Lòng Có Lăng Hi

Chương 24: Đạo quán




Từ máy bay chuyển sang xe lửa, từ xe lửa chuyển sang ô tô… trên đường đi liên tục ngã trái ngã phải, xóc nảy mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng điểm dừng chân của Lăng Hi là một tòa núi sâu thuộc cấp địa khu thủ phủ Nam Kinh, nhìn bậc thang coi mòi phải dùng bốn chữ ‘cao vút trong mây’ để ca ngợi, cậu hít ngược một hơi khí lạnh.

(cấp địa khu: một đơn vị hành chính của Trung Quốc, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. Thành phố Nam Kinh được chia thành 11 địa khu)

“Phải leo lên thật á?” Lăng Hi trợn mắt há hốc mồm.

Đi sát phía sau cậu, nhân viên công tác của đoàn làm phim nhún vai: “Nơi này không có thang máy đâu.”

Ban đầu vì để khớp với lịch trình của An Thụy Phong,《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》lựa chọn quay trước nội dung từ tập 11 đến tập 50, địa điểm ghi hình thuộc một phim trường ở phía nam. Dựa theo kế hoạch, năm ngày sau An Thụy Phong sẽ cùng mấy người trong sư môn gia nhập đoàn phim, đồng thời quay phần mở đầu của kịch bản: cảnh cuộc sống hòa thuận vui vẻ bên trong đạo quán.

Vốn dĩ đạo diễn tính quay luôn ở phim trường cho rảnh, thế nhưng biên kịch không đồng ý, bảo rằng phong cách nơi sư môn cư trú không đủ cổ xưa, không có cảm giác lịch sử lắng đọng, rồi cứ thế vận dụng các mối quan hệ của mình, tìm khắp các thâm sơn quanh Nam Kinh, chọn ra được một đạo quán hơn 100 tuổi. Chính quyền địa phương vừa nghe nói có đạo diễn và diễn viên nổi tiếng tới đây đóng phim, hận không thể giơ cả hai tay hai chân đồng ý, chung quy nếu như phim ăn khách thì ngành du lịch của địa phương cũng sẽ tăng trưởng theo! Bọn họ thay phiên nhau phái người tới thăm hỏi, cuối cùng cũng thuyết phục được người chủ trì đồng ý cho bọn họ mượn đạo quán trong vòng một tháng.

Trước khi quay phim, bên trong đạo quán cần ghép ray trượt hỗ trợ, lắp đặt thiết bị chiếu sáng và một đống công việc linh ta linh tinh khác cần phải chuẩn bị, vì vậy đạo diễn đã phân trước một tổ nhân viên công tác tới đây bố trí. Ngô Hữu Bằng vác mặt mo chạy đi xin đạo diễn nửa buổi trời, thế rồi đạo diễn đồng ý cho Lăng Hi theo chân đội ngũ làm người đầu tiên gia nhập đoàn phim, đồng thời lên núi sớm để làm quen hoàn cảnh.

Đạo diễn bảo: “Chỗ đó non xanh nước biếc, mỗi tội tín hiệu rất kém, không có sóng cũng không có mạng, anh để Lăng Hi lên đó sớm quá liệu cậu ấy chịu được không?”

Ngô Hữu Bằng nói: “Quá tốt là đằng khác, tu thân dưỡng tính.”

Vốn dĩ Ngô Hữu Bằng dự định đi theo Lăng Hi lên núi, dù sao đơn phương cắt đứt liên lạc giữa cậu và An Thụy Phong, trong lòng hắn cũng thấy hổ thẹn phần nào, kết quả vừa xuống máy bay Ngô Hữu Bằng thì nhận được điện thoại của công ty, sếp tổng yêu cầu hắn phải quay về Bắc Kinh ngay lập tức, nói là có việc quan trọng cần giao cho hắn làm.

Hết cách, Ngô Hữu Bằng đưa Lăng Hi tới địa điểm tập hợp xong liền vội vội vàng vàng bắt máy bay trở về, để lại mình cậu ở nơi không có lấy một vạch sóng, nối gót nhân viên công tác cùng nhau leo núi.

Nhưng chuyện làm cho Lăng Hi bức xúc nhất chính là, chả hiểu Chu Lâm Lâm phát điên thế nào mà cũng đòi gia nhập sớm vào đoàn làm phim…

Đạo quán cao ơi là cao, Lăng Hi ngước đến mỏi cả cổ mới tìm thấy bóng dáng nó nằm ở giữa sườn núi. Nhân viên tổ công tác giới thiệu, từ dưới chân núi lên tới đạo quán tổng cộng có 888 bậc thang, Lăng Hi tính nhẩm một phen, nếu như 20 bậc là một tầng lầu, vậy nơi này tổng cộng có hơn 40 tầng lầu…

Leo được một nửa, hai chân Lăng Hi run rẩy, đỉnh đầu bốc khói. Nhìn qua bên trái, nhân viên công tác vác dụng cụ quay phim nặng tới mấy chục kilogam vẫn bước đi như bay, chuyện trò vui vẻ. Nhìn sang bên phải, Chu Lâm Lâm diện giày cao gót bước chân thoăn thoắt, cùng người đại diện nói nói cười cười. Nhìn về đằng sau, thôn dân cậu thuê dưới chân núi để vác hành lý hộ mình, một bên hút thuốc một bên hái rau dại. Nhìn lên đằng trước, đồng dạng gia nhập sớm, tiểu tổ tông bốn chân ngăn ngắn đang nhảy nhót rất hăng.

Lăng Hi muốn khóc tiếng mán.

Đi thêm vài bước, tiểu tổ tông đột nhiên dừng lại, chui qua chân mọi người chạy vọt tới trước mặt Lăng Hi, đoạn ngước đôi mắt đen nhánh long lanh sáng ngời nhìn cậu. Lăng Hi vốn thích chó thế nên cúi người xuống xoa xoa đầu nó, đột nhiên chó nhỏ phóng lên, xoẹt một cái nhảy vào trong lồng ngực cậu.

Lăng Hi: “… Cưng mệt rồi nên muốn anh ôm cưng à?”

Người huấn luyện của tiểu tổ tông đi tới, sờ sờ móng vuốt chó nhỏ, cho nó uống ngụm nước rồi bảo: “Đầu lưỡi nó không lè ra, không mệt đâu, chỉ là nó muốn được cậu ôm thôi.”

Lăng Hi: “… Quả nhiên là một tiểu tổ tông.”

Hức, cậu ôm chó, vậy ai ôm cậu bây giờ?

Mấy bậc thang cuối cùng, Lăng Hi hầu như phải dùng cả chân cả tay để bò lên. Bên ngoài đạo quán, lão đạo trưởng mang theo 6 tiểu đạo sĩ đứng xếp thành một hàng để bày tỏ lòng hoan nghênh chân thành với những vị khách lặn lội đường xa tới đây.

Nhân viên công tác trước đó từng nhiều lần lên núi để nghiên cứu địa điểm, thành ra tương đối quen thuộc với mọi người bên trong đạo quán, lần này tiểu đội trưởng của đoàn nhân viên công tác chỉ chú trọng giới thiệu mấy vị diễn viên gia nhập sớm.

Ưu tiên phụ nữ, người thứ nhất được giới thiệu chính là Chu Lâm Lâm.

Chu Lâm Lâm ở bên ngoài đã chả nổi tiếng gì, tới nơi đạo quán không có mạng này lại càng chẳng ai nhận ra, có điều nhóm tiểu đạo sĩ đều cảm thấy vui vẻ khi được nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp, thậm chí còn có người to gan, đứng đằng sau lão đạo trưởng len lén vẫy tay, chọc cho Chu Lâm Lâm cười rộ cả lúm đồng tiền.

Người kế tiếp chính là Lăng Hi, scandal giữa cậu và Chu Lâm Lâm ở trong đạo quán không ai biết, thế nhưng năm đó debut, ca khúc《Lòng Có Lăng Hi》của cậu được rất nhiều người đón nghe, có hai tiểu đạo sĩ ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, phỏng chừng muốn tìm cơ hội chuồn êm tới đó xin chữ ký.

Lão đạo trưởng là chủ nhân duy nhất của đạo quán, ẩn cư nhiều năm, tiên khí phi phàm, ông không bắt tay với bọn họ, mà là vung phất trần lên, sau đó chào kiểu đạo sĩ, nhóm Lăng Hi vội vàng học theo răm rắp.

Cuối cùng giới thiệu đến tiểu tổ tông cùng người huấn luyện của nó, lão đạo trưởng từ trong ống tay áo rộng lấy ra một miếng bánh đút cho chó nhỏ, còn để nó liếm liếm tay mình.

Chờ giới thiệu xong toàn bộ nhân viên công tác, ánh mắt lão đạo trưởng sắc bén dò xét mọi người một vòng, vẻ mặt nghiêm túc. Ông trầm ngâm một hồi, đoạn hỏi: “Sao không thấy An Thụy Phong?”

Nhân viên công tác nhanh chóng giải thích, là do lịch trình của An Thụy Phong rất bận, phải qua mấy bữa nữa mới có thể tới đây cùng với đoàn làm phim. Lão đạo trưởng nghe xong lời giải thích thì cũng không hỏi thêm gì, lạnh nhạt gật đầu, nói rằng sẽ có người chỉ cho bọn họ biết chỗ nào dùng để chứa dụng cụ, chỗ nào dùng để nghỉ ngơi.

Bàn giao xong, lão đạo trưởng lại chào một cái, xoay người rời đi, bước chân vội vã, Lăng Hi nhìn sao cũng thấy bóng lưng của ông đang bừng bừng lửa giận.

Lăng Hi nhỏ giọng hỏi nhân viên công tác: “Có phải do chúng ta tới đây đóng phim làm ảnh hưởng đến bọn họ thanh tu không? Chứ sao lão đạo trưởng lại mất hứng thế kia?”

Nhân viên công tác nói: “Ông ấy không phải mất hứng vì nguyên nhân này.”

“Thế thì vì cái gì?”

“Trước đây người bên mình có tới đàm phán với ông ấy nhiều lần, giá cả đến tận từng này này, thế nhưng ông ấy vẫn không đồng ý cho mượn đạo quán. Sau lại nghe nói trong dàn diễn viên có cả An Thụy Phong tham gia nên ông ấy mới đồng ý đó.” Nhân viên công tác bĩu môi: “Tiểu đạo sĩ nói với tôi, đạo trưởng thích xem phim An Thụy Phong đóng lắm!”

Trong lòng Lăng Hi bỗng dưng cảm thấy hưng phấn vì được thơm lây. Nhìn coi, An Thụy Phong nhà cậu nổi tiếng đến mức ở vùng sâu vùng xa thế này cũng có fan!

Từ buổi tối khó quên hôm ấy tới nay đã một tháng ròng, đây là lần đầu tiên Lăng Hi nghe thấy tên An Thụy Phong được thốt ra từ miệng người khác, trước đó cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại ba chữ này ở trong đầu. Thời gian rõ ràng đã trôi qua lâu như thế, nhưng nụ hôn dịu nhẹ kia dường như vẫn còn nguyên nơi đó, tựa hồ chỉ cần cậu hơi quay đầu là có thể khiến cho đôi môi ấy chạm phải môi mình.

Cố quá thành quá cố, Ngô Hữu Bằng càng không cho cậu liên lạc, Lăng Hi càng thích nhớ thương, mỗi đêm cậu đều nằm ở trên giường, đem những chuyện xảy ra ngày hôm ấy tua đi tua lại trong đầu, điều này khiến cho bóng dáng của An Thụy Phong ngày càng được khắc sâu.

Thậm chí có một lần, rõ ràng trước khi ngủ cậu không thở dài, thế nhưng sáng ngày hôm sau vẫn phải dậy giặt ga trải giường.

Tới hôm nay khó khăn lắm Ngô Hữu Bằng mới đồng ý trả lại di động cho cậu, Lăng Hi còn chưa kịp cao hứng đã bị đóng gói vứt tới nơi đây, trong chốn rừng sâu núi thẳm này, mang theo di động chả khác nào mang theo cái điều khiển tivi điều hòa…

Quên đi, cố chịu một tuần nữa, chờ An Thụy Phong gia nhập đoàn làm phim rồi, cậu nhất định phải đem hàng tồn cả tháng này nói lại cho anh nghe.

Đám bọn họ lúc lên trên núi thì sắc trời đã không còn sớm, mọi người thương lượng một chút, quyết định cất đồ đạc sau đó đi nghỉ ngơi, sáng mai mới bắt đầu lắp giá đỡ. Đạo quán này chiếm không ít diện tích trên sườn núi, bên trong có những năm đình viện, hai cái đầu đều dùng để cung phụng đạo gia và thờ cúng các vị tiên nhân, cái thứ ba là nơi giảng dạy kinh, cái thứ năm làm phòng chứa củi và các loại đồ đạc linh tinh, còn cái thứ tư chính là dùng làm phòng nghỉ.

Bởi vì biết trước có người sẽ tới, thế nên các tiểu đạo sĩ đã thu dọn mấy gian phòng đôi để cho bọn họ nghỉ ngơi, nhưng thân là ‘hàng tặng kèm bất ngờ’, Lăng Hi hiện tại đang phải đối mặt với hoàn cảnh không có chỗ nào để ngủ…

Thấy thế, nhân viên công tác nhanh chóng nhỏ giọng dặn dò các đạo sĩ, mấy phút sau, Lăng Hi đi theo một tiểu đạo sĩ nào đó, quẹo vào hướng khác trong đình viện.

Cửa được mở ra, căn phòng rộng rãi ở dưới ánh mặt trời lẳng lặng khoe mình để Lăng Hi quan sát. Căn phòng này rộng gấp đôi những gian phòng hai người khác, xem ra vừa mới được quét dọn xong, trong không khí còn chút bụi bặm bay lượn, ngoại trừ một tủ quần áo và chiếc bàn tròn giống như các phòng khác, căn phòng này đặc biệt nhất ở một điểm, chính là bên cạnh cửa sổ có đặt một chiếc phản gỗ dài tới 5m…

Do phải leo núi nên gân cốt của Lăng Hi đã sớm nhức mỏi, bây giờ vừa nhìn thấy giường là ném luôn hành lý, một bước nhảy lên, nằm trên đó lăn lăn mấy vòng.

Ván phản gỗ rất cứng, gối thì xẹp, chăn thì mỏng như ga trải giường, nhưng mấy thứ này không thể nào dập tắt được sự hưng phấn khi nhìn thấy giường của Lăng Hi.

Hiện tại có cho cậu một cái ván giường cậu cũng có thể ngủ.

Trước khi ngủ cậu thậm chí còn hài lòng mà nghĩ: hầy, chiếc giường này tốt xấu gì cũng được coi như kingsize đó.

Lăng Hi ngủ no nê hơn ba tiếng đồng hồ, bật dậy thì đã thấy trời đầy sao. Cậu tinh thần khoan khoái chậm rãi xoay người, lấy điện thoại ra muốn gọi điện báo bình an với Ngô Hữu Bằng, kết quả có chạy tới chỗ nào, điện thoại cũng không gọi được.

Lăng Hi cầm điện thoại chạy quanh sân bắt sóng, vừa vặn đụng trúng Chu Lâm Lâm cũng đang cầm điện thoại trên tay, hai người ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn nhau, song song quay đầu qua hướng khác.

Lăng Hi vốn không muốn nói chuyện với cô, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy trong tay cô nàng cũng đang cầm di động, thế là chẳng cần mặt mũi nữa, vội vàng hỏi: “Cô vừa gọi điện thoại à?”

“Ờ.” Chu Lâm Lâm hỏi: “Cậu cũng muốn gọi?”

“Đúng đúng, cô làm sao gọi được thế?”

Chu Lâm Lâm xem thường, duỗi ngón trỏ ra chỉ chỉ trên đỉnh đầu.

Lăng Hi nhìn lên bóng cây đại thụ che ngợp trời trên đỉnh đầu, gian nan nuốt một ngụm nước bọt: “Nhưng cây cao thế này, tôi bò lên không nổi á…”

“Bị ngu à, này thì cao hơn được bao nhiêu, cái tôi chỉ không phải cây!” Chu Lâm Lâm khoanh tay trước ngực: “Cậu đi lên trên đỉnh ngọn núi ấy, trên đó mới có tín hiệu.”

Phải biết là, 888 bậc thang xế chiều hôm nay bọn họ leo, nhiêu đó mới chỉ là từ chân núi đi lên đạo quán ở sườn núi mà thôi. Lăng Hi nhìn Chu Lâm Lâm diện giày cao gót vẫn bước đi nhẹ nhàng linh hoạt như thường, lại nghĩ tới sự vô dụng của mình, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cậu quyết định không cần gọi điện cho Ngô Hữu Bằng nữa…

Dù sao siêu năng lực của cậu còn chưa thức tỉnh, không giống Chu Lâm Lâm đã tiến hóa đến đỉnh kim tự tháp.

Loanh quanh trong sân một vòng, Lăng Hi rụt cổ quay lại chiếc giường kingsize của mình. Đêm khuya tĩnh lặng, đạo quán trong núi sâu chẳng có lấy một trò giải trí, trước bệ cửa sổ đặt một quyển kinh thư đạo gia để cho khách trọ nghiên cứu, Lăng Hi vừa nhìn hai mí mắt lập tức díu vào nhau. Cậu nằm trên giường lớn lăn qua lộn lại, gian phòng này rộng tới đáng sợ, giường cũng dài tới đáng sợ. Lăng Hi không sợ nơi trống trải, cậu chỉ sợ cô đơn.

Con người ta một khi cô đơn, trong đầu sẽ liên tục xuất hiện những thứ linh tinh.

Cậu nghĩ tới kịch bản trong vali, nghĩ đến mấy nhân viên công tác lên núi sớm để nghiên cứu địa điểm, nghĩ đến nơi này là đạo quán yên tĩnh, nghĩ đến lão đạo trưởng nghiêm túc thận trọng, hơn nữa ông còn là fan của An Thụy Phong… cứ thế thuận theo tự nhiên, khuôn mặt đẹp trai bự chảng của An Thụy Phong xuất hiện trong đầu Lăng Hi, cũng theo đó, cậu nhớ lại nụ hôn dịu dàng có vị bạc hà của anh.

Lăng Hi chu chéo lăn lộn vài vòng trên giường, chẳng biết do nóng hay xấu hổ, trên mặt biến thành một màu đỏ bừng. Chốn này là nơi các đạo trưởng thanh tu, cậu tuyệt đối không thể nằm đây nghĩ tới mấy thứ không thuần khiết!

Ngô Hữu Bằng trả lại di động cho Lăng Hi, bên trong còn lưu lại toàn bộ tin nhắn một tháng qua An Thụy Phong gửi tới, tin nhắn mỗi ngày có dài có ngắn, chẳng có một câu nào đề cập tới chuyện xảy ra ở hậu trường hôm ấy, thế nhưng lại bày tỏ không ít tình cảm và quan tâm. Lăng Hi đọc từ cái đầu tiên cho đến cái cuối cùng, trong lòng cảm thấy không đủ, thế là mở ra đọc thêm lần nữa, lần này cậu đối chiếu với những việc mình đã trải qua trong ngày hôm đó, ở trong lòng yên lặng hồi âm.

Nếu không phải một tháng nay Ngô ma ma cắt đứt toàn bộ thiết bị liên lạc của cậu, nói không chừng, nói không chừng…

Lăng Hi ôm điện thoại ngây ngô cười một lúc, bắt đầu chậm rãi viết tin nhắn gửi cho An Thụy Phong, kết quả không cẩn thận viết tin nhắn thành một đoạn văn xuôi…

Lăng Hi: Hế nhô, đã lâu không gặp. Thiệt ngại quá, tháng trước Ngô ma ma quản em siêu nghiêm luôn, anh ấy muốn em chú tâm vào việc chuẩn bị fan meeting, cho nên em không cách nào liên lạc với anh được. Gần đây anh sao rồi? Theo lịch thì tháng này phim điện ảnh đóng máy đúng không? Vết thương trên cánh tay có đỡ hơn chút nào chưa? Mấy tháng tiếp theo không được cố sức quá đâu đấy. Em đã lên trên núi trước rồi, quang cảnh đạo quán đẹp lắm, không khí rất trong lành, tiểu tổ tông – chính là cún con có đất diễn nhiều hơn em đó – cũng rất yêu thích nơi này. Đúng rồi, tai và đuôi anh gửi ở nhà em, em quên không mang đi theo, chờ quay phim xong anh có thể tới nhà em lấy. Cảm thấy đã lâu lắm rồi không nhận được điện thoại, em rất nhớ giọng nói của anh.

Phía dưới tin nhắn, cậu còn gửi kèm một tấm ảnh chụp căn phòng và chiếc giường kingsize.

Tin nhắn này gửi đi thất bại là điều không hề nghi ngờ.

Tiến độ gửi đi mới được có 20% liền không chịu tăng thêm nữa, một dấu ! đỏ chói xuất hiện trên màn hình. Cậu suy nghĩ một chút, quyết định xóa bức ảnh đính kèm.

Lần này tiến độ lên được 45%, xem ra trọng lượng tin nhắn xác thực ảnh hưởng tới tiến độ gửi tin.

Thế là Lăng Hi dứt khoát sửa tin nhắn sao cho ngắn gọn xúc tích hơn.

Lăng Hi: Tháng trước má Ngô tịch thu điện thoại nên em không cách nào liên lạc với anh được. Phim điện ảnh đóng máy chưa? Vết thương trên tay anh có đỡ không? Em đã lên núi rồi, cảnh đạo quán rất ưu mỹ. Tai và đuôi của anh đã được gửi tới nhà em, bao giờ về anh tới lấy nhé. Em rất nhớ giọng nói của anh.

Lần này tiến độ dừng ở mức 74%, còn chưa đủ ngắn.

Lăng Hi: Em ở trên núi chờ anh, em rất nhớ giọng nói của anh.

Lần này được 88%, thắng lợi ngay trong tầm mắt.

Lăng Hi khẽ cắn răng, xóa sạch tin nhắn chỉ chừa lại hai chữ, lần này tin nhắn gửi được tới 99%, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, ở ngay bước ngoặt cuối cùng liền biến thành dã tràng xe cát. Lăng Hi nhảy loạn xà ngầu trong phòng, thậm chí thò tay ra ngoài cửa sổ cũng chả khiến thanh tiến độ tăng thêm tí tẹo nào.

Cậu tức giận đến mức quăng mạnh điện thoại lên trên giường, thậm chí còn muốn lấy gối đè nó chết ngạt, thế nhưng tin nhắn không gửi được thì vẫn cứ là không gửi được.

Cứ mãi thế cho tới hơn 12h, Lăng Hi dù không cam tâm đến mấy cũng chỉ có thể đi ngủ. Cậu mang theo căm phẫn tràn ngập trong lòng mà nhắm mắt đếm cừu, đếm rồi lại đếm, mấy con cừu trước mắt liền hóa thành khuôn mặt của An Thụy Phong.

Trên giường có một con An Thụy Phong, có hai con An Thụy Phong, có ba con An Thụy Phong…

Cứ thế, Lăng Hi dần dần tiến vào mộng đẹp, thế nhưng cậu không hề hay biết rằng, đầu của cậu vừa vặn chèn vào nút “gửi lại” trên chiếc di động dưới gối.

Điện thoại di động tận tụy gửi lại cho An Thụy Phong cái tin nhắn cuối cùng, trước khi nó hết pin tắt máy, rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người, ở ngay thời khắc cuối cùng thành công gửi trót lọt tin nhắn rút gọn của Lăng Hi.

—— Nhớ anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.