Lục Dư Thành Mến Du Tích - Bàn Bàn Quất

Chương 16: Anh yêu em




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Lục Dư Thành...." Du Tích không thể tin được mà kêu tên anh, giây tiếp theo cổ họng nghẹn ngào đến phát không ra tiếng, cô giữ chặt đầu ngón tay của đối phương, nơi ngón tay ấy nóng rực, nóng đến tận trái tim cô.

Lục Dư Thành cũng không nóng lòng muốn nhận một lời hồi đáp, hắn đi theo bước chân thiếu nữ tiến vào động thỏ.

Trong hang động dài tăm tối có những ngọn đèn yếu ớt chiếu rọi những bức tranh chạm khắc trên tường. Chiếc bánh răng của đồng hồ vàng khổng lồ thấp thoáng trong tiếng tích tắc, khuôn mặt tươi cười của chú mèo Cheshire hiện ra trước mặt hai người, chú mèo có một bộ lông màu lam đầy trí tuệ làm người khác say đắm đến không thể dời mắt, trong miệng nó đang phun ra những vòng khói với nhiều hình dạng khác nhau... Ở cuối đường hầm, trên mặt đất xuất hiện hình chiếu sóng sánh như nước cùng với Mũ Điên kèm theo lời kịch kinh điển...

"Anh có biết tại sao con quạ giống như bàn làm việc không?"

Du Tích ngừng lại trước hình chiếu, ở bên tai Lục Dư Thành nói lại những lời này, giọng nói trầm ấm nhưng mềm mại giống như rượu ngon được ủ lâu năm.

Bất chấp chính mình dậy từ sớm để trang điểm xinh đẹp, nước mắt cô không ngăn được mà rơi xuống. Điều chỉnh lại hô hấp của mình, cố gắng bình bĩnh lại tâm tình, cô nói với người đàn ông đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Lục Dư Thành, có thể em không được tốt như anh tưởng tượng. Hoặc là nói, em còn tệ hơn trong tưởng tượng của anh."

"Anh không để ý đến chuyện này." Lục Dư Thành đưa Du Tích ra khỏi đường hầm hang động của thỏ. Ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt khiến cả hai phải nheo mắt lại, ngay ở cửa ra vào, Lục Dư Thành đi đến cửa hàng mua một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, cúi đầu đeo lên cổ của cô.

Du Tích mang theo giọng mũi cười nói: "Nhìn thật ngốc."

Lục Dư Thành có chút ngượng ngùng sờ đầu: "Đi thôi, Alice của anh."

Suốt buổi chiều, hai người đều đem thời gian tiêu hao ở trên giường. Lục Dư Thành dịu dàng hơn những lần trước rất nhiều, dịu dàng đến mức Du Tích nhận định đây là một loại tra tấn.

Những nụ hôn sâu và ngón tay lưu luyến mơn trớn mọi ngóc ngách trên cơ thể đã tạo thành màn dạo đầu dài này. Tiếng thở dốc ngọt ngào không thể chịu đựng nổi của Du Tích truyền đến bên tai Lục Dư Thành lại trở thành chất xúc tác tình dục, hắn kiên nhẫn đem toàn bộ ham muốn trong người Du Tích trêu chọc đến đỉnh điểm. Qua lúc sau, hắn nghe được tiếng cô nức nở xin tha: "Lục Dư Thành....mau vào đi....cầu anh..."

Du Tích nghe thấy tiếng xé mở giấy ni lông, cô nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay hắn, khuỷu tay kia chống xuống giường khẽ ngồi dậy: "Không cần...." Cô có chút ngại ngùng dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói tiếp: "Em đã uống thuốc....."

Lục Dư Thành nhắm mắt nặng nề thở ra một hơi, bỏ qua cái đồ chơi vướng bận kia, động thân đi vào. Cảm xúc nóng rực chân thật làm Du Tích co rút lại.

Trán Lục Dư Thành áp vào trán cô: "Em thật là.... Có phải muốn bức chết anh hay không?". Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như một con sói đói sắp phá tan nhà giam.

Mặc dù sức chịu đựng có giới hạn, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ rất chậm mà xâm nhập Du Tích, không chỉ muốn tạo cho cô một quá trình thích ứng, mà còn là sự thận trọng giống như đang cẩn thận gói lại một món quà xinh đẹp quý giá.

Lần đầu tiên đâm vào mà không có bất kỳ rào cản nào, Lục Dư Thành cũng không thể diễn tả được cảm xúc này, nhịp tim của hắn đập rất nhanh, làn da của hai người tỏa ra sức nóng cao hơn bình thường. Mặc dù bản năng nguyên thủy đang kêu gào muốn bắt nạt cô, muốn nghe thấy cô sung sướng đến khóc dưới thân mình, nhưng sâu trong lòng hắn lại hoàn toàn luyến tiếc cô, muốn từng li từng tí nếm cô, cảm nhận cô, làm cho cô có được trải nghiệm đẹp đẽ và khó quên nhất.

Hô hấp Du Tích vừng vàng theo tiết tấu đâm vào rút ra, tốc độ không nhanh, nhưng rất căng. Dương vật của người đàn ông mở ra từng nếp gấp trong hoa huyệt, kích thích khoái cảm của tất cả các dây thần kinh, sâu lắng nhất là cảm giác được đâm sâu vào trong, trướng đau mà vui sướng.

Trình độ này không thể thỏa mãn ham muốn tầng tầng lớp lớp đang tích lũy, Du Tích cắn môi nén lại tiếng rên rỉ ngày càng mất khống chế của mình, Lục Dư Thành cuối đầu hôn cô, môi lưỡi hai người giao nhau tạo ra tiếng nước rất nhỏ, sau khi tách ra, hắn nhẹ giọng ra lệnh cho người nào đó đang đỏ mặt: "Kêu ra đi, không có gì phải ngại ngùng cả, em càng rên sung sướng thì càng khẳng định được năng lực của anh."

Du Tích véo eo hắn, không nghĩ tới lúc này mà hắn còn nói đùa như vậy.

Lục Dư Thành quyến rũ thành công Du Tích, làm sự căng thẳng vừa rồi của cô biến mất đi, tiếp theo hắn động thân thọc sâu vào khiến Du Tích kêu lên một tiếng.

"Rên thật dễ nghe." Lục Dư Thành trầm thấp cười một tiếng, Du Tích tức giận siết chặt huyệt nhỏ lại, người đàn ông hít sâu một hơi. Lục Dư Thành chịu đựng cảm giác tê rần rút ra, ôm lấy Du Tích ngồi dậy, nhấc cô ngồi lên người mình: "Cho em quyền chủ động."

Hắn nhìn thiếu nữ ngồi xuống, từ từ nuốt xuống dục vọng của chính mình sau đó kéo cô lại, đem đầu của thiếu nữ đang xẩu hổ quay lại, cắn lấy vành tay đỏ bừng của cô: "Để anh động vẫn không bằng để em tự mình động, nào, động một cái đi."

Du Tích phát hiện ra mình mắc bẫy, nhưng hận bản thân không biết nên phản bác hắn như thế nào, cô nghẹn một hồi cũng không phát ra âm thanh.

"Thế thì anh động vậy." Lục Dư Thành thỏa mãn liếm làn da tinh tế ở cổ của thiếu nữ: "Nếu em không nói lời nào, anh sẽ xem như em đồng ý."

Du Tích há miệng thở dốc muốn đổi ý, người đàn ông liền dùng sức đâm một cái làm vòng eo của cô mềm xuống, cô đỡ bả vai người đàn ông, từng động tác lên xuống đều phát ra âm thanh bành bạch.

Lục Dư Thành hưởng thụ thiếu nữ đang ra sức lấy lòng, hắn vẫn giữ lại sức lực và lý trí, không có quá đáng đâm vào rút ra.

Cao trào đầu tiên đến muộn, đầu óc Du Tích trống rỗng, cô ghé vào bả vai vững chãi của người đàn ông dùng sức thở dốc, không nói được chữ nào. Lục Dư Thành cảm thụ từng đợt xoắn chặt, bụng dưới có chút đau đớn, hắn rút ra lần nữa, đè xuống Du Tích đang ổn định lại hơi thở, Du Tích dừng lại một chút, lên án: "Anh thật biến thái..."

Lục Dư Thành thích thú nhìn cô: "Biến thái như thế nào? Hửm?"

Vừa dứt lời Lục Dư Thành liền một lần nữa đâm vào huyệt nhỏ của cô, Du Tích a lên một tiếng.

Người dưới thân trằn trọc thừa hoan, mỗi một âm tiết đều đánh thẳng vào trái tim hắn.

Trước khi leo lên đỉnh cao của tình dục, Lục Dư Thành cuối xuống nhanh chóng hôn lên môi của thiếu nữ: "Anh yêu em."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.