Lời Nói Đùa

Chương 7




Thanh Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Ngọc, Tống Ngọc cũng ngồi yên cho hắn nhìn. Qua một hồi lâu sau, Thanh Nguyệt bỗng nhiên cười, nói:

“Tống đại phu không phải muốn dẫn ta đi ra ngoài ăn cơm sao?”

Tống Ngọc nghe xong lộ ra vui mừng, hơi mỉm cười, lại hỏi:

“Nhưng mà, huynh có được ra ngoài không?”

Thanh Nguyệt ngẩng đầu nói:

“Người khác thì không thể, nhưng ta có thể, cơ mà phải nhanh lên mới chuồn được.”

Tống Ngọc nghe xong hơi suy tư, sau đó bỗng nhiên đứng lên, túm lấy Thanh Nguyệt chạy đi ra ngoài.

Thanh Nguyệt bị hành động của Tống Ngọc khiến cho bất ngờ, chưa kịp phản ứng, đã bị Tống Ngọc túm tay chạy nhanh ra ngoài rồi dừng lại, nói:

“Ngươi chạy nhanh thế?”

Tống Ngọc quay đầu lại nhìn Thanh Nguyệt, hắn chậm rãi cười tươi rồi nói:

“Ta sợ huynh đói.”

Thanh Nguyệt tức khắc đã bị chọc cười, xua tay rồi đi vài bước về trước, nói:

“Ôi đói thật đấy, còn không mau dẫn đường.”

Tống Ngọc gật đầu, bước đến chỗ Thanh Nguyệt, sau đó giơ tay chỉ về phía trước, nói:

“Thành Nam bên kia có một quán vằn thắn rất ngon, mỗi ngày đều mở cửa đến khuya, ta muốn dẫn huynh đến đó ăn thử.”

“Thành Nam!?”

Thanh Nguyệt nói to.

“Thành Nam cách nơi này rất xa.”

“Thật ra cũng không xa lắm đâu, ta biết một lối tắt.”

Thanh Nguyệt hoài nghi nhìn Tống Ngọc, sau đó thở dài nói:

“Được, ta sẽ tin ngươi, ngươi không được lừa ta đâu đấy.”

Tống Ngọc quay đầu lại nhìn Thanh Nguyệt, miệng nở nụ cười, nói:

“Ta sẽ không gạt huynh.”

Đường đi đến quán vằn thắn cũng không lâu như Thanh Nguyệt tưởng, Tống Ngọc đưa hắn qua bảy tám con đường tắt. Hơn nữa, dọc đường đi, Tống Ngọc cứ tía lia mồm không ngừng, kể cho Thanh Nguyệt nghe về những chuyện y từng nghe qua, cả những chuyện xưa về chính y.

Tống Ngọc cũng không phải người ở Lương thành, khi còn nhỏ cha mẹ qua đời, được một lão đại phu đi ngang qua cứu, y theo chân lão đại phu vào Nam ra Bắc. Cho đến khi tới thành Lương, thì lão đại phu vì tuổi già nên qua đời. Tống Ngọc định cư ở thành Nam mở một tiệm thuốc tên là Chính Nhã Đường, yên ổn sinh sống.

Nghe xong câu chuyện của Tống Ngọc, không biết vì sao, mà Thanh Nguyệt bỗng nhớ về thời niên thiếu của mình.

Nhưng những gì đã trải qua, không giống như Tống Ngọc có những chuyến đi thú vị, cũng không có kiến thức rộng rãi như y. Nếu có cũng chỉ là, về hai con người đã từng nâng đỡ nhau thế nào nay lại biến thành tra tấn nhau.

Mẫu thân của Thanh Nguyệt là người ở Tiên Nhạc Lâu, nhưng vì khó sinh, nên bà đã qua đời ngay sau khi vừa hạ sinh Thanh Nguyệt. Ông chủ Tiên Nhạc Lâu lúc ấy, vì nể tình mẹ của hắn nên đã không vứt hắn đi, chỉ tiện tay ném hắn cho hạ nhân nuôi. Cho nên Thanh Nguyệt từ khi sinh ra đến nay, chưa từng rời khỏi Tiên Nhạc Lâu.

Khi còn nhỏ, tất cả những gì Thanh Nguyệt mong ước nhất, là cướp được một chiếc màn thầu nóng hổi từ tay bọn hạ nhân đang ăn tối. Lúc ấy, đối với một đứa trẻ như hắn, được cắn một ngụm lên chiếc màn thầu nóng hổi ấy, đã là hạnh phúc lớn nhất trong đời của hắn.

Ngày qua ngày, Thanh Nguyệt không còn nghĩ đến chuyện rời đi nữa, cũng không cảm thấy có gì bất mãn, chỉ là đã quá mệt nhọc. Nhưng mà, những ngày như thế đã thay đổi từ khi Ôn Lương đến.

Ôn lương là ông chủ mới sau khi mua được Tiên Nhạc Lâu, vì tuổi cũng xấp xỉ, nên hai người nhanh chóng quen biết nhau. Ôn Lương khác với một Thanh Nguyệt hiếu động, hắn trầm tĩnh và nhẫn nại. Nhưng Thanh Nguyệt biết, loại người như Ôn Lương là loại tâm địa độc ác.

Qua nhiều năm, tình cảm của hai người bọn họ càng thêm sâu đậm. Thanh Nguyệt đã trưởng thành, khuôn mặt càng thêm tinh xảo, xinh đẹp lộng lẫy. Nhưng ở nơi này mà sở hữu nhan sắc như vậy, nhất định sẽ gặp tai họa.

Tuy nhiên cái gọi là tai họa, tóm gọn lại cũng chỉ là tám chữ: Niên thiếu vô tri, sai phó thâm tình.

Thanh Nguyệt không nhớ rõ hắn và Ôn Lương đã nảy sinh tình cảm như thế nào, chỉ biết khi hai người chấp nhận nhau, rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Khi Ôn Lương nằm dưới Thanh Nguyệt, vì quá đau đớn mà toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn dịu dàng nói với hắn rằng y rất thích, Thanh Nguyệt thật sự rất muốn mang Ôn Lương rời khỏi nơi này, sống cuộc sống bình thường bên cạnh hắn cả đời.

Nhưng Ôn Lương lại không muốn như thế, y muốn làm ông chủ, y muốn làm thượng đẳng, cho nên bi kịch đã xảy ra.

Thanh Nguyệt đã bị Ôn Lương đưa lên giường của ông chủ, đó lần đầu tiên hắn hận một người đến mức muốn tự tay giết chết kẻ đó.

Sau chuyện đó, Ôn Lương rốt cuộc cũng đã lên làm ông chủ Tiên Nhạc Lâu, còn hắn thì trở thành đầu bảng, sau tất cả cũng chỉ là làm tổn thương nhau.

Trong lúc mãi suy nghĩ về quá khứ, thì Tống Ngọc đã dẫn hắn tới quán vằn thắn. Tuy đã không còn sớm, nhưng nơi này vẫn rất đông khách, vô cùng náo nhiệt.

Tống Ngọc dẫn Thanh Nguyệt ngồi vào bàn, sau đó hô to với ông chủ quán:

“Ông chủ Trương, cho hai chén vằn thắn!”

Ông chủ Trương ngẩng đầu, thấy Tống Ngọc đến thì cười rồi nói:

“Tống đại phu sao tối nay lại tới đây vậy?”

“Bằng hữu của tại hạ chưa ăn tối, nên muốn dẫn huynh ấy đến đây để nếm thử tay nghề của ông chủ Trương.”

“Đợi chút nhé, vằn thắn lát nữa sẽ xong ngay!”

Thanh Nguyệt thấy Tống Ngọc ngồi xuống, nhướng mày nói:

“Khách quen à.”

Tống Ngọc có chút ngượng ngùng, nói:

“Ừ, món vằn thắn của ông chủ Trương rất là nổi tiếng ở thành Nam đó.”

Thanh Nguyệt nghe xong tùy ý lên tiếng, tỏ vẻ tính chất thiếu thiếu.

Tống Ngọc cười cười cũng không nói thêm gì.

Ban đêm hơi có gió, Thanh Nguyệt cũng chưa buột lại tóc mình, cho nên có vài sợi tóc bị gió thổi nhẹ, nhảy múa trong không trung. Tống Ngọc nhìn, cảm thấy vài sợi tóc kia muốn bay vào lòng y, mềm mại, ngưa ngứa, nhưng cũng thật buồn bã.

Tống Ngọc đứng lên, nắm lấy những sợi tóc đung đưa kia trong tay, sau đó nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thanh Nguyệt, nhẹ nhàng xoa ấn đầu hắn.

“Hôm nay gặp trông huynh có vẻ rất mệt mỏi, ấn như thế này có thể giảm bớt mệt nhọc đó.”

Thanh Nguyệt thoải mái mà nghiêng ngả, sau đó thả lỏng bả vai, ngả lưng ra phía sau dựa vào người Tống Ngọc, để y tùy ý xoa bóp.

Tống Ngọc cúi đầu, nhìn người nọ thoải mái mà híp mắt khiến trái tim y dịu lại. Y không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, chỉ biết giờ này khắc này, tình yêu trong lòng y không lời nào có thể diễn tả.

Cho đến khi món vằn thắn được dọn lên, Tống Ngọc ngồi trở về, đưa cho Thanh Nguyệt một đôi đũa nói:

“Huynh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Thanh Nguyệt gắp một ít vằn thắn lên cho vào miệng, lập tức mùi vị của nó khiến hắn choáng ngợp đến mức mở to hai mắt, sau đó không quan tâm đến hình tượng nữa mà há to mồm ăn.

Kết quả Thanh Nguyệt ăn hết ba chén vằn thắn, bụng no căng không đứng dậy nổi.

Tống Ngọc thấy hắn như vậy, có chút buồn rầu mà nói:

“Hầy, lẽ ra không nên đồng ý cho huynh ăn nhiều như vậy, ban đêm không dễ tiêu hóa đâu.”

Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn y, nói:

“Ăn cũng đã ăn rồi, dù sao đường về còn dài, coi như đi cho dễ tiêu.”

Nói xong Thanh Nguyệt đứng dậy xoa xoa bụng, vẫy tay với Tống Ngọc, nói:

“Ta đi trước đây.”

Tống Ngọc nghe xong vội vàng đứng lên nói:

“Huynh từ từ đã, chờ ta tình tiền xong rồi đưa huynh về.”

“Đưa cái gì mà đưa? Ta không phải cô nương.”

Tống Ngọc lắc đầu, nói:

“Ta chỉ muốn ở lại cùng huynh thêm một lát.”

Thanh Nguyệt sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên nói:

“Hừ, đồ ra vẻ!”

Tống Ngọc cười cười, sau đó chạy đi thanh toán tiền.

Trên đường về Tiên Nhạc Lâu, hai người họ đi rất chậm. Thanh Nguyệt là vì no quá nên khó đi, còn Tống Ngọc là cố ý đi chậm, y muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi.

Kết quả đi được nửa đường, Thanh Nguyệt cảm thấy rất khó chịu, nên dựa vào một cánh cửa bên đường, chỉ vào Tống Ngọc nói:

“Ta hận ngươi.”

Tống Ngọc bật cười, đi qua đi nắm lấy ngón tay Thanh Nguyệt đang chỉ vào y, sau đó buông ra ngay, lại cúi đầu nhẹ nhàng xoa hắn bụng.

“Khá hơn chút nào không?”

“Ừ.”

Xoa nhẹ một lát, Thanh Nguyệt đẩy tay Tống Ngọc ra, nói:

“Được rồi, nhanh về đi, thời gian không còn sớm đâu.”

Tống Ngọc gật đầu, sau đó đến trước mắt Thanh Nguyệt, ngồi xổm xuống.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Ta cõng huynh về.”

Thanh Nguyệt lúng túng, kiêu ngạo nói:

“Ta đâu phải không tự đi được.”

Tống Ngọc quay đầu nhìn Thanh Nguyệt, ánh mắt đầy quyến luyến sâu đậm, nói:

“Huynh đang không khỏe, cõng huynh đi sẽ tốt hơn.”

Nói xong quay đầu đi, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm xuống, lẳng lặng chờ Thanh Nguyệt trèo lên. Mãi đến khi có một thân thể ấm áp đè lên lưng mới mỉm cười đứng dậy.

Thanh Nguyệt tựa vào lưng Tống Ngọc, chôn mặt vào cổ y, nhỏ giọng hỏi:

“Ta có nặng không?”

“Không nặng, gầy lắm, huynh nên ăn nhiều một chút.”

“Tống Ngọc…”

“Ơi?”

“Ngươi tốt với ta quá.”

Tống Ngọc nhoẻn miệng cười, nói một hơi:

“Ta sẽ còn tốt với huynh hơn nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.