Lưu Hương

Chương 120




Hai đĩa đồ ăn được đặt lên trên khu vực chờ cùng một lúc!

Không khí trong hiện trường trở nên cực kì nghiêm túc.

Nhân viên công tác đến đài chủ tịch lấy đồ ăn hai người làm mang đi, sau đó lại tiến hành chia thành các phần nhỏ, mọi người nối tiếp nhau mang đồ ăn ra, đặt một phần trước mặt các vị khách quý có mặt tại hiện trường.

Đã nhận được món ăn nhưng vẫn chưa có ai ăn, trái tim của mỗi người giống như bị một sợi dây vô hình khóa lại, bất giác đã nín thở ngưng thần!

Đây là bước ngoặt vô cùng quan trọng, MC cùng với các vị khách quý trước máy thu hình đều hít một hơi thật sâu.

Một giây sau, hiện trường cùng vang lên âm thanh hít khí, vô số âm thanh hít khí tụ hợp lại tại một chỗ, giống như một cái máy thông khí cỡ lớn bỗng nhiên được bật lên.

Mà sau khi một hơi này được trút ra, không khí tại hiện trường cũng được thả lỏng hơn.

Giọng nói mạnh mẽ của MC cũng vang lên: "Hiện giờ, hai vị đầu bếp cũng đã hoàn thành phần nấu ăn của mình, chúng ta hãy cùng thưởng thức hương vị lần này của bọn họ - lần này, tên của hai vị đầu bếp của chúng ta cũng sẽ cùng xuất hiện!"

"Hiện giờ, vận mệnh của hai vị đầu bếp đang được chúng ta nắm giữ trong tay, trong tay mỗi người đều có một tấm phiếu, mỗi một phiếu đều có thể trở thành điểm mấu chốt cho người chiến thắng hôm nay. Chắc chắn là bọn họ đều mong muốn món ăn của mình có thể biến thành ma lực để cầm tù lòng người – chỉ có như vậy chúng ta mới có thể cam tâm tình nguyện thừa nhận mĩ vị." MC nói xong lại hít sâu một hơi, "Hiện tại – bắt đầu đi!"

Món ăn đã được đưa đến trước mặt tất cả mọi người.

Vẫn là bộ dụng cụ và nước súc miệng giống như trước đó, chỉ có đũa đã được đổi thành thìa, con số biến thành tên đầu bếp.

Đến khi mỗi người bọn họ nhìn rõ ràng hai cái tên và hai món ăn khác nhau, tất cả đều không hẹn mà cùng cảm thấy kinh ngạc.

Bên trong hiện trường, Đổng Ân ngồi tại một vị trí ở góc thấp, trước khi hai phần cơm rang được mang đến chỗ mình, bà đã nghe được âm thanh tràn đầy kinh ngạc truyền đến từ phía trước.

Mãi đến tận khi hai phần cơm rang được đặt trước mặt mình, nhìn kĩ, trong chớp mắt bà đã hiểu vì sao những người kia lại cảm thấy kinh ngạc.

Nguyên liệu giống nhau như đúc.

Thành phẩm giống nhau như đúc.

Xuất hiện trước mắt Đổng Ân là hai phần cơm rang trứng nhìn qua gần như giống hệt nhau!

——nhưng tại sao?

Vì sao Bạch Đường cùng ba lại phải làm món ăn giống nhau? Cái này cũng không hợp lý, thành phẩm sử dụng thành phần và cách nấu giống hệt nhau, cho dù là hai đầu bếp khác nhau làm thì cũng không nhất định có thể làm ra hương vị khác nhau, huống hồ Bạch Đường lại do đích thân ba nuôi dạy lớn lên?

Lùi thêm một bước nữa mà nói thì, coi như hai đầu bếp đỉnh cao dùng nguyên liệu nấu ăn làm ra món ăn có hương vị khác nhau thì điều khác nhau cũng cực kì nhỏ bé, nếu là người bình thường căn bản không có cách nào phân biệt được sự khác nhau nhỏ bé như thế.

Còn đối với thực khách có biện pháp phân biệt hay không....

Đổng Ân chần chờ một lát.

Dù sao thì những người ở đây đều là giới tinh anh đại diện cho toàn bộ đầu bếp trong nước, đều đã ăn qua vô số món ăn do đầu bếp cao cấp nấu, 8-9/10 vẫn có thể phân biệt được.

Như vậy cũng được.

Đổng Ân nghĩ thầm.

Mình ăn thử xem hai phần cơm rang trứng dùng nguyên liệu nấu ăn giống nhau này đến cùng là có khác biệt gì.

Kì thật ý nghĩ trước đây của mình cũng không quá đúng.

Tuy rằng 80% thực khách đều không phát hiện ra hoặc là không có cơ hội được ăn những món ăn do đầu bếp cao cấp nhất nấu nhưng cũng sẽ có một số thực khách cảm nhận được cho dù là khác biệt rất nhỏ, cũng luôn có một số đầu bếp đã tốt còn muốn tốt hơn, nhiều lần cố gắng đột phá cực hạn của bản thân, làm ra món ăn càng tinh xảo hơn, đổi mới nhiều hương vị hơn.

Đây chính là cực hạn.

Mình và ba đi theo con đường khác nhau... Cũng không nói được con đường của một người đúng còn người kia nhất định sai, cả hai người đều chỉ là lựa chọn phương hướng khác nhau mà thôi.

Đầu tiên, Đổng Ân nếm phần đồ ăn Dịch Bạch Đường nấu.

Cơm tẻ tiến vào trong miệng, từng hạt cơm no đủ tròn trịa, nhai một miếng là hương vị của trứng gà; nhai miếng thứ hai bỗng nhiên lại cảm thấy hương vị của cua đồng; đến khi nghiền ngẫm lần thứ ba, hương vị ngọt ngào của cơm tẻ bỗng nhiên chiếm cứ toàn bộ hệ thống cảm quan.

Đổng Ân bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Có lẽ là vì cơm tẻ ngọt từ trong miệng đến tận đáy lòng cho nên khi bà ăn vào chỉ cảm thấy giống như trong miệng ngậm một viên kẹo lớn, không hiểu vì sao lại nghĩ đến một khoảng thời gian trước đây.

Có vị ngọt của thuở ban đầu thầm mến thời sinh viên; cũng có vị ngọt ngào của hôn nhân vừa bắt đầu.

Tuy rằng thầm mến thời đại học vì ngượng ngùng nên chưa từng mở lời và sau này hôn nhân cũng đi theo hướng kết thúc. Thế nhưng những tình cảm lúc bắt đầu... Bà đều đã quên mất... Lúc ban đầu, hình như đúng là cũng không tệ.

Mỗi ngày tỉnh lại, bầu trời cũng xanh trong, cây cối xum xuê, chim nhỏ vui ca hát, lại cả ông thầy dạy toán đáng ghét có khuôn mặt như cái quan tài.

Đổng Ân nghĩ đi nghĩ lại, chợt bật cười.

Sau tiếng cười của mình, bà kinh ngạc phát hiện ra xung quanh vang lên tiếng ồn ào, những người tinh anh có mặt tại đây ngày hôm nay cùng bỏ đi tố chất thường ngày, trò chuyện vui vẻ với nhau, cả hội trường bỗng chốc náo động hẳn!

Đổng Ân giật mình, bà lắng nghe thật kĩ, nghe thấy rất nhiều người ở đây đang nói: "Làm sao có thể?"

"Cái gì không thể?"

Âm thanh leng keng vang lên, tiếng đồ sứ va chạm vào nhau không là gì so với tiếng ồn ào hiện tại, có lẽ chỉ có những người ngay sát bên cạnh mới có thể nghe được.

Thương Hoài Nghiên đã ăn cả hai loại cơm rang.

Cho nên y biết vì sao mọi người lại có biểu hiện thất thố như thế.

Nếu như mới ăn một loại, người ta sẽ không có cảm giác rõ ràng, nhưng cùng là cơm rang giống nhau, đến khi ăn vào lại cho cảm giác khác hoàn toàn, quả thật là giống như hai bên giao chiến không phải để tìm ra ai là người đứng đầu mà giống như phối hợp làm một thí nghiệm, lấy đối chiếu lẫn nhau để cho mọi người thấy được sự giống nhau.

Đồ ăn Dịch Bạch Đường tạo cho y cảm giác tràn ngập hạnh phúc.

Đồ ăn Đổng Phương Tri làm khiến cho y nảy sinh cảm giác mong đợi ngập tràn và sự cố gắng với tương lai, điều này không khỏi khiến cho y nhớ lại bản thân trước đây, muốn "Thật sự trở thành chính mình" cho nên y đã cố gắng và phấn đấu hết sức.

Thật sự là thần kỳ.

Ăn một món ăn lại có thể cảm nhận được nhiều tình cảm như vậy... Đại khái gần đạt được đến trình độ dùng lời nói để bày tỏ?

Thương Hoài Nghiên không khỏi nở nụ cười.

Có điều...

Thương Hoài Nghiên tự lẩm bẩm: "Thật làm cho người ta khó có thể lựa chọn mà..."

Hai món ăn đều ngon như vậy, đều có thể dễ dàng dẫn dắt tâm linh con người, hơn nữa một cái làm cho thực khách cảm nhận được cảm giác của tình yêu, một cái lại làm cho thực khách cảm nhận được cảm giác về sự nghiệp, cả hai đều thật tốt đẹp.

Vậy mà chỉ được chọn một.

Tuy rằng món ăn của hai người căn bản không phải là món đồng nhất.

Y vô cùng muốn chọn cả hai.

Vậy mà chỉ được chọn một.

Ngón tay Thương Hoài Nghiên gõ nhịp lên mặt bàn không biết bao nhiều lần, nhiều đến mức Giang sư huynh cũng khó mà nhẫn nại được, xoa đầu nói: "Được rồi, yên lặng chút đi, tôi còn đang suy nghĩ không biết chọn cái nào đây, cậu gõ gõ đến đầu tôi cũng đau."

Thương Hoài Nghiên thở dài: "Cuộc thi đấu này thật không nhân đạo."

Giang sư huynh vui mừng: "Một câu nói trúng."

Thương Hoài Nghiên: "Tôi đã quyết định xong rồi."

Giang sư huynh: "..." Hả, cái tên này lật mặt cũng nhanh quá.

Một giây sau, Thương Hoài Nghiên khẽ mỉm cười, ấn nút lệnh thuộc về Dịch Bạch Đường, thoải mái nói: "Đương nhiên là Bạch Đường. Hai món ăn đều ngon như vậy. Tôi không ủng hộ Bạch Đường thì còn hi vọng vào ai chống đỡ chứ?"

Giang sư huynh liếc mắt đầy khinh bỉ nhìn Thương Hoài Nghiên, tiếp tục khổ sở suy nghĩ lựa chọn của mình!

Thương Hoài Nghiên bỏ chiếc phiếu đầu tiên trong trận chung kết!

Sau khi chiếc phiếu thứ nhất đã được xác định, một tiếng "đô" vang lên, màn hình lớn một lần nữa phát sáng chính thức báo hiệu giai đoạn mới của trận đấu!

Hiện trường vẫn sôi động như vừa rồi, trong đó, từng chiếc phiếu lần lượt xuất hiện trên màn hình lớn tạo thành hai hình trụ.

Thời gian dần trôi, phần lớn những người có mặt tại hiện trường cũng dần dần bình tĩnh lại.

Bọn họ không cất cao giọng nữa mà nhỏ giọng giao lưu, theo đó, càng ngày càng có nhiều số phiếu được quyết định.

Trong màn hình, hai hình trụ giống như hai cái cây sinh đôi quấn quýt lấy nhau cùng phát triển, Dịch Bạch Đường thêm 1 phiếu thì phiếu tiếp theo nhất định là của Đổng Phương Tri; và ngược lại, Đổng Phương Tri một phiếu thì tiếp theo sẽ là của Dịch Bạch Đường... Mãi đến tận cuối cùng, khi các đợt lựa chọn đã dừng lại, cả hai cây cột với 101 phiếu xuất hiện trên màn hình lớn!

Trận chung kết mời đến 203 vị khách quý.

Hiện tại, 202 vị khách quý đã bỏ phiếu, chỉ còn lại một phiếu cuối cùng!

Tất cả đều nín thở tập trung.

MC căn bản không nói gì, vào lúc này, anh ta cũng bị không khí của hiện trường làm ảnh hưởng, nhận ra đây là thời khắc quan trọng nhất, cần phải để cho vị khách nắm giữ chiếc phiếu cuối cùng tỉ mĩ suy nghĩ, quyết định này đúng là cần phải cân nhắc cho nên cũng sẽ không có ai thúc giục!

"Đô —— "

Phiếu cuối cùng đã được bỏ.

Giang sư huynh do dự rất lâu, vẫn luôn do dự đến cuối cùng.

Hiện tại, cuối cùng của cuối cùng, ông ta cũng đã có quyết định thật sự của bản thân.

Một trong hai cột hình trụ thêm một nấc.

102, 101.

Đến đây, bụi trần lắng đọng!

🌸 BTV: Bởi vậy, nếu như Thương Hoài Nghiên thật sự muốn theo đuổi ai đó thì người được theo đuổi kia rất khó cưỡng lại được sức hút của anh ấy. Nghĩ mà xem, một người tài giỏi, đẹp trai, giàu có lại thấu hiểu lòng người như thế, có mấy ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này đây.

Nhưng mà nói chung cũng chỉ có trong tiểu thuyết thôi, mọi người đọc để giải trí là được rồi.

Thế quái nào mà mình toàn thích thụ trong truyện chủ công.

Chỉ còn lại 1 chương duy nhất thôi là câu chuyện cũng sẽ khép lại, và nhân cái ngày cuối xuân oi như giữa hạ thế này, BTV quyết định up luôn cho nó nóng cả thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.