***
(Phiên ngoại 3)
Là đêm.
Ngoài phòng trời nổi tuyết dày đặc.
Trong bóng tối, Trường Hân đột nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Ân Sâm trực giác cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng tỉnh lại theo. Lại phát hiện Trường Hân đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, không ngừng thở hổn hển.
“Hân nhi, gặp ác mộng sao?”
Vừa dứt lời, đột nhiên từ nơi rất xa truyền đến một hồi chuông —
Là hướng của hoàng cung.
Trường Hân che miệng, trong mắt ngấn lệ, yên lặng đợi tiếng chuông ngừng lại.
Hai mươi bảy tiếng chuông, âm thanh của đại tang.
Mà quy chế như vậy, trong cung chỉ có...
Nước mắt Trường Hân rơi xuống, nàng bất chấp tất cả, vừa xuống giường liền chạy ra ngoài, chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Hốc mắt Ân Sâm cũng trở nên đỏ bừng, hắn vội vàng đỡ Trường Hân dậy, Trường Hân lại đẩy tay hắn ra, ngay cả giày cũng không mang, chật vật chạy ra bên ngoài.
Nàng nức nở, cước bộ lắc lư, một lòng lao về phía cửa vương phủ.
Ân Sâm không ngăn được nàng, thuận tay cầm lấy một cái áo choàng, dù sao hắn cũng là một nam nhân, cho dù trong lòng có bi thương đến đâu thì cũng vẫn giữ được lí trí.
Giờ này xa phu không còn ở đây, mà Tần vương phủ lại cách hoàng cung một khoảng, xe ngựa lại di chuyển quá chậm, Ân Sâm nhanh chóng thấp giọng phân phó hạ nhân chuẩn bị một con khoái mã, đồng thời đuổi theo Trường Hân, khoác áo choàng cho nàng.
“Hân nhi!” Hắn ôm nàng lên, “Bình tĩnh một chút!”
Người trong ngực không nói lời nào, hắn cúi đầu nhìn lại, thì ra Trường Hân sớm đã lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào không thể thành tiếng.
Ân Sâm siết chặt vòng tay, mang Trường Hân lên ngựa, một đường chạy như điên về phía hoàng cung.
“Cửa cung ở phía tây... Thái An Môn gần chỗ thái nãi nãi...”
Từ vương phủ đến Thái An Môn thuận đường, càng gần hơn cổng chính của hoàng cung.
Trong ngực truyền ra thanh âm nức nở, lại nhanh chóng bị gió tuyết bao phủ, Ân Sâm mím môi, quất ngựa một roi, tốc độ càng nhanh hơn.
Rong đuổi không ngừng, rốt cuộc cũng đã đến Thái An Môn.
Tuyết rơi dày đặc, xa xa có thể nhìn thấy đại môn màu đỏ son đang đóng chặt.
Trường Hân xuống ngựa, liền chạy về phía bên kia, chỉ là vấp chân ngã xuống tuyết, nàng tựa hồ không cảm giác được đau đớn, đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, chạy thẳng đến trước đại môn màu đỏ son.
Nàng đập mạnh vào đại môn, tuyệt vọng nhìn vòng sắt trên cửa, khóc lóc: “Mở cửa! Mở cửa!”
“Mở cửa! Mở cửa! Người đâu, mở cửa...”
“Thái nãi nãi… Thái nãi nãi…”
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, chờ Ân Sâm kịp phản ứng lại, Trường Hân đã ngồi trên mặt đất, mái tóc dài của nàng xõa tung, tuyệt vọng nhìn bốn phía, không biết phải làm gì.
Tiến cung từ Thái An Môn là không hợp quy củ, thủ tướng còn đang do dự, Ân Sâm vội vàng lớn tiếng hô: “Ta là Tần vương, ban đêm cùng Hiền An quận chúa đến gõ cửa cung, quả thật là tình thế cấp bách, ngươi cứ mở cửa, phu thê ta sẽ tự lĩnh phạt ở chỗ bệ hạ.”
Thủ tướng suy nghĩ một chút, sau đó phất tay ý bảo mở cửa cung.
Ân Sâm đỡ Trường Hân, lặng lẽ chạy vào. Đợi bọn họ chạy tới Khang Thọ Cung, ngoài cửa, đã đầy người quỳ — phi tần hậu cung, vương tử hoàng tôn, thậm chí các đại thần ở gần... Một đám người đông nghịt.
Tất cả mọi người đều đỏ bừng hốc mắt.
Vào Khang Thọ Cung, Trường Hân đi chậm lại, biểu tình trên mặt tê cứng, nước mắt của nàng đã khô cạn.
Tề vương và Sở vương liếc nhau, trong lòng đều khẽ thở dài một tiếng, nhớ tới thái hoàng thái hậu mấy ngày trước còn đưa đồ đến, cổ họng cũng cảm thấy nghẹn ngào.
Sau khi bọn họ lớn lên, ít ở bên cạnh thái hoàng thái hậu, nhưng lão nhân gia người vẫn còn nhớ rõ thứ bọn họ thích ăn.
Hiền An từ nhỏ đã đi theo bên cạnh thái hoàng thái hậu, do lão nhân gia người tự mình giáo dưỡng, tình cảm thân thiết sâu đậm... Không biết phải đau lòng như thế nào.
Trường Hân đẩy tay Ân Sâm ra, chậm rãi đi về phía người trên giường, vì chạy đến quá gấp, hai người đều quên mang giày, nên chân Trường Hân đã đông lạnh đến đỏ bừng, nhưng nàng lại giống như không biết đau, từ từ đi đến bên cạnh thái hoàng thái hậu.
Lão nhân gia nhắm mắt, điềm tĩnh như đang ngủ.
Tân đế lau nước mắt, thở dài một tiếng, nhường lại vị trí cho Trường Hân.
Trường Hân ngồi xổm xuống, hai tay cầm lấy tay của lão nhân gia đang đặt ở bên giường, dán lên mặt mình, nàng cảm thấy, bàn tay già nua này rõ ràng vẫn giống như trước kia, tỏa ra nhiệt ý ấm áp.
Vậy nên Trường Hân nghĩ, thái nãi nãi nhất định là đã ngủ thiếp đi, chỉ cần đ.á.n.h thức người là được rồi.
Vì vậy, nàng mở miệng.
“Thái nãi nãi.” Trường Hân đỏ mắt, nhỏ giọng nói, “Hân Hân đói, Hân Hân muốn ăn bánh hạch đào xốp giòn.”
Nhưng thái nãi nãi không để ý tới nàng, nàng có chút sốt ruột, không khỏi cao giọng: “Thái nãi nãi, Hân Hân lạnh, Hân Hân đói... Thái nãi nãi, Hân Hân muốn ăn bánh hạch đào xốp giòn...”
Nói xong, nước mắt nàng lại rơi xuống, Trường Hân cảm thấy lòng tràn đầy khổ sở và luống cuống, nàng nhẹ nhàng lắc tay lão nhân gia, nói năng lộn xộn.
“Hân Hân đói, thái nãi nãi... Hân Hân... Hạch đào xốp giòn, con muốn ăn bánh... Thái nãi nãi...”
Từ khi Trường Hân hiểu chuyện, nàng từ trước đến nay đều là dịu dàng nhu thuận, ngay cả khóc cũng chỉ là yên lặng rơi nước mắt, nào có sụp đổ bật khóc lớn như bây giờ?
Nàng kéo tay thái nãi nãi, giống như một tiểu hài tử không được cho kẹo, hết lần này đến lần khác chỉ lặp đi lặp lại mấy câu kia.
Rõ ràng sáng nay, thái nãi nãi còn gọi nàng đến Khang Thọ cung ăn bánh hạch đào xốp giòn, chẳng qua chỉ mới bảy canh giờ, chẳng qua chỉ mới bảy canh giờ —
Nàng không bao giờ có thể ăn được bánh hạch đào xốp giòn của thái nãi nãi nữa rồi.
Thái nãi nãi cũng sẽ không tỉnh lại, ôm nàng gọi một tiếng Hân Hân nữa.
“Thái nãi nãi...” Trường Hân tràn đầy tuyệt vọng, mặt dán vào tay người không chịu buông ra.
Thái nãi nãi của nàng đã lớn tuổi, đã quên rất nhiều người, nhưng vẫn nhớ Hân Hân của người thích ăn bánh hạch đào xốp giòn.
Buổi sáng người còn nói, phải đợi đến khi ôm được hài tử của nàng và Ân Sâm, làm xiêm y nhỏ cho tiểu oa nhi của Hân Hân.
Tiểu oa nhi của Hân Hân còn chưa đến, nhưng thái nãi nãi đã đi rồi.
Một lão thái thái tốt như vậy, đã đi rồi.
Ông trời ơi, sao lại cướp đi mặt trời của nàng?
Mặt đất trước mặt Trường Hân nhất thời trở nên tối sầm, nàng nhìn vẻ mặt thái nãi nãi điềm tĩnh, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, nhếch nhác ngã xuống.
Một khắc trước khi nhắm mắt lại, nàng thấy mắt Ân Sâm đỏ bừng, vọt tới ôm lấy nàng, bên tai lại vang lên những lời thái nãi nãi nói buổi sáng.
“Nếu tiểu tử xấu xa này khi dễ con, Hân Hân phải tìm thái nãi nãi cáo trạng.”
“Nếu hắn còn dám đến Khang Thọ cung.” Lão nhân gia giống như một tiểu hài tử, giận dỗi vung đấm, “Thái nãi nãi sẽ đ.á.n.h hắn.”
“Trút giận cho Hân Hân của ta.”
Rõ ràng đã nói, muốn cùng Hân Hân đón năm mới.
Thái nãi nãi, chúng ta đã thỏa thuận sẽ sống lâu trăm tuổi —
Người vẫn còn nợ cả mười một năm rồi.
(TOÀN VĂN HOÀN)