Nhìn trong phòng khách trưng bày đủ các loại hoa tươi, Diệp Vân nghĩ đến nhức cả đầu.
Thật không thể ngờ người này lúc nào cũng theo khuôn sáo cũ, mỗi ngày, không sớm thì muộn đều thay đổi những loại hoa trong lọ, không hề gián đoạn.
Tuy rằng cô cảm động nhưng cũng có điểm đau lòng, thật là, dù có nhiều tiền cũng không cần phung phí như thế. Thế nhưng ngẩng đầu cúi đầu nhìn những cây hoa kia, đều không thể chê bai được điểm nào.
Nghĩ tới mỗi đêm hai người ở chung phòng, trong lòng Diệp Vân lại cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tuy rằng anh rất an phận quy củ, nhưng cũng có khi tâm huyết dâng trào, không nhịn được mà vui vẻ cúi đầu trên bụng cô thì thào …
Anh nói là muốn cùng cục cưng trao đổi tình cảm, có khi bảo bối trong bụng Diệp Vân khẽ cựa, khiến anh không khỏi kinh hỉ, nắm chặt tay cô, bộ dạng của anh lúc ấy thật đáng yêu mà lại ngọt ngào.
Cô thầm nghĩ, sau này anh hẳn sẽ là một người cha tốt.
“Phu nhân, giữa trưa nên ăn gì, tôi sẽ đi mua đồ ăn?” Người vừa hỏi là chị Trương, bảo mẫu mới mà Tần Tử Tấn mời về, là một người rất chất phác.
“Sao cũng được chị, em không có kiêng ăn cái gì.” Lúc đầu, “được” gọi là “phu nhân”, Diệp Vân cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng Tần Tử Tấn thì ngược lại, kiên quyết muốn gọi như vậy.
Bỏ đi, thời gian lâu rồi cũng sẽ thành quen. Ai, chỉ là thói quen này, không phải là thói quen tốt!
Chị Trương đi ra ngoài, Diệp Vân chỉ còn một mình trong nhà, không có việc gì, quả thực là quá nhàn rỗi. Bụng của Diệp Vân càng lúc càng lớn, chân bắt đầu sưng vù, người cũng … càng lúc càng lười.
Không biết làm gì, Diệp Vân thích thú tìm một cuốn tiểu thuyết, mới đọc qua vài chữ, đã ngủ thật say.
Giữa trưa, Tần Tử Tấn về đến nhà, nhìn phòng khách không thấy bóng dáng ai đó, không khỏi cau mày.
Chị Trương vừa vặn từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy anh thì nhân tiện nói: “Tiên sinh, đồ ăn chuẩn bị xong rồi, phu nhân vẫn còn ngủ trong phòng, tôi đi về trước đây.”
Anh gật đầu tiễn người ra về, sau đó nhấc chân đi về hướng phòng ngủ, liền thấy Diệp Vân đang ngủ say sưa, khóe miệng hơi vểnh lên.
“Mơ thấy gì mà vui vẻ như vậy?” Anh nhéo nhẹ mũi cô, “Tiểu trùng lười, mau rời giường!”
Sau vài tiếng khẽ gọi, Diệp Vân từ từ mở mắt ra, liền trợn mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự nét vui vẻ phóng đại trước mắt mình, khuôn mặt cô lại nhuốm vẻ thẹn thùng.
“Em dạo này, lúc nào cũng có thể ngủ!” Tần Tử Tấn trêu ghẹo cô, vui cười nhìn bộ dáng xấu hổ đỏ hồng khuôn mặt của Diệp Vân, tất cả đều là vì anh, khiến trong lòng Tần Tử Tấn có cảm giác rất tốt.
Diệp Vân giống như cũng đã quen với sự xấu hổ này, không để ý tới nữa, khó nhọc đứng dậy, dạo này cô thấy mình khá nặng nề, cả thân thể đều mệt mỏi.
Tần Tử Tấn thuận thế bước qua kéo cô đứng dậy, thong tả đi đến phòng ăn, giúp cô ngồi xuống ăn cơm.
“Chị của em tối hôm qua có gọi điện thoại, nói là muốn ở Paris thêm một thời gian.” Anh làm như không quan tâm, gắp thêm đồ ăn cho cô.
“Sao lại không nói với em lời nào?” Cô có chút oán trách chị mình, có em rể rồi liền bỏ em gái qua một bên.
“Em vẫn còn ngủ, sợ ồn ào đến em, đợi tí nữa cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều sẽ đưa em đến một nơi.” Bề bộn công việc cho tới trưa, sau khi bàn giao mọi việc qua tin nhắn với thư ký, Tần Tử Tấn thực hiện lời hứa ban nãy.
Xe chạy vững vàng trên đường, những ngôi nhà hai bên đường không ngừng bị bỏ lại phía sau, thời gian dần trôi qua, nhà cửa hai bên đường ngày càng thưa thớt …
Ngược lại, tầm mắt lại được khai mở bởi một khung cảnh Viễn Sơn rộng lớn, đồi núi tọa vững bên những rừng cây trải dài ra xa tầm mắt, khung cảnh hoang sơ mà hữu tình.
Anh muốn dẫn cô đi tới nơi nào vậy, Diệp Vân cảm thấy có chút không an tâm.
Không biết trôi qua bao lân, Diệp Vân tưởng chừng lại sắp ngủ thiếp đi thì xe ngừng lại. Tần Tử Tấn mở cửa xe, đem áo bông khoác ngoài trùm kín lên người cô, xác định cổ của Diệp Vân không hề bị hở mới ôm cô xuống xe.
Hai người thong thả bước dọc theo con đường hẹp quanh co, nhàn nhã ngắm nhìn, đi một lúc liền gặp một cây cầu nhỏ bắc qua một dòng suối nhỏ.
Trên mặt nước còn sót lại vài khối băng mỏng lững thững trôi, bên trong dòng suối, những chú cả nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, vài chú chim lạ thỉnh thoảng lại bay xuyên qua những ngọn cây trong rừng, có chút không khí tiêu tiều của mùa đông nhưng không phải vì vậy mà mất đi phần sinh khí của thiên nhiên nơi này …
Xa xa, một ngôi nhà nhỏ theo kiểu nông thôn có khói bếp lượn lờ, làm nổi bật phong cảnh Viễn Sơn non xanh nước biếc, tạo nên một cảnh trí khác biệt. Rất gần gũi thiên nhiên!
Diệp Vân nhất thời dường như ngây dại, dường như rất lâu rồi chưa từng chứng kiến cảnh đẹp thế này.
Tần Tử Tấn cũng cùng cô ngắm nhìn phong cảnh, cảm xúc dạt dào: “Chỗ này, khi anh về nước không lâu thì phát hiện, lúc đó có chút mâu thuẫn với ba anh. Lại thêm vào đó là lần đầu tiếp nhận công ty, rất nhiều khó khăn, khiến anh khó tránh khỏi bực mình. Anh lại ưa thích lái xe đi khắp nơi mà chẳng có mục đích gì, cứ thế đi mãi liền phát hiện ra nơi này. Càng đi vào bên trong, lại càng thích nơi này. Em xem, thật ra nơi này cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là cảnh trí sơn thủy bình thường, con đường nhỏ trong núi nhìn cũng quen mắt … Nhưng có lẽ bởi vì khi ở đây anh cảm thấy thoải mái, coi như đây là nơi an nhàn tự tại của bản thân.”
Diệp Vân chỉ ở bên nhìn anh, lẳng lặng nghe anh thổ lộ mọi thứ, nhìn anh lúc này, cô cảm thấy thật thân thiết, không hề quá cao so với tầm tay của mình, loại cảm giác này thật tốt!
Tần Tử Tấn nói một lúc, lại chuyên chú nhìn sang Diệp Vân: “Nếu đã là yêu thích, thì không thể tìm được lí do, không phải vì bề ngoài, không phải là do danh lợi … Không nói về gia thế, tiền tài, yêu thích chính là yêu thích! Bỏ đi những thứ khuôn sáo ấy, chúng ta đều như nhau.”
Anh nhẹ ôm cô, tiếp tục nói nhỏ: “Anh không biết nói những lời êm tai, cũng qua rồi cái thời có thể nói những lời yêu đương lãng mạn. Trong phương diện tình cảm, chúng ta đều là những người học nghề, sợ bị tổn thương, sợ bị vứt bỏ, không biết lối nào là đúng, luôn bàng hoàng. Hiện tại anh không thể cam đoan gì, bởi vì tình cảm là chuyện của hai người, cần phải tín nhiệm lẫn nhau, che chở bảo bọc cho nhau. Cho nên, Tiểu Vân, anh hi vọng, em có thể cũng như anh, thản nhiên mà cũng phải kiên định!”
Nói xong, anh nâng mặt cô lên, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy thâm tình, chậm rãi mà nói: “Bởi vì, những lời yêu của anh, chỉ nói cùng em mà thôi!”
Diệp Vân im lặng nghẹn lời, chỉ biết rơi lệ, thật sự là đã đủ, đủ êm tai rồi, tại sao người đàn ông này luôn luôn đột nhiên làm cho người ta cảm động, khiến cho nước mắt cô không ngừng mà tuôn thế này.
“Ai, cô gái ngốc này, đừng chỉ khóc như thế, gật đầu hay lắc đầu, dù sao cũng phải cho anh một đáp án chứ!” Tần Tử Tấn ôn nhu lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
Diệp Vân vẫn không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu, nước mắt lại tuôn ra.
Tần Tử Tấn bất đắc dĩ, nâng gương mặt của cô lên, cánh môi ôn nhuận chậm rãi hạ xuống, từng cái hôn một xóa đi nước mắt ở khóe mắt Diệp Vân.
Sau đó, nụ hôn một đường đi xuống chóp mũi, dời xuống bờ môi, ban đầu chỉ nhẹ lướt qua, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thành xâm nhập gắn bó như môi với răng, hai đôi môi giao quấn, nhất thời dịu dàng thắm thiết, xuân ý đậm đặc.
Diệp Vân cảm thụ được đôi môi mềm mại và cái lưỡi mạnh mẽ mà cũng nhẹ nhàng của anh, cảm nhận được sự nóng bỏng toát ra từ độ ấm trên cơ thể anh, khiến cho cả tinh thần và thể xác cô phút chốc nóng lên, lâng lâng không biết đâu là điểm tựa, trong đầu chỉ còn lưu lại duy nhất một ý niệm …
Lời yêu của em, cũng chỉ muốn nói cùng anh!