Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 107: 107: Nịnh Nọt




Nghe đến hai từ điều kiện kia, trong lòng Lâm Huyền bỗng có chút thấp thỏm không yên.

Trước kia những chuyện như này Lục Ngạn thường sẽ nói lấy lòng anh là được rồi, nhưng mà bây giờ cũng chẳng phải là trước kia.

"Thật ra cũng rất đơn giản, em gọi anh một tiếng ông xã là được rồi, cũng đã rất lâu em chưa gọi anh như vậy." Lục Ngạn cười nhạt, hệt như đang nhắc đến chuyện gì đó vô cùng hạnh phúc.

Lâm Huyền: "..." Cô cứ tưởng rằng sau hai năm Lục Ngạn đã trưởng thành lên không ít rồi chứ? Hóa ra anh vẫn rất thích mấy kiểu ngọt ngào sến súa à?

"Ông xã." Lâm Huyền cúi đầu, ngượng ngùng nói.

Lục Ngạn cười nhạt.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm Huyền, trong lòng anh lại cảm thấy thoải mái vô cùng, thật sự rất khó hiểu.

"Ngoan." Nói rồi, Lục Ngạn từ từ đóng cửa lại.

Đáng lẽ ra những lúc ngọt ngào như vậy anh nên tiến tới thêm vài bước.

Nhưng trước kia anh từng nghe nói rằng trong tình yêu, càng dồn dập thì càng khiến đối phương càng sợ hãi, kết quả sẽ bị phản tác dụng.

Vậy nên Lục Ngạn lựa chọn cách từng bước lại gần cô hơn, để cô dần tập làm quen lại với sự hiện diện của anh giống như trong hai năm trước.

Nhìn cánh cửa lạnh băng trước mặt, Lâm Huyền có chút ngớ người.

Lục Ngạn làm vậy là có ý gì? Vì sao giúp hay không giúp anh cũng chẳng nói lấy một lời? Dù sao cô cũng đã nghe theo lời anh gọi hai tiếng ông xã, anh chắc cũng sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?

Nhận thấy thời gian cũng không còn sớm, Lâm Huyền bèn về phòng mình trước.

Bây giờ Lục Ngạn có giúp cô hay không quyết định cũng là ở chỗ anh, cô cũng thật sự hết cách.

Suy nghĩ một hồi, Lâm Huyền quyết định sẽ gọi cho công ty để thương lượng một chút.

Phòng ngừa tên ác ma kia nuốt lời thì vẫn sẽ có công ty giúp cô.

Cao Huy nói sẽ liên hệ với giám đốc Vương để tìm hướng giải quyết.

Mà Lâm Huyền cũng tin vào năng lực của Vương thị, chặn miệng một phóng viên đối với họ cũng chẳng có gì khó khăn.

[...]

Sáng hôm sau, đêm qua vì khá lo lắng nên Lâm Huyền ngủ rất muộn, lúc tỉnh dậy thì đồng hồ cũng đã điểm tám giờ.

Cô kiểm tra tin nhắn trong điện thoại, vừa hay lúc này thì Cao Huy gọi điện đến.

Đúng thật là trùng hợp, cô không cần phải tốn công gọi một cuộc rồi.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Lâm Huyền lo lắng hỏi.

"Đã không có gì đáng ngại.

Nhưng mà lần này không phải là công ty ra tay, có người nào đó đã đến sớm một bước chặn miệng tên kia rồi." Từ đầu dây bên kia, Cao Huy ung dung nói.

"Được.

Vậy tôi tắt máy trước." Lâm Huyền tắt máy, đặt điện thoại xuống bàn.

Đêm qua cô còn lo lắng Lục Ngạn sẽ nuốt lời cơ...!Dù sao anh ấy cũng đã giúp cho mình một chuyện, lát nữa cô cũng phải tìm cách khéo léo cảm ơn.

Lâm Huyền đi ra ngoài, định gõ cửa phòng Lục Ngạn thì chợt nhận ra hiện tại đã tám giờ rồi.

Với tính cách cuồng công việc của mình, có lẽ bây giờ anh đã ở công ty xử lý công việc rồi.

[...]

"Thế nào? Điều tra được là ai đứng sau tên phóng viên kia chưa?" Lục Ngạn uống một hớp cà phê, hỏi.

"Thưa giám đốc, tạm thời thì chưa tra được.

Chuyện mua chuộc phóng viên cố tình hắc minh tinh không hề xa lạ trong giới showbiz." Tần Hách đẩy gọng kính, chuyên tâm đáp lời.

Lục Ngạn gật đầu.

Anh suy nghĩ đến việc gì đó một hồi lâu, sau mới nói tiếp.

"Cứ để chuyện này qua đi."

Tần Hách gật đầu, anh cảm thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa bèn rời khỏi, để lại không gian bên trong một mảnh yên tĩnh.

Lục Ngạn gõ gõ đầu bút lên bàn làm việc tạo ra từng đợt âm thanh dễ nghe.

Thật ra anh vốn không hề có ý định sẽ bỏ qua chuyện này.

Nhưng nghĩ đến chuyện tên phóng viên kia đã nhận được tiền của người đứng sau, nhất định sẽ không chịu hé miệng nói nửa lời, vậy thì cho dù điều tra thế nào cũng vô ích.

Lục Ngạn ngả ngựa dựa lưng vào ghế, tay cầm lấy điện thoại.

Anh nhìn vào màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Lâm Huyền.

"Ông xã~ Anh gọi cho em có chuyện gì vậy?"

Lục Ngạn còn chưa kịp mở lời thì từ đầu dây bên kia, Lâm Huyền đã nhanh miệng nói trước.

Lục Ngạn: "..." Hôm nay Lâm Huyền có chuyện gì vui à? Hai từ ông xã nói ra cũng tự nhiên hơn thường ngày.

Chỉ là cô cư xử như vậy, trong lúc nhất thời anh vẫn không thể thích ứng nổi.

"Ừm.

Nhớ em, muốn nghe giọng nói của em."

"À thì, cảm ơn anh nhé."

Lục Ngạn biết Lâm Huyền đang nhắc đến chuyện gì.

"Sao em biết là do anh làm?" Lục Ngạn hỏi.

Nhắc tới chuyện này, Lâm Huyền bỗng có chút ngượng ngùng.

Đêm hôm qua cô còn lo rằng anh sẽ nuốt lời cơ...!Bây giờ cô nói ra chuyện này, liệu rằng Lục Ngạn có tức chết không nhỉ?

Nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ kia.

Lâm Huyền lắc lắc đầu.

Thôi vậy, cô vẫn là nên giữ im lặng thì tốt hơn.

"Không phải hôm qua anh đã hứa rồi sao? Em biết anh là chính nhân quân tử, là người tốt nhất trên đời, làm sao có thể nuốt lời em được? Anh nói phải không, ha ha?"

Lâm Huyền nói một tràng thật dài.

Sau khi nói xong, cô còn chăm chú lắng nghe xem động tĩnh ở đầu dây bên kia.

Lời nói tâng bốc đến tận mây xanh như vậy chắc là ổn rồi nhỉ?

"Được rồi, sau này đừng nói mấy lời đó để nịnh nọt anh, khó nghe chết đi được.

Nếu như em thật sự muốn cảm ơn thì cứ nằm sẵn ở trên giường đợi anh về là được rồi."

Lâm Huyền: "...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.