Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 129




Edit: Xiaoxi Gua

Vào ban đêm.

Đèn đuốc phòng tiếp khách lầu một của nhà họ Thẩm sáng trưng.

Đình Đình, Linh Linh cộng thêm Thẩm Gia Kính ba người bị cột vào trên ghế, xếp thành một hàng ở giữa.

Hai bên trên ghế sa lon, cả đám Thẩm Kế cùng Lục Phong Miên, mấy người hầu cùng quản gia đều đứng đằng sau ghế trói người, chuẩn bị ứng phó tình huống đột nhiên xảy ra.

Rất nhanh tới nửa đêm, trong sảnh tiếng chuông liên tiếp vang lên hai mươi bốn tiếng, một trận gió lạnh thổi qua, kéo theo màn sa mỏng phía trước cửa sổ tung bay lên.

Đèn pha lê sáng chói ở phía trên, lúc sáng lúc tối chập chờn hai lần, đột nhiên bị tắt đi.

Bỗng nhiên lâm vào màn đen, khiến tất cả mọi người hoảng hồn, người nhát gan vô cùng hoảng sợ, gan lớn thì hô to gọi nhỏ, đều đang hỏi có phải bị cúp điện hay không.

Thẩm Kế từ trên ghế salon đứng lên, kêu lên: “Chuyện gì xảy ra! Đèn làm sao lại tắt! Quản gia, nhanh đi mở đèn!”

“Lão gia, tôi đang mở, thế nhưng điều khiển trong phòng đều không dễ dùng, mở mấy lần đều không thể.” Cách đó không xa truyền đến tiếng bất đắc dĩ của quản gia.

Một hồi này, đã để đám người dần dần thích ứng với màn đen, mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật trong sảnh.

Chỉ thấy ba người Thẩm Gia Kính vẫn bị trói trên ghế, những người có thể tự do hoạt động cũng không thiếu một ai.

Lúc đám người đang nhẹ nhàng thở ra, một người hầu chú ý tới cái gì, chỉ vào Thẩm Gia Kính kêu lên: “Mọi người mau nhìn!”

Có người lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin, chiếu vào Thẩm Gia Kính.

Sau đó hiện ra một màn, để mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Đèn pin chiếu sáng ở trên mặt, vốn sẽ khiến da mặt con người tái nhợt không bình thường, nhưng trên mặt Thẩm Gia Kính một mảnh tím xanh giống như ngạt thở mà chết.

Khóe miệng có máu, đầu cuối xuống.

“Gia Kính! Gia Kính!” Thẩm Kế run giọng kêu rồi đi đến trước mặt, lại không dám quá mức tới gần, nước mắt khống chế không nổi mà chảy xuống.

Lâm Như Uyên cũng không sợ, ngược lại có chút hiếu kỳ muốn đi lên kiểm tra một chút nguyên nhân cái chết của Thẩm Gia Kính, bất quá nhìn bộ dáng Thẩm Kế đau buồn, liền cũng từ bỏ ý nghĩ này.

Hỗn loạn tưng bừng, trong kinh ngạc, có người không chịu được chạy ra ngoài, cũng có chạy sai phương hướng, đi trên lầu.

Lục Phong Miên tránh đi đám người, quay người phát hiện Mộc Ân không thấy.

Nghĩ đến xuống lầu trước, tại gian phòng lúc Mộc Ân đã nói với anh những lời kia, anh đem áo khoác cởi ra giao cho Thẩm Thanh Thanh hộ thân, quay người đi lên lầu tìm.

Lúc này, Mộc Ân ngay tại sân thượng lầu bốn.

Ma nữ kia bám vào người chỉ là chuyện trong nháy mắt, ngay cả cô đều không thấy rõ là chuyện gì xảy ra, Thẩm Gia Kính liền chết.

Sau khi cậu ta chết, ma nữ từ trong cơ thể cậu ta bay ra, Mộc Ân cuối cùng mới nhìn thấy.

Đó là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, vô cùng đáng yêu, toàn thân đều là tái nhợt, khiến cho sự đáng yêu lại thêm mấy phần bi thương.

So với mấy ma nữ trước đó của Mộc Ân từng thấy qua, đẹp hơn nhiều, cũng không thấy chỗ nào quá dọa người đâu.

Nhưng ma nữ này lại hết lần này tới lần khác lại là lợi hại nhất, trên thân đã lấy đi mấy tính mạng, oán khí ngập trời, quanh thân đều bị khí đen bao phủ.

Sau khi cô ta từ thân thể Thẩm Gia Kính rời đi, liền trực tiếp bay lên lầu, Mộc Ân thừa dịp đám người hỗn loạn chạy theo, một đường theo tới sân thượng.

“Vì sao?” Ma nữ kia cuối cùng ngừng lại, nhìn cô nghiêm nghị hỏi: “Vì sao đi theo tôi! Cô muốn bắt tôi sao!”

Đoạn đường này Mộc Ân chạy gấp rút, dừng lại vịn đầu gối hung hăng thở hổn hển hai cái, mới nói: “Cô nhìn tôi đến chạy cũng không nổi, chỗ nào giống bộ dáng muốn bắt cô…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.