*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều kiện phòng thay đồ của diễn viên quần chúng rất tồi tàn, gọi là phòng thay đồ cho oai, chứ thực ra chỉ là một túp lều bạt rộng chừng mười mấy mét vuông được dựng tạm bợ, bên trong chất một đống quần áo đủ hình đủ kiểu, nào là quân trang dân quốc, nào là quần áo ngày thường, quần áo học sinh vân vân mây mây, nhìn chung chỉ giống nhau ở chỗ bụi bặm và bẩn thỉu. Lăng Hi bới nửa ngày trời, cuối cùng tìm được một bộ không quá dài cũng không quá rộng.
Cũng may trước đây cậu là loại tép riu hạng 18, thường xuyên chạy tới cửa hàng Carrefour ở dưới tầng tranh giành quần áo giảm giá sốc với mấy bà cô ông chú, bằng không cậu chẳng thể đánh bại được 24 đối thủ khác để vớ được bộ quần áo vừa người này…
Quân trang dân quốc là kiểu đồ bó sát, nhờ có đai lưng cố định nên vòng eo nhỏ nhắn của Lăng Hi được khoe trọn. Cùng một kiểu quần áo giống nhau, mấy diễn viên quần chúng khác mặc vào thì trông khá bình thường, Lăng Hi mặc vào lại khiến cho người nhìn phải sáng mắt lên.
Quả nhiên làm diễn viên quần chúng cũng cần khuôn mặt.
Sau khi thay đồ xong, Lăng Hi theo chân mọi người xếp thành hàng ra khỏi lều bạt, bên ngoài cửa, một đám thợ trang điểm sắc mặt nhợt nhạt như sáp đang đứng ngáp ngắn ngáp dài, vẫy tay gọi diễn viên quần chúng lần lượt đi tới trước mặt mình để hóa trang. Trước đây Lăng Hi cứ tưởng rằng trong giới giải trí, phải dùng chung phòng trang điểm với người khác thì cậu đã thuộc hàng tôm tép nhất rồi, ai ngờ hiện tại còn được may mắn trải nghiệm cảm giác làm sinh vật phù du…
24 người kia quen biết nhau, lúc xếp hàng trang điểm còn có thể buôn dưa tán phét, Lăng Hi chả biết ma nào, bị tẩy chay ủn xuống tận tít cuối hàng, chờ tới khi hóa trang xong thì hai cẳng giò của cậu đã đứng đến mỏi nhừ.
“Chờ đã nào, cậu đừng đi vội!” Cô gái nhỏ ban nãy ngồi trên xe nói chuyện với Lăng Hi không biết từ đâu chui ra, bảo rằng: “Đạo diễn nói cậu là nhân vật duy nhất trong phim ‘được’ chết dưới tay nam chính, cho nên phải ngỏm hoành tráng một chút!” Nói xong cô nàng móc ra hai viên nang mềm to bằng cái móng, đoạn nhét vào trong tay Lăng Hi.
“Biết cái này dùng thế nào không?”
Hai bao nang mềm này to gấp đôi mấy viên thuốc nang bình thường, Lăng Hi dùng móng tay chọt nhẹ một cái đã in lại vết hằn. Viên nang rất nặng, bên trong không biết chứa chất lỏng gì, cậu cầm lên soi dưới ánh nắng mặt trời, phát hiện chất lỏng trong bao có màu rất đậm, lúc lắc lắc còn thấy hơi sền sệt.
Cô gái kêu to: “Nè nè nè, đừng có lắc loạn lên, cái này nghịch là dễ bục lắm đấy!”
Lăng Hi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Máu đấy.”
“… Hả?”
Cô nàng thấy Lăng Hi vẫn đứng đực mặt ở đó, dứt khoát ra tay giúp cậu: “Bây giờ cậu ngậm nó vào trong quai hàm, khi nào đến cảnh An Thụy Phong quét đao về phía cổ cậu, thì cậu hãy cắn rách viên nang, máu sẽ theo đó chảy dọc xuống khóe miệng, hiểu chưa?”
Lăng Hi không kịp đề phòng đã bị nhét hai viên nang bự chứa máu vào trong quai hàm, hai bên má phồng ra một cục nhỏ, khuôn mặt trông có vẻ tròn tròn ngốc nghếch. Lăng Hi chẳng dám nói câu nào, sợ không cẩn thận cắn thủng mất viên nang, đành phải cẩn thận từng li từng tí mà gật đầu một cái, phát ra âm thanh hừm hừm hừm.
Cô gái nhỏ hài lòng với thái độ phối hợp của cậu, rất có phong phạm chị đại vỗ vỗ bờ vai Lăng Hi: “Nhóc con thật biết điều, chờ lúc nữa nhận lương xong đừng đi vội, An Thụy Phong đang giảm béo nên không ăn thịt, cái đùi gà của ảnh chị giữ lại cho chú!”
Lăng Hi thả hồn nghĩ ngợi, cậu và An Thụy Phong đúng là có duyên với “cơm thừa”, nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trên máy bay, hộp cơm thừa từ khoang hạng nhất mà cậu thèm chảy dãi kia chính là của An Thụy Phong, đảo mắt một cái thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, cậu thật sự có ngày được ăn cơm thừa của anh…
“Giời ạ, sao cậu vẫn còn xách cái vali quái gở này theo!” Cô nàng chỉ vào miếng sushi cá hồi mà Lăng Hi đang ôm khư khư trong tay: “Rốt cuộc cậu tới đây đóng phim hay tới đây để giao sushi hả?” Nói xong cô nàng cương quyết đoạt mất cái vali kia khỏi tay cậu, bảo rằng sẽ giúp Lăng Hi tìm một chỗ gửi nhờ.
Không đợi Lăng Hi “ứ ừ ư” câu gì, cô gái nhỏ cứ thế biến mất như một cơn gió.
Trước khi quay, 24 diễn viên quần chúng và Lăng Hi đứng túm tụm trong góc phim trường, trên tay mỗi người chỉ có một tờ kịch bản duy nhất, đứng đó nghe phó đạo diễn chỉ dạy cách đóng phim.
“Đây là cảnh lần đầu tiên nam chính siêu trộm xuất hiện vào ban ngày, mọi người đều là tay sai của nam thứ, thời điểm nam thứ vây bắt nam chính —— mọi người không được động thủ.”
24 diễn viên quần chúng: “Ờ, không động thủ.”
Lăng Hi: “Hừm hừm hừm.”
“Sau đó, nam thứ hô “lên”, chú ý, từ “lên” này là do hậu kỳ lồng tiếng, vì thế mọi người chỉ cần nhìn tay tôi ra hiệu là được rồi, mọi người lập tức lao ra khỏi chỗ mai phục, vây lấy nam chính —— đương nhiên, cũng không được động thủ.”
24 diễn viên quần chúng: “Ờ, không động thủ.”
Lăng Hi: “Hừm hừm hừm.”
“Cậu, đúng, chính cậu, cái người chỉ có thể hừm hừm hừm đó, đến lúc ấy cậu là người đầu tiên từ bên cạnh lao tới trước mặt nam chính, cậu giơ đại đao trong tay lên, thế nhưng nam chính sẽ cướp luôn đao của cậu, trở tay quét một đường lên cổ cậu —— sau đó cậu ngỏm luôn.”
24 diễn viên quần chúng: “Ờ, ngỏm luôn.”
Lăng Hi: “Hừm hừm hừm.”
Phó đạo diễn cười rất hiền lành: “Cậu yên tâm đi, An Thụy Phong là diễn viên chuyên nghiệp, anh ta sẽ không thật sự làm cậu bị thương, đao sẽ cách cổ cậu một đoạn rất xa, mà có lỡ chém trúng cũng chẳng xi nhê gì sất, đao không mài lưỡi đâu mà lo. Nói chung cậu chỉ cần nhìn thấy đao xẹt qua trước mặt mình thì cắn viên nang máu trong miệng là được.”
Lần này Lăng Hi không tiếp tục “hừm hừm hừm” nữa, phó đạo diễn rất tri kỷ mà hỏi thăm: “Lần đầu tiên chết hả? Có phải hơi sợ không?”
“Hừm hừm hừm.” Lăng Hi lắc đầu. Cậu thật sự không sợ một chút nào, thế nhưng cậu lo An Thụy Phong sẽ sợ…
***
Bên trong phòng hóa trang, An Thụy Phong đang nhắm hai mắt, tùy ý để chuyên gia trang điểm dặm lại phấn trên mặt mình. Trong đầu anh diễn thử nội dung phân cảnh sắp quay, theo kịch bản thì đây là lần đầu tiên hiệp trộm xuất hiện ở thời điểm ban ngày ban mặt, anh và nam thứ sẽ có một màn đấu võ phi thường kịch tính, tiếp đấy anh cần nhanh gọn nhẹ mở vòng vây máu chạy thoát thân.
An Thụy Phong là một diễn viên cực kỳ khắc khổ, khi anh mới bước chân vào đoàn làm phim, ý thức được sự chênh lệch giữa mình và các diễn viên khác, cho nên thường xuyên hi sinh giấc ngủ, chắt chiu từng giây từng phút để rèn luyện diễn xuất. Gặp phải cảnh đấu võ, nếu như có thể tự mình biểu diễn thì anh sẽ không dùng đến cascadeur, cho dù có bị cáp treo cọ rách da cũng không hề oán giận. Lâu ngày, mấy diễn viên vốn định đứng xem trò cười cũng dần dần giúp đỡ và thừa nhận anh, ngay cả Vương Lập Lực trước giờ không để anh vào mắt, hiện tại cũng tỏ ra thân thiện.
Chuyên gia trang điểm cũng đã dặm xong phấn cho Lực ca, hắn đứng tại chỗ hoạt động gân cốt, chủ động chào hỏi An Thụy Phong: “Chuẩn bị xong chưa?”
Mấy ngày gần đây, bầu không khí giữa hai người họ không còn căng thẳng như hồi đầu nữa, thỉnh thoảng tâm tình của Lực ca tốt, còn chỉ bảo thêm vài chiêu diễn xuất cho An Thụy Phong.
An Thụy Phong vô cùng kính nể vị tiền bối này, nói chuyện với hắn rất lễ phép: “Sắp xong rồi ạ.” Anh đứng lên, học theo dáng vẻ của Lực ca mà xoay xoay cổ tay cổ chân, cảnh sắp tới anh phải tay không đánh giặc, tiếp đó sẽ giật vũ khí của một tên lính quèn, trở tay giết chết đối phương. Một màn “cướp của giết người” này yêu cầu động tác của anh phải nhanh nhẹn dứt khoát, thủ đoạn linh hoạt, anh cầm đạo cụ lên chém chém vài đường đao, chỉ lo đến lúc diễn phong độ không đủ tiêu sái là lại ăn ngay NG.
“Đừng khẩn trương, gần đây cậu tiến bộ rất nhiều, rõ như ban ngày ấy.” Lực ca trấn an anh.
“So với anh Lực thì em còn kém xa.” An Thụy Phong khiêm tốn đáp: “Anh Lực, anh chính là mục tiêu để em theo đuổi.”
Hai người chuẩn bị xong thì rời khỏi phòng hóa trang, thợ ánh sáng, thợ âm thanh, thư ký trường quay, nhân viên công tác, tất cả mọi người đã đứng vào vị trí, thấy hai người bọn họ đi tới, tâm trạng ai nấy đều dâng trào: đây là cảnh quay cuối cùng trong ngày rồi, quay xong sẽ có thể đi về nghỉ sớm.
Đạo diễn bắt chuyện với bọn họ, khái quát mấy câu về cảnh quay, chỉ vào vị trí trung tâm trong màn hình giám sát, trước tiên không vội bấm máy, mà cho bọn họ thử đối đáp lời thoại một lần để tìm cảm giác. Chờ sau khi hai người đều chuẩn bị sẵn sàng, cảnh quay chính thức bắt đầu.
“Cảnh 128 lần thứ nhất, bắt đầu ——”
Hiệp trộm mặc võ phục, đeo mặt nạ thần bí, từ bên trong thư phòng khẽ khàng đẩy cửa sổ, đoạn nghiêng người nhảy ra bên ngoài, bước chân của cậu rất nhẹ, lúc tiếp đất thậm chí cát bụi cũng không bị hất lên. Hiệp trộm im hơi lặng tiếng khép cửa gỗ lại, một que móc bằng sắt trượt từ ống tay áo xuống lòng bàn tay, ngón tay cậu hơi hơi lay động mấy cái, then cài bên trong cửa sổ một lần nữa hạ xuống, dáng vẻ hệt như lúc trước khi cậu xông vào.
Cài cửa xong, cậu đang định rời khỏi thì đột nhiên có một tràng cười lớn vang lên ở phía sau, hiệp trộm bỗng chốc xoay người lại, chỉ thấy đối thủ kiêm bạn học của cậu – tiểu đội trưởng từ ngoài cửa sân bước vào, vừa đi vừa ngắm nghía khẩu súng lục tinh xảo trong tay.
“Lần này ít nhiều gì mày cũng nên lộ bộ mặt thật đi chứ?”
Hiệp trộm chẳng nói chẳng rằng, cúi người xông lên đánh nhau với tiểu đội trưởng. Hai người anh một đấm tôi một đá, tạo thành màn đấu võ vô cùng kịch liệt. Tuy rằng hiệp trộm dùng tay không, nhưng tiểu đội trưởng sử dụng súng lục cũng không quen cận chiến, hai người đấu đá một phen bất phân thắng bại.
Có điều hiệp trộm lại không hề hiếu chiến, thấy chẳng cách nào đánh nhanh thắng nhanh, dứt khoát xoay người chạy trốn. Tiểu đội trưởng hô “Lên” một tiếng, đột nhiên từ căn phòng nhỏ bên cạnh lao ra mười mấy tên lính cầm đao, chặn đường hiệp trộm. Có kẻ xông lên đầu tiên, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt hiệp trộm, đại đao trong tay giơ lên thật cao, chém về phía đầu hiệp trộm.
Hiệp trộm cũng không hoảng loạn, bình tĩnh nghiêng người né tránh, tóm một phát lấy cổ tay đối phương, hơi dùng sức liền cướp được vũ khí của gã, hiệp trộm nhanh chóng trở tay, vung thẳng đao về phía cổ tên lính quèn…
“Lăng Hi?” Hiệp trộm… à không, hiện tại phải gọi là An Thụy Phong, đại đao trong tay An Thụy Phong cách bộ phận nguy hiểm là cái cổ của Lăng Hi chừng 20cm thì dừng lại. Binh khí rơi xuống đất, anh hoang mang kéo mặt nạ trên đầu xuống, hai tay giơ lên muốn nắm lấy bờ vai Lăng Hi, nhưng sau đó lại khẩn trương rụt về.
Biến cố ngoài ý muốn này khiến anh hoàn toàn không rảnh để ý tới việc bọn họ còn đang đóng phim, anh cũng chẳng thèm quan tâm đến đạo diễn đang nổi giận lôi đình, hay đám nhân viên công tác đang xoay mặt nhìn nhau. An Thụy Phong hoài nghi mình làm việc mệt mỏi quá độ dẫn tới ảo giác, bằng không Lăng Hi đang ở tít tận Bắc Kinh, sao bỗng dưng lại xuất hiện trước mặt anh thế này?
Anh không nỡ dời tầm mắt, gắt gao nhìn chăm chú đến từng sợi tóc của Lăng Hi, chỉ sợ mình nháy mắt một cái thôi, Lăng Hi sẽ hóa thành làn khói xanh tan biến vào bên trong lòng đất.
“Cậu… sao cậu lại ở chỗ này?” Nửa ngày trời, An Thụy Phong mới tìm lại được âm thanh của mình.
Này có tính là ác giả ác báo không? Lần trước anh cosplay tôm hùm dọa Lăng Hi một vố, nên lần này Lăng Hi đột nhiên xuất hiện, hóa thành vong hồn dưới lưỡi đao của anh? Có điều lần trước Lăng Hi chỉ cảm nhận được “kinh hãi”, mà lần này, trái tim An Thụy Phong đập nhanh thình thịch, hoàn toàn đắm chìm trong “kinh hỉ”.
“A ha ha ha ha!” Lăng Hi quên mất trong miệng mình còn ngậm hai viên nang máu cắn phát là phọt, An Thụy Phong vừa nói chuyện với cậu, cậu liền quăng hết mấy việc nhỏ nhặt linh tinh khác ra sau đầu. Viên nang bị hàm răng chạm vào nhanh chóng vỡ tung, Lăng Hi ha ha chưa được mấy tiếng, thì dòng máu đã hòa lẫn vào tiếng cười, theo khóe môi chảy xuống…
An Thụy Phong không đành lòng nhìn thẳng, vội vàng móc khăn tay giúp cậu lau cằm cùng cái miệng đỏ au.
Lăng Hi cạn lời nhìn vết máu đo đỏ trên khăn tay, cảm thấy mình như đang để lại di ngôn trước lúc lâm chung.
“Hự, An Thụy Phong, nếu tôi nói tôi tới đây để giao sushi anh có tin không…”
***
Bởi vì Lăng Hi đến làm ảnh hưởng tới tiết tấu của An Thụy Phong, cảnh quay vốn chỉ một lần là qua lại bị NG đến mấy bận mới xong. Lăng Hi lau sạch mỏ, đi theo mấy diễn viên quần chúng khác thay đồ và lĩnh tiền lương.
Cảnh CUT bất ngờ ở trường quay, làm cho 24 diễn viên quần chúng khác ý thức được một việc, rằng trong số bọn họ có kẻ tội đồ quen biết ngôi sao trà trộn vào, lạnh nhạt trừng mắt nhìn cậu, căn bản là không thèm nói chuyện với Lăng Hi. Lăng Hi bị bọn họ đẩy xuống nhận lương cuối cùng, có điều lạ ở chỗ, những người kia chỉ nhận 80 tệ liền đi, mà Lăng Hi cá kiếm được hẳn 160 tệ…
Lăng Hi cầm 160 tệ vui ơi là vui, hỏi cô nàng trợ lý phụ trách phát tiền lương: “Hóa ra phun một ngụm máu tiền nhận được nhiều gấp đôi người khác hả?”
Cô gái nhỏ nói: “An Thụy Phong không cho tôi nói với cậu, thực ra 80 tệ dư ra kia là do anh ấy bảo tôi lén thêm cho cậu một slot.”
Sự tri kỷ của An Thụy Phong làm cho Lăng Hi cảm động tới mức sủa gâu gâu.
Ánh mắt cô gái nhỏ sáng như đèn pha, tăm tia cậu từ đầu tới chân: “Thật không ngờ một diễn viên quần chúng như cậu lại quen biết An Thụy Phong… Sao vừa nãy trên xe cậu không nói với tôi hả? Tôi đã thế còn lộ ra vẻ mê trai, bàn tán về Thụy Phong nửa ngày trời với cậu, ôi mất mặt chết đi được.”
“Tôi không phải diễn viên quần chúng!” Lăng Hi dở khóc dở cười: “Tôi cũng là nghệ sĩ, chẳng qua không nổi tiếng thôi, tôi tới phim trường để thăm ảnh, kết quả xuống nhầm cửa, bị các cô đánh bậy đánh bạ kéo tới làm diễn viên quần chúng.”
Cô nàng nghe vậy thì rất lúng túng: “Ơ, ngại quá! Tôi không xem mấy chương trình tấu hài… cho nên không nhận ra cậu.”
Lăng Hi còn lúng túng hơn cả cô nàng: “Tôi không phải nghệ sĩ hài, tôi là ca sĩ.”
Hai người im lặng một cách xấu hổ.
Cô gái nhỏ: “Ầy… cậu hát bài nào vậy?”
Lăng Hi chọn bài nổi tiếng nhất: “Lòng có Lăng Hi.”
Bóng đèn trên đầu cô nàng bỗng nhiên lóe sáng: “À à à, tôi biết cậu —— tiểu ca vương cửa hàng 2 tệ, bạn trai tin đồn của tiểu thiên hậu HKT Chu Lâm Lâm!”
“…” Lăng Hi đau khổ bụm mặt, thà coi cậu như nghệ sĩ hài còn hơn.
Sau khi tạm biệt cô nàng, Lăng Hi lê bước chân nặng nề rời khỏi lều thay quần áo, ai ngờ cậu vừa xốc rèm cửa lên, một bức tượng người liền va vào mũi cậu.
Té ra An Thụy Phong chờ ở phòng nghỉ riêng lâu quá, mãi chẳng thấy cậu quay lại, chịu không nổi liền chạy đi tìm người. Chỉ là anh xuất hiện không đúng lúc, Lăng Hi vừa ngẩng đầu lên thì va ngay vào ngực anh, mũi bị đập rõ đau, hai giọt nước mắt sểnh cái chảy ra. An Thụy Phong kiếm cái ghế kéo Lăng Hi ngồi xuống, đưa cho cậu chai nước, rồi lại lau mặt cho cậu, còn đặc biệt hỏi nhỏ Lăng Hi, rằng bên trong mũi cậu có sụn giả không, có khi nào sẽ bị bầm tím không.
Lăng Hi bưng mũi rầu rĩ đáp: “Tôi không sửa mặt, bố mẹ tôi không thích thanh niên phẫu thuật thẩm mỹ.”
An Thụy Phong nói: “Hai bác không thích à… nhưng công ty chủ quản bảo tôi cắt khóe mắt.”
Lăng Hi cả kinh tới độ nín khóc luôn, hai tay ngang nhiên ôm lấy má An Thụy Phong, đem mặt anh hết quay qua trái lại quay qua phải, nhìn chằm chằm thật lâu vào đôi mắt thâm thúy đẹp đẽ của anh. Cậu vốn chỉ muốn soi kỹ dấu vết anh phẫu thuật, thế nhưng trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, thời gian, địa điểm, dường như tất cả đều hóa thành hư vô.
Nếu ví đôi mắt của An Thụy Phong là một vò rượu, e rằng một người không uống rượu giống như Lăng Hi cũng sẽ trở nên mê rượu.
Không biết bao lâu trôi qua, Lăng Hi mãi mới tìm lại được âm thanh của mình. Từ cổ họng cậu phát ra tiếng nói khô khốc, gượng gạo khen ngợi: “Phẫu thuật chỗ nào vậy, sao không thấy dấu vết gì sất!”
“Đùa cậu cho vui thôi.” An Thụy Phong cười, cầm hai tay kéo cậu xuống, lòng bàn anh tay có chút nóng hổi: “Đó, cậu hiện tại không thấy mũi đau nữa đúng không?”
Đứng phía sau hai người bọn họ, người đại diện Hứa Chí Cường nhà An Thụy Phong đen mặt, biểu tình khó coi nhìn chằm chằm nghệ sĩ nhỏ thích ôm đùi, ánh mắt hừng hực như lửa, hận không thể quay chín Lăng Hi. Hắn không hiểu rốt cuộc Lăng Hi đã đánh bùa mê thuốc lú gì với An Thụy Phong, mà cậu vừa xuất hiện đã khiến cho anh quên sạch lời thoại, bỏ cả giấc ngủ chạy tới đây tìm người. Vì để cậu vui, còn chém gió là mình đi sửa mặt, nếu bị người khác nghe thấy thì phải làm sao?
Lăng Hi oán giận với An Thụy Phong, rằng cô trợ lý nhỏ vừa nhắc tới tên cậu, đã độp ngay câu “bạn trai tin đồn của Chu Lâm Lâm”, cậu không thích Chu Lâm Lâm, hoàn toàn không muốn cùng cô nàng tạo thành “CP Lăng Lâm” rồi bạn trai tin đồn gì gì đó.
Hứa Chí Cường ngoài cười nhưng trong không cười, xen mồm vào: “Chi bằng cậu tới đây thêm vài bận nữa, rồi mấy tờ báo lá cải sẽ gọi cậu là bạn trai tin đồn của An Thụy Phong.”
CHÚ THÍCH
[1] Quân trang dân quốc [2] Bao nang mềm