệm chúng ta để mặc đi làm. Cũng không phải sườn xám hoạt động bất tiện mà là do giá tiền của nó với đại đa số không thể nói là rẻ. Các cô gái mặc nó để ra ngoài vào trường hợp đặc biệt, là để khoe khoang thôi."
Nói đến đây, bà thở dài: "Thế nhưng tiểu Hinh à, con hy vọng đem y phục truyền thống kết hợp cùng hiện đại, đơn giản hóa nó để biến thành một nhãn hiệu, đây là việc làm không thiết thực."
Hoắc Phương cảm thấy lo lắng, sợ rằng điều bà nói có thể làm tổn thương lòng tự trọng của cháu gái.
Đàm Hinh cười một tiếng, nhìn bà chân thành nói: "Mợ, con không hiểu mới hỏi mợ, càng nói thẳng thắn con càng thích."
Hoắc Phương nhẹ nhàng thở phào: "Cái gọi là Hán phục chỉ là y phục truyền thống, từ triều Minh đến Thanh hình thành y phục khác nhau, cách làm ra cũng khác nhau. Các công đoạn nhuộm, dệt, thêu đều nhờ các công nghệ giúp sức, chi phí bỏ ra có thể cao hoặc thấp, nhưng nhìn bản kế hoạch của con mợ thấy được con hy vọng đưa nó trở thành sản phẩm cao cấp một cách rõ rệt, nâng cao giá thành lên. Điều này có thể dẫn đến rất ít người sẽ quan tâm đến."
Bà nói một hơi thật nhiều, Đàm Hinh rót một chén Long Tỉnh đưa đến tay.
Hoắc Phương trong lòng mùi mẫn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
"Mà con phải cân nhắc tính ứng dụng của sản phẩm. Quần áo nào cũng không phải vạn năng, quần áo thể thao thuận tiện nhưng con không thể mặc nó đi vũ hội, cho nên dù con làm được, thiết kế Hán phục gọn lại, thuận tiện hành động cũng nên xem xét sự phổ biến của nó với quần chúng. Dù sao chúng ta là thương nhân, nên cân nhắc sản phẩm đó liệu có bán được không?"
Đàm Hinh gật đầu nói: "Lúc con viết kế hoạch này, con cũng đã tính đến."
Cô vuốt nhẹ tay cầm của ly ngọc trên tay: "Nói đến chắc mợ sẽ cười con quá lý tưởng hóa, nhưng mục đích của con là để cho sản phẩm thích hợp trong mọi trường hợp. Một bộ y phục không thể vạn năng, nhưng một nhãn hiệu có thể làm được. Tiệc cưới, vũ hội, vận động thể thao, dạo phố,... con đều hy vọng các cô gái lúc cần đều có tìm được loại quần áo thích hợp."
Hoắc Phương ngẩn người, bà nhận ra cháu gái bà đang nói lời tận đáy lòng, ánh mắt cô gái ôn nhu thanh tỉnh còn lộ hào quang vui vẻ.
Điều này khiến bà nhớ đến lúc sáng lập Daughter, mấy năm liền chịu thua lỗ, không ít người nói bà mở ra để đốt tiền. Chỉ có chính bà biết đây là chuyện mà bà muốn làm thật sự nghiêm túc.
"Vậy con đã quyết định rồi à."
Đàm Hinh gật gật đầu nói: "Con biết rất khó, nhưng trước khi từ bỏ con muốn làm thử."
Hoắc Phương bất đắc dĩ thở dài, vỗ mu bàn tay của cô, ôn hòa nói: "Vậy làm đi, mợ ủng hộ con."
Sau đó Hoắc Phương giới thiệu mấy nhà thiết kế cho cô, đều là người đứng đầu trong ngành để lúc Đàm Hinh khó khăn có thể nhờ giúp đỡ. Sự giúp đỡ này rất lớn, Đàm Hinh đã cảm ơn bà rất nhiều lần. Cuối cùng Hoắc Phương xoa nhẹ gương mặt cô: "Sau này mợ già rồi, chỉ còn dựa vào con thôi."
Đàm Hinh bật cười: "Được, sau này con sẽ nuôi câu và mợ."
***
Trở về trường, buổi chiều còn có cuộc thi khác.
Đàm Hinh không kịp ngủ trưa, đến luôn phòng thi, trên đường đi gặp vài bạn học có thái độ kỳ lạ, chủ động chào hỏi cô. Cô không để ý lắm, mấy người này lúc nóng lúc lạnh, cô chưa từng để trong lòng.
Chỉ là sau khi kết thúc kỳ thi, vị trí của Giang Tư đã trống không.
Ra khỏi phòng thi, Đào Tĩnh đi đến bên cạnh cô: "Giang Tư bị xử phạt, vì cô ta tung tin đồn xấu, ảnh hưởng đến danh dự của bạn học."
"..."
Người bị tổn hại danh dự chắc hẳn là cô.
Đào Tĩnh nói tiếp: "Chuyện của cậu đã truyền đến nội bộ trường, trưa hôm nay giám thị đã đem bài kiểm tra thi lần trước của cậu dán lên bảng thông báo. Những người trước đó nói cậu dựa vào quan hệ phải mở to con mắt lên."
Đàm Hinh chỉ mới nghi ngờ, bây giờ đã hoàn toàn xác định.
Lãnh đạo trường so đo chuyện này, náo loạn nhỏ giữa các sinh viên bình thường chỉ cần cảnh cáo là xong, sao có thể triệt để làm lớn chuyện lên đây.
Tất nhiên đã có người nhúng tay.
Cô cùng Đào Tĩnh đi xuống lầu, cảm giác có người đang nhìn mình, cô ngước mắt nhìn. Trước lầu của khoa có một người nam sinh đứng đó, đôi mắt đen dưới mắt kính chứa nhiều tâm tư không đoán được. Nếu như là Phương gia thì chưa chắc có thể làm được.
Đào Tĩnh đứng giữa hai người đánh giá một chút, ngáp một cái: "Tớ về phòng ngủ bù đây.", nói rồi quay người đi.
Phương Lập Tân đến trước mặt cô: "Có người thay cậu giáo huấn các cậu ta, cậu không vui sao?"
"Các cậu ấy tin lời đồn đại mà không tin tớ, có lẽ đối nhân xử thế có vấn đề thôi."
Phương Lập Tân cong môi lên, trêu đùa: "Cậu đang làm nũng với tớ à."
"Không phải, tớ đang trần thuật chuyện này thôi."
"Thế nhưng tớ nghe được thì đó toàn là lời nói nhảm. Cậu ở chung với bọn họ rất tốt nhưng bọn họ không tin cậu, tổn thương cậu để cậu thất vọng, cho nên cậu cảm thấy ủy khuất đúng không?"
Ánh mắt của cậu ta có thể xuyên thấu lòng người, Đàm Hinh có chút không được tự nhiên.
"Cậu biết đôi khi thành thật quá cũng không phải là dạng đạo đức tốt gì đâu."
Phương Lập Tân cười nhẹ một tiếng sau đó nhạt dần đi..
"Tớ chỉ hy vọng cậu có thể hiểu, có người không thích hợp làm bạn với cậu, không nên lãng phí thời gian với họ."
Cô gái này trong mắt người khác luôn hoàn mỹ, kiên cường cho nên nhiều người cho rằng dù làm cô bị thương thì cô cũng không khổ sở. Những loại người này sao đáng để cô quan tâm đây.
Đàm Hinh mím môi, thật lâu không nói gì, sau đó thấp giọng: "Cậu nói đúng, nhưng lúc đối nhân xử thế vẫn nên có chút thiện ý, không thể cứ mãi có ý nghĩ xấu, vì sợ bị thương mà không cho mọi người đến gần."
Phương Lập Tân bất đắc dĩ, cô rất kiên nhẫn với người khác so với cậu.
"Vậy câu cảm thấy tớ là người có thiện ý hay ác ý."
Đàm Hinh sững sờ, cô lắc đầu nói: "Nói thật tớ cũng không biết."
Phương Lập Tân tiến đến gần hơn: "Không biết là sao? Cậu cảm thấy tớ sẽ làm tổn thương cậu sao?"
Đàm Hinh vô thức lùi ra sau nửa bước, Phương Lập Tân lại từng bước ép sát.
Cậu nhìn gương mặt không tỳ vết kia, nghĩ thầm nếu như cậu không kiêng kỵ Quý Yến sẽ không quan tâm mà ôm cô vào lòng. Nếu cậu là Tạ Hoàn, cũng sẽ làm như thế.
Nhưng cậu là Phương Lập Tân, chỉ có thể dùng quan hệ bàn bè mới có thể xuất hiện bên cạnh cô, khiến cô không có phản cảm với mình.
"Cậu nói đúng, tớ có thiện ý với cậu đến bây giờ cũng không thuần túy đến vậy."
***
Về ký túc, Giang Tư nằm khóc trên giường, Hứa Khả Vũ ngồi ở một bên an ủi, cô chỉ viết kiểm điểm không nặng như Giang Tư, còn bị ghi rõ trên hồ sơ học bạ.
Hứa Khả Vũ an ủi: "Đừng buồn quá, chỉ cần sau này biểu hiện tốt có thể xóa được."
Đàm Hinh ngồi vào bàn học, bật máy tính lên.
"Tớ làm sai cái gì, chỉ là nói sự thật thôi. Tại sao xử phạt tớ, tớ có nói dối đâu."
Cô nói sự thật sao.
Đàm Hinh cảm thấy nao nao rồi buồn cười, đối với một số người dùng thủ đoạn ôn hòa đúng là chẳng có tác dụng gì.
Cô cười một tiếng: "Cách đây mấy ngày, bạn tớ gửi cho tớ mấy tấm ảnh rất thú vị. Giang Tư cậu đang ăn cơm cùng Cao Bằng ở ngoài trường, chẳng lẽ các cậu đang quen nhau sao."
Cao Bằng có tiếng là hoa tâm, đồng thời cũng có nhiều mối quan hệ mập mờ với nhiều nữ sinh, thanh danh cực kỳ kém.
Giang Tư lập tức ngồi dậy, nổi giận: "Tớ không có! Chỉ là đúng lúc gặp rồi anh ta mời tớ ăn cơm..."
Đàm Hinh nhìn cô một chút, nhàn nhạt nói: "Thế nhưng tận mắt thấy là thật, người khác không thấy có thể xem qua ảnh chụp, chẳng phải cái này là sự thật à."
Cô còn nhấn mạnh hai chữ "sự thật".
Giang Tư há hốc mồm, nhất thời hết đường chối cãi.
"Nếu như tớ đem ảnh chụp này gửi cho người khác, nữ sinh của khoa chúng ta sẽ nhìn cậu thế nào nhỉ?"
"Không được, cậu không được làm."
Đàm Hinh nói: "Không muốn người khác nói trừ phi mình đừng làm. Cậu tung tin đồn nhảm trong trường, tổn hại danh dự của bạn học và giáo sư. Đây chỉ là lần đầu, sau này ra xã hội việc này có thể truy xét về mặt pháp luật đến lúc đó khóc chẳng làm gì được. Giáo huấn lần này cậu tốt nhất nên nhớ kỹ đi."
Lời nói của cô tỉnh táo đạm mạc truyền đến tai của Giang Tư như cỗ khí lãnh khốc cực điểm, khiến đáy lòng cô ta sinh ra chút kiêng dè.
Không khí trong phòng ký túc trở nên ngột ngạt.
Lúc này điện thoại Đàm Hinh để trên bàn reo lên, mọi người đều thở ra một hơi.
"Tớ đang ở dưới lầu ký túc xá của cậu."
Đàm Hinh đi ra ban công nhìn xuống, một chiếc xe thể thao màu xám bạc đang đậu ở dưới. Quý Yến mặc áo khoác đen dựa lưng vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn ban công ký túc xá của cô, trên mặt mang một chút ý vị vô lại cười cười.
"Cậu đến đây làm gì?"
"Tới đón cậu, không phải cậu muốn tham gia thi cấp 3 sao. Tớ xem thử từ Đại học S đi đường cao tốc đều bị kẹt xe buổi sáng, trừ khi cậu đi từ lúc trời chưa sáng nếu không sẽ không kịp tham dự thi đâu."
"Cho nên?"
Giọng nói cậu giảm xuống thấp hơn, nhỏ nhẹ nói: "Hai ngày kế kiếp, chỉ bằng ở nhà tớ."
"..."
Cậu hỏi tiếp: "Không được sao."
Đàm Hinh không nghĩ sẽ đáp ứng nhưng câu nói của cậu khiến trái tim cô mềm nhũn. Cô luôn cảm thấy từ chối cậu là một sự tuyệt tình đến tàn nhẫn. Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt, cảm giác như cô đang bị cậu dắt mũi vậy.
Quý Yến vẫn nói chuyện ở đầu bên kia điện thoại: "Khi còn nhỏ, chúng ta thường ở trong nhà của nhau, còn ngủ chung trên một giường nữa."
Đàm Hinh bật cười: "Đó là chuyện của bảy tuổi, cậu còn không ngại mà nói đến."
"Dù sao chúng ta đã từng cùng nhau ngủ."
"..."
Cậu ở dưới, cô ở trên, cách xa như vậy nhưng Đàm Hinh vẫn phảng phất thấy được sự mong chờ từ đôi mắt ướt át như chú cún của cậu ta.
Cô nghĩ nếu đồng ý thì cậu ta nhất định sẽ lộ ra một ý cười xấu xa, cái đuôi sau lưng lập tức vểnh lên trời ngay. Nhưng làm sao bây giờ, cô nghĩ mình đã thật sự dung túng cậu quá rồi.
"Vậy được rồi."
***