Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 115




Edit: Xiaoxi Gua

Ba người lên lầu, đến phòng Thẩm Thanh Thanh.

Mộc Ân đơn giản hóa kết luận thảo luận của cô và Trần Uyển Di nói cho Lâm Như Uyên cùng Thẩm Thanh Thanh, cô vẫn nói không nên lời hai chữ ma quỷ, liền dùng từ “mấy thứ bẩn thỉu” thay thế, mặt khác cũng không thể nói ra tất cả sự thật, đành phải dùng cách thức khác giải thích ra.

Hai người nghe xong, đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Lâm Như Uyên nghĩ nghĩ, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, nói: “Em nói những điều này, nghe cũng có mấy phần đạo lý, nhưng Giang Sầu không phải nói nhà họ Thẩm xảy ra chuyện là bởi vì âm khí sao? Bây giờ chú Thẩm còn đang phái người tìm xương ở bên ngoài.”

Mộc Ân nghe nhắc đến Lục Giang Sầu chính là một mặt khinh thường, nói: “Lục Giang Sầu kia, cũng chính là nửa tên lừa đảo, còn không chuẩn bằng em nằm mơ đâu.”

“…” Lâm Như Uyên.

Anh phát hiện gần đây em gái mình thay đổi rất lớn, không chỉ mối quan hệ giữa hai anh em chuyển biến tốt, còn càng ngày càng tự tin đáng yêu, không giống lúc trước luôn luôn là dáng vẻ im lặng.

“Chị cũng không phải nói năng lực của anh Giang Sầu không được, chỉ là người lợi hại hơn nữa, cũng có lúc phán đoán sai lầm, chị nghĩ lần này có lẽ anh ấy thật sự đoán không ra.” Thẩm Thanh Thanh cũng nghiêng về tin tưởng Mộc Ân.

Thấy hai người đều đứng về phía mình, Mộc Ân phủi tay, kéo đầu hai người sáp lại gần, nhỏ giọng nói: “Nếu hai người đều cảm thấy em nói có lý, vậy chúng ta liền thử tìm một chút, người kế tiếp sẽ bị chọn trúng.”

“Làm sao tìm được?” Đây là lần đầu tiên Lâm Như Uyên tham dự vào chuyện linh dị, có chút kích động.

“Em cảm thấy mục tiêu kế tiếp của thứ đó, rất có thể là một trong ba đứa con trai còn lại của nhà họ Thẩm, chúng ta có thể từ từ tìm hỏi điều tra.” Mộc Ân nói.

“Ừm, một là thể lực, hai là chọn đứa nhỏ cũng thuận tiện ra tay.” Lâm Như Uyên tán đồng gật gật đầu.

“Đúng rồi, chính là đạo lý này.” Mộc Ân vỗ tay phát ra tiếng: “Một hồi chúng ta lần lượt hỏi bọn họ, có từng xỉu không, từng bị thương không, hoặc là trên người hoặc trên quần áo có ký hiệu hoặc những gì kỳ lạ không?”

“Được, Gia Lục ngay trên lầu, chị đến hỏi nó trước.” Thẩm Thanh Thanh nói.

Hai đứa còn lại đã cùng với Thẩm Kế ra ngoài tìm xương, Gia Lục ở trong nhà họ Thẩm là đứa nhỏ nhát gan nhất trong bốn đứa con trai, tối hôm qua sợ hãi quá độ có hơi sốt, Thẩm Kế mới để cậu ở nhà nghỉ ngơi.

Vì để tránh cho hù đến đứa nhỏ này, Mộc Ân cùng Lâm Như Uyên không có cùng Thẩm Thanh Thanh lên lầu, dưới lầu chờ đợi.

Đại khái nửa giờ sau, Thẩm Thanh Thanh từ trên lầu đi xuống, biểu lộ không rõ là thất vọng hay là như thế nào, ngồi xuống bên người Mộc Ân.

“Đều kiểm tra qua, trên người nó và quần áo mặc hai ngày này đều không có lạ thường, cũng không có bất tỉnh nhân sự, hẳn không phải là nó đâu.”

“Chờ Thẩm Gia Kính trở về, anh đến hỏi nó.” Lâm Như Uyên nói: “Anh là đàn ông, giúp nó kiểm tra thân thể cũng tương đối dễ.”

“Vậy Thẩm Gia Thành giao cho em và chú Lục.” Mộc Ân nói.

Ba người thương lượng thỏa đáng, tiếp theo chính là chờ.

Mãi cho đến buổi trưa, một đám người ra ngoài tìm xương cốt mới trở về.

Cũng coi như không có phí công Thẩm Kế từ trời chưa sáng liền đi ra ngoài bận rộng cho tới trưa, ba mảnh xương xốt của tổ tiên nhà họ Thẩm bị mất đi kia, thế mà bọn họ đã thật sự tìm đủ.

Lục Giang Sầu đi sau bọn họ, mang theo học trò trở về, cầm âm phù đã vẽ xong cùng một đoàn người Thẩm Kế lên lầu, một lần nữa xây tường trấn áp.

Thẩm Gia Kính cùng Thẩm Gia Thành đều là thiếu gia được nuông chiều từ bé, bị giày vò vừa mệt vừa buồn ngủ, vừa vào cửa liền gọi đầu bếp nữ tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ ăn, bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, rất có vài phần dáng vẻ của những đứa trẻ hư hỏng trong ảo giác lúc trước của Mộc Ân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.