Lòng Có Lăng Hi

Chương 47: Kết thúc 2




Cuối cùng, Lăng Hi vẫn ôm tiểu tổ tông cùng nhau đi lên thảm đỏ. Hai đứa trong phim vốn là một thể, đều hoạt bát đáng yêu, đều tâm hồn trẻ nhỏ. Tiểu tổ tông rất có phong phạm đại tướng, Lăng Hi mới vừa dẫm chân lên thảm đỏ, tổ hợp đặc biệt này liền bị không ít ống kính bao vây, tiếng bấm máy tanh tách liên tục không dứt, ánh đèn flash sáng chói một vùng, ngay cả Lăng Hi cũng khó duy trì được nụ cười, vậy mà chó nhỏ trong ngực vẫn luôn ngoan ngoãn.

An Thụy Phong cố ý bước chậm để sóng vai cùng cậu, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Lăng Hi tham dự thảm đỏ có quy mô lớn, anh sợ cậu sẽ xảy ra chuyện bất ngờ. Kết quả càng lo lắng cái gì thì nó càng đến, Lăng Hi bị ánh đèn flash làm cho lóa mắt, lúc đi không chú ý dưới chân, vấp phải đoạn vải trùng trên thảm, trong ngực còn ôm tiểu tổ tông nên không thể giữ thăng bằng, sắp sửa ngã sấp xuống thì được An Thụy Phong nhanh tay đỡ bả vai, kéo về phía chỗ mình, giúp cậu tránh khỏi một phen xấu mặt trên thảm đỏ.

Lăng Hi bị sự cố bất ngờ này dọa sợ hết cả hồn, tim đập thình thịch đứng im một chỗ, An Thụy Phong dừng chân, nhỏ giọng hỏi cậu có ổn không, cậu lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía An Thụy Phong làm khẩu hình OK.

Chó nhỏ dễ cưng nằm nhoài trong lồng ngực Lăng Hi, ngây ngốc lè lưỡi, còn người đang ôm nó thì ngẩng đầu đối diện với An Thụy Phong —— Sau đấy, có nhiều tờ báo đã đăng tải bức ảnh hai người một cún cùng nhau đồng hành này, kèm theo dòng title “Cảnh ấm áp nhất giải Kim Hùng Miêu” “Tổ hợp moe nhất giải Kim Hùng Miêu”, đồng thời cũng làm cho rất nhiều fans đùa rằng đây là “bức ảnh chụp chung một nhà ba người”.

Đi qua thảm đỏ chính là khu vực ký tên, Lăng Hi nhận lấy bút, viết tên của mình lên trên tấm bảng danh dự, e rằng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu được tham gia lễ trao giải, vì vậy từng nét bút cậu hạ xuống đều đặc biệt chăm chú, thậm chí còn dụng tâm hơn lúc ký vào ô người đại diện pháp lý của Linh Linh Hi.

An Thụy Phong đã ký xong từ lâu, nhận lấy tiểu tổ trông từ trong lồng ngực cậu, anh không hề thúc giục Lăng Hi, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi. Lăng Hi hạ nét bút cuối cùng, nhìn hai chữ viết cứng cáp kia nguyên một phút, sau đó mới để cây bút trong tay xuống.

“Đi thôi.” Lăng Hi bình tĩnh lại.

Cậu đã sớm lựa chọn rời đi, cho dù có tiếc nuối, cũng không bao giờ hối hận về quyết định lúc trước của mình.

An Thụy Phong gật đầu, tiếp tục cùng cậu đi vào trong hội trường.

Chủ đề giải thưởng Kim Hùng Miêu lần nào cũng giống nhau, bên trong đại sảnh khắp nơi đều trang trí hình gấu trúc vàng, ngay cả trên ghế khách quý cũng được dán hình gấu trúc. Năm ngoái Lăng Hi ngồi ở dãy phía sau, ghế vừa nhỏ lại vừa cứng, bây giờ cậu có thể thoải mái ngồi lên chiếc ghế đính tên mình, dựa vào tấm nệm mềm mại chờ đợi lễ trao giải diễn ra, cảm giác thật sự rất tốt đẹp.

Lăng Hi ôm chó con ngồi xuống, thoải mái nhích nhích mông, thở dài nói: “Chỉ cần được ngồi (tọa) ở hàng này, em đã cảm thấy vui lắm rồi.”

An Thụy Phong: “Em nói thế làm anh ghen tị đó, anh để em cưỡi (tọa) lên nhiều lần như thế, sao không thấy em biểu dương anh câu nào?”

Chu Lâm Lâm ngồi ở bên cạnh: “… Excuse me, nơi này có quý cô đấy nhé.”

Lăng Hi bỗng nhớ ra: “Uầy ngại quá, tôi quên mất bà vẫn còn độc thân.”

Chu Lâm Lâm: “Ha ha, tôi tưởng ông định nói tôi là cẩu độc thân chứ.”

Lăng Hi vội vàng bịt lỗ tai tiểu tổ tông, rất tức giận: “Không được mang chó ra công kích, tiểu tổ tông sáu tháng tuổi đã phải làm triệt sản rồi, nó không lai giống được là do vấn đề sinh lý, bà không tìm được người yêu là do ăn ở.”

Chu Lâm Lâm làm bộ muốn đánh cậu, ánh đèn bỗng tối sầm lại, nhân viên công tác đi tới thông báo buổi lễ sắp sửa được bắt đầu, dặn mọi người yên lặng ngồi vào chỗ. Chu Lâm Lâm đành xụ mặt vuốt vuốt váy, chậm rãi tao nhã ngồi lại trên ghế dựa mềm, nhưng bởi vì đoạn đối thoại của hai người kia, cô ngồi kiểu gì cũng thấy cả người không thoải mái.

Bao năm nay giải Kim Hùng Miêu luôn cố định MC phối hợp, hai MC đều là người có thâm niên trong nghề, từng chủ trì lễ trao giải nhiều năm, lần này bọn họ vừa lên sân khấu, liền đùa rằng mới nãy ở sau hậu trường mình có nhìn thấy danh sách, phát hiện bộ phim truyền hình nào đó nhận được rất nhiều đề cử, khí thế vô cùng.

Ánh đèn pha theo lời giới thiệu của bọn họ, chiếu vào đoàn làm phim《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》sắp sửa chạm tay vào giải thưởng, đạo diễn đắc ý đứng dậy, mang theo mấy diễn viên và đội ngũ chính, phất tay thăm hỏi các đoàn phim xung quanh, danh tiếng bay xa như đứng trên đầu ngọn gió.

Kim Hùng Miêu là buổi lễ vinh danh chương trình truyền hình lớn nhất Trung Quốc, bốn hạng mục chính có tổng cộng 55 giải thưởng, trong đó hạng mục phim truyền hình chiếm 17 giải. Mà lần này, đoàn làm phim《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》nhận về những 12 đề cử, tuy rằng nó không đồng nghĩa với việc sẽ giành được cup, thế nhưng điều này đủ nói lên mức độ yêu thích mà khán giả dành cho bộ phim. Đạo diễn và đội ngũ sản xuất chính đã hợp tác với nhau nhiều năm, dù rằng bọn họ không phải lần đầu tiên tới đây nhận thưởng, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên đoạt được nhiều giải đề cử thế này.

Cả năm nay An Thụy Phong không hề nhận phim mới, nhưng vẫn dựa vào vai diễn sư tôn trong《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》, được đề cử giải “Nam diễn viên phụ được yêu thích nhất”. Có điều anh biết bất luận cân nhắc từ phương diện nào, ban giám khảo cũng sẽ không trao cho anh giải thưởng này, vì thế trong danh sách 12 giải đề cử có một cái chắc chắn trượt ngay từ đầu.

Tính cả mấy giải không chiếm ưu thế như: giải mỹ thuật, giải kỹ xảo, giải ánh sáng… thực chất chỉ còn mấy đề cử chính là có cơ hội giành được giải thưởng.

Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý, thế nhưng khi nghe thấy từng giải từng giải rơi vào tay người khác, vẻ mặt của đạo diễn vẫn không dễ nhìn cho lắm. Đặc biệt là khi giải thưởng biên tập mà ông vô cùng tự tin sẽ giành được, lại rơi vào trong tay đoàn làm phim khác, biểu cảm trên mặt đạo diễn càng thêm khó ở.

Như có như không, mấy đoàn làm phim xung quanh đều ném ánh mắt đồng tình về phía bọn họ —— Trước đây cũng từng có nhiều trường hợp, đoàn làm phim nhận được vài hạng mục đề cử, nhưng kết quả chỉ giành vào tay một hai cái cup, điều này nói lên đoàn làm phim chỉ dựa hơi minh tinh để đẩy cao tỷ lệ người xem, còn lâu mới đạt tới tiêu chuẩn để nhận thưởng.

Cũng may biên kịch đại nhân thuận lợi giành được giải “Kịch bản gốc xuất sắc nhất”, hơi hơi cứu vãn lại một chút mặt mũi cho《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》, bằng không đạo diễn chắc hẳn sẽ dẫn người rời đi luôn.

Giải thưởng từng mục từng mục tuyên bố, từng cup từng cup trao đi, quá trình vô cùng khô khan và tẻ nhạt, mới đầu Lăng Hi còn rất có tinh thần, sau đấy nghe nhiều mắc mệt, giải thưởng hầu hết toàn rơi vào đoàn làm phim khác, nếu vậy cơ hội cậu giành giải “Nhạc phim truyền hình được khán giả yêu thích nhất” cũng chẳng mấy khả quan.

Cậu nhàm chán, tiểu tổ tông trong ngực cậu càng thêm nhàm chán. Nó đã ngồi im lặng ngây ngốc hơn nửa tiếng đồng hồ, hiện tại chính là thời điểm buồn bực nhất, ở trong lồng ngực Lăng Hi nó không duỗi được chân, muốn nhảy xuống chơi đùa.

Lăng Hi nào dám buông tay, cậu đã cam đoan với đạo diễn, rằng tiểu tổ tông sẽ ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, tuyệt đối không thể nuốt lời được. Thế nhưng cậu càng ôm chặt, nó càng giãy giụa; nó càng giãy giụa, cậu càng ôm chặt. Một người một chó suýt nữa oánh nhau, tiểu tổ tông tức giận duỗi hai chân trước, vỗ bùm bụp lên mặt Lăng Hi.

“Giải thưởng tiếp theo sẽ liên quan đến âm nhạc, phải nói rằng, tôi cảm thấy các ca khúc nhận được đề cử đều rất êm tai, nhất là ca khúc giành giải lần này còn có mức độ lan truyền chóng mặt, đến mức cửa hàng nhỏ dưới lầu nhà tôi cứ bật đi bật lại suốt ngày.”

Lúc này đây, Lăng Hi nào có chú ý trên sân khấu đang tuyên bố giải thưởng gì, hết thảy tinh lực của cậu đều đặt trên người chó nhỏ, cố gắng đè nó nằm yên trong ngực mình.

“Ngay bây giờ, chúng ta hãy cùng thưởng thức lại ca khúc chủ đề mỹ diệu này —— Chúc mừng đoàn làm phim《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》! Chúc mừng tác giả ca khúc đã giành được giải thưởng nhạc phim truyền hình được khán giả yêu thích nhất!”

MC còn chưa nói dứt lời, một giai điệu khiến Lăng Hi cảm thấy quen thuộc liền phiêu đãng khắp hội trường. Giọng nam sáng sủa nhẹ nhàng, phối hợp với làn điệu du dương, chỉ chớp mắt đã kéo mọi người vào trong nội dung《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》, trước mặt phảng phất như xuất hiện một thế giới kiếm tiên đơn độc và tách biệt, sai sử bảo kiếm, xẹt qua chân trời, truy tìm đại đạo.

Lúc máy ghi hình hướng đến trước mặt Lăng Hi, vừa vặn quay được bộ dạng cậu đang giương nanh múa vuốt đem tiểu tổ tông đè vào trong ngực.

Vẻ mặt khốn quẫn của cậu xuất hiện trên màn ảnh lớn, ngay cả các nhạc sĩ được đề cử khác cũng không nhịn được nở nụ cười. Tất cả mọi người vừa cười thiện ý vừa vỗ tay chúc mừng, Lăng Hi mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, trong đầu trống rỗng. Cuối cùng, tầm mắt của cậu rơi vào An Thụy Phong ngồi bên cạnh, đôi mắt cùng cậu trải qua vô vàn buổi sáng và buổi tối, đang nhìn cậu đầy kiêu ngạo.

“Chúc mừng em.” An Thụy Phong vỗ tay: “Lăng Hi, em đoạt giải.”

Lăng Hi tỉnh tỉnh mê mê đứng dậy, đi mấy bước về phía sân khấu, mãi đến tận khi nghe được tiếng cười của mọi người, cậu mới ý thức được có cái gì đó không đúng! Trong ngực cậu còn đang ôm tiểu tổ tông! Đi được nửa đường rồi, giờ mà quay lại cất cún có vẻ không ổn lắm, cậu đành nhắm mắt đi tiếp, ôm tiểu tổ tông ba chân bốn cẳng chạy lên nhận thưởng.

MC chưa thấy người nào lên sân khấu nhận thưởng mà đặc sắc thế này, nhưng trong quy định cũng không nói rằng không được ôm chó, thế nên MC cười lớn, đem chiếc cup trao vào tay Lăng Hi.

Lăng Hi một tay ôm cup, một tay ôm chó, nói năng lộn xộn: “À… Cảm ơn mọi người… ờm, cảm ơn.” Rõ ràng đã chuẩn bị trước cảm tưởng nhận giải, thậm chí trong khoảng thời gian này, ngày nào cậu cũng cầm vòi hoa sen luyện tập tình huống mình lên sân khấu nhận thưởng, thế nhưng đến khi thật sự nhận được thưởng rồi, cậu lại chẳng nhớ nổi phải nói những gì.

Đã lâu lắm rồi cậu không đứng dưới ánh đèn sân khấu, lâu lắm rồi không còn trông mong ca khúc mình viết sẽ gặt hái giải thưởng. Cậu đã từng khát vọng nỗ lực của mình sẽ nhận được khẳng định, nhưng phải chờ tới khi cậu rời khỏi giới giải trí lâu nhường ấy, sự khẳng định này mới chịu rơi xuống người cậu.

Lâu đến mức khi nhìn vào chiếc cup trong tay, Lăng Hi đã không còn cảm thấy hưng phấn nữa, chỉ cảm thấy ngỡ ngàng.

Cậu, cứ thế đoạt giải rồi?

Khối lượng chiếc cup vàng không nặng không nhẹ, Lăng Hi cầm nó trong tay mà tâm tình phức tạp vô cùng. Kết thúc bài phát biểu cảm ơn ngắn nhất trong lịch sử, Lăng Hi xốc xốc mông chó lên trên, cúi chào khán giả một cái 90 độ, bước nhanh về phía dưới đài.

Thế nhưng đi được một nửa, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lăng Hi vòng trở lại, một lần nữa đứng trước micro.

Biến cố này, khiến MC nhiều kinh nghiệm cũng không biết phải xử lý thế nào.

Có điều Lăng Hi cũng chẳng cần hắn làm cái gì, cậu đứng trước micro, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nâng cao chiếc cup, mở miệng nói rằng ——

“Vào ngày này năm ngoái, tôi ngồi phía dưới khán đài nhìn người khác nhận thưởng, vì người khác vỗ tay, cao hứng thay người khác. Lúc đó tôi rất hi vọng bản thân cũng có thể nhận được giải thưởng, nếu vậy tôi có thể khiến cho người tôi yêu và người yêu tôi cảm thấy tự hào. Tôi muốn cảm ơn ban tổ chức giải Kim Hùng Miêu, các vị đã trao cho tôi giải thưởng này trong niềm bất ngờ, đồng thời cũng khiến người yêu tôi nhận được một câu chuyện làm người ấy có thể khoe khoang cả đời. Tôi tin rằng đến khi tóc chúng tôi đều bạc trắng, khi có khách đến chơi nhà, người ấy vẫn sẽ chỉ vào chiếc cup này và nói —— Nhìn đi, tuy rằng ông lão nhà tôi không phải ca sĩ được yêu thích nhất, thế nhưng ổng từng viết nên một ca khúc được nhiều người yêu thích nhất!”

Đây có thể nói là bài phát biểu nhận giải lãng mạn nhất từ trước tới nay, Lăng Hi trong tiếng vỗ tay của mọi người, ngây ngây ngất ngất nâng cup xuống đài.

Toàn bộ đoàn làm phim đều bị bài phát biểu của Lăng Hi làm cho kinh sợ, trong lúc nhất thời, thậm chí không có ai nhớ phải nói tiếng chúc mừng. Như người ta lên sân khấu nhận giải, trước tiên ít nhiều gì cũng phải khách sáo một phen, cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn đoàn làm phim, cảm ơn khán giả, hoặc nói một chút suy nghĩ của mình về con đường đã trải qua. Chỉ có Lăng Hi là không đi theo lối bình thường, nói được bốn câu thì có đến ba câu xoay quanh người yêu bí ẩn.

An Thụy Phong là người đầu tiên đứng lên, một tay tiếp nhận tiểu tổ tông trong ngực cậu, tay kia thì nắm lấy tay của Lăng Hi.

Hai bàn tay nóng hổi vừa chạm vào liền tách ra, trong mắt mọi người xung quanh, hành động này chỉ là biểu hiện thân thiết giữa hai huynh đệ, nhưng chỉ có Lăng Hi mới biết rằng, trong đôi mắt mà An Thụy Phong nhìn cậu, đong đầy niềm yêu thương.

Hai người song song ngồi xuống, trên sân khấu đang tiếp tục công bố các giải thưởng khác, thế nhưng bọn họ nào còn tâm trạng để nghe.

Nếu không phải An Thụy Phong cần ngồi lại đây để làm người lên sân khấu trao giải thị đế, anh thực sự hận không thể ném hết tất cả mọi chuyện qua một bên, đem Lăng Hi mang đi, dùng mọi cách anh có thể nghĩ ra để chúc mừng niềm vinh dự này.

Anh vẫn luôn biết Lăng Hi có khúc mắc, đó chính là sự nỗ lực của cậu không nhận được đền đáp như mong đợi. Cho dù Lăng Hi đã rời khỏi giới giải trí, phất lên như diều gặp gió trong ngành ăn uống, cũng không cách nào bù đắp chỗ trống trong lòng cậu. Nhưng hôm nay, giải thưởng này vừa khéo lấp đầy chỗ trống ấy, khiến chút tiếc nuối cuối cùng trong lòng cậu cũng tiêu tan.

Tuy rằng ngoài miệng thì nói không ôm ấp hi vọng giành được giải thưởng, nhưng khi cầm chiếc cup trong tay, Lăng Hi lại vui vẻ như thể bị sao băng rơi trúng. Cậu dùng chiếc cup trêu đùa tiểu tổ tông, tiểu tổ tông hiếu kỳ nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên ngao ô muốn cắn gấu trúc nhỏ trên cup một miếng, Lăng Hi đau lòng, vội vàng rụt tay lại. An Thụy Phong nhìn cậu cãi nhau với tiểu tổ tông, thật sự hi vọng có thể nhìn cậu như vậy cả đời.

Đang đùa nghịch, bỗng nhiên Lăng Hi ngừng lại động tác trong tay, ngơ ngác nhìn chiếc cup, lại ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mặt An Thụy Phong, soi một lúc lâu, cậu mới nhỏ giọng hỏi: “An An, anh nói thật với em đi, giải thưởng này có phải anh mua cho em không?”

An Thụy Phong không trả lời ngay, trái lại còn nhân lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ nắm lấy tay Lăng Hi.

Anh cầm bàn tay mềm mại ấm áp của cậu, dùng đầu ngón tay cọ lên vết chai lưu lại do gảy đàn, vừa hàm hồ vừa ám muội đánh lừa cậu: “Chiếc cup này do anh mua thì sao, không phải anh mua thì thế nào?”

Nghe thấy câu trả lời này, Lăng Hi không lộ ra vẻ ủ rũ cũng chẳng lộ ra vẻ tự tin, cậu cẩn thận từng li từng tí nhìn ngó xung quanh một vòng, thấy mọi người không ai nhìn mình, mới ngượng ngùng mở miệng ——

“Thực ra thì, em muốn có giải thưởng Doanh nhân trẻ xuất sắc hơn.”

An Thụy Phong bật cười, anh nghĩ, mình có rất nhiều thời gian để đi cùng Lăng Hi, ngắt hết thảy những nụ hoa mà cậu coi trọng.

(theo mình thì từ nụ hoa/hua bao phát âm hơi giống từ hoài bão/huai bao)

CHÍNH VĂN HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.