Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 33: 33: Em Lớn Tiếng Với Anh Đấy À




"Vâng ạ." Lâm Huyền cũng trả lời lại một cách tự nhiên nhất.

Sau này thời gian lăn lộn trong giới giải trí còn rất dài, tạo mối quan hệ tốt với một số người cũng là một điều lợi thế.

"Vậy chị xin giới thiệu trước nhé.

Chị là Cảnh Mộng Hiên, năm nay hai mươi sau tuổi."

Cảnh Mộng Hiên...!Cái tên này Lâm Huyền đã nghe qua nhiều lần, là một người rất nổi tiếng trong giới giải trí.

Từ diễn xuất đến gương mặt, vóc dáng không có gì là không hoàn hảo cả.

"Em là Lâm Huyền, năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi.

Sau này rất mong được chị chiếu cố nhiều hơn."

Cảnh Mộng Hiên cười nhẹ gật đầu.

Nhìn qua thì Lâm Huyền trong mắt cô cũng khá lễ phép, xinh đẹp.

Chỉ là sống trong giới giải trí này nhiêu đó vẫn chưa đủ, nếu là một bình hoa di động thì thật là đáng tiếc.

Cảnh Mộng Hiên nhìn sang Lâm Huyền, khẽ hỏi:

"Công ty chủ quản của em là công ty nào vậy?"

"Là công ty Vương thị ạ."

Cảnh Mộng Hiên nghe xong hai từ Vương thị kia bỗng có chút ngạc nhiên.

Bây giờ còn có nghệ sĩ chọn Vương thị làm công ty chủ quản sao? Nghe cũng thật là kì lạ, chẳng lẽ là muốn cho mọi người nhìn thấy rằng bản thân là tự đi lên bằng thực lực?

"Sao lại chọn Vương thị? Chị thấy công ty đó cũng sắp không chống trụ nổi nữa rồi."

Lâm Huyền lắc đầu, đối với cô Vương thị thật sự là một công ty chủ quản cực kỳ tốt.

Chưa kể tính cách của mọi người đều rất nhiệt tình nữa.

Cũng chưa chắc nhưng công ty khác đã làm được như vậy đối với một diễn viên quèn như cô.

"Em thấy Vương thị rất tốt, mọi thứ đều rất phù hợp với em."

Cảnh Mộng Hiên cũng ngừng cho ý kiến.

Lựa chọn thế nào là quyết định của mọi người, đừng để bản thân hối hận là được rồi.

Sau khi tất cả nghệ sĩ đã đi thảm đỏ xong, sự kiện chính thức bắt đầu.

Giám đốc công ty thời trang LVili lên phát biểu một chút, sau đó tiến hành bầu chọn người đi thảm đỏ đẹp nhất hôm nay.

Lâm Huyền chẳng quan tâm lắm đến việc này.

Bầu chọn đều là dựa vào fan, mà cô thì lại chẳng có fan.

Ngay cả tên của cô sợ rằng khán giả còn chưa biết đến nữa là.

Kết quả sẽ được công bố sau ba ngày nữa, việc còn lại chỉ là chờ đợi mà thôi.

Tiếp theo sau sẽ là tiệc rượu để giao lưu giữa mọi người, Lâm Huyền không quen ai nên chỉ dám ngồi một mình.

Ngồi một lát, cô quyết định đi bắt chuyện với một vài người, cũng không thể cứ im thin thít mãi được.

"Xin chào, chúng ta làm quen được chứ?"

"Đương nhiên rồi, cô là..."

Lâm Huyền mỉm cười tự giới thiệu sơ lược một chút về bản thân.

Nội dung sơ lược là người mới, rất muốn làm quen với mọi người.

"Tôi là Tâm Khinh, rất hân hạnh."

[...]

Lúc Lâm Huyền về đến khách sạn thì cũng đã khá khuya.

Cô mở cửa ra, thật là kì lạ, trong nhà tắm vậy mà có tiếng nước chảy.

Lẽ nào là có người đi nhầm phòng, hoặc là kẻ trộm chăng? Không đúng, kẻ trộm thì vào phòng tắm làm gì, nghĩ cô giấu vàng ở trong đó à? Lâm Huyền thầm than mình ngu ngốc, vậy mà cũng có thể nghĩ ra được là có kẻ trộm.

"Ai ở trong đó vậy?"

Loại bỏ ý nghĩ có kẻ trộm trong đầu, Lâm Huyền mạnh dạn hỏi to.

Cạch! Cửa mở ra, một người đàn ông hiện ngay trước mắt Lâm Huyền.

"Là tôi."

"Lục Ngạn? Anh sao lại ở đây?"

Lâm Huyền không thể che giấu nổi vẻ bàng hoàng và ngạc nhiên trên gương mặt.

Bảo mật của khách sạn này thật kém, sao có thể cho người khác vào phòng của khách hàng chứ?

Lục Ngạn không trả lời Lâm Huyền mà cứ nhìn cô.

Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miệng, không tự nhiên mà tiếp tục hỏi.

"Sao anh vào được đây?"

"Tôi nói tôi là chồng của em.

Họ chắc sẽ không cho rằng giám đốc Lục thị lại đi nói dối chứ?"

"Chúng ta có còn là vợ chồng à? Sao tôi không biết thế?"

Lục Ngạn cười nhẹ, trí nhớ của Lâm Huyền thật kém, có nên nhắc lại cho cô ấy nhớ rằng hai người còn chưa có kí vào đơn ly hôn không nhỉ?

"Còn chưa có chính thức ly hôn."

Lâm Huyền nghẹn một ngụm tức trong lòng không thể phát tiết được bèn kéo tay Lục Ngạn đi ra ngoài.

"Đây là phòng của tôi, anh nếu muốn thì tự mình thuê một phòng đi."

Lục Ngạn dùng tay giữ lại cửa.

Sức phụ nữ và đàn ông chênh lệch nhau không nhỏ, Lâm Huyền vài phút sau đã không thể tiếp tục đấu sức cùng Lục Ngạn.

"Anh đang làm cái gì vậy hả? Chống đối tôi khiến anh vui lắm sao?"

"Yên tâm đi, ngày mai tôi phải rời khỏi đây rồi.

Em không phải keo kiệt đến mức để tôi ngủ một đêm tại đây cũng không được đó chứ?"

Hỏi là hỏi vậy nhưng Lục Ngạn không đợi câu trả lời của Lâm Huyền đã đi vào trong thay đồ sau đó nằm lên giường ngủ ngon lành.

Lâm Huyền có phần tức giận nhưng muốn đuổi anh ta đi thật sự không có cách nào.

Gọi bảo an đến thì sao đây? Anh ta sẽ lấy cớ là vợ chồng cãi nhau.

Và đúng với lời nói lúc nãy đấy, sẽ chẳng ai cho rằng giám đốc Lục thị lại đi nói dối cả.

Vả lại bọn họ đúng là chưa có chân chính ly hôn.

Lâm Huyền đi đến bên giường vuốt tay trước mặt Lục Ngạn xem anh đã ngủ hay chưa.

Kết quả tay cô bị anh nắm lấy kéo lên giường.

"Này."

"Muộn rồi, đi ngủ thôi."

Lục Ngạn rất thoải mái ôm Lâm Huyền vào lòng.

Lâm Huyền không chống cự nổi chỉ có thể yên lặng nằm ngủ.

Sáng hôm sau nhất định phải bảo anh ta kí đơn ly hôn ngay mới được, không thể cứ để thân phận vợ chồng này áp bức mãi.

"Lâm Huyền, em thật sự không nhớ anh một chút nào sao?"

Lục Ngạn thở dài một hơi, người trong lòng đã chìm vào mộng đẹp, cũng không thể nghe thấy câu hỏi vừa rồi của anh.

"Có lẽ em sẽ không biết anh đã nhớ em đến mức nào đâu.

Nhớ đến mức anh có thể nhận ra trong trái tim mình sẽ chẳng chứa nổi ai nữa.

Đột nhiên anh có chút hối hận rồi..."

Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Hy vọng sau này quan hệ của hai người sẽ tốt lên đôi chút, hoặc là trước khi cô gắt gỏng muốn kí đơn ly hôn chẳng hạn.

"Anh nhận ra rằng mình đã yêu em mất rồi.

Phải làm sao đây?"

[...]

Lâm Huyền từ từ mở mắt, đối diện cô là gương mặt hết sức đẹp.

Cô lau lau mắt, uể oải ngồi dậy.

"Bây giờ là mấy giờ rồi, sao anh còn chưa về?"

"Chín giờ rồi, tôi định đợi em tỉnh dậy mới đi."

"Không cần phải như vậy đâu.

À mà trước khi đi chúng ta có phải nên kí đơn ly hôn trước được không?"

Chân Lục Ngạn có hơi khựng lại.

Anh cũng không buồn muốn bước xuống giường nữa.

"Không ký."

"Vì sao chứ?"

Lâm Huyền khó hiểu quay sang nhìn Lục Ngạn thì ngay lập tức, cô bị tập kích bất ngờ bằng một nụ hôn sâu.

Cô trợn tròn hai mắt.

Tay không ngừng đẩy Lục Ngạn ra.

"Anh bị thần kinh à?"

"Em lớn tiếng với anh đấy à? Hôn một cái thì mất cái gì chắc."

Lâm Huyễn bĩu môi.

Nhìn xem bây giờ là ai đang lớn tiếng với ai đi?

"Tôi chỉ muốn hỏi là vì sao anh không ly hôn thôi mà, là anh tự dưng hôn tôi đó chứ?"

Lục Ngạn cười nhẹ.

Được rồi, anh mới không thèm đôi co với cô.

"Ở Cảnh Hoa này không phù hợp cho lắm, sau này về lại thành phố rồi nói đến chuyện này sao?"

"Có thật không đấy?"

Lục Ngạn không thèm trả lời Lâm Huyền mà ngay lập tức bước ra khỏi phòng.

Lâm Huyền tự nhủ bản thân sau này nếu như gặp Lục Ngạn cô vẫn phải nên tránh xa một chút thì hơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.