Lời Nói Đùa

Chương 9




Edit: Is Maria Design: Ani

Tiêu Duệ Quân đã quen biết Thanh Nguyệt như thế nào?

Ngày hôm ấy bàn chuyện làm ăn, khách hàng muốn đi Tiên Nhạc Lâu. Tiêu Duệ Quân không thể bỏ mặc họ được, nên đi cùng bọn họ đến nơi đó. Tuy rằng trước đó, Tiêu Duệ Quân chưa bao giờ đặt chân đến nơi trăng hoa như này, nhưng cũng có nghe nhiều người nói đến danh tiếng của Thanh Nguyệt.

Vì đây là đối tác làm ăn, nên Tiêu Duệ Quân tất nhiên sẽ hào phóng, bỏ ra một số tiền lớn, bảo Thanh Nguyệt ra tiếp khách.

Rồi sau đó, hắn thấy Thanh Nguyệt từ trong phòng trên lầu thong thả ung dung mà bước xuống. Người nọ mặc trang phục đơn giản, tóc chưa chải, nhìn có chút ngả ngớn. Mà rõ ràng khuôn mặt còn chưa trang điểm, nhưng nhờ đôi mắt hớp hồn và bờ môi mỏng mỉm cười, khiến nhan sắc vốn đã diễm lệ lại càng thêm xuất chúng mê hoặc lòng người.

Tiêu Duệ Quân trông thấy người như vậy, thực sự ngỡ ngàng. Quay đầu nhìn những người bên cạnh, bọn họ đã nhìn đắm đuối không thể rời mắt.

Tiêu Duệ Quân khinh thường biểu hiện của bọn họ.

Dù có đẹp như thế nào, thì cũng chỉ món đồ chơi bán rẻ tiếng cười, cần gì phải bối rối như vậy.

Kể từ ngày ấy, Tiêu Duệ Quân biết đến Thanh Nguyệt và cũng bắt đầu thường xuyên lui tới đây vài lần để thưởng thức đồ chơi, chẳng có gì ngoài chơi đùa và chơi đùa, cảm thấy cũng không tệ. Mà Thanh Nguyệt đối với y cũng rất nhiệt tình, ai đưa gì cho hắn cũng đều không từ chối, rất hào phóng.l

Nếu hỏi Tiêu Duệ Quân có thích Thanh Nguyệt hay không, thì tất nhiên là có thích. Nhưng cái thích này lại trộn lẫn với quá nhiều khinh thường.

Tiêu Duệ Quân từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình giàu có, cái khí chất kiêu ngạo đã có từ trong xương tủy. Hắn chướng mắt loại người tự hạ thấp bản thân như Thanh Nguyệt, nhưng lại không cưỡng được bản thân bị hắn hấp dẫn, hai cảm xúc đối lập, sâu bên trong gã là một sự tức giận không thể nói thành lời.

Khi đang đấu tranh với những cảm xúc rối rắm, gã bắt gặp Dung Nghiêu, thấy người nọ bất khuất kiêu ngạo, gã không thể tự chủ được mà nghĩ đến: Nếu tính cách này là của Thanh Nguyệt, nếu Thanh Nguyệt cũng không chấp nhận số phận thì tốt biết mấy.

Nếu là thế, nếu là thế……

Có lẽ gã đã có thể tha thứ cho chính mình khi thích một người có thân phận như vậy.

Tiêu Duệ Quân trút hết những tâm tư vặn vẹo này lên người Dung Nghiêu, gã muốn cứu vớt y, muốn y có thể duy trì sự kiêu ngạo và tự tôn của mình. Chỉ cần y làm như vậy, là có thể giống như duy trì sự tự tôn của Thanh Nguyệt.

Nhưng gã sai rồi, Thanh Nguyệt là Thanh Nguyệt, Dung Nghiêu là Dung Nghiêu, hai người chưa bao giờ giống nhau, làm sao có thể thay thế nhau.

Từ khi cái tên Tống Ngọc kia xuất hiện đã khiến Tiêu Duệ Quân thức tỉnh hoàn toàn.

Tống Ngọc chưa bao giờ để ý đến thân phận của Thanh Nguyệt, bởi vì với y điều đó không quan trọng. Quan trọng là, Thanh Nguyệt là Thanh Nguyệt, mà y thì thích Thanh Nguyệt.

……

Thanh Nguyệt bỗng dưng nghe Tiêu Duệ Quân nói câu như vậy khiến hắn ngơ ngẩn cả người, hắn thật không ngờ Tiêu Duệ Quân lại nói điều đó với hắn. Nghĩ một hồi mới hiểu được ý Tiêu Duệ Quân muốn nói Thanh Nguyệt sai điều gì.

Nhưng cho dù có nói thế, thì đối với hắn cũng chẳng có ý nghĩa.

Hắn lười nhác nâng tay mình lên, để qua một bên đầu, miệng mấp máy, chẳng đê tâm mà nói:

“Vâng, ta biết rồi, đa tạ Tiêu công tử nâng đỡ. Nhưng giờ ta đang muốn ra ngoài ăn cơm cùng Tống đại phu, nên nếu ngài muốn nói lời ngon tiếng ngọt gì thì đợi ta trở về rồi nói sau nhé.”

Nói xong, Thanh Nguyệt kéo tay Tống Ngọc đi ngang qua Tiêu Duệ Quân.

Nhưng Tiêu Duệ Quân lại xoay người đứng chắn trước mặt bọn họ lần nữa, điều này thật sự khiến Thanh Nguyệt mất kiên nhẫn. Hắn cau mày nói với Tiêu Duệ Quân:

“Tiêu công tử chẳng lẽ lại muốn làm loạn ở Tiên Nhạc Lâu chúng tôi nữa ư? Lần trước chuyện của Dung Nghiêu chẳng phải đã khiến người ta chê cười rồi sao, bây giờ lại muốn người ta chê cười à, không sợ mang tai tiếng hả?”

Tiêu Duệ Quân cứng đờ người, Thanh Nguyệt nhân cơ hội, kéo Tống Ngọc bước qua người y chạy ra ngoài.

Sau khi Thanh Nguyệt và Tống Ngọc chạy ra ngoài, Thanh Nguyệt cười với Tống Ngọc đến híp cả mắt nói:

“Chúng ta đi nơi nào ăn cơm đây?”

Tống Ngọc cũng cười với Thanh Nguyệt, kéo tay hắn:

“Trích Tinh Các.”

“Ái chà, tên rất hay, chúng ta đến đó ngay đi, mau dẫn đường.”

Tống Ngọc nhìn Thanh Nguyệt vội vàng, gương mặt bất giác dịu dàng lại, dẫn Thanh Nguyệt đến Trích Tinh Các.

Lúc hai người ăn xong trở về, Tống Ngọc vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau Thanh Nguyệt, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Thanh Nguyệt cảm thấy nhàm chán, bất chợt đảo tròng mắt, nghĩ ra một ý tưởng hay. Hắn đột nhiên chạy đến ngã rẽ, núp ở sau bức tường, muốn hù Tống Ngọc một tẹo.

Tống Ngọc vẫn đang cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ngẩng đầu chợt phát giác, không thấy người phía trước y đâu. Nhất thời sốt ruột lên, vội vàng nhìn quanh mà gọi:

“Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt huynh ở đâu? Thanh Nguyệt!”

Tống Ngọc hoảng loạn mà chạy đi tìm, miệng không ngừng gọi, mãi đến khi đi ngang qua góc đường, Thanh Nguyệt đột nhiên từ trong một góc nhảy ra.

Hắn mở hai tay ra, mặt mày hớn hở, cười hả hê:

“Ha ha! Hù được ngươi rồi, đáng đời, ai bảo ngươi không để ý tới ta!”

Tống Ngọc như tên ngốc ngơ ngác nhìn Thanh Nguyệt, giương miệng không nói tiếng nào.

Thanh Nguyệt nghĩ Tống Ngọc nổi giận, nên kiêu ngạo buông tay mình ra, cúi đầu đá mũi chân, nói:

“Giận cái gì mà giận, ai bảo ngươi không chịu nói chuyện với ta, ta chán quá mới làm như vậy, ngươi sao thế…”

Thanh Nguyệt chưa nói xong, đã bị Tống Ngọc kéo cánh tay ngã vào lòng ngực y. Thanh Nguyệt hoảng hốt, túm tay Tống Ngọc định đẩy y ra.

“A Nguyệt…A Nguyệt…”

Thanh Nguyệt không nghe rõ Tống Ngọc đang lẩm bẩm gì bên tai hắn, bèn hỏi:

“Ngươi nói gì?”

Tống Ngọc giơ tay ấn gáy Thanh Nguyệt để hắn sát vào người mình hơn, nói:

“Ta có thể gọi huynh là A Nguyệt không?”

Thanh Nguyệt bị y khiến cho bỡ ngỡ, ánh mắt liếc sang hướng khác:

“Muốn gọi gì thì tùy ngươi.”

Tống Ngọc gật đầu, nhưng vẫn không buông Thanh Nguyệt ra, ngược lại càng dùng sức mà ôm hắn chặt hơn, mãi đến khi Thanh Nguyệt cảm thấy khó chịu, giơ tay đánh nhẹ vào đầu Tống Ngọc, nói:

“Ta đã đồng ý Tống đại phu rồi, ngươi có thể buông tay được chưa?”

Tống Ngọc nới lỏng tay nhưng vẫn không buông, sau đó nói:

“A Nguyệt, ta thích huynh, rất thích huynh, ta muốn huynh ở bên cạnh ta, có được không?”

Thanh Nguyệt kinh ngạc, hắn lập tức dùng sức mà đẩy Tống Ngọc ra, gom lại tóc, nói:

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, cái gì mà ở bên với chả không ở bên. Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi lúc nào cũng có thể tới Tiên Nhạc Lâu tìm ta.”

Tống Ngọc nhìn Thanh Nguyệt, nghiêm túc lắc đầu:

“Ta đã từng nói ta thích A Nguyệt, lời này không phải là giả. Hơn nữa theo trong khoảng thời gian ở cùng nhau, ta càng thêm…..”

Cảm thấy câu chuyện đang dần theo hướng Thanh Nguyệt không thích, hắn lập tức cắt ngang Tống Ngọc:

“Tống đại phu, theo như lời ngươi nói muốn ở bên ta là ý gì, ngươi muốn chuộc ta sao?”

Nói tới đây, Thanh Nguyệt thấy Tống Ngọc há mồm muốn nói gì đó, lại lập tức cắt ngang y, tự mình nói tiếp:

“Nói trước là bất kể Tống đại phu có khả năng chi trả tiền chuộc được hay không, nhưng ta cũng có một đống vấn đề của riêng ta. Ta nghĩ ngươi cũng đã biết, ta và ông chủ Tiên Nhạc Lâu có quan hệ với nhau. Cho nên Tống đại phu à, người không nên nghĩ gì nói đấy, lời nói là không thể nói bậy.”

Tống Ngọc đi đến trước mặt Thanh Nguyệt, cúi đầu nắm tay hắn:

“Nếu ta nói, những việc này không khó đối với ta, thì A Nguyệt sẽ trả lời thế nào?”

Thanh Nguyệt rút tay mình về rồi nói:

“Sao có thể không phải việc khó, ngươi cùng lắm chỉ là một đại phu nhỏ bé mà thôi.”

“Ta đúng là một đại phu, không quyền không thế, nhưng ta có cách khác. Cho nên ta muốn hỏi, A Nguyệt à, nếu chuyện này có thể chấm dứt, liệu huynh có nguyện ý đi với ta không?”

Thanh Nguyệt ngây ngốc, ánh mắt trìu mến của Tống Ngọc chuyên chú nhìn hắn, phảng phất như thể hắn là bảo vật thế gian này.

Lại nữa rồi, lại là ánh mắt này, nhiều năm trước hắn cũng từng bị ánh mắt như thế này lừa gạt, tin vào cái gọi là yêu từ miệng kẻ đó. Nhưng rồi cuối cùng kết quả thế nào?

Thanh Nguyệt cười, hắn bước tới, nhẹ nhàng dựa vào người Tống Ngọc, hỏi:

“Tống đại phu thích gì ở ta chứ?”

“Thứ ngươi thích chẳng phải là vẻ bề ngoài của ta sao. Ngươi và ta mới quen biết không bao lâu mà ngươi đã nói như vậy, thế thì cái thích này cũng chẳng có giá trị gì.”

Tống Ngọc vươn tay, nhẹ nhàng ôm Thanh Nguyệt vào lòng y mà nói với hắn:

“A Nguyệt, ta không phủ nhận ta đã đổ vì nhan sắc của huynh. Nhưng về mặc tình cảm, khoảng nhan sắc không chiếm được bao nhiêu phần. Thời gian huynh và ta quen biết nhau không lâu, nhưng mà A Nguyệt à, tình cảm là việc rất khó cân nhắc, với ta mà nói, thích là thích, dù thời gian dài hay ngắn cũng không quan trọng. Mà quan trọng là, thời gian càng trôi qua ta lại thêm thích huynh.”

Thanh Nguyệt cúi đầu, chậm rãi buông tay Tống Ngọc ra, nói:

“Không ngờ Tống đại phu lại là người dẻo miệng như vậy, đúng là Thanh Nguyệt mắt mù, còn tưởng rằng Tống đại phu là kẻ ngu dốt lắm chứ.”

Thanh Nguyệt vài bước đi đến trước mặt Tống Ngọc, mỉm cười với y:

“Về sau Tống đại phu đừng đến Tiên Nhạc Lâu nữa, ta thấy phiền lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.