Chương 42: My Love
Trở về phòng bao, cậu thấy Dư Hạo đang chọn món.
Cậu ta ngẩng đầu liếc Quý Yến một cái: "Cậu đi đâu vậy, không phải lúc nãy cậu đi trước sao?"
Quý Yến kéo ghế ra ngồi vào chỗ, thuận miệng: "Đi rửa tay một chút."
Nhìn qua cậu không khác so với lúc thường nhưng Dư Hạo cảm giác được, tâm tình cậu ta có vẻ rất tốt.
Cậu cười hỏi: "Đừng nói cậu gặp được mỹ nữ ở toilet nha, cao hứng đến dạng này sao?"
"..."
Quý Yến ho nhẹ, Dư Hạo tuổi chó hay sao mà mũi thính vậy. Đoán đúng chỉ một nửa, đúng là gặp mỹ nữ nhưng không phải là ở toilet mà là nơi cậu đến tìm cô. Bất quá theo lối nghĩ của Đàm Hinh chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi.
Quý Yến nghĩ mình đã biểu hiện vẻ điềm nhiên như không, thờ ơ như vậy nhưng cuối cùng nhịn không được mà hôn cô một chút, mọi thứ đều thật hoàn hảo.
Cô không cho cậu thích cô, cậu đành phối hợp diễn một chút. Cậu không nghĩ sẽ lại chọc cô tức giận.
Phương Lập Tân lau thấu kính, nói: "Cậu đừng nói là đi toilet lầu hai nha."
Quý Yến mỉm cười, chậm rãi nói: "Chúc mừng cậu đoán đúng rồi."
Phương Lập Tân liền giận tái mặt. Đúng là kẻ tâm cơ.
Quý Yến nhìn khêu khích, cậu cũng thế thôi.
***
Đàm Hinh về phòng của mình, các cô gái đều bắt đầu ăn rồi.
Cô ngồi vào chỗ, nhìn lướt qua vết đỏ trên mu bàn tay, nhịp tim bỗng đập nhanh. Quý Yến còn thích mình.
Cậu ta cố gắng lạnh lùng vì lời nói thương tổn của cô, cũng đúng, nếu là cô, cũng nhất định rất tức giận.
Thế nhưng cậu không có không để ý đến cô, thật tốt.
Đào Tĩnh nâng tay cô lên, hai mắt xem xét, hỏi: "Cậu cứ nhìn vào đây, có phải rất đau không?"
Đàm Hinh giật mình, vội vàng lắc đầu: "Không đau."
Đào Tĩnh nghĩ hoài không ra nên tiếp tục cúi đầu ăn thịt. Đàm Hinh không ăn cay được nhưng ba người bọn họ rất thích ăn cay, vì thế đã gọi một nồi lẩu uyên ương, chỉ có một mình cô ăn phần nước lẩu bên này.
Nhưng không bao lâu, hai bên nước đã đỏ lên như nhau.
Tiệm lẩu này là nơi họ lúc trước thường xuyên đến, mỗi lần như vậy Quý Yến đều gọi cho cô một phần nước lẩu riêng. Người đó bình thường nhìn rất tùy tiện nhưng có đôi lúc lại cẩn thận lúc mình không để ý, mà rất quan tâm đến con gái.
Xong bữa ăn, Đào Tĩnh cùng Giang Tư về trường, Hứa Khả Vũ bắt bus về nhà. Đàm Hinh vẫn ở lầu một chờ Quý Yến, cô muốn xin lỗi cậu.
Lần trước gặp mặt, cô biết được chân tướng đã qua nửa tháng. Ngay từ đầu đã lộn xộn rắc rối rồi lạnh nhạt với cậu, cũng đã qua rất nhiều thời gian rồi.
Cô không biết mình có còn yêu anh hay không nhưng ít ra cô cũng biết mình đã yêu thích thiếu niên kia. Nếu xuyên qua thời gian mười năm vì để tìm người con trai mà cô đã làm mất giữa dòng thời gian rộng lớn sâu thẳm kia, đều thực sự đáng giá.
Cậu với cô sớm đã không còn chỉ là tình bạn hay là tình yêu đơn giản mà ràng buộc với nhau.
Trong sảnh gắn rất nhiều máy lạnh, nhiệt độ rất thấp, Đàm Hinh ngồi trên ghế sa lon có chút lạnh lẽo thấm đẫm vào người. Đợi gần nửa tiếng, bọn họ vẫn chưa xuống. Cô do dự không biết có nên lên lầu tìm cậu hay không. Phòng mà bọn họ hay ngồi cô đều biết.
Nghĩ một chút, cô nhắn tin cho Quý Yến.
"Khi nào các cậu ăn xong? Tớ đang ngồi chờ cậu ở đại sảnh."
Ở bên kia, thiếu niên nhận được tin nhắn xoa mắt mình rồi đọc lại một lần nữa, có cảm giác hơi choáng.
Bánh từ trên trời rơi xuống sao.
Cậu nhanh chóng gõ mấy chữ: "Chờ tớ, tớ đến ngay."
Vừa định gửi đi, đầu ngón tay hơi dừng một chút rồi xoa đi, ngược lại dùng ngữ khí cao lãnh để trả lời: "Chờ tớ mười phút."
Gửi xong cậu nói với tài xế: "Chú Ngô quay đầu xe lại đi."
Tiểu Ngô: "Sao thế?"
Quý Yến nói: "Vừa rồi tôi rơi đồ ở tiệm lấu."
Tiểu Ngô nghe được sự lo lắng trong giọng nói của cậu, hình như là thứ gì rất quan trọng nên nhanh chóng quay xe, trở về nơi lúc nãy.
Quý Yến ôm điện thoại vào lòng.. truyện xuyên nhanh
"Liệu có nhắn nhầm không, thôi được rồi, đâm lao thì phải theo lao."
***
Đàm Hinh thấy bụng dưới càng ngày càng khó chịu, khẩu vị của cô được di truyền từ Diệp Lam, không ăn được cay mà lúc này trong nồi lẩu dính không ít dầu cay.
Cô đứng dậy xin phục vụ một ly nước ấm và thuốc dạ dày.
Chợt nghe sau lừng có một tiếng cười, cô quay đầu lại, hai người con trai lộ vẻ mặt xấu hổ bước nhanh, cũng có vài người khách vẻ mặt đều quái dị.
Cô giật mình, phục vụ là nam nên định nói rồi lại thôi, lúc này cửa đại sảnh mở ra.
Quý Yến đi vào đảo mắt một chút, rồi khóa chặt vào thân hình người con gái. Cậu thấy mặt cô trắng bệch, nhanh chân đi đến: "Cậu sao thế? Khó chịu ở đâu sao?"
Đàm Hinh gật đầu.
"Bụng tớ khó chịu, cậu sao lại đi từ cửa vào?"
"Ăn xong sớm rồi."
Thật ra không phải, cậu không hợp với Phương Lập Tân nên không khí lúc đó có hơi lạnh, mọi người đều mất hứng ăn, tan tiệc.
"Xin lỗi, hại cậu phải quay lại một chuyến."
Quý Yến không lên tiếng, cậu còn ước Đàm Hinh có thể gọi cậu một ngày mười tám lần, bất quá mặt không dám lộ ra, chỉ hừ nhẹ.
Đàm Hinh cả cười: "Vậy tớ mời cậu đi uống nước coi như nhận lỗi đi."
Nói rồi cô lấy ví tiền từ trong túi xách ra, Quý Yến vẫn nhìn về thân hình cô nên khi cô xoay người đã thấy một vệt hồng từ váy lụa trắng trên người cô. Phá lệ bắt mắt, hèn gì mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ khiến cho người ta ngại ngùng.
Cậu nhanh chân đuổi theo, kéo lấy eo bế ngang người lên, vững vàng ôm vào lòng trước ánh mắt kinh ngạc của cô.
"Lần sau mua đồ uống sau, tiểu Ngô đang chờ ở ngoài, để tớ đưa cậu về trước."
"Vì sao chứ?"
Quý Yến nhìn đôi mắt biết nói kia, tựa như hai viên ngọc giữa hồ nước sâu thẳm, thấp giọng nói: "Bởi vì thân thể cậu không thoải mái."
Cậu trả lời hết sức đương nhiên, chọc Đàm Hinh không khỏi chớp mắt một cái.
Cô bật cười: "Đây là lý do gì chứ, tớ không cẩn thận ăn cay thôi, uống chút nước ấm là khỏe rồi."
Quý Yến ừ một tiếng nhưng vẫn không thả cô xuống, nhấc chân đi ra ngoài.
Đàm Hinh hỏi: "Có nặng không?"
Quý Yến gật đầu, nhưng thật ra không nặng chút nào. Dù vóc dáng cô hơi cao nhưng dáng người tinh tế, căn bản không có mấy cân thịt. Cậu còn cảm thấy cứ ôm như vậy cả một đời cũng rất tốt.
Đàm Hinh nghe cậu nói nặng, mặt đỏ lên lúng túng nói: "Hay là thả tớ xuống..."
"Không được."
Ra khỏi tiệm lẩu, mặt trời có chút chói chang, tiểu Ngô bèn đậu xe ở ngoài cửa, giật mình nhìn thấy Quý Yến đang ôm Đàm Hinh đi đến. Ông vội vàng xuống xe: "Hinh tiểu thư bị thương sao?"
Đàm Hinh hơi ngượng ngùng: "Chú tiểu Ngô, bụng tôi có chút khó chịu."
"Cần phải đi bệnh viện không?", Tiểu Ngô sốt sắng.
Quý Yến ngắt lời: "Chú Ngô nhanh lái xe đi Tân Uyển"
Đàm Hinh sửng sốt, Quý Yến không muốn cùng cô đi uống trà mà vội vã đưa cô về nhà, đây không phải không muốn ở chung với cô sao?
Cô khép nhẹ mắt: "Chú tiểu Ngô, làm phiền rồi"
Tiểu Ngô không hỏi thêm nữa, lái xe nhanh về phía trước.
***
Không lâu sau, đã đi được khá lâu rồi.
Tiểu Ngô thỉnh thoảng nhìn lên kính chiếu hậu, khóe miệng giật liên hồi, người trẻ tuổi bây giờ ông không hiểu nổi.
Đàm Hinh từ mặt trắng bệch sang ửng hồng, cô không nhịn được nữa: "Quý Yến, thả tớ xuống."
Người này lên xe còn ôm cô ngồi lên chân, cô cũng không phải con nít, trông chẳng ra làm sao.
Quý Yến nhíu mày không nói câu gì.
Đàm Hinh giãy dụa muốn xuống ghế ngồi, bỗng nhiên bụng dưới cảm giác như một cơn lũ quét qua, người cô bỗng nhiên cứng đờ.
Ánh mắt của mọi người trong tiệm lẩu, bộ dáng nhân viên tiệm lẩu muốn nói rồi lại thôi, còn có Quý Yến cưỡng ép ôm cô ra ngoài, cho dù lên xe cũng không thả xuống...
Từng sự việc liên tiếp xảy ra, đều có đáp án.
Khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt muốn nứt ra.
Đệm ghế ngồi của xe đều là màu nâu vàng sáng của mùa hè, nếu dính một thứ gì đó đỏ đều có thể nhìn ra. Quý Yến nghiêng mặt ở góc cô không nhìn thấy, trên môi nở nụ cười xấu xa.
Đàm Hinh đang ngồi trên đùi cậu, cơ hội này chỉ có một lần, nếu bỏ qua sẽ chẳng có lần thứ hai đâu. Sau đó một đường họ đều không nói gì nữa.
Đến Tân Uyển, tiểu Ngô xuống xe mở cửa cho hai người.
Quý Yến không nhúc nhích, Đàm Hinh cũng không dám động. Hiện tại chỉ cần cô có hơi xê dịch thì máu sẽ chảy ồ ạt. Cô thích váy màu trắng nên lúc ra ngoài vào thời điểm trời rất đẹp đều mặc nó. Kỳ lần trước của cô chỉ mới cách đó 20 ngày, có lẽ vì ăn cay nên hành kinh sớm.
Cô thấp giọng: "Cảm ơn."
Quý Yến ừ một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích, Đàm Hinh bèn kiên trì nhắc nhở, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu."
Hiện tại quần của Quý Yến chắc chắn đã dính cái kia của cô, may mà hôm này cậu mặc quần đen bình thường, nên hẳn sẽ nhìn không ra.
Đàm Hinh cũng không nghĩ đến thiếu niên mặt lạnh này trên thực tế lại tương đối thích thú, nguyên nhân không xuống xe vì không muốn cùng cô tách ra.
Quý Yến ngồi trong xe hơn mười phút nên Đàm Hinh sinh nghi. Cậu ta dùng một tay ôm lấy eo cô, cánh tay còn lại ôm khuỷu chân theo kiểu bế công chúa đi một đường đến cửa nhà.
Đàm Hinh vội tìm chìa khóa trong túi xách, vì quá sốt ruột nên chìa khóa rời từ túi xách ra ngoài.
"..."
Đàm Hinh sửng sốt, từ đầy một người con gái họ Quý xinh đẹp như hoa kia sẽ có bóng ma với váy màu sáng.
Quý Yến vẫn nhẫn nhịn, nén cười sắp nội thương.
Cậu thả cô xuống, che đi tầm nhìn của tiểu Ngô. Đàm Hinh dùng tốc độ nhanh nhất của đời mình nhặt chìa khóa lên mở cửa đi vào, sau đó quay người đóng cửa.
Đây là lần thứ mấy bị cô nhốt bên ngoài rồi.
Quý Yến cười tự giễu, chống trán lên mặt cửa: "Sớm gặp lại, Hinh Hinh."
***
Ban đêm, Đàm Hinh cong người ngồi trên ghế salon, nhìn màn hình điện thoại đến ngây người. Dựa theo tính tính trước kia của Quý Yến, nhất định sẽ vì chuyện này mà trêu chọc cô nhưng lần này vẫn chưa thấy có hành động gì, cô có chút lo lắng.
Cái kia của con gái đối với đại đa số con trai mà nói thì có lẽ là hơi bẩn.
Cô quyết định muốn cùng Quý Yến cải tạo lại quan hệ, chuyện này xảy ra có thể hay không từ nay cậu sẽ có phản cảm.
Lúc này, ở Quý gia.
Quý Yến tắm rửa xong, đi vào lại phòng tắm. Nhìn quần vừa mới thay ra có chút mất tự nhiên, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình HD. Đối với cậu mà nói đây là huy chương vinh quang.
Lưu vào một file tồn tại những bức ảnh chụp lén khác. Tên file: My Love.