Lời Yêu Chỉ Nói Cùng Em

Chương 3: Bị phỏng




Diệp Vân bắt đầu công việc mới, diện tích tiệm sách cũng không quá lớn, ước chừng hơi 100 mét vuông.

Bất quá công việc không có gì khó khăn, chỉ là phân loại sách vở ngăn ngắn trật tự. Từng giá sách đều được bố trí thêm một chậu hoa nhỏ, ngoài ra trong tiệm sách còn có khu đọc sách riêng, được sắp một số bàn tròn, trên bàn bày biện một chút trà bánh. Sách trong tiệm có thể mua hoặc mượn đọc tại chỗ.

Dù sao thì chỉ cần phục phụ khách hàng chu đáo, không đòi hỏi quá nhiều sức lực, đó cũng chính là nguyên nhân Diệp Vân chọn công việc tại đây.

Ngoài ra, còn là vì chủ nhân của tiệm sách này là Hoắc Tương, một nữ nhân chỉ mới 30 tuổi, một mình mang theo đứa con 10 tuổi, tự bằng sức mình lập nên tiệm sách này, gian khổ của chị ấy không cần nói qua cũng biết.

Diệp Vân lúc tuyển dụng cũng không dấu diếm chuyện mình mang thai, sợ làm ảnh hưởng công tác, không thể làm lâu dài được.

Hoắc Tương không chút ngại việc đó, có lẽ vì cô cùng chị cũng đồng cảnh ngộ nên cũng không cảm cho nhhau, chị còn ủng hộ cô nên sinh con, sau khi sinh lại tiếp tục công việc.

“Tiểu Diệp!” một tiếng gọi khẽ cắt đứt dòng hồi tưởng, Diệp Vân nhìn lại liền thấy Hoắc Tương, cô cười hỏi: “Bà chủ, sách đã phân loại xong rồi, còn gì phân phó không ạ?”

“Ôi, gọi chị Hoắc Tương là được rồi, chị bán sách chứ có phải như các sếp lớn đi xe hơi đâu mà gọi bà chủ, ha ha. Không có việc gì, em cũng nghỉ ngơi một chút đi, phụ nữ mang thai, rãnh rỗi nên nghỉ ngơi nếu không sẽ rất nhanh mệt mỏi.”

Hoắc Tương vui cười hớn hở nhìn Diệp Vân, nghĩ thầm cô gái này nhìn không tệ, không giống như những cô gái hiếu động táo bạo bây giờ, cả người cô toát ra một khí chất thanh nhã linh động. Mặc dù không biết vì sao cô chưa kết hôn mà có con, nhưng Hoắc Tương không có cách nào so sánh cô với những cô gái khác cũng chưa kết hôn mà có con, ở cô có một cái gì rất khác.

“Vâng, chị Hoắc Tương, em đi tới khu nghỉ một chút, có việc gì lại kêu em nhé.”

Diệp Vân chỉ biết nghe theo, đối với sự quan tâm của bà chủ, cô từ trước đến nay không dám có ý khước từ.

Đi đến khu nghỉ ngơi, nhìn thấy bình trà trên bàn đã không còn nước, cô quơ lấy phích nước rót vào bình trà, ngay lúc ấy lại nghe được:

“Bà chủ, tiệm có sách “Thành nam cựu mộng”?”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng này Diệp Vân sợ là cả đời cũng không quên được. Cô vô thức quay đầu lại, liền thấy chủ nhân của tiếng nói nọ đang nhàn nhã tựa vào bên giá sách, vóc dáng cao to, khí chất thanh tao như ngọc. (Kat: *tưởng tượng sau lưng Tấn ca có một màn hoa hiện ra*)

Trong tiệm, một vài khách hàng đứng thưa thớt giữa các kệ sách đều vụng trộm chú ý tới anh, người như vậy, dễ trở thành tiêu điểm chú ý a.

Diệp Vân thất thần, không phát giác nước trong bình đã đầy tràn ra, men theo mặt bàn nước chậm rãi chảy xuống đất, dưới chân cô đột nhiên cảm nhận một cơn nóng bỏng đến sâu sắc, “A!”

Lúc cô hoàn hồn lại đã muộn, vội ngồi xổm xuống, đau đớn cởi đôi giày cùng vớ mỏng, mu bàn chân cô đã sưng đỏ thành một mảng.

Nghe tiếng kêu, Hoắc Tương vội chạy đến xem xét, mặt mày thất sắc mà kêu lên: “Ông trời ơi, sao lại thành như thế này!” Chị lập tức mang bình nước lạnh xối qua mu bàn chân của Diệp Vân, cảm giác mát tràn qua, đau đớn nhất thời giảm bớt chút ít.

“Không được, đến bệnh viện, còn có thể đi được không, để chị dìu em.” Hoắc Tương khẩn trương đỡ cô.

“Không được, chị còn phải trông tiệm, một mình em đi là được rồi, không sao đâu.” Diệp Vân không muốn là phiền chị Hoắc Tương, dù sao cũng là do cô bất cẩn, không thể để cho người khác cũng liên lụy vì mình.

“Em, nha đầu này thật bướng bỉnh, thành thế này còn cứng đầu, không được, đi nhanh lên, trong tiệm vẫn còn Tiểu Ngụy cơ mà.”

Không đợi Diệp Vân cự tuyệt, chị liền dựng cô đi gấp ra ngoài. Tiểu Ngụy, một nhân viên khác trong tiệm cũng giúp vịn cô.

“Để tôi giúp, tôi có xe, đi nhanh hơn.”

Trong chớp mắt, còn không kịp giật mình, Diệp Vân đã bị ôm trong ngực của Tần Tử Tấn, cô chưa bao giờ nghĩ tới lại gặp lại anh trong tình huống này.

Cô không thể mở nổi miệng, chỉ có thể sững sờ tùy ý anh ôm mình đi rất nhanh ra ngoài, đau đớn dưới chân cũng tạm thời quên mất.

Tần Tử Tấn nhìn người trong lồng ngực mình bộ dáng ngu ngơ, bàn tay to khẽ chạm vào khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài khẽ nhếch lên, đôi mắt đen bóng nước bởi vì thất thần nhìn thật miên man, một chút ý cười theo cổ họng anh phát ra: “Đường đột giai nhân rồi, chịu khó nhẫn nại, cấp cứu cho bàn chân quan trọng hơn.”

Mặt Diệp Vân bởi vì lời anh nói nhất thời đỏ lên!

Thời khắc quan trọng này, vẫn là nên tin tưởng ở nam nhân, nhất là nam nhân có xe a.

Chỉ một lát hai người đã tới bệnh viện, với tốc độ thật nhanh so với từ trước tới giờ, bác sĩ nhanh chóng xử lý chân bị bỏng của Diệp Vân, dặn dò cô sau khi bị bỏng nên chú ý tới công việc không nên di chuyển nhiều, kê đơn thuốc, dục cô mua về nhà thoa ngoài da.

“Bác sĩ,” Khẽ liếc Tần Tử Tấn bên cạnh, Diệp Vân ngần ngại nhưng vẫn phải nói, khẽ cắn môi thốt ra: “Tôi mang thai!”

Tần Tử Tấn nghe vậy liếc mắt nhìn lại cô, trong ánh mắt bỗng có tia chớp, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Bác sĩ nhìn hai người, gật đầu tỏ vẻ hiểu, lấy giấy bút viết nhanh sau đó đưa cho Tần Tử Tấn: “Cái này là thuốc thoa ngoài da, mỗi ngày thoa ba lượt là được, thuốc này có thể yên tâm dùng, không ảnh hưởng tới thai nhi.”

Anh nhận lấy tờ đơn, theo lời hướng dẫn đến quầy thuốc mua thuốc, để Diệp Vân ngồi lại trong phòng khám.

Bác sĩ gặp lúc không có người bệnh, liền trêu ghẹo cô: “Tân hôn à, được chồng yêu chăm sóc!”

Cô cũng chỉ biết cười cười, không đính chính lại, có lẽ, để cho người ta hiểu lầm coi như là chút an ủi sót lại cho cô.

Mua thuốc xong, Tần Tử Tấn như trước ôm cô ra khỏi bệnh viện.

“Mấy ngày tới cô nên ở nhà tĩnh dưỡng là tốt nhất, để tôi đưa cô về nhà.”

Lên xe, Tần Tử Tấn thấp giọng hỏi thăm Diệp Vân.

Cô ngoan ngoãn nói địa chỉ nhà mình, việc đã đến nước này, cự tuyệt anh khác nào mình làm kiêu.

Tần Tử Tấn nhìn qua gương chiếu hậu thấy Diệp Vân nằm ngay ngắn, chân bị thương được băng bó cẩn thận, nhìn bộ dáng thận trọng của cô thật cảm thấy rất đáng yêu không khỏi khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Phía trước truyền đến tiếng cười cởi mở càng làm cô cho mặt Diệp Vân đỏ thêm!

Diệp Vân trong nội tâm không ngừng mắng mình, chính bản thân cô đã tự nói với mình không được tơ tưởng về anh, dù cho anh có đẹp trai đến thế nào, cũng không thể vì thế mà mất hết tinh thần nha, làm thế nào mà khi vừa gặp anh cô lại để cho sự bình tĩnh của bản thân chạy đi đâu mất rồi?

Nhìn Diệp Vân vừa thẹn lại vừa quýnh, khóe miệng Tần Tử Tấn vui vẻ mỉm cười. Đoạn đường nãy hẳn là sẽ không nhàm chán.

Khi đến cửa nhà, cô nói anh dừng lại.

Tần Tử Tấn nhìn tòa nhà hơi cũ ven đường, nghĩ thầm hóa ra nhà cô ở đây.

Xuống xe, anh mở cửa phía sau xe, tính đem Diệp Vân ôm xuống.

Diệp Vân vội né tránh khiến Tần Tử Tấn ngạc nhiên.

“Trong nhà còn có người, thật không tiện.” Diệp Vân không dám nhìn ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói.

Tần Tử Tấn thoải mái cười cười: “Ngược lại, là tôi sơ ý, thì ra chồng cô có ở nhà.” Cô không có đáp lại.

Tần Tử Tấn lấy đôi dép lê mới vừa mua trên đường đi, giúp cô đi vào, rồi dìu cô xuống xe: “Không tiễn cô được rồi, nên tự chú ý bản thân, chớ đi quá gấp, còn phải nhớ thoa thuốc đúng giờ.”

Diệp Vân gật nhẹ đầu, nhìn anh: “Cám ơn anh đã giúp đỡ hôm nay, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”

Đây chỉ là nói ra ngoài miệng, trong lòng chỉ sợ là không có cơ hội a.

“Ừ, nói sau, nên nhanh đi thôi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Tần Tử Tấn nhìn Diệp Vân xoay người, hơi nghiêng người trong lúc di chuyển, bộ dạng ngu ngơ, không khỏi cười cười, thật là một cô gái ngốc. Anh thích thú lên xe, quay chiếc xe đẹp bóng loáng rời đi, chạy xa thật nhanh.

Nghe thấy tiếng xe rời đi, Diệp Vân quay người, nhìn theo bóng chiếc xe đã đi xa, hồi lâu vẫn không nhúc nhích!

Cuối cùng cô cũng đi được lên lầu, mở cửa, Diệp Tuệ dĩ nhiên ở nhà, đang nằm trên ghế salon xem tạp chí. Trông thấy Diệp Vân trở về, Diệp Tuệ vội rời khỏi chỗ đến bên cạnh cô.

Đến gần Diệp Vân, thấy em bước chân có phần quái dị, Diệp Tuệ phát hiện có gì không đúng, vội cúi người xem xét, luống cuống hỏi: “Như thế nào lại thành như vậy, rất đau a, đi khám bác sĩ chưa, đi, đi bệnh viện với chị.”

Diệp Vân ngăn chị lại, thực sự càng quan tâm sẽ càng loạn nha, cô chỉ chỉ vào vết thương, “Không cẩn thận bị phỏng, không có việc gì lớn, em đã tới bệnh viện rồi. Mấy ngày sau việc nấu cơm đều phải để chị làm rồi, thật bất tiện, aiz.”

Nghĩ đến còn phải gọi điện thoại cho chị Hoắc Tương xin nghỉ phép trong khi mình mới làm việc được vài ngày, cô không khỏi cảm thấy thật không có ý tứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.