Chương 38: Vào Một Ngày Mưa
Huấn luyện quân sự của Đại học S ở trong bốn bức tường, lại thêm nhiệt độ cao khiến các sinh viên không ngừng kêu gào.
Thậm chí có sinh viên còn đứng trên tầng cao nhất của ký túc xá để cầu mưa, sau đó bị quản giáo lấy lý do tuyên truyền mê tín phong kiến để tịch thu mâm trái cây.
Đến tuần thứ 3, trời nóng bỗng có vài trận mưa nhỏ, tiếng loa thông báo việc huấn luyện được dừng một ngày. Đàm Hinh lấy dù che mưa, không nhanh không chậm đi đến nhà ăn.
Cô đang mặc đồ quân sự nằn ri, vì dáng người cao gầy nên quần có hơi vén cao chút, lộ ra cổ chân trắng nõn. Cô buộc mái tóc thành đuôi ngựa, cả người thoạt nhìn trưởng thành, có sức sống hơn.
Đi được nửa đường thì có người chặn lại. Là một nữ sinh mập mạp, nét cười của cô ấy rất đẹp: "Bạn học, làm phiền em một chút. Bọn chị là người của khoa truyền thông muốn làm một cuộc phỏng vấn kỳ quân sự này, em có thể dành ít phút không?"
Bên cạnh cô nàng là một người mập không kém, mặc áo mưa, trong tay còn cầm chiếc camera. Trong mắt bọn họ tràn ngập sự khẩn thiết, Đàm Hinh đành phải gật đầu.
Cô nàng nhanh nhảu nói: "Cảm ơn em nhiều lắm, em là người có tấm lòng lương thiện nha."
Đàm Hinh nở nụ cười: "Không đâu, vì em không ghét mọi người nên mới đồng ý."
Hai người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó là cười.
Bọn họ chọn địa điểm phỏng vấn là bên bụi hoa đỗ quyên, người con gái thanh thuần đang lấy dù sáng màu che mưa, dáng vẻ yêu kiều giữa mảng mưa phùn lớt phớt, như một bài thơ tình họa lên cảnh sắc xung quanh.
Anh quay phim nhanh chóng chớp lấy vài tấm, rồi chuyển về hình thức quay phim, làm động tác "OK" với hai người. Quá trình phỏng vấn rất đơn giản, giới thiệu khoa của mình, tên tuổi rồi trả lời vài vấn đề là xong.
Ví dụ như: Em cảm thấy cường độ huấn luyện ra sao? Trong một tháng huấn luyện quân sự, việc sinh hoạt có cần hỗ trợ không? Cuộc sống với các bạn học và quản giáo như thế nào?
Đàm Hinh nghiêm túc trả lời từng câu một. Sau khi kết thúc, cô nàng đưa viên kẹo trong tay cho cô.
"Cảm ơn em."
"Đừng khách sáo."
Chờ họ đi rồi Đàm Hinh mới đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo thỏ trắng, có chút hương sữa bò. Bỗng một cái tay cướp lấy viên kẹo của cô.
Đàm Hinh ngước mặt lên, thấy Phương Lập Tân đang nhìn cô: "Ai cho cậu vậy?"
"Không phải cậu thấy rồi sao?"
Phương Lập Tân cười lớn, người này bình thường không thích cười, nhưng một khi cười lên lại mang đến cảm giác ôn nhu kì lạ.
"Tớ thấy nhưng muốn nghe cậu nói."
Đàm Hinh lấy kẹo về, cẩn thận nhét vào túi áo trên: "Của chị truyền thông."
"Cậu thích ngọt sao?"
"Không thích cũng không ghét."
Phương Lập Tân hiểu ra, không phải cô thích kẹo mà là lòng tốt của người khác.
Đàm Hinh vô tư bước lên trước đến nhà ăn, cô thu lại dù. Lúc này là giờ cao điểm, trong nhà ăn đã rất đông rồi. Phương Lập Tân đi ngay sau cô, thay cô ngăn cách đụng chạm với người xung quanh.
"Không phải bên khoa cậu có nhà ăn riêng à.", Đàm Hinh thắc mắc.
"Nghe nói nhà ăn 1 này rất nổi tiếng ở Đại học S, tớ muốn nếm thử, cậu có đề xuất món gì không?"
"Trong sổ tay nhập học có ghi sườn xào chua ngọt, thịt hấp, dê nướng nhưng lúc này chắc hết rồi."
"Thật đáng tiếc", cậu ta nói đáng tiếc nhưng trên mặt lại chẳng có phần tiếc nuối, có lẽ cậu chỉ có vài cơ mặt hoạt động.
Phương Lập Tân hỏi cô: "Cậu cảm thấy bạn cùng phòng như thế nào?"
"Rất tốt"
"Thật không? Hiện tại khắp nơi đều đồn chúng ta là một cặp. Tớ nghĩ chắc do bạn cùng phòng của cậu lan tin."
Đàm Hinh hơi e ngại, một lát sau cô cười nói: "Hình như là vậy."
"Cậu không ngại sao."
"Nói thật, tớ thấy việc này cũng bớt nhiều phiền phức."
Phương Lập Tân nhớ lại hôm khai giảng, cô gặp Cao Bằng dây dưa, dưới đáy mắt bỗng có tia u ám xẹt qua.
"Vậy thì chuyện này có thể không cần làm sáng tỏ sao?", Cậu thấp giọng hỏi.
"Cũng không nhất thiết...", Đàm Hinh nói tiếp: "Đã đen rồi thì đen, không thể cứng rắn nói thành trắng, chút nữa tớ sẽ nói với các cậu ấy."
Nói đến đây, ý cười trong mắt cô phai dần đi. Tính tình cô không tính là tốt, nhưng tâm lý tuổi mới lớn không nên vừa mới nhập học đã cãi nhau với bạn cùng phòng.
Mà những chuyện lớn cô từng trải qua, một chút cãi vã nhỏ nhặt với đám thanh thiếu niên này, chỉ cần không vi phạm đạo đức, cô đều không muốn để tâm.
Cũng như Quý Yến mua mỹ phẩm dưỡng da cao cấp cho cô, các cậu ấy có thể mượn xem, chụp hình hay hỏi này nọ nhưng cũng không dùng lén, việc này có thể nhịn được.
Cô nhớ rõ ở kiếp trước cô còn ở Đàm gia, ngoài mặt thì Đàm Hiểu San thân thiết gọi em gái nhưng lại lén dùng đồ trang điểm của cô, còn lấy tiền từ trong ví. Không chỉ một lần cô ta trộm trang sức quý của mẹ cho cô, nếu không phải cô thấy một chiếc bông tai bị rơi của Đàm Hiểu San trong một lần tụ tập, có lẽ cô vẫn chưa phát hiện.
Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ cục diện ngày hôm đó.
Đàm Hiểu San khóc lóc, nói gì mà tại sao hãm hại cô ta, có phải đang xem thường người làm chị này không.
Đàm Diệu Uy nổi trận lôi đình, chỉ trích cô cố tình gây sự.
Sau này nhớ lại, thật ra ba cô biết sự thật nhưng chỉ mượn cớ trút giận lên người cô thôi. Bởi trải qua một khoảng thời gian đó, cô cảm thấy việc đâm sau lưng này khác với việc Hứa Khả Vũ và Giang Tư chỉ biểu hiện ngoài mặt, nên cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Thậm chí còn cho rằng các cô đơn thuần đến đáng yêu.
***
Ra khỏi nhà ăn, mưa cũng đã tạnh, không khí như được gột rửa tươi mát và trong lành hơn. Mọi người vẫn đang bàn tán chiều nay liệu có tiếp tục huấn luyện quân sự hay không.
Qua một lúc lâu, đội trưởng thông báo quản giáo nói trên đường chạy có nhiều vũng nước đọng nên buổi chiều tiếp tục nghỉ. Đàm Hinh thả lỏng tâm tình, bất giác cong khóe môi lên.
Phương Lập Tân có chút thất vọng, nếu như có buổi huấn luyện sẽ được gặp cô. Tình cảm được cậu cất giấu rất sâu, lúc này cũng như vậy, Đàm Hinh tạm biệt cậu cũng không dám níu kéo hay dây dưa dài dòng.
Đàm Hinh nghĩ nếu là Quý Yến sẽ bám chặt lấy cô đến tận cửa ký túc xá.
Mở điện thoại lên, trên màn hình hiển thị hơn hai mươi tin nhắn chưa xem, đều là của Quý Yến, ngón tay hơi ngừng lại. Một giây sau xóa hết tất cả, cô tắt điện thoại nói với bản thân, đây mới là đúng.
***
Quay về ký túc xá.
Hứa Khả Vũ và Giang Tư đang xem video ở một góc, cười đến quên trời đất, khi nhìn thấy Đàm Hinh liền ném cho cô một bịch khoai tây chiên.
"Đàm Hinh về rồi sao, đây là khoai ngũ vị hương mới ra lò, muốn ăn thử không?"
Đàm Hinh cắn một miếng: "Cũng không tệ."
Hứa Khả Vũ cười nói: "Thật chứ, tớ thích nhất vị này, Giang Tư chỉ trung thành với phô mai."
"Tớ thích phô mai không được hả."
Đàm Hinh vào toilet thay đồ, rồi ngồi vào bàn học.
"Hôm nay tớ có nghe một chuyện rất thú vị, thì ra tớ và Phương Lập Tân là một cặp."
Hứa Khả Vũ sững sờ, miếng khoai tây chiên trên tay cũng rơi xuống.
"Ủa không phải sao?"
Đàm Hinh từ tốn nói: "Tớ và cậu ta là bạn học cấp 3."
Hứa Khả Vũ trợn tròn mắt: "Xong rồi, lúc trước có người xin số của cậu, tớ nói cậu có bạn trai rồi là người của khoa chúng ta..."
Đàm Hinh không đáp lời, ngược lại Giang Tư có chút tức giận:
"Tớ nói này Khả Vũ, cậu đi nhiều chuyện tớ không nói nhưng chuyện của phòng chúng ta đừng nói ra bên ngoài chứ."
"Tớ cũng không cố ý, có nghiêm trọng vậy không?"
Đàm Hinh cười nhẹ, chậm rãi nói: "Lần sau trước khi cậu nói với người khác, có thể hỏi qua tớ được không?"
Dù cô chưa tức giận nhưng khí lạnh bên trong đều toát ra, càng biết cô lâu càng không dám trêu chọc cô. Hứa Khả Vũ tự biết lỗi, lên tiếng nói "Xin Lỗi."
"Không sao, tớ không quan trọng việc này, chỉ sợ ảnh hưởng đến người khác. Nếu Phương Lập Tân không có bạn gái thì lỗi là của tớ rồi."
Giang Tư nói: "Được được rồi, cứ nói ra là được, Khả Vũ đi giải thích một chút đừng để cậu ta không tìm được bạn gái."
Hứa Khả Vũ gật đầu. Chuyện này tạm gác lại, cũng không ai nhắc đến nữa.
Bởi vì gần đây lúc nào cũng mưa nên tiếng thông báo buổi tối đã nói sẽ dời huấn luyện lại hai ngày. Đàm Hinh thu dọn hành lý chuẩn bị ngày mai về nhà một chuyến.
Giang Tư nhà xa cũng chỉ có thể cảm thán: "Thật hâm mộ người địa phương các cậu, muốn về nhà có thể về ngay."
Hứa Khả Vũ nói: "Tớ còn hâm mộ nhà cậu ở xa, cha mẹ không quản được."
Lúc này giường thứ ba, Đào Tĩnh đã tỉnh. Cô nàng là người nhỏ nhắn, dáng vẻ như mọt sách còn đeo cặp kính dày cộm, cậu ta rất thích ngủ, lúc nào cũng có thể ngủ được. Cô nàng chỉ có tật xấu, nếu không ngủ đủ giấc thì bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Lúc huấn luyện vì ngủ có nửa giấc mà bất tỉnh liên tục, đưa vào phòng y tế, cuối cùng được đặc cách không tham gia kỳ quân sự, trở thành nhân vật truyền kỳ của đám sinh viên năm nhất.
Cô ngồi dậy, híp nhẹ mắt cận nặng của mình đi tìm mắt kính.
"Đây."
Đàm Hinh đưa mắt kính cho cô nàng.
Đào Tĩnh đeo kính lên mới nhìn thấy rõ Đàm Hinh, nhu thuận nói: "Cảm ơn."
Cô nàng này thật giống như tiểu loli, Đàm Hinh nhìn cô không thể không nghĩ đến Nhã Nhã, cười nói: "Đừng khách sáo."
Đàm Hinh lại đến dọn hành lý, Đào Tĩnh ngồi một bên uống sữa, hỏi: "Cậu muốn về nhà à."
"Ừa, được nghỉ huấn luyện 2 ngày nên tớ về thăm nhà một chút."
"Thật tốt."
Hai người còn lại hỏi: "Đào Tĩnh, cậu là người ở đâu?"
Đào Tĩnh nói: "Ở thủ đô."
"Xa vậy à, vậy lúc khai giảng cậu sao chỉ có một mình còn chuyển rất nhiều hành lý nữa."
Đào Tĩnh cắn ống hút: "Tớ cảm thấy ít mà, một người là đủ."
"..."
Đàm Hinh bật cười, không nghĩ dáng dấp nhỏ bé của cô lại có sức lực trâu bò đến vậy.
Mọi người đang nói chuyện bỗng có tiếng chuông điện thoại, Đàm Hinh nhìn thoáng qua dãy số, mi mắt khẽ hạ xuống --- là Đàm Diệu Uy.
Cô ra ngoài ban công, nhấn nút trả lời.
"À, tiểu Hinh."
"Dạ."
Đàm Diệu Uy chần chừ một lát, ôn nhu hỏi thăm: "Gần đây con sống thế nào?"
Đàm Hinh vươn tay đón lấy vài giọt nước mưa, cô hững hờ: "Rất tốt."
"Vậy mẹ con thì sao?"
"Chúng tôi đều rất tốt."
Đàm Diệu Uy không nói gì nữa, qua một lúc lâu mới cất giọng: "Hai mẹ con để ở đó sao? Khoảng thời gian trước, cha nghe Hiểu San nói gặp hai mẹ con con ở trung tâm mua sắm chọn đồ..."
"Cha, mẹ không muốn gặp cha."
Đàm Hinh không cố ý muốn làm tổn thương ai, cô chỉ đang nói sự thật, điều mà Đàm Diệu Uy cũng có thể hiểu thấu. Bởi vì là sự thật nên mới đau lòng.
Bên đầu dây bên kia nghe thấy tiếng thở dài mạnh mẽ, ông trầm giọng: "Được, con nghỉ ngơi sớm đi.", nói rồi vội vàng cúp máy.