“Aiz, đến rồi!” Nghe được tiếng chuông cửa, Diệp Vân bề bộn đứng dậy, thong thả bước đến, chỉ là bước chân có phần hơi tập tễnh bất tiện.
Cô đoán rằng chắc là người quen, nếu không bảo vệ cổng sao lại cho qua.
Thế nhưng khi vừa mở cửa ra, Diệp Vân không tránh khỏi tròn mắt, vô cùng kinh hỉ.
“Sao thế, choáng váng đến mức thấy chị cũng không lên tiếng.” Diệp Tuệ trên tay kéo theo một cái vali lớn, vẻ mặt phòng trần, tràn đầy vẻ tươi cười, “Em gái, vui không, cuối cùng chị cũng trở về, đến đây, ôm một cái nào, chậc chậc, xem kìa, cái bụng của em to quá rồi, thật không ngờ, cháu trai của chị mau lớn quá.”
Diệp Vân kéo chị vào trong phòng, bưng trà rót nước mời Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ cũng không khách khí, tròn mắt nhìn quanh, tinh tế dò xét khắp nơi, liên tục nói: “Em à, có thể nói là em thực phát đạt nha, cuối cùng cũng hòa hợp với em rể nha, hay là nói với chú ấy một tiếng, giúp chị của em mai mối.”
“Chị cần gì mai mối, ai cũng biết chị rất xinh đẹp mà.” Diệp Vân lúc nào cũng cho rằng chị mình rất có mị lực. “Chuyện gì vậy, cũng không có báo trước một tiếng, Tử Tấn cũng đến sân bay đón người , cũng thuận đường mà, chị không gặp anh ấy sao?”
“Sân bay nhiều người như thế, không phải muốn gặp là gặp được.” Diệp Tuệ uống cạn ly nước, “Mà chị cũng không phải ngu ngốc nha, em xem, em rể vừa nói địa chỉ, chị liền tìm tới được ngay, còn phải rườm rà đưa đón làm gì.”
“Mà em à, lần này xuất ngoại, chị học được không ít nha, tay nghề của người ngoại quốc thật sự rất tốt, không hề chỉ để trưng ra với thiên hạ …”
Vừa mới xuống khỏi máy bay, đã có thể đi thẳng tới đây, quả nhiên Diệp Tuệ không biết mệt mỏi là gì.
Diệp Vân chỉ tinh thế lắng nghe, thấy chị mình có sức sống như vậy, cô cũng thật vui mừng.
“Người nào cũng nhiệt tình, không có giấu nghề, kỹ thuật tốt khiến chị rất muốn nghiên cứu, lại không phản đối ý tưởng …” Diệp Tuệ dừng một chút rồi thở dài: “Vốn tính là sớm trở về, ai ngờ đụng phải tên lưu manh, aiz …”
Diệp Vân vừa nghe xong, có chút giật mình, “Xảy ra chuyện gì?”
“Chị không sao.” Diệp Vân vỗ vỗ am gái trấn an, “Chỉ là gặp phải một tên bề ngoài chả tốt đẹp gì, lại to mồm, trộm túi tiền của người ta mà không thừa nhận, may mắn chị nhanh tay lẹ mắt, bắt được hắn.”
“Gì cơ, chị có bị thương không?” Diệp Vân chỉ muốn nhanh lôi chị mình ra khỏi rắc rối của chị ấy, không biết nghĩ thế nào mà lại dính vào những chuyện hãi hùng như thế.
“Không có gì mà …” Diệp Tuệ vồi vàng xua tay, “Aiz, túm được hắn cho cảnh sát, cuối cùng tra ra, nào ngờ hắn ta quả thật không phải ăn trộm, cũng chỉ là người muốn bắt trộm thôi, làm chị sợ bóng sợ gió một hồi!”
Diệp Vân nghe xong, cũng bớt lo lắng, “Người ta không trách chị là may rồi, chị không có lý do gì, lại đem người ta tống vào sở cảnh sát, còn nói gì nữa?”
“Chỉ là nhầm lẫn thôi mà, chị chỉ là muốn xử lý chuyện sai thôi!” Thật ra, Diệp Tuệ còn chưa nói hết, kỳ thật cô đã thừa dịp người nọ được người mất của quấn quýt cảm tạ, né tránh ánh mắt tựa như muốn giết người của hắn ta, lén bỏ đi.
“Ừ, vậy chị có muốn đến phòng khách nghỉ ngơi không, vừa mới trở về mà.”
Diệp Tuệ gật đầu, chuẩn bị mang hành lý vào trong.
Đúng lúc này cửa mở, Tần Tử Tấn đi vào, theo sau là một bóng người, không nhìn rõ nhưng âm thanh cằn nhằn kia thì nhớ rất rõ.
“Thật sự là không có thiên lý, anh đây cả cuộc đời mới một lần hăng hái vì việc nghĩa mà ra tay quên mình, thế mà lại bị cái người phụ nữ chanh chua đanh đá kia làm hỏng, thật đáng giận …”
Nghe thật quen, đợi tới khi người xuất hiện, Diệp Tuệ nổi giận, đến trước mắt người đó nắm chặt tay, “Anh đó nha, có cần để bụng như vậy không, tôi chỉ là nhầm lẫn mới khiến anh phải vào sở cảnh sát thôi, dù gì mọi chuyện cũng đã rõ ràng, có cần phải nhỏ mọn thế không, đàn ông gì mà …”
Vừa váo tới cửa đã lãnh trọn một tràng lãi nhãi, Lý Triết ngạc nhiên đến sững sờ, cả buổi mới phản ứng lại được, lại đùng đùng nổi giận.
“Cái đầu heo nhà cô, sao có thể không hỏi rõ trắng đen đã lôi tôi lên sở, đã vậy tiếng Pháp thì hoàn toàn không biết, tiếng Anh thì lắp bắp, nói cả buổi người ta mới hiểu ra mọi chuyện. Cô không thấy mình kém thông mình à, chỉ biết ném sự việc vào người trước mắt, nếu không có tôi ở bên giải thích, không khéo là đã bị tống giam. Khiến cho tôi vốn là thanh niên tốt, bị cảnh sát coi là tâm thần, làm gì có ai nhận chính mình là người ăn trộm chứ, đều là do cái đầu ngu ngốc của cô!”
Hai người cứ ngươi một câu, ta một câu, không hề quan tâm tới ai, chỉ nhắm vào đối phương mà thóa mạ.
Diệp Vân nhìn cảnh này, sốt ruột kéo kéo ông xã bên cạnh, “Anh tìm biện pháp gì đi, cứ để hai người họ vậy sao?”
Tần Tử Tấn chỉ ôm lấy cô, cười mà không nói gì, ý nói cô cứ bình tĩnh, hai người này … xem ra rất có hi vọng.
Mùa xuân năm sao, khi hoa nở khoe sắc, cũng là thời điểm vui sướng, Diệp Vân thuận lợi sinh hạ một đứa nhỏ, mọi người đều vui mừng.
Tần Tử Tấn tràn ngập bộ dáng vui mừng của người cha, ôm đứa bé trong tay, hoan hỉ thì thào: “Tần Diệp, con tên là Tần Diệp!”
Đúng, Tần Diệp, chính là ngụ ý sâu xa, là kết tinh của hai người, trên tên đầu có họ của cha và mẹ, không tệ chút nào. Mọi người ai cũng gật đầu đồng ý cái tên này.
Một tháng sau, hai người vui mừng cử hành hôn lễ long trọng, các giới chính khách, nhân vật nổi tiếng, đều tới ăn mừng, buổi lễ rất sang trọng. Diệp Vân nhìn những khuôn mặt chỉ xuất hiện trên TV, hay trên bìa tạp chí nay lần lượt hiện ra trước mắt, khiến cô hoa cả mắt, ngược lại còn khiến cô sợ mình có phần sơ ý, sau này giáp mắt với họ cũng thật khó nói chuyện.
Tần Tử Tấn nhìn ta sự bất an của cô, ôm cô vào trong ngực, thấp giọng trấn an: “Bọn họ chỉ là đến vì thể diện thôi, hôn lễ chỉ có một lần trong đời, anh chỉ muốn nghĩ cho em, chỉ có thể rất tốt chứ không được tốt nhất. Về sau, chỉ cần để ý tới anh là được.”
Đêm đó, Diệp Vân tê liệt mà ngã xuống tân sàng phủ ra đỏ thẫm, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả ngày phải đứng, cười, còn phải mời rượu mọi người, cơ bắp toàn thân của cô đều đau nhức, nhức nhối.
Tần Tử Tấn thấy thật đau lòng, người phụ nữ này trời sinh thể lực không tốt, chỉ có thể cùng cô nằm trên đường, bắt đầu mát xo cho bà xã.
Một lúc sau, Diệp Vân mới mở miệng: “Tử Tấn, chị em với Lý Triết đến cùng là phải làm sao bây giờ, vừa gặp mặt đã loạn cả lên, giờ biết nhau lâu vậy rồi cũng không thấy có vẻ gì là hòa hoãn được!”
Lần trước hai người đụng mặt, cứ lo cãi nhau, lại còn giành nhau tiểu bảo bối khiến thằng bé súy nữa bị ngã. May mắn Tần Tử Tấn nhanh tay lẹ mắt, kịp thời túm lại được, còn nghiêm mặt cấm hai người kia một tháng cách xa tiểu bảo bối 10m không được tới gần.
“Hai người họ vốn là oan gia ngõ hẹp, không quan tâm.” Tần Tử Tấn nhìn xuống Diệp Vân, người trong lòng đôi mắt có chút buồn bã nhưng lại rất say lòng người, “Ngược lại em tự ngẫm chính mình đi, lúc nào cũng lo lắng cho nhóc Tần Diệp, không có tự giác làm một bà xã ngoan ngoãn nha. Những chuyện kia cũng không phải là đã nói qua rồi sao, đừng quên anh vẫn tâm tâm niệm niệm ở bên cạnh em chứ!”
“Vậy trước hết phải tắm rửa đã, ai, anh làm gì vậy, nhột …”
Tần Tử Tấn không rãnh mà trả lời câu hỏi, anh khẽ liếm vành tai vợ yêu, khi cắn hờ, lúc lại mút nhẹ. Cảm giác tê dại tức thì truyền đến, lan khắp tứ chi, khiến Diệp Vân chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, không cách nào nhúc nhích, đành mặc anh muốn làm gì thì làm.
Tần Tử Tấn theo cái cổ ưu mỹ, một đường lướt bờ môi trên làn da nõn nà xuống đến trước ngực cô, liếm mút duyện hôn, trong khoảng thời gian ngắn, sóng tình triều động, muốn ngừng cũng không được, hai thân hình chặt chẽ giao quấn, thân thể người đàn ông nóng rực mạnh mẽ chống đỡ phía trên cơ thể mềm mại kiều diễm bên dưới, thẳng cho tới khi cảm giác thăng hoa dẫn cả hai tới cảm thụ khoái cảm cực hạn, khiến hai người như đang lâng lâng giữa thiên đường của dục vọng …
— chính văn hoàn —-