Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 17: 17: Anh Nhớ Em




"À.

Vào ngày sinh nhật của thiếu gia, thiếu phu nhân thường tặng đồng hồ đeo tay, mỗi năm một cái."

"Đồng hồ sao? Tôi chưa thấy anh ấy đeo lần nào cả."

Lâm Huyền cắn một miếng táo.

Thế này thì xem ra cô hiểu rồi đấy, Lục Ngạn không thích cô nên ngay cả đồ cô tặng anh cũng không thích nốt.

Nếu như anh đã không thích vậy thì Lâm Huyền cũng không cần phải tặng nữa đâu nhỉ? Dù sao tặng quà anh cũng coi như đồ bỏ đi mà thôi.

Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, dì Diệp từ trong bếp cười tươi như hoa chạy ra mở cửa.

"Phu nhân, bà đến rồi à?"

"Ừ.

Lục Ngạn đâu rồi? Hôm nay tôi đến thăm nó một lát rồi đi ngay."

Lâm Huyền nhíu mày nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.

Bà ta là ai mà có thể khiến dì Diệp cung kính như thế, ngay cả Tiểu Thúy nãy đến giờ cũng không hé ra nửa lời.

Hà Hy Nguyệt ngồi xuống ghế đối diện Lâm Huyền.

Trước kia bà từng nghe qua việc Lâm Huyền mất trí nhớ.

Bây giờ nhìn ánh mắt ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia của cô, bà xem như cũng hiểu được phần nào.

Một lát sau, Lục Ngạn được dì Diệp gọi từ trên lầu đi xuống.

Anh đút tay vào túi quần, bộ dạng rất hờ hững.

"Mẹ tới đây có chuyện gì vậy?"

"Tới đây thăm con thôi, không được à?"

Hà Hy Nguyệt uống một ngụm trà, mắt đảo về phía bụng của Lâm Huyền.

"Hai đứa thế nào rồi, định bao giờ thì để mẹ bồng cháu đây? Bạn bè mẹ người ta đã có hai ba đứa rồi đấy."

Lâm Huyền ái ngại cúi đầu.

Sau khi biết đây là mẹ chồng của mình thì cô càng không dám hé răng nửa lời.

"Con...!Con không muốn sinh con đâu."

Ngay lúc Lâm Huyền nói ra câu này, vẻ mặt của Hà Hy Nguyệt không tốt một chút nào.

Bà còn đang định dạy dỗ Lâm Huyền một trận thì Lục Ngạn bỗng dưng xen ngang.

"Mẹ đừng để ý, Lâm Huyền mất trí nhớ tính tình cũng khác đi.

Bọn con sớm sẽ cho mẹ bồng cháu mà."

Hà Hy Nguyệt nghe xong cũng không nói gì.

Đây là lần đầu tiên bà ta nghe thấy con mình chủ động nói như vậy, phải chăng tình cảm của hai đứa đã tốt lên rồi?

Vẫn hy vọng là vậy, sớm ngày sinh ra con nối dõi thì mới tốt.

Vợ chồng xưa nay đều phải ân ái với nhau, dù không có tình cảm nhưng chung sống với nhau lâu ngày cũng sẽ tự nhiên mà nảy sinh thôi.

"Vậy thì tốt.

Mẹ về trước đây."

Sau khi Hà Hy Nguyệt rời khỏi, Lục Ngạn không lên phòng ngay mà ở đó cùng xem ti vi với Lâm Huyền.

"Hôm nay là sinh nhật anh à?"

"Ừ."

Lục Ngạn tùy tiện trả lời, cố bày ra bộ dạng không hề quan tâm.

Đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy Lâm Huyền nói gì thêm, anh bèn quay sang nhìn cô.

"Em không định nói gì thêm với tôi à?"

"Có chuyện gì cần phải nói sao?"

Lâm Huyền nhíu mày, khó hiểu bĩu môi.

Lục Ngạn thật sự không nói nổi với cô nữa.

Vốn anh đã định là không quan tâm đến việc này, nhưng dù sao cô cũng biết hôm nay là sinh nhật của anh rồi, chẳng lẽ không định chúc mừng hay tặng quà gì đó sao?

"Thôi bỏ đi.

Không so đo với em, dù sao sinh nhật đối với tôi không quan trọng lắm."

"Ồ.

Hay là tối nay chúng ta đi ăn đi."

Lâm Huyền bĩu môi.

Nói là không quan tâm nhưng lại rất quan tâm, anh đúng là đang đi ngược với những gì mình suy nghĩ mà.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Lục Ngạn, cô phá lệ làm anh vui vẻ một chút là được chứ gì.

"Hôm nay là sinh nhật anh mà, cũng nên làm gì đó để chúc mừng chứ."

Lâm Huyền ngồi sát lại bên cạnh Lục Ngạn.

Hai tay cô choàng lên cổ anh, ánh mắt chớp chớp nhìn anh.

"Em đang làm gì đấy hả? Bỏ tay ra." Để tránh mình bị quyến rũ bởi người phụ nữ trước mặt, Lục Ngạn trực tiếp quay mặt sang chỗ khác.

Lâm Huyền mếu máo bỏ tay ra khỏi người của Lục Ngạn.

"Em xin lỗi mà.

Ai bảo anh không nói với em hôm nay là sinh nhật của anh chứ?"

"Em vừa biết rồi còn gì?"

Lâm Huyền nghe xong bỗng bật cười thành tiếng.

Cô còn không biết Lục Ngạn trẻ con như vậy đấy, bình thường không phải nhìn anh bá đạo lắm hay sao?

"Vậy em cũng nói là tối chúng ta cùng đi ăn rồi còn gì?"

"Tối không được, tôi bận rồi."

Lục Ngạn bỏ chiếc gối đang cầm trên tay xuống rồi định đứng dậy đi lên phòng thì bị Lâm Huyền kéo tay lại.

"Vậy anh muốn em tặng cho anh cái gì đây?"

Lục Ngạn quay đầu nhìn cô, trực tiếp cúi đầu hôn xuống cánh môi của cô.

Lâm Huyền bị tập kích bất ngờ bỗng dưng không thể phản kháng.

"Ưm."

Lâm Huyền cố ra sức vùng vẫy nhưng không thành.

Lục Ngạn ôm cô vào lòng, hai tay giữ chặt chiếc eo mảnh khảnh.

Khoảng chừng hai phút sau, Lục Ngạn cuối cùng buông tha cho cánh môi đang dần sưng lên của Lâm Huyền.

"Anh làm cái gì vậy hả? Tên khốn kiếp!"

Lâm Huyền lấy tay lau lau môi của mình, rõ ràng là đang rất bàng hoàng.

Còn Lục Ngạn thì lại khác, anh cười ngả ngớn với cô, dường như rất vui vẻ khi đã đạt được mục đích.

"Em nói muốn tặng quà gì mà? Tặng cho tôi một nụ hôn không được à?"

"Anh còn chưa hỏi qua em có đồng ý không mà?"

Lục Ngạn vừa nói vừa cất bước đi lên phòng.

Nếu như anh còn đứng ở đây chắc cô lại kiếm ra đủ loại câu hỏi thì mệt chết.

"Chúng ta là vợ chồng mà, hôn chút cũng đâu có sao."

Lâm Huyền mếu máo không biết nên phản bác thế nào.

Đúng vậy! Bọn họ là vợ chồng cơ mà.

Hôn một cái cũng chẳng phải là việc gì tày trời cả.

Lâm Huyền đi lên phòng của mình, khi nhìn thấy Tiểu Thúy đứng ở góc bếp tủm tỉm cười thì cô càng ngại ngùng hơn.

Lục Ngạn thật là, muốn hôn cũng nên kiếm chỗ nào không ai nhìn thấy chứ! Giờ thì xong rồi, sau này cô biết nên nhìn mặt họ thế nào đây? Ngại chết đi được!

Lâm Huyền xấu hổ che mặt chạy nhanh lên cầu thang, trong đầu lại hiện lên khung cảnh Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Tối hôm nay Lục Ngạn quả thật có việc bận, anh phải tham gia buổi đấu giá gì đó của tầng lớp thượng lưu.

Vậy nên bữa cơm tối cũng chỉ có mỗi mình Lâm Huyền.

Ăn xong, cô đi ra ngoài vườn ngồi xích đu một lát rồi lên phòng ngủ.

Nửa đêm, tiếng động cơ bên ngoài đánh thức Lâm Huyền tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.

Biết rằng Lục Ngạn đã về, Lâm Huyền cũng không quan tâm lắm.

Cô uể oải ngáp một cái rồi lại nằm xuống tiếp tục giấc mơ đẹp của mình.

[...]

"Từ nay phải ngủ ở phòng của tôi, có biết không?"

Giọng nói trầm ấm của đàn ông khiến Lâm Huyền hoảng hốt giật mình tỉnh dậy.

Sau khi nhìn thấy người trước mặt là Lục Ngạn, cô bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Anh có biết anh suýt chút nữa dọa chết em rồi không?"

Lục Ngạn cười cười, sau đó ôm Lâm Huyền vào lòng.

"Anh rất nhớ em."

Lâm Huyền ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Lục Ngạn.

Cô bịt mũi lại, xem ra anh bây giờ đã say rồi.

"Anh say à? Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ?"

"Anh nhớ em..."

Lâm Huyền cố đẩy Lục Ngạn ra khỏi người mình nhưng không thể, anh ôm quá chặt!

"Lục Ngạn, nhanh...!thả em ra đi.

Anh không muốn đi ngủ sao?"

"Đi ngủ theo nghĩa gì cơ?"

Lục Ngạn buông Lâm Huyền ra, cười nhạt nhìn cô.

"Anh không say đúng không? Anh lừa em!"

Lục Ngạn không muốn trêu chọc Lâm Huyền nữa.

Anh đứng dậy khỏi giường đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa lại còn nhìn cô cười một cái.

"Cười cái gì mà cười? Em càng ngày càng không hiểu nổi anh nữa rồi."

Lâm Huyền lẩm nhẩm nằm xuống giường.

Cô cuối cùng đã ý thức ra được một điều rằng: Lục Ngạn thật sự thích cô rồi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.