Tác giả: Đế Cẩn
_____
Trời quang mây tạnh.
Đùng!
Đám mây cuồn cuộn, trời tối sầm lại kéo theo luồng ánh sáng xộc thẳng xuống gian nhà tranh thô sơ, báo hiệu dị tượng nghịch thiên sắp sửa xảy ra.
"Oe, oe, oe"
Tiếng khóc của đứa trẻ đan xen hơi thở dốc, đôi mắt người đàn ông cạnh giường hơi đỏ vô thức cuốn theo nhịp thở của người kia.
Quân tử đổ máu không rơi lệ, công tử đổ máu thì lệ rơi, người đàn ông ôm lấy đứa trẻ, hơi thở ngổn ngang có lẽ vì cố nén xúc động, hắn ngồi cạnh người phụ nữ, tập trung lắng tay nghe.
Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe, nàng biết bản thân không còn nhiều thời gian nên tranh thủ từng chút một: "Dương Minh Tề, dù sao cũng là con của ta và người, ta biết tuy ngươi không cam tâm nhưng ta cầu xin người có thể cho nó một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác, không cần phải ăn sung mặc đẹp, chỉ cần không thiếu..."
Chưa nói hết câu, người phụ nữ phun một ngụm máu nhuộm đỏ cả vùng, hắn không giấu được sự thương cảm: "Ta đã biết, ngươi an tâm."
Nụ cười xen lẫn cánh hoa đỏ thẫm, ẩn sâu bên trong đôi mắt còn chất chứa nỗi chua xót khó tả, nàng đã ra đi.
Thấp thoáng hơn năm năm đã trôi qua, đứa trẻ ngày ấy giờ đây đã biết viết thành thục, nàng tên là Dương Minh Thi.
Hiệt Quốc quanh năm ẩm ướt và nóng, bao phủ bởi rừng rậm, muôn thú sinh sôi nảy nở, cứ một hai ngày sẽ có một trận mưa lớn, đôi lúc mưa từ ngày này sang ngày nọ.
Thế giới này còn gọi là Ngũ Hành Đại Lục, lấy Ngũ Hành làm căn nguyên sức mạnh hay vận dụng chúng vào đời sống.
Ngoài Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ còn có những nguyên tâm nghịch thiên, mười ngàn người may ra được một người.
Dương Minh Tề sau khi nhận ủy thác của người phụ nữ, mang Dương Minh Thi trở về Hiệt Quốc, tự tay nuôi nấng nàng đến bốn tuổi, sau đó ẩn dật để nàng cho gia tộc săn sóc.
Tại Hiệt Quốc, ba gia tộc lớn chi phối toàn bộ, bao gồm gia tộc Dương Minh, gia tộc Lục Thủy và gia tộc bé hơn là Thái Văn.
Nguyên tâm của gia tộc Dương Minh là Mộc nguyên tâm, gia tộc Lục Thủy là Thủy nguyên tâm và gia tộc Thái Văn là Kim nguyên tâm, cũng dễ hiểu vì sao Thái Văn lại nhỏ bé hơn hai gia tộc còn lại.
Hiệt Quốc mưa quanh năm cộng thêm cây cối sinh sôi nảy nở là điều tiên quyết khiến gia tộc Dương Minh cùng Thái Văn hùng mạnh.
Dương Minh Tề thân là con trai cả kết hợp năng lực thiên bẩm, vì vậy Dương Minh Thi thừa hưởng đôi chút thiên vị từ trưởng bối.
Mỗi ngày nàng được đến "Dương Minh Cát" đọc sách, buổi chiều đánh cờ cùng gia trưởng Dương Minh Kính, khiến những người khác sinh đố kị trong lòng, đặc biệt là Dương Minh Bảo và Dương Minh Thức.
Buổi chiều hôm ấy, Dương Minh Thi chạy đến đánh cờ với Dương Minh Kính như thường lệ, trên gương mặt nàng lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, ông cực kì hài lòng với đứa cháu nội này.
Nàng không những xinh đẹp mà còn thông minh hơn người, học một hiểu mười.
Dương Minh Kính ôm lấy Dương Minh Thi vào lòng, véo véo má nàng vài cái, ôn tồn bảo: "Vài hôm nữa là đến sinh nhật cháu ta rồi này."
Dương Minh Thi phụng phịu đáp lại: " Ây da, cháu đau, ông véo mạnh quá đi. Cháu đọc trong sách ghi rằng, mỗi đứa trẻ sáu tuổi đều phải đi kiểm tra nguyên tâm đúng không ông?"
Dương Minh Kính giảm lực tay, trả lời: "Chính xác, cháu của ta là giỏi nhất, nay cháu yêu của ông có hứng thú đánh với ông một ván cờ không nào?"
Lúc ông nàng véo nhẹ hơn, đôi mắt Dương Minh Thi ôn hòa hơn trước: "Dạ, vâng."
Nguyên tâm là khả năng hòa hợp của mỗi người với nguyên tố ngũ hành, từ khi loài người có thể dùng năng lực này thì nguyên tâm phổ biến nhất là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ.
Nguyên tâm phổ biến không hẳn là tốt, tài nguyên tu luyện bị chia sẻ, các chiêu thức và trận địa ngày càng dễ dàng khắc chế.
Nguyên tâm hiếm như Phong, Lôi, Viêm,... cũng chưa hẳn là tốt, tài nguyên tu luyện khan hiếm, đã vậy kiến thức lưu truyền như hạt cát giữa sa mạc.
Ngũ Hành đại lục tựa như khối tròn lớn, phía Bắc là U Quốc, phía Đông và Nam là Liêm Quốc, phía Tây là Khổng Quốc, Hiệt Quốc nằm giữa khối tròn lớn ấy, bị bao phủ bởi nước.
Mỗi quốc gia đều sở hữu một khối giám định nguyên tâm, loại đồ vật dùng để giám định này tương truyền rằng dùng nguyên tâm của một vị tiền bối mà tạo thành, đặc biệt khan hiếm.
Giám Định Đài của Hiệt Quốc nằm chính giữa trung tâm, nơi nào đặt nguyên tâm giám định hầu như luôn nóng quanh năm, dù cho Hiệt Quốc có mưa giông thì tại đây trời vẫn trong xanh.
Vào ngày sinh thần thứ sáu của Dương Minh Thi, Dương Minh Kính dắt tay nàng đến trước Giám Định Đài.
Lưng nàng thẳng tắp, bước đi khoan thai nhưng để ý kĩ mới nhận ra tay nàng giờ đây ngấu chặt vào tay Dương Minh Kính.
Dương Minh Kính hiểu được sự khẩn trương của Dương Minh Thi, xoa đầu nàng nhẹ nhàng bảo:"Không phải lo lắng, cha cháu ban đầu cũng như cháu, nhưng sau đó thì sao. Hắn chỉ có một nguyên tâm nhưng hơn hẳn người khác."
Dương Minh Thi ngược lại càng lo lắng hơn, nàng đọc được trong sách, cứ một trăm người sẽ có một người nguyên tâm không giống cha càng không giống mẹ, gọi là kẻ dị biệt.
Kẻ dị biệt như hai đầu nam châm với ngũ hành, tuy là vẫn có nguyên tâm nhưng thực tế rất ít người có thể vận dụng được.
Ánh mắt Dương Minh Kính sáng rực nhìn nàng, dường như ông đặc toàn bộ niềm tin vào người cháu thân yêu này, Dương Minh Kính hướng dẫn nàng nhỏ một giọt máu vào khối giám định.
Khối giám định chuyển màu theo nguyên tâm của từng người, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ lần lượt tương ứng với các màu vàng, lục, lam, đỏ và nâu.
Ngoài ra, màu tím tương ứng Lôi nguyên tâm, màu đỏ sẫm tương ứng Viêm nguyên tâm hay xanh da trời là Phong nguyên tâm.
Một giọt máu từ đầu ngón tay nàng chậm rãi rơi xuống khối giám định.
Dương Minh Thi trong lòng không ngừng cầu mong là lục, nhất định phải ra màu lục.
Giọt máu dần được khối giám định hấp thụ, cùng lúc đó khối giám định chuyển sang màu đỏ.
Màu đỏ.
Là Hỏa nguyên tâm.
"Ông ơi, nguyên tâm mẹ cháu là Hỏa nguyên tâm đúng không ông?" Nàng u uất hỏi.
"Chờ thêm chút nữa." Dương Minh Kính vẫn còn giữ được chút bình tĩnh đáp.
Đa số người tại Ngũ hành đại lục sở hữu một loại nguyên tâm, có người tư chất tốt sở hữu hai loại nguyên tâm, ba loại nguyên tâm thì lại trở thành phế phẩm.
Một lúc lâu sau, khối giám định vẫn không có hiện tượng.
Ánh mắt Dương Minh Kính giờ đây hơi tối sầm lại, hắn không còn nhìn Dương Minh Thi như lúc trước, giọng điệu sủng nịch dần biến mất, đổi lại là sự thất vọng:"Nàng là Lôi nguyên tâm, vạn người mới có một người."
Dương Minh Thi cảm nhận hơi lạnh từ lời nói ấy, đôi mắt nàng rũ xuống, nàng là kẻ dị biệt trong sách viết, trời sinh không thể tu luyện, kẻ thừa thải của Ngũ Hành Đại Lục.
Quá trình trở về, Dương Minh Kính không còn nắm tay nàng nữa, hai bàn tay nàng không có điểm tựa tự bấu vào nhau, suy nghĩ một lúc lâu, nàng can đảm nắm lấy tay Dương Minh Kính:"Ông ơi, cháu sẽ cố gắng gấp ngàn lần, sẽ không là nỗi ô nhục của gia tộc Dương Minh đâu ạ. Dù cháu không phải thiên tài, nhưng nhất định sẽ không là phế vật."
Dương Minh Kính bừng dậy như vừa tỉnh rượu, nhìn đứa nhỏ trước mặt vẫn giữ nụ cười ngây thơ, hắn biết bản thân quá khắt khe với nàng.
Chuyện trong sách viết chưa hẳn là đúng, dù sao nàng vẫn mang trong mình dòng máu Dương Minh gia tộc, ắt hẳn sẽ là ngoại lệ.
Dương Minh Kính thở nhẹ ra một hơi:"Không trách cháu, cháu nhớ nói được phải làm được."
Dương Minh Thi rạng rỡ đáp lại:"Vâng ạ."
Tiếng đồn xa, tiếng xấu đồn ba ngày liền.
Hiệt Quốc không một ai không biết Dương Minh Thi, cháu nội được Dương Minh Kính yêu thương nhất là kẻ dị biệt.
Người ta còn truyền rằng, ngay hôm Dương Minh Thi giám định nguyên tâm, Giám Định Đài mưa to, báo hiệu tai họa ập tới.
Giám Định Đài mưa to là chuyện chưa từng được ghi chép ở bất kì đâu, Dương Minh Kính cũng chỉ biết lắc đầu khẽ thở dài.
Dương Minh Kính liền bế quan tu luyện ngay sau đó, không màng tai tiếng, trước khi bế quan không quên dặn người hầu chăm sóc nàng chu đáo.
Dương Minh Thi dần dần thích nghi với lời cay độc từ miệng đời hay sự châm chọc từ hai anh em song sinh Dương Minh Thức và Dương Minh Bảo.
Hai người họ là con trai của Dương Minh Quyền, mà Dương Minh Quyền là em trai Dương Mình Tề, sự đối xử bất công của Dương Minh Kính trong gia tộc đều được trút lên người Dương Minh Thi.
Nàng vốn không để tâm, tập trung tu luyện và học tập tại La Đình Giám_học viện duy nhất lại Hiệt Quốc.
Dương Minh Thi ngày qua ngày, tham dự không thiếu tiết học nào tại La Đình Giám, có một số việc nàng đã hiểu rõ.
Cảnh giới tại Ngũ Hành Đại Lục phân thành năm tầng.
Đầu tiên, goi là Hành, người đang ở cảnh giới này đa số là trẻ em mới được giám định nguyên tâm, đang tập làm quen với nguyên tâm của chính mình, chưa hoàn toàn liên kết được.
Tầng thứ hai, gọi là Khởi, sau khi liên kết được với nguyên tâm, bắt đầu sử dụng được tài nguyên từ môi trường phục vụ cho mục đích bản thân.
Người có Kim nguyên tâm khi chiến đấu có thể dùng đao kiếm phát huy năng lực hay Thổ nguyên tâm dùng chính mặt đất để bành trướng khả năng.
Cao hơn một chút, gọi là Lung.
Khi con người hoàn toàn làm chủ tài nguyên từ môi trường dần dần tích lũy lại, đến khi có thời cơ liền bộc phát.
Tầng thứ tư càng khó nhằn hơn, có thể tận dụng nguyên tâm tương sinh tạo ra môi trường, gọi là Mao.
Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa.
Đối với các nguyên tâm hiếm, ví dụ như Viêm nguyên tâm, chỉ cần môi trường có lửa hay đất đều có thể tạo ra viêm.
Cảnh giới cuối cùng, cao nhất Ngũ Hành đại lục từng ghi chép có thể tự tạo ra môi trường phù hợp với nguyên tâm, là Nạp.
Mỗi cảnh giới trên đều chia thành các bậc nhỏ hơn đại diện cho độ thành thục của từng cảnh giới.
Dương Minh Thi cũng hiểu rõ lời Dương Minh Kính từng nói lúc ở Giám Định Đài.
Người có một nguyên tâm tốc độ tu luyện nhanh hơn người có hai nguyên tâm, nhưng bù lại khả năng linh hoạt lại kém hơn người kia.
Hỏa nguyên tâm chiến đấu cùng song hệ Thủy Hỏa nguyên tâm, cùng là Tam Khởi thì người sở hữu một nguyên tâm khả năng thua cao hơn.
Người sở hữu ba loại nguyên tâm thời gian tu luyện càng dùng nhiều hơn, tài nguyên không đáp ứng đủ nên cũng không được xem trọng
Nguyên tâm cũng chỉ là một phần nhỏ của sự thắng thua, còn phải dựa vào môi trường, chiêu thức và đặc biệt là cách sử dụng.
___
Tóm gọn dễ hiểu:
*Nguyên tâm:
Kim nguyên tâm: sử dụng được kim loại.
Mộc nguyên tâm: sử dụng được cây cối.
Hỏa nguyên tâm: sử dụng được lửa.
Thủy nguyên tâm: sử dụng được nước.
Thổ nguyên tâm: sử dụng được đất.
Viêm nguyên tâm: sử dụng được dung nham.
Phong nguyên tâm: sử dụng được gió.
Lôi nguyên tâm: sử dụng được sấm sét.
* Cảnh giới: chín bậc Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát, Cửu.
Năm cảnh giới: Hành, Khởi, Lung, Mao, Nạp. Tuổi thọ tăng theo từng cảnh giới lần lượt là 10 năm, 100 năm, 1000 năm, 10000 năm và 50000 năm.
Đôi lời tác giả: Ngũ Hành đại lục do bản thân mình tự nghĩ ra, các cảnh giới dựa vào logic bản thân mà đặt tên.
Mọi chi tiết trong chương này là khởi đầu cho sự kiện phía sau, mọi người thử bàn luận chi tiết nào về sau sẽ là quan trọng nhe! Gợi ý, chi tiết này là siêu siêu siêu cấp lướt qua như một cơn gió luôn.
Chính tả có sai thì mọi người cứ nhắc nhở, mình sẽ sửa. Câu cú nào khó hiểu hay lặp từ cứ mạnh dạn đóng góp, mình đều sẽ tiếp thu. Cảm ơn mọi người.