Diệp Vân ngồi ở băng ghế chờ kiểm tra, kiên nhẫn chờ.
Nhớ tới chị mình, lại không khỏi lắc đầu, chị cô nhận được điện thoại báo là hộ chiếu có vấn đề, vội vàng chạy đi sửa chữa. Thật là, chắc là lại sơ ý, không có chuẩn bị tốt ở khâu nào đó rồi.
Thật ra chị cô không đi theo cũng tốt. Nhớ tới hôm qua chị cô kích động thế nào, cứ như là chính chị ấy đi khám thai vậy. Mới buổi sáng đã rất khẩn trương, khiến cho Diệp Vân cũng lo lắng theo.
Nhìn xung quanh, thấy ai cũng có cặp có đôi, nói cười cùng nhau, tiếng cười nói không ngừng truyền đến, thật đáng ao ước.
Chỉ có Diệp Vân một thân một mình ngồi ở đây, mọi người nhìn qua, thầm nghĩ chắc là chồng cô không tới cùng.
Dù sao cô cũng là người chưa kết hôn mà có con, đã có can đảm sinh con thì cũng chẳng cần phải bận tâm đến điều gì.
Giật mình nghe thấy y tá gọi tên mình, Diệp Vân bề bộn đứng dậy, điều chỉnh lại tâm tình của mình, có chút xúc động.
Trong lúc kiểm tra cũng không nằm ngoài điều có đoán trước, nhưng vẫn có chút cảm giác khó xử, cùng khó xử. Lần đầu cô khám thai thế này, cảm giác thẹn thùng dường như đã dâng cao đến mức cực hạn.
Nhìn nữ bác sĩ điềm nhiên rà máy nhẹ nhàng trên bụng mình, Diệp Vân có chút lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh thân thể nhỏ nhắn nhúc nhích trong màn hình, Diệp Vân bỗng rơi lệ. Thai nhi đã phát triển đến mức hình thành nên một cơ thể nhỏ bé, tư thế co ro bên trong bụng mẹ, cái đầu nhỏ nhắn hẳn đã có thưa thớt vài cọng tóc, tất cả đều khiến cô không tránh khỏi cảm động, đây là con của cô!
Nữ bác sĩ nhìn đôi mắt hơi đỏ của Diệp Vân, mỉm cười: “Lần đầu tiên kiểm tra thai nhi, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, cần phải tiếp tục cố gắng, không nên hở một chút là khóc.”
Diệp Vân dùng sức gật đầu, nín khóc mỉm cười.
Bác sĩ cũng không có nói là nam hay là nữ, dù sao cũng không được phép trái với chính sách mà phá lệ nói với cô.
Diệp Vân ngược lại cũng không thèm để ý, con của cô, là trai hay gái đều được.
Ra khỏi bệnh viện, chị cô cũng gọi điện thoại tới, mọi chuyện đã xử lí xong, đang trở lại bệnh viện.
Diệp Vân nói không cần, cô đã kiểm tra xong, muốn đi dạo ở công viên, không muốn chị cô đến, mất công lại không tìm thấy người.
Bên cạnh bệnh viện có một công viên, khung cảnh cũng không tệ, Diệp Vân đi đến đó. Bây giờ đang là cuối thu bắt đầu vào mùa đông, ánh mặt trời rải xuống trên người, quả thực ấm áp thoải mải, phơi nắng nhiều cũng rất tốt cho thai nhi.
Tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn đám trẻ con phía trước vui đùa ầm ĩ, thỉnh thoảng lại có một bóng dáng người cao tuổi tản bộ qua, lác đác những cặp tình nhân bước qua, Diệp Vân cảm thấy khắp nơi trần ngập tình cảm ấm áp.
Thật ra, ngoại trừ tình yêu, trên đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp đáng để mong chờ, chỉ là chúng ta quá cố chấp với nội tâm của bản thân, có giữ lấy tình yêu mà cự tuyệt những thứ còn lại. Có lẽ, cả nhân loại chỉ có anh là cô không thể nắm giữ, chỉ có thể để tâm đến, tâm ý của cô đối với anh dường như quá sâu.
Diệp Vân cảm thấy không phải cô là quá để tâm tới anh, không phải là muốn chiếm hữu, chỉ bởi trong đáy lòng cô hình ảnh của anh đã cố thủ trong đó, mà hiện tại trong người cô lại mang huyết thống của anh, Diệp Vân thoáng nghĩ, sợ là cả đời này không còn có thể yêu thương ai khác ngoài anh.
“Cô à!”
“Vâng, có việc gì thế?” Cô ngẩng đầu nhìn một người phụ nữ đang đi về phía mình, trên tay còn bế một cô bé chừng bốn năm tuổi.
“Là như vầy, tôi muốn tới nhà vệ sinh một lát, cô có thể giữ hộ tôi đứa nhỏ hay không, tôi lập tức sẽ trở lại.” Có lẽ vì Diệp Vân có khuôn mặt rất hiền lành, cũng bởi vì cô sắp làm mẹ nên người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Diệp Vân đã tin tưởng.
“Không có gì, nếu chị lo lắng, tôi có giấy tờ ở đây, sẽ đưa cho chị, được không?” Diệp Vân luôn vì người khác mà rất chu đáo.
“Không cần đâu, tôi tin tưởng vào con mắt của mình.” Người mẹ trẻ nói với con gái vài câu, liền vội vàng đi tới chỗ muốn đến.
Diệp Vân nhìn cô bé bên cạnh mình, đôi mắt rất sôi nổi, xinh xắn, da thịt trắng nõn hồng phấn, thật là đáng yêu, cô cũng không khỏi mà liên tưởng tới con mình, chắc cũng sẽ đáng yêu như vậy.
Trong nội tâm Diệp Vân bỗng dâng tràn một cảm giác ấm áp, tràn ngập mong chờ, lơ đãng một chút không để ý, cô bé kia đã rời xa cô một đoạn, chạy đến phía ven đường, giống như cảm thấy không có gì thú vị.
Diệp Vân vội vã đứng dậy đuổi theo, liền nhìn thấy một chiếc xe đạp đang lao đến, nghĩ cũng không kịp nghĩ, Diệp Vân nhanh chân ôm cô bé né sang một bên, tránh bị đụng trúng.
Vừa định thở một hơi nhẹ nhõm khi đứng vững, nhưng không ngờ Diệp Vân lại bị lệch mất trọng tâm, bàn chân nhũn ra ngã xuống trên bãi cỏ. Diệp Vân theo bản năng và ý thức bảo vệ, ôm lấy phần bụng của mình, cảm thấy bụng dưới có một con đau mơ hô dấy lên, cảm giác như có cái gì đó đang từ từ xói mòn.
Cô bé kia trừng to mắt nhìn chằm chằm vào chân Diệp Vân, hoảng hốt la lên: “Đỏ, máu đỏ …”
Diệp Vân muốn nói gì đó, nhưng cũng không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ cảm thấy trong lúc mơ hồ có ai đó đang gọi cô, Diệp Vân cố gắng hấp háy đôi mắt, nhìn lướt qua người đang cúi nhìn mình, là anh ta? Nhưng phút chốc cô liền rơi vào hôn mê …
…
“Ơ, hôm nay sao lại rãnh mà tới, không phải mấy ngày nay không thấy mặt mũi hay sao?” Lý Triết mở bình Vodka, ý muốn rót cho Tần Tử Tấn.
Tần Tử Tấn ngăn lại, tự rót cho mình một ít rượu, nhấp một ngụm, rượu mạnh chỉ nên uống ít, rượu không chỉ hại thân mà còn khiến bản thân mắc phải sai lầm, sai lầm trước kia là quá đủ rồi, không nên tiếp tục!
“Cậu nói xem, một cô gái lúc nào cũng để ý tới cậu, nhưng lại luôn đẩy cậu ra, kháng cự là có ý gì?”
Tần Tử Tấn nhìn Lý Triết, ánh mắt chăm chú.
Ố ồ, tên tiểu tử này hôm nay, bình thường nhìn rất có vẻ, không ngờ cũng có lúc có biểu tình rối rắm này. Lý Triết vui vẻ nhìn biểu hiện trên mặt của bạn mình.
“Chỉ là làm ra vẻ cự tuyệt thôi, nếu không thì là do cảm giác của cậu là sai.” Lý Triết suy nghĩ, “Dù sao, người đó có khả năng là tuy nhìn bề ngoài cậu rất có mị lực nhưng lại không vừa mắt người ta, khiến người ta không vừa ý.”
“Sao, là con gái nhà ai có thể khiến cho Tần thiếu gia hoang mang như thế, nói ra xem để anh đây dạy cho vài chiêu!” Lý Triết cười cười với Tần Tử Tấn, làm ra vẻ một ông anh tốt.
Thấy Tần Tử Tấn không nói, Lý Triết thăm dò: “Bạn gái người khác?”
Người nào đó lắc đầu.
“Vợ của người khác?”
Người nào đó chợt gật đầu, lại lắc mạnh đầu.
Lý Triết cảm thấy như đang ngồi trong mộng, tên tiểu tử này yêu đương kiểu gì như người lạc trong sương mù, ngay cả đối tượng cũng không rõ ràng, làm anh mất cả hứng thú không thèm hỏi nữa.
“Mặc kệ cậu, hiện tại ngay cả thân tớ, tớ cũng khó mà bảo toàn, nói cho cậu biết, tớ muốn tránh đi một thời gian, đừng tìm tớ nha!” Lý Triết nhìn qua Tần Tử Tấn, biến đổi nét mặt từ vô lại sang bộ dáng nghiêm túc. “Tự quản lấy sống chết của cậu đi, nhớ kỹ, đừng có tìm tớ, coi chừng tớ tính sổ với cậu đấy!”
“Dì lại bức cậu kết hôn à?” Tần Tử Tấn cười cười nhìn dáng vẻ buồn rầu của bạn thân, còn cảm thấy sảng khoái.
“Nghe mẹ cậu nói chứ ai, trời, trước kia còn dễ nói chuyện, giờ dẫn cả người tìm tới chỗ của tớ nữa chứ, làm tớ phải trốn đông trốn tây.” Lý Triết xị mặt như trái mướp đắng, uống một ngụm rượu lại nói tiếp, “Con mẹ nó, không thể sống yên được. Còn nghĩ rằng đã có thể có được thời gian sống yên ổn, tưởng mẹ tớ đã tha cho tớ rồi! Sao mẹ của tớ lại không thể như mẹ của cậu nhỉ? Vừa không hiền lành lại còn rất hung với tớ nữa!”
Tần Tử Tấn vỗ vỗ vai Lý Triết, ra vẻ trấn an, “Thế cậu tính thế nào, có cần tớ giúp gì không?”
“Mới chỉ tính sẽ ra nước ngoài, chưa biết ngày về, thuận lợi thì đi du lịch thế giới luôn, nói không chừng lại dính vào một cô nàng bé bỏng ngoại quốc nào đó mà không trở về nổi, không cần phải nhớ tới anh, anh mà nhớ chú mày thì sẽ liên lạc.”
Tần Tử Tấn đập cho Lý Triết một quyền, tên tiểu tử thúi này cần được dạy dỗ lại việc phát ngôn.
Đang muốn đánh thêm, điện thoại trên bàn lại vang lên, cúi mắt nhìn màn hình, là cô, anh lập tức nghe máy, một lát sau, sắc mặt đột biến, liền đứng dậy chạy ra bên ngoài.
“Này, tốt xấu gì cũng phải chào hỏi một tiếng chứ!” Lý Triết hô to, không có lời đáp lại, người cũng đã chạy xa, tên tiểu tử này, càng ngày càng không giữ được bình tĩnh.