Luyện Khí Kỳ Mạnh Nhất

Chương 20 Tôi là người đàn ông mà cô vĩnh viễn không chiếm được




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Nụ cười trên gương mặt Phương Vũ khiến Bạch Chiến chấn động trong lòng.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Ngay sau đó, cơn đau ở tay phải hắn truyền đến. “Sao có thể?" Sắc mặt Bạch Chiến khẽ biến, tập trung hết sức mạnh lên tại phải.

Nhưng tay Phương Vũ tay giống như một cây gậy thép vậy, mặc cho Bạch Chiến dùng bao nhiêu lực cũng không thể làm được gì. “Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không nhỉ?" Phương Vũ hơi híp mắt, nói.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cùng lúc đó, tay phải lại càng dùng nhiều sức hơn.

Mặt Bạch Chiến chuyển từ trắng sang xanh, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Hắn phải nghiễn chặt răng mới không kêu đau. “À, cậu chính là người lén lút bên cạnh vườn rau của tôi ngày hôm qua.” Phương Vũ nói.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nghe thấy câu này, Bạch Chiến giật thót.

Sao Phương Vũ biết được? Hôm qua rõ ràng hắn đã trốn rất kỹ, Phương Vũ cũng không nhận ra kia mà…......

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Không đúng…..... Chẳng lẽ lúc ấy cậu ta đã nhận ra rồi?

Mồ hôi trên trán Bạch Chiến càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lực tay của Phương Vũ càng lúc càng lớn, nếu còn tiếp tục, toàn bộ xương ở tay phải của Bạch Chiến sẽ bị bóp nát.

Lúc này, Đường Minh Đức và Dương Thiệu Vinh cũng nhìn ra có điều bất ổn, biểu tình của Bạch Chiến trông thực sự rất đau đớn.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Sắc mặt Dương Thiệu Vinh khả khó coi, ngay khi ông ta định cất tiếng thì Phương Vũ lại buông lỏng tay ra, vỗ vai Bạch Chiến rỗi nói: “Rất vui khi được quen biết cậu."

Bạch Chiến thở phào nhẹ nhõm, tay phải của hắn lúc này đã gần như mất hết trị giác. “Ha hả, không tồi không tồi, ngày sau cơ hội giao lưu của hai đứa còn rất nhiều, gặp lại sau nhé." Dương Thiệu Vinh cười giả hai tiếng rồi ra ngoài cửa.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bạch Chiến nhìn Phương Vũ thật sâu một cái rồi cũng theo sau ra cửa.

Sau khi hai người rời đi, Đường Minh Đức nhìn Phương Vũ, hỏi: “Thần y Phương, cậu quen ho?"

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Phương Vũ lắc lắc nói: “Không quen.”

Phương Vũ thực ra đã cơ bản đoán được thân phận đối phương.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dương Thiệu Vinh...... Dương tiểu thư....... Bạch Chiến.

Thực hiển nhiên, vị Dương tiểu thư kia có quan hệ huyết thống với Dương Thiệu Vĩnh, rất có thể là cha con. Bạch Chiến ngày là người được Dương tiểu thư phải đi vườn rau điều tra Phương Vũ vào ngày hôm qua. “Dương Thiệu Vinh có con không?” Phương Vũ nhìn Đường

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Minh Đức, hỏi.

Đường Minh Đức sửng sốt một chút rồi đáp: “Có hai trai một gái.” “Lần lượt tên là gì?” Phương Vũ lại hỏi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Con trai cả tên là Dương Vân, nghe nói rất có thiên phủ võ đạo, thầy là tông sư cổ trứ danh vùng Giang Nam. Con gái hai tên là Dương Am Trúc, là một kỳ tài trong thương nghiệp, tuổi còn trẻ mà đã có thể khống chế phần lớn sản nghiệp của nhà họ Dương, hơn nữa còn dẫn dắt nhà họ Dương phát triển nhanh chóng, trở thành một trong những gia tộc đỉnh cấp vùng Giang Nam ...... Trong bà người thì đứa con út là bình thường nhất, chính là Dương Húc mà ông ấy vừa nhắc tới, học chúng trường trung học với Tiểu Nhu và cậu.”

Vậy Dương tiểu thư trong miệng đám sát thủ đó hẳn là

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dương m Trúc. “Dương m Trúc...... Phương Vũ lầm bầm tên này trong lòng.

Đường Minh Đức cảm khái: “Mệnh Dương Thiệu Vĩnh thật đúng là tốt, bản thân ông ta không bản lĩnh gì, nhưng sinh con ra lại đều là yêu nghiệt. Mặc dù Dương Húc là người bình thường nhất, nhưng nghe nói bẩm sinh cũng là võ giả ngũ đoạn, thiên phủ võ đạo cũng khá xuất sắc. “Ây, nhìn lại con cái của tôi......” Đường Minh Đức thở dài, lắc đầu. “Cha! Có người nào lại ghét bỏ con nhà mình như cha không?” Mặt Đường Tiểu Nhu đỏ bừng vì tức giận, dậm dậm chân. “Con nhìn con xem, chỉ biết mỗi làm nũng với cáu kỉnh.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Đường Minh Đức bất đắc dĩ nói. “Cha!” Đường Tiểu Nhu tức giận đi lên vài bước, dùng nắm tay nhỏ đấm đấm vào ngực Đường Minh Đức. “Gia chủ nhà họ Đường, hôm nay tôi đến là vì muốn nhờ ông giúp đỡ. Phương Vũ mở lời.

Đường Minh Đức lập tức nghiêm mặt nói: “Thần y Phương cứ nói, Nhà họ Đường chúng tôi tất nhiên sẽ giúp đỡ hết sức có thể.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Vì thế, Phương Vũ nói việc muốn thu thập nội đan yêu thủ. “Không thành vấn đề, tôi sẽ phải người giúp cậu tìm kiếm và mua nội đan trong phạm vi Trung Quốc.” Đường Minh Đức lập tức đồng ý.

Trên đường về, Dương Thiệu Vinh ngồi trong xe nhìn bàn tay phải đỏ tím của Bạch Chiến. “Tên Phương Vũ này rất mạnh sao?” Dương Thiệu Vinh trầm giọng hỏi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bạch Chiến lắc đầu, nói: “Người này...... rất quỷ dị. Hơi thở trên người cậu tạ cho thấy cậu ta nhiều nhất chỉ có thực lực ngũ đoạn bẩm sinh, nhưng sức lực của cậu ta lại mạnh ngoài dự đoán." “Vậy cậu có nắm chắc giải quyết được cậu ta không?” Dương Thiệu Vinh hỏi.

Bạch Chiến chần chờ một lúc mới gật đầu, nói: “Võ đạo mà chỉ dựa vào sức lực là vô dụng. Hắn là cậu ta chưa từng học võ đạo chính đạo. Hơn nữa cảnh giới của tôi cao hơn cậu ta nhiều, nếu thực chiến thì có lẽ tôi có thể nhẹ nhàng bắt được cậu ta.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Ngay sau đó, Bạch Chiến lại nghĩ đến điều gì, nói: “Nhưng gia chủ nhà họ Đường hình như rất coi trọng cậu ta, nếu chúng ta ra tay với cậu ta liệu có khiến nhà họ Đường.…..... “Không cần để ý.” Dương Thiệu Vinh phất tay, nói: “Phương Vũ phá hỏng kế hoạch của chúng ta trước, chúng ta đối phó với cậu ta là điều có thể tha thứ về mặt tình cảm. Cậu ta cứu Cơ Như Mi chính là trở thành tử địch của nhà họ Dương chúng ta. Hơn nữa, m Trúc cũng đã đưa ra tử lệnh, nhất định phải diệt trừ cậu ta.” “Còn về nhà họ Đường, Đường Minh Đức là người thông minh, tôi không tin ông ta sẽ vì một nhân vật nho nhỏ mà trở mặt với nhà họ Dương.” Dương Thiệu Vinh đẩy kính, tiếp tục nói: “Thêm nữa, mặc dù nhà họ Đường thực sự trở mặt với chúng ta vì Phương Vũ, chúng ta cũng không sợ. Thực lực của nhà họ Dương đã không còn dưới bất cứ gia tộc nào ở Giang Nam. Nhà họ Đường...... Sớm hay muộn rồi cũng sẽ bị chúng ta đạp dưới chân.”

Nghe thế, Bạch Chiến không còn lo lắng gì nữa. “Gia chủ, tôi sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mà ngài và tiểu thư giao cho.” Bạch Chiến nói.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Phương Vũ ở lại nhà họ Đường để ăn cơm chiều, Đường Minh Đức chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, khiến Phương Vũ ăn rất vui sướng. “Đúng rồi, cô có một người anh trai đúng không?” Phương

Vũ nhớ ra Đường Phong từng gặp mặt ở Tây Bắc, bèn hỏi Đường Tiểu Nhu ngồi bên cạnh. “Anh tôi đang học đại học ở phương nam, chỉ về nhà khi có kỳ nghỉ thôi, ngày thường đều ở trường học." Đường Tiểu

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nhu đáp.

Phương Vũ gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Đường Tiểu Nhu không ăn nhiều lắm mà chỉ là yên lặng quan sát Phương Vũ.

Ngày thường, Phương Vũ luôn có vẻ lười biếng không thèm để ý đến điều gì, không ngờ lúc ăn cơm lại nghiêm túc như thế, thậm chí còn đánh giá từng món. “Cậu rốt cuộc là người như nào?” Đôi mắt xinh đẹp của

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Đường Tiểu Nhu nhỉn chằm chằm Phương Vũ.

Sau khi ăn xong, Phương Vũ lên lầu thăm ông Đường đang nghỉ ngơi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Sau khi lần được châm cứu lần trước, thân thể ông Đường rõ ràng là đã có chuyển biến tốt đẹp, ít ho khan hơn, khi ngủ cũng không còn cảm giác bất chợt đau đớn nữa. “Hôm qua Tiểu Nhụ mang thuốc của cậu về cho cha tôi uống, cha tôi chỉ uống một liều mà tối hôm qua đã có thể ngủ ngon. Chúng tôi...... Thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào.” Đường Minh Đức biết ơn nói. “Giúp tôi thu thập nhiều nội đan yêu thú hơn, tôi còn phải cảm ơn lại chú.” Phương Vũ nói.

Khi Phương Vũ rời nhà họ Đường về, Đường Tiểu Nhu đi theo tiễn cậu. “Có cần tài xế đưa cậu về không?” Đường Tiểu Nhu hỏi. “Không cần, vừa hay tản bộ sau khi ăn no.” Phương Vũ nói. “À." Đường Tiểu Nhu đáp, yên lặng đi theo Phương Vũ. Cập nhật chương mới nhất t*ại Truyện88.vip

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Đi được hai bước, Phương Vũ quay đầu lại hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì?” “Tôi, tôi cũng tản bộ.” Đường Tiểu Nhu hơi hoảng loạn nói.

Phương Vũ không để ý tới cô nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lại đi được hai phút, Đường Tiểu Nhu lấy hết can đảm hỏi: “Phương Vũ, tớ muốn hỏi, tại sao cậu lại...... khác biệt với những người khác?”

Phương Vũ dừng bước, xoay người, tiến đến trước mặt

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Đường Tiểu Nhu. “Hình như cô rất tò mò về tôi nhỉ. Trước kia tôi đã nói gì với Cô?"

Tò mò là giai đoạn bắt đầu của tình yêu mới.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Những lời này, Đường Tiểu Nhu nhớ rất rõ ràng. “Tôi, tôi chỉ là......” khuôn mặt Đường Tiểu Nhu đỏ lên, muốn giải thích. “Cũng đúng, mấy nhóc con như cô đúng là rất dễ động tâm với người khác.” Phương Vũ nhìn thẳng Đường Tiểu Nhu, nói. “Cái gì mà nhóc con? Tôi bằng tuổi cậu đấy!” Đường Tiểu

Nhu ngửa đầu phản bác.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Phương Vũ lắc lắc đầu, sau đó lại thở dài, xoay người rời đi: “Đừng tò mò, tôi là người đàn ông mà cô vĩnh viễn không chiếm được.” “Cậu...... cậu nói cái gì! Ai muốn chiếm được cậu! Tôi, tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi mà......” Đường Tiểu Nhu vừa thẹn vừa bực, tức giận đến mức dậm chân.

Phương Vũ đã đi xa. “Thần bí cái gì, sớm hay muộn tôi cũng sẽ đào ra được bí mật của cậu!” Đường Tiểu Nhu nhìn về phương hướng Phương Vũ rời đi, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Trong nhà, Vương Diễm đã làm xong cơm tôi, đang dọn cơm sang bàn ăn ở phòng khách.

Vu Nguyệt Nguyệt từ ngoài đi vào, vừa đúng 6 rưỡi tối.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Sau khi Tưởng Duyệt tự mình xin lỗi Vu Nguyệt Nguyệt xong, cô ta không còn đến buổi diễn tập vào buổi chiều nữa.

Điều này cũng khiến Vu Nguyệt Nguyệt phải thở phào nhẹ nhõm, cô bé vẫn sợ Tưởng Duyệt sẽ trả thù cô bé vì chuyện ban sáng. “Vu Nguyệt Nguyệt , lên lầu gọi anh Phương Vũ xuống ăn cơm nhé.” Vương Diễm nói.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Để cảm ơn Phương Vũ, hôm nay Vương Diễm cố ý mua thêm gà và cá để làm thêm mấy món nữa.

Phương Vũ cho bà vay mười vạn thực sự là ân tình rất lớn với và.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Ngày mai, bà sẽ gửi 6 vạn về quê nộp tiền phẫu thuật cho bỗ, tiền còn thừa thì mua đồ bổ cho ông. 4 vạn khác thì Vương Diễm định tiết kiệm để nộp học phí cho Vu Nguyệt Nguyệt.

Vu Nguyệt Nguyệt chạy lên lầu, phát hiện Phương Vũ không ở nhà. “Có lẽ là hôm nay anh ấy có việc rồi, thôi không sao, chúng ta chờ anh ấy về rồi cùng nhau ăn cơm.” Vương Diễm nói.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Vì thế, Vương Diễm bèn cùng Vu Nguyệt Nguyệt xem TV.

Tầm mười phút sau, có tiếng bước chân từ ngoài sân truyền vào. “ở đây này, để tôi dẫn các anh vào.” Một người đàn ông nói.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nghe tiếng nói chuyện, Vương Diễm còn đang xem TV lập tức biến sắc.

Bà lập tức đứng lên khoá chặt cửa, sau đó kéo Vu Nguyệt Nguyệt trốn vào trong phòng, lại khóa cửa.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lúc này, một đám người đã tiến gần tới cửa. “Cửa khóa rồi. Vụ Thành Nghiệp, mày chơi bọn tao à!?” Một tên thanh niên đầu gấu ngậm thuốc lá vặn then cửa, sau đó một cái đập một cái vào cái đầu trọc lóc của người đàn ông bên cạnh. “Các anh ơi, em làm sao dám chơi các anh? Bình thường vào giờ này là Vương Diễm đã ở nhà rồi mà.” Vu Thành Nghiệp run rẩy nói. “Anh Bản, đèn trong phòng vẫn sáng, hơn nữa trên bàn đặt rất nhiều đồ ăn, hình như vẫn chưa ăn qua.” Một tên lưu manh nhón chân nhìn tình huống trong phòng, nói. “Ồ? Nói cách khác có người ở nhà nhưng đã trốn đi?”

Quảng Bận hung hăng hút một ngụm thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống, nổi: “Phả cửa!”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bốn đàn em đằng sau gã lập tức dùng sức tông cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.