Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 8-3




Nghiêm Tư Cẩn ngây thơ cho rằng, vận may của anh tương đối sẽ tốt.

Lúc tỉnh lại, anh phát hiện, Tằng Nữu vẫn còn ngủ rất say, dương v*t ghê tởm còn chôn sâu trong thân thể anh.

Nghiến răng nghiến lợi cổ vũ chính mình, Nghiêm Tư Cẩn cẩn thận chuyển động thân thể, để chính mình tránh đi cái bộ phận khổng lồ khủng bố kia. Tiếp đó, anh rón ra rón rén đi xuống giường, lẳng lặng đi tìm quần của mình, nhanh chóng mặc vào.

Nghiêm Tư Cẩn âm thầm mừng rỡ Tằng Nữu vẫn chưa xé nó, bằng không nếu đi trộm quần của Tằng Nữu ── nếu đó là đồ vật của Tằng Nữu, anh sẽ sinh ra lòng căm ghét, nhất định phải vứt bỏ.

Xuống giường, Nghiêm Tư Cẩn đi nhẹ nhàng đến vị trí cửa phòng, nhưng mà, cánh cửa đã bị khóa lại.

Nhà người có tiền sẽ có nhiều lớp khóa bảo vệ, Nghiêm Tư Cẩn không hiểu phải nên làm gì mới mở được khóa, nhưng anh đã bị ép vào đường cùng, nhất định phải cạy ra cái ổ khóa ── nếu như anh muốn chạy trốn, chỉ có thể thừa dịp này mà thôi.

Thế là, anh khẩn trương nhanh chóng ngồi xổm người xuống, xem xét cái ổ khóa kì lạ này.

Tằng Nữu vẫn trong trạng thái ngủ sâu, Nghiêm Tư Cẩn quay đầu lại xác nhận một lần nữa, tiếp tục thao tác trên tay từng giây từng phút.

Hạ thể anh, kỳ thật, đau muốn chết, hai chân căn bản không có cách nào khép lại…… Duy nhất bất ngờ chính là, thân thể anh đã được rửa sạch qua. Cũng bởi vì như vậy, qua cơn đau đớn này, Nghiêm Tư Cẩn cũng không cảm thấy quá mức khó chịu hoặc bất tiện gì.

Chỉ là…… Đã tắm xong rồi, vì sao tên ác ma kia còn muốn đem dương v*t cắm vào trong cơ thể anh? Nghiêm Tư Cẩn không nghĩ ra được mục đích Tằng Nữu đang làm, trái lại càng cảm thấy đối phương biến thái.

Nghĩ xong chuyện Tằng Nữu, Nghiêm Tư Cẩn cúi người tiếp tục thao tác ổ khóa cửa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, trên lưng Nghiêm Tư Cẩn đã thấm ướt cả tầng mồ hôi lạnh ── anh rất sợ, sợ Tằng Nữu sẽ tỉnh lại.

Vào giờ phút cuối cùng, khi anh đã không còn khí lực, cửa liền mở ra.

Như tìm ra được hi vọng sống sót cuối cùng, Nghiêm Tư Cẩn vui sướng nhấc bước chân ra phía ngoài cửa, mới đặt nửa bước chân xuống đất, hạ thể bị tác động đau đớn, nhưng nam nhân biết anh không thể dừng lại phải nhanh chóng chạy đi.

Anh, không muốn bị bắt trở lại. Hiện tại Nghiêm Tư Cẩn hối hận cực kỳ, lúc trước vì sao không hạ quyết tâm rời đi thành phố SC, vì sao bướng bỉnh cho rằng Tằng Nữu sẽ không trở về lần thứ hai, lại vì sao không chạy trốn tới một nơi rất xa hiếm có người ở……

Trong lúc đó ở cùng Tằng Nữu, Nghiêm Tư Cẩn vĩnh viễn chỉ là bị đùa giỡn, cũng bị lừa dối một phương, nhưng mà, vì sao Tằng Nữu không cảm thấy phiền chán, cứ qua lại nhiều lần, không ngừng khổ sở dây dưa với anh?

Cái gì anh cũng đều không muốn so đo, thậm chí tự một mình liếm láp vết thương lòng đau đớn, không muốn đòi lại lý do hay công đạo, nhưng Tằng Nữu vẫn ép buộc không tha, giống như cậu mới là người bị tổn thương!

Bước đi càng lúc càng nặng nề, hai chân khó khăn lắm mới vững bước đi xuống bậc cầu thang, lòng bàn chân Nghiêm Tư Cẩn như từng cây kim châm ghim vào, mỗi một bước anh bước đi, đều chảy ra dòng máu tươi.

Cũng không rõ đây có phải là nơi ở của Tằng Nữu hay không, trong phòng trống rỗng không một bóng người, Nghiêm Tư Cẩn hít một hơi thật sâu từ lầu hai đi xuống lầu một, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn thấy cửa lớn ngay phía trước, Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy cuối cùng cũng nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi, anh thừa thế xông lên, thở gấp vài hơi tiến gần tới cửa lớn.

Trước mắt là cái khóa cửa phức tạp hơn, so với cái trong phòng ngủ vừa nãy kém đi rất nhiều, Nghiêm Tư Cẩn đành phải lần thứ hai bắt đầu không biết gì cả “Nghiên cứu” nó.

Không biết có phải là do thể lực đã đến mức cực hạn, hay là trong lòng lo sợ quá mức mãnh liệt, ngón tay Nghiêm Tư Cẩn run lên, không ngừng lo lắng anh có kéo dài thời gian quá lâu hay không, liệu có bị bắt trở lại…… Rất nhiều nghi vấn, cùng vô số sợ hãi, cũng khiến cho anh rối loạn bao phủ lấy toàn thân.

“…… Muốn, ra ngoài sao?”

Khi nghe đến ác ma phía sau đưa ra câu hỏi thì thời gian cùng nhịp tim đập dường như ngưng lại, khiến anh như muốn bất động.

Nam nhân bỗng nhiên giống như kẻ điên, liều mạng mở khóa, dùng sức hét lớn, “Mở đi! Mở đi!”

Lâm vào điên cuồng giãy dụa, tay Nghiêm Tư Cẩn gầy yếu liều mạng nện đánh cửa phòng ── xác thật anh rất sợ hãi, hơi thở ác ma càng ngày càng đến gần!

Mồ hôi trên trán nhiễu xuống trên tay, trong mắt nam nhân kinh hãi đau thương, nhưng ngay lúc anh suýt nữa từ bỏ, tiếng cửa phát ra tiếng cạch, như ước nguyện của anh liền mở ra.

Nghiêm Tư Cẩn nở nụ cười, vui sướng thả lỏng mà mỉm cười ── anh, cuối cùng đã được tự do!

Không chút do dự, đẩy ra cánh cửa trước mắt, anh kích động vọt ra bên ngoài, nhưng mà……

Khuôn mặt nam nhân không hề biến sắc ý cười vẻn vẹn chỉ duy trì trong giây lát, liền nhanh chóng biến mất trong không khí ── ở ngay cửa, hoặc ngoài phòng, đứng ở ngoài đầy những người đàn ông bận đồ đen giống như buổi tối ngày hôm ấy.

Môi dưới run rẩy chỉ đủ cho anh nuốt một hớp không khí, Nghiêm Tư Cẩn quay đầu lại, tầm nhìn tuyệt vọng, tất cả đều đứng ở giữa phòng, phát ra tiếng cười nguy hiểm, nhìn chăm chú vào anh cùng Tằng Nữu.

Hai chân cuối cùng cũng không còn khí lực, vai Nghiêm Tư Cẩn không ngừng chấn động, chỉ có thể yên lặng hoảng hốt nhìn nam nhân đang tiếp cận mình.

Trên người mặc áo ngủ, tốc độ bước đi của Tằng Nữu cực kỳ bình thản, cậu như một thợ săn nắm chặt lấy con mồi, kiêu ngạo lại tự tin. Bước tới bên người Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu không nói một lời, dễ dàng đưa tay ra, áp chế đối phương không hề có chút chống cự nào, sau đó ôm nam nhân trở về phòng ngủ lầu hai.

Bị Tằng Nữu ôm vào trong ngực, Nghiêm Tư Cẩn không cảm thấy ấm áp chút nào, ngoại trừ sợ hãi, còn lại chỉ là tuyệt vọng. Nước mắt chậm rãi chảy xuống, Nghiêm Tư Cẩn nhận rõ hiện thực ── hóa ra, anh chỉ là con cua trong rọ. Anh cho rằng bên ngoài là bầu trời, lại không nghĩ rằng, đó lại là nhà giam to lớn.

Tựa như ba năm về trước, anh cho rằng đã thành công thoát khỏi nam nhân kia, còn cho rằng Tằng Nữu đã mất hứng bỏ qua anh, nhưng kết quả ba năm sau đó, cho đến khi bị đuổi bắt ── hay là Tằng Nữu tìm được anh, nắm lấy anh, sau đó lần thứ hai làm nhục anh.

Lần này, có phải anh sẽ không trốn ra được? Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, có khi nào anh sẽ quay lại cuộc sống ba năm về trước?

Nước mắt rơi xuống như muốn đốt cháy da, nhưng trong lòng nam nhân đã mất đi cảm giác đau.

Tiến vào trong phòng ngủ, Tằng Nữu vẫn chưa cất tiếng nói, chỉ ném Nghiêm Tư Cẩn lên giường, cởi quần áo đối phương, tiếp đó đè lên.

“…… Lại muốn chạy trốn sao?”

“…… Sợ tôi đến như vậy?”

“…… Nóng lòng muốn thoát khỏi tôi sao, tính bỏ rơi tôi à?”

Nghe thấy đối phương nghiêm khắc truy hỏi gấp bội lần, Nghiêm Tư Cẩn thái độ lãnh đạm lần đầu sinh ra đáp lại, tâm lay động khó hiểu, vì sao anh lại bị thao túng như vậy, vì sao Tằng Nữu không muốn thả tự do cho anh.

Anh…… Cũng là người mà.

Từ trong đôi mắt đen láy dâng lên nước mắt khó có thể ngưng lại, Nghiêm Tư Cẩn không chịu đựng được, khổ sở khẩn cầu, “Cậu thả tôi đi đi…… Van xin cậu…… Bỏ qua cho tôi đi.”

Cơn tức giận trên mặt dần dần rút đi, Tằng Nữu trầm mặt, “Không được.”

Nói xong, cậu liền rút ra dây lưng, giống như ngày trước, đem hai tay Nghiêm Tư Cẩn quấn vào đầu giường, bắt lấy cằm nam nhân, “Thế nào? Có còn muốn trốn nữa không?”

“Xin cậu, bỏ qua cho tôi đi.” Nước mắt rơi đầy mặt, Nghiêm Tư Cẩn sợ hãi lông mi cũng run rẩy theo, môi phát ra tiếng nức nở yếu ớt thỉnh cầu.

Tằng Nữu hơi đắn đo, lý trí vẫn còn đốt cháy trong đầu cậu ── Nghiêm Tư Cẩn lại muốn chạy trốn? Anh rất sợ cậu? Anh chán ghét ở cùng với cậu?

Lý trí bị nhấn chìm, Tằng Nữu noi theo năm đó mà làm, giơ tay tát nam nhân một cái, lớn tiếng nói, “Còn muốn trốn nữa không?”

Máu đỏ thẫm cùng nước mắt trên mặt nam nhân tùy ý hoành hành, Nghiêm Tư Cẩn gật đầu, “Bỏ qua cho tôi đi……”

Vẻ mặt lạnh đi, lòng dạ quyết tâm, Tằng Nữu lại tát thêm một cái lên nửa mặt còn lại, dùng lực so với ba năm về trước mạnh đi rất nhiều, ngón tay duyên dáng không thể tả nắm lấy cằm nam nhân đã chảy đầy máu, “Còn muốn trốn nữa không?”

Nghiêm Tư Cẩn thở ra hơi yếu ớt, tầm mắt mất đi tiêu điểm, đầu vẫn như cũ gật lia lịa, lẩm bẩm khẩn cầu Tằng Nữu buông tha chính mình.

Tằng Nữu tiếp tục đánh nam nhân thêm vài cú tát, cứ mỗi một cú tát, cậu liền hỏi đối phương một câu có còn muốn trốn hay không, nhưng Nghiêm Tư Cẩn trước sau vẫn cứ liên tục gật đầu.

Kiên trì cuối cùng cũng không giữ lại được, Tằng Nữu nhìn Nghiêm Tư Cẩn bị đánh mặt sưng lên, trong lòng dâng lên không muốn ── Nghiêm Tư Cẩn bị thương, hiện giờ cậu cảm thấy đau lòng, nhưng nam nhân lại luôn mồm luôn miệng khẩn cầu rời đi khiến cậu không ngừng tức giận, khiến cho cậu phát điên lên.

Lẽ nào…… Anh không yêu cậu? Không muốn đối xử tốt với mình?

Đột nhiên thân thể Tằng Nữu nằm sấp xuống, tay mạnh mẽ chặn cổ Nghiêm Tư Cẩn, lắc lư gào rống lên, “Tại sao! Tại sao lại chạy trốn? Tại sao! Không phải anh yêu tôi sao? Không phải anh yêu tôi sao!”

Ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn tan rã, chỉ tiếp tục lặp lại “Buông tha cho tôi đi”.

Dùng sức túm lấy tóc nam nhân, mặt Tằng Nữu hầu như dán sát vào mặt đối phương, nói, “Nghiêm Tư Cẩn, là anh yêu em. Ông chủ, là anh yêu em…… Tại sao anh lại muốn chạy trốn?”

Ngoại trừ lắc đầu, vẫn là lắc đầu, nước mắt Nghiêm Tư Cẩn vào lúc này có dấu hiệu khô cạn, “Cậu…… Buông tha cho tôi đi.”

“Tại sao? Tại sao!” Cậu điên tiết lên, tay Tằng Nữu bắt lấy mặt Nghiêm Tư Cẩn, đưa lên môi chính mình, như bảo vật trân quý hôn lên môi nam nhân bị cậu đánh đến nỗi khóe miệng chảy máu, “Là anh yêu em……”

Lắc lắc đầu kiên định, Nghiêm Tư Cẩn cường điệu, phủ nhận lời của Tằng Nữu.

Hai mắt hiện ra màu đỏ vằn vện như máu, Tằng Nữu đẩy ngã Nghiêm Tư Cẩn, dùng sức đẩy đầu của nam nhân hướng đến giường, “Là anh yêu em! Em sẽ chứng minh cho anh xem!”

Tách hai chân nam nhân, Tằng Nữu mạnh mẽ xâm nhập giữa háng Nghiêm Tư Cẩn, “Là anh yêu em, anh nhìn thấy không?”

Nghiêm Tư Cẩn vẫn lắc đầu, Tằng Nữu liền đem một ngón tay nhanh chóng cắm vào trong cơ thể đối phương.

Bởi vì đột nhiên có vật thể lạ xâm nhập, thân thể Nghiêm Tư Cẩn co rúm lại, Tằng Nữu thấy thế, càn rỡ cười lạnh một tiếng, “Là anh yêu em.”

Sau đó, y theo cái đà bước tiến này, Tằng Nữu đem từng đốt ngón tay nhét vào trong huyệt nam nhân, cuối cùng khi ba ngón tay ở bên trong Nghiêm Tư Cẩn co rúm, cậu như tự thôi miên chính mình, “Là anh yêu em.”

Cắn xé môi dưới, nam nhân sắc mặt trắng bệch dùng thanh âm yếu ớt chống cự, “Cậu, cậu đừng chạm vào tôi……”

Nụ cười mất đi sắc thái tình cảm, Tằng Nữu rút ra ngón tay xuyên xỏ nam nhân, chỉ qua loa tuốt lấy dương v*t mình, dùng dương v*t cứng như gậy sắt mạnh mẽ đâm vào đối phương, “Là anh yêu em……”

Trước mắt Nghiêm Tư Cẩn biến thành màu đen, tay không thể nhúc nhích, bị thắt lưng cố định cổ tay đồng thời hiện ra vết xước hồng gây chói mắt.

Mắt thấy nam nhân trong tình trạng thảm không thể tả, tim Tằng Nữu chợt rung động, từng cơn đau đớn rót vào tận xương tủy, cậu còn chưa kịp nhận thức, tiếng nói đầy thành thục run lên, “Em thích anh như vậy, cho nên…… Anh cũng phải yêu em.”

Thế là…… Tằng Nữu lại xâm phạm thân thể Nghiêm Tư Cẩn hết cả buổi sáng.

Tác giả có lời muốn nói:

※ ※ CHAT ※ ※

Không biết vì sao ông chủ lại bị ngược thành như vậy, tôi rất là đau xót nha. ><

(Tiểu Ngưu, cậu đã xâm phạm nhân quyền, tôi muốn tố cáo cậu!)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.