Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 127




Edit: Xiaoxi Gua

Mộc Ân vốn dĩ cũng không ngủ say, bị chạm liền tỉnh, mở to mắt làm tư thế xuỵt với Trần Uyển Di, chậm rãi ngồi dậy.

Cô quay đầu nhìn Lục Phong Miên bên cạnh, nhẹ nhàng giật giật, xác định Lục Phong Miên ngủ say, mới mang Trần Uyển Di cùng xuống giường, bước nhẹ ra khỏi phòng.

Tìm phòng trống ở sát vách đi vào, đặt Trần Uyển Di ở trên bệ cửa sổ, Mộc Ân nói: “Biết chị sẽ ra ngoài tìm em, nói đi, lại có phát hiện gì?”

“Phát hiện?” Trần Uyển Di giật mình: “Không có, không có phát hiện.”

“Vậy đêm hôm khuya khoắt không ngủ chị tới làm gì?” Mộc Ân nhịn không được ngáp một cái, một đêm này vừa bị giày vò vừa phải động não, thật đúng là vừa mệt lại buồn ngủ; “Nếu không phải vì chờ chị, em đã sớm đi ngủ.”

“Làm ma như chị vốn dĩ cũng không cần đi ngủ, chị nghĩ mãi mà không rõ chuyện xảy ra tối nay, liền tới tìm em.” Trần Uyển di nói.

“…” Mộc Ân.

“Làm ma như các chị không cần đi ngủ, nhưng con người như em muốn ngủ, chị cũng nghĩ mãi mà không rõ là chuyện gì xảy ra, đương nhiên em cũng nghĩ không thông, chị tìm em cũng vô dụng thôi, chi bằng để cho em ngủ một giấc trước đã.”

“Không được, tiểu Như Uyên rất hiếu kì với chuyện này nữa nha, chị phải tìm em nghiên cứu một chút, nói không chừng liền có cách.”

Trần Uyển Di cuộn chân giấy nhỏ ngồi xuống trên bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn Mộc Ân; “Chúng ta phân tích một chút, con ma kia đến cùng là thế nào nhập thân vào người Linh Linh.”

“Em cũng không nghĩ thông được…” Mộc Ân nhịn không được lại ngáp một cái, tựa tại trên bệ cửa sổ: “Không nghĩ tới mục tiêu của nó sẽ từ người Thẩm gia chuyển đến trên người Linh Linh, máu cần đánh dấu và bùa chú cũng không biết là làm lúc nào, khả năng Thẩm Gia Kính chính là cách che mắt chúng ta…”

Cô vừa nói vừa lại ngáp một cái, nước mắt đều tuôn ra, nói: “Không được không được, em thật buồn ngủ quá, phải đi về ngủ.”

“Thế nhưng là…” Trần Uyển Di có chút không cam tâm, cô là không nhìn nổi Lâm Như Uyên suy nghĩ sâu xa về việc này, cầu Mộc Ân: “Mộc Ân tốt, trò chuyện tiếp trò chuyện tiếp nha, không phải em cũng đồng ý với Thẩm Kế muốn giúp ông ta giải thích về chuyện của Thẩm gia sao?”

“Em muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ đầu óc chóng mặt, ngày mai, chờ ngày mai em ngủ đủ thì nghĩ cùng chị.” Mộc Ân vừa nói vừa ngáp một cái đi ra ngoài, “Ngủ ngon Uyển Di đáng yêu, sáng mai gặp lại.”

Trần Uyển di tức giận dậm chân, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể từ bệ cửa sổ bay xuống.

Mộc Ân kéo cửa ra, đang muốn ra ngoài, đột nhiên bị một bóng người trước cửa làm giật nảy mình.

Cô một tiếng kinh hô, đồng thời lui lại một bước, dịch ra,sau khi thấy rõ người tới là ai, đối phương cũng mở miệng.

“Ân Ân, đừng sợ, là tôi.” Giọng Lục Phong Miên không giống với ngày xưa, trong sự uy nghiêm mang một ít lạnh lùng, mà là vô cùng ôn hòa, tay cũng đưa qua kéo lấy cô.

Mộc Ân cảm thấy yên ổn, cười cười với anh: “Chú Lục, muộn như vậy tại sao chú ra đây?”

“Tỉnh lại thấy em không ở trên giường, ra nhìn xem.” Lục Phong Miên nhìn lướt qua trong gian phòng mờ tối, ngược lại lôi kéo cô trở về: “Làm sao nửa đêm ra đây, có chuyện gì sao?”

“Không có… chỉ là đi vệ sinh, đi ngang qua nơi này nghe được có âm thanh, liền tiến đến nhìn xem, kết quả không có cái gì, có thể là cháu nghe lầm.” Mộc Ân kéo cánh tay anh: “Chúng ta trở về đi chú Lục.”

“Được.”

Hai người về đến phòng, tắt đèn nằm xuống một lần nữa.

Lúc nãy Mộc Ân rõ ràng buồn ngủ quá đỗi, không biết do nói chuyện với Uyển Di hay không, lại đột nhiên vô cùng tỉnh táo.

Nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, cô vẫn không ngủ được, trở mình trong ngực Lục Phong Miên.

“Ân Ân.” Lục Phong Miên mở to mắt, tay nhẹ nhàng sờ lên trên đầu cô: “Ngủ không được sao?”

Lời của editor: Thật sự mình cũng muốn một người như chú Lục, một sự quan tâm yêu thương Mộc Ân thầm lặng, chỉ cần chi tiết ngủ một xíu mà không thấy Mộc Ân là vội đi tìm ngay, cũng khiến tim tui xao xuyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.