Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời

Chương 59: 59: Ngoại Truyện 1 Tiểu Vũ




5 năm trước, Mặc Hân Nghiên hạ sinh được một cậu con trai kháu khỉnh.

Đứa trẻ được ra đời trong vô vàn niềm yêu thương và những lời chúc phúc từ của mọi người xung quanh.

Buổi mai hôm ấy, một ngày hè được tắm mát bởi những trận mưa rào hết đến rồi lại đi.

Nhờ vậy, sự nóng nực và oi ả của mùa hạ ít nhiều cũng vơi đi được phần nào.

Những cơn mưa ấy hệt như những đứa trẻ vậy, đang giận hờn vu vơ rồi lại tươi cười được ngay.

Vì thế, chính vào lúc đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời, Mặc Hân Nghiên đang mệt nhoài nằm trên giường bệnh đã thì thầm cất tiếng gọi "Lục Hạ Vũ, bảo bối của mẹ" rồi mê man chìm vào cơn mê.

Mẹ mong rằng, con trai của ba mẹ sẽ luôn bình an, vui tươi và hạnh phúc.

Con sẽ là cơn mưa nhỏ, nhẹ nhàng tưới mát, chữa lành và lấp đầy khoảng trống tâm hồn mẹ.

Hạ Vũ: Cơn mưa mùa hạ

"Hạ Vũ...hộc hộc...đứng lại ngay" Lục Nhã Tịnh lớn tiếng gọi, vừa thở hồng hộc vừa đuổi theo cậu bé

"tiểu thiếu gia, cậu chạy chậm thôi" Bác quản gia cũng chạy theo cố bắt cậu bé lại

"aaa...vui quá đi mất, sao cô Tịnh không bắt con nữa à?"

"Bác Sơn ơi, bác tới đây bắt con đi" Lục Hạ Vũ ngoái lại phía sau, lớn tiếng gọi, chân vẫn không ngừng chạy về phía trước

Lục Nhã Tịnh và bác quản gia vẫn còn đang ngồi thở

"ôi dồi ôi...mệt chết tôi rồi" bác quản gia mồ hôi nhễ nhại trên trán

"em nói cho anh chị biết, anh chị mà không về đây đón thằng bé, em sẽ cho nó ra đường ở, ba mẹ không có ở nhà, không ai cản được em" Lục Nhã Tịnh lấy máy gọi cho Lục Triết Hạo, lúc cuộc gọi vừa mới được nhận, Nhã Tịnh ngay lập tức thét lớn vào điện thoại

"bà xã à, tiểu Tịnh đòi chúng ta đón tiểu Vũ về nhà rồi" Lục Triết Hạo hôn chụt vào má Mặc Hân Nghiên một cái còn Mặc Hân Nghiên thì đẩy anh ra, quay sang cằn nhằn

"em đã nói anh sắp xếp máy bay về nước từ hôm trước rồi mà"

"đúng đúng, chị dâu là thương em nhất" Lục Nhã Tịnh nghe tiếng cô vọng vào liền ngon ngọt nói

"Tịnh Tịnh, chị dâu em đang mang bầu, anh phải đưa chị em đi chơi một chút cho thư thả đầu óc"

"em cũng vẫn còn bé cơ mà, đang tuổi ăn tuổi chơi mà ngày nào cũng phải kè kè bên tiểu quỷ nhà anh"

"ngay từ đầu em nói anh chị cứ đi chơi thoải mái còn tiểu Vũ để em lo cơ mà?"

"em không biết, tóm lại là anh phải về ngay, ngay lập tức".

Ngôn Tình Sắc

Chết tiệt! Chết tiệt! Cặp vợ chồng đáng ghét kia dám bỏ tiểu quỷ này ở Lục gia hơn tuần nay sang nước ngoài du lịch.

Ông bà Lục cũng đi du lịch từ hai tháng trước chưa về, Lục Nhã Tịnh cô sắp chết tới nơi rồi.

Cô thề sẽ không bao giờ đón thằng bé này về nhà chơi nữa.

Mới đầu còn mạnh miệng đòi chăm, giờ cô chừa rồi.

"Ông giời ơi, tha cho con" nội tâm Lục Nhã Tịnh gào thét

"về-nước-ngay-lập-tứccc" Lục Nhã Tịnh gào lớn rồi sập máy

Lục Nhã Tịnh thề rằng, hôm nay cô mà không đuổi thằng bé này ra khỏi nhà, cô không phải con người.

Những ngày vừa qua đối với cô y như địa ngục trần gian vậy.

Lục gia có khi còn sắp phải thay toàn bộ bát chén với ấm dĩa mới luôn rồi.

- --------

"cô Nhã Tịnh ơi, Vũ Vũ mệt rồi, cô ra chơi lego với con đi" Lục Hạ Vũ đầm đìa mồ hôi chạy lại phía cô

"Cô Tịnh cũng mệt rồi, con ra tự chơi mình đi" Lục Nhã Tịnh một tay lướt điện thoại, một tay bứt nho ăn

"đi mà cô, đi mà" Cậu bé năn nỉ

"cô mệt lắm" cô đẩy nhẹ người cậu ra

Bỗng, từ ngoài truyền đến tiếng mở cổng, Lục Nhã Tịnh vẫn chẳng mảy may để ý tới còn Lục Hạ Vũ vừa nghe thấy đã chạy ngay ra ngoài, lớn tiếng gọi

"ông bà nội, ông bà nội về rồi, tiểu Vũ nhớ ông bà"

"ây dô, tiểu Vũ của ông bà sang đây chơi từ khi nào thế?" ông bà Lục hớn hở ôm chầm lấy cậu cháu trai nhỏ

"ông bà nội cũng nhớ tiểu Vũ, ba mẹ tiểu Vũ đâu rồi?"

Lục Nhã Tịnh nghe thấy giọng nói quen thuộc của ba mẹ thì nước mắt ngắn nước mắt dài.

Về rồi, về rồi, cứu tinh của cô về rồi.

Giời ơi! Con cảm ơn ông, ngàn vạn lần cảm ơn ông.

"ba mẹ con đi du lịch rồi, con về đây chơi với ông bà nhưng ông bà nội lại đi du lịch mất"

"sao người con đầm đìa mồ hôi thế?"

"con vừa chơi cảnh sát bắt kẻ trộm với đá bóng cùng mấy bạn hàng xóm xong, vui lắm ông bà ạ"

"huhu ba mẹ ơi" Lục Nhã Tịnh bất chợt chạy ra

"tiểu Tịnh, con sao thế?" ông Lục thấy con gái rượu của mình khóc liền lại chỗ dỗ dành

"con giả lại tiểu quỷ cho ba mẹ đấy, ba mẹ đi mà chăm"

"con về nhà riêng đây"

- --------

"Vũ Vũ, con đang làm gì thế hả?" Lục Nhã Tịnh vừa bước vào phòng đã thấy túi sách và quần áo văng tứ tung khắp sàn

"con đang trang điểm cho bạn gấu đấy" Lục Hạ Vũ người nhem nhuốc phấn son

"dừng lại ngay, đồ trang điểm của cô ai cho con động vào?"

"là bà nội nói con lên phòng cô tìm siêu nhân sáng nay bà để nhầm nhưng con tìm mãi không thấy nên con mới chơi gấu bông ấy chứ"

Nhìn chú gấu bông yêu quý của mình bị bôi troe troét vết bẩn cộng tủ đồ hiệu bị lục tung cùng bao nhiêu túi sách và quần áo dưới sàn, Lục Nhã Tịnh thét lên

"mẹeeeeee".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.