Lời Nói Dối Của Thần

Quyển 2 - Chương 11: Hà công tử tạo phản rồi!




-    Mong chúa tể nói lời giữ lời!

Hội nghị kéo dài năm tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, tất cả những người tham gia đều đồng loạt đứng dậy. Phía bên trái bàn là người của Ma giới, phía bên phải là người của Đông cung. Lần gặp mặt này mỗi bên chỉ gồm hai người, phía Đông cung Nhật Đế dẫn theo Như Hà còn bên Ma giới chúa tể Ma giới tuỳ tiện đem theo một thị vệ cấp thấp không rõ danh tính.

Chúa tể Ma giới được biết đến với cái tên Nhữ Huyền là con của Ma hoàng và Ngọc Đế, có thể coi như song sinh cùng trứng với Nhật Đế nên bề ngoài hắn cũng có năm phần tương tự ngài. Khác biệt lớn nhất giữa hai người chính là thần thái, nếu Nhật Đế mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa hiền hậu thì Nhữ Huyền lại là một kẻ vương giả cao ngạo và lạnh lùng. Mái tóc đen dài tới gót chân buông xõa tự do, áo choàng đen in đậm diềm hoa đỏ, đôi mắt sói đen như hắc ín, một bộ dáng "muốn sống đừng tới gần!"

Nhưng cũng chính bởi tính cách này nên xét trên phương diện lãnh đạo, Nhữ Huyền cai trị Ma giới tài giỏi hơn Nhật Đế rất nhiều, lạnh lùng và quyết đoán, từ khi lên ngôi hắn đã biến Ma giới mỗi ngày một hùng mạnh hơn. Và cũng vì thế, vị thế của Đông cung luôn bị đe dọa, Nhật Đế đã nhiều lần phải đàm phán trao quyền lợi đổi lấy bình yên cho Đông cung, nhưng cũng không được bao lâu Ma giới lại tiếp tục quấy phá. Nói theo lời Như Hà thì chiến tranh sớm muộn cũng xảy ra và vị chúa tể phe địch chẳng ngán gì giao đấu.

-    Ta sẽ suy xét. – Nhữ Huyền hờ hững nói, hắn vuốt lại tay áo dài của mình chậm rãi buông lời. – Ít nhất là với điều kiện Nhật Đế ngươi không còn lén lút qua lại với em gái ta.

Gương mặt Nhật Đế thoáng chốc sượng ngắt. Chúa tể Nhữ Huyền có một người em gái là công chúa Nhữ Dạ, người này cũng được coi như song sinh của Nguyệt Như. Chuyện tình cảm giữa Nhật Đế và công chúa Nhữ Dạ tuy chưa công khai nhưng cũng đã có nhiều người hay biết, mối tình này đương nhiên chẳng được ai ủng hộ, Đế sư Trần Trọng đã phải rời Thủy phủ thêm một lần nữa chỉ để can Nhật Đế, mong ngài hãy nhìn lên tấm gương của cha mẹ ngài mà suy nghĩ lại. Nhưng tình cảm lại không phải thứ nói ngừng là ngừng được nhất là khi đôi bên đều bị hút lấy nhau như nam châm trái dấu, dẫu dằn vặt tự nhủ lòng mình đến mấy thì Nhật Đế vẫn chưa buông xuống được tình yêu ấy. Ngài xấu hổ chẳng biết nói sao, chúa tể Nhữ Huyền lại chẳng để ý, hắn khi ấy còn đang bận nhìn ngắm thanh niên tóc bạc đứng cạnh Nhật Đế.

Như Hà cũng mặc kệ đôi mắt đen thẫm ấy chăm chăm ngó mình. Sau mười năm sinh sống ở Đông cung, Hà công tử yếu ớt bé tí tẹo ngày nào giờ đã là một thanh niên sắp hai mươi tuổi. Thân hình y dong dỏng, nước da trắng nhợt nhạt, khóe mắt dài nhướn cao, nốt ruồi son ẩn hiện, mái tóc bạc được y dùng lụa đỏ quấn cao, quần áo đơn giản trang sức cũng chẳng có gì, tuy bộ dạng có khá hơn mười năm trước nhưng so với các vị thần khác ở Đông cung y vẫn là gà giữa bầy hạc. Dẫu có cố gắng khen ngợi tới mấy người ta cũng chỉ có thể gật gù bảo y trông thư sinh chứ chịu không ai dám khen y đẹp. Nhưng cũng có lẽ khác biệt là vậy nên vị chúa tể Ma giới mới tỏ ra hứng thú với y, ba lần gặp mặt hắn đều nhìn y chằm chằm, chăm chú không thèm che dấu. Hắn là một trong số ít người dám trông thẳng vào mắt y không tránh né, đôi lúc Như Hà thật chỉ muốn hỏi, chẳng lẽ vì khác biệt chủng tộc, chúa tể ngài lại thấy đôi mắt quái dị của tôi dễ nhìn?

Kết thúc buổi gặp mặt, Như Hà theo Nhật Đế trở về Đông cung. Ngồi trong kiệu rồng Nhật Đế ngước mắt ra phía ô cửa phía hông kiệu trầm ngâm, gương mặt ngài thoảng buồn.

-    Ta không phải là một vị vua tốt...

Nhật Đế lẩm bẩm.

-    Không giữ gìn được Đông cung cha ta để lại... Thậm chí còn chẳng quản nổi trái tim mình.

Như Hà không nói gì, y chỉ lặng im nghe ngài chia sẻ. Đây không phải là lần đầu tiên Nhật Đế dốc bầu tâm sự cùng y, giữa Đông cung rộng lớn dường như ngoại trừ y ngài chẳng tìm nổi một ai trò chuyện.

-    Ta không bỏ được nàng ấy. Nhữ Dạ nói nàng ấy yêu ta... Nàng ấy giữ tay ta ở lại. Ta làm sao có thể phản bội nàng ấy đây...

Đôi mắt Nhật Đế ngấn lệ, ngài vùi mặt mình trong hai lòng bàn tay run rẩy. Vị vua nhân hậu nhưng yếu đuối ấy chẳng biết làm sao với con đường mịt mờ phía trước, đứng giữa tình yêu và trách nhiệm hai lựa chọn ấy hóa thành gánh nặng siết chặt con tim ngài. Như Hà thở dài, đôi lúc y thấy Nhật Đế thật tội nghiệp, mang một tâm hồn đa cảm, ngài không phù hợp để ngồi lên ngôi vị chí tôn kia. Y vỗ nhẹ lên vai ngài, giọng y vang lên khẽ khàng.

-    Có thần ở đây. Điện hạ, thần sẽ bảo vệ ngài.

Đưa Nhật Đế trở về chính điện, Như Hà cũng thong thả quay lại Thủy tinh cung. Đây là tòa cung điện y được Nhật Đế ban cho khi tròn mười lăm tuổi, tòa cung ấy khá nhỏ so với cung điện của các vị thần khác, lại xa xôi nên tách biệt hẳn một góc. Lý do vì sao y lại phải nhận một món quà không hoàn mỹ như vậy có lẽ nên hỏi Hữu thần nương nương mẹ y mới phải. Từ lúc Nhật Đế giữ y ở lại Đông cung, dạy y khiên cung võ lược lại trọng dụng y, người mẹ của y đã đóng chặt cửa Hữu thần cung không bước ra ngoài và thông báo với mọi người nương nương cần bế quan tĩnh tâm. Ai cũng hiểu đó chỉ là màn chiến tranh lạnh giữa mẹ y và Nhật Đế, cho tới khi nào Nhật Đế còn tin tưởng y, mẹ y sẽ không làm hòa. Giữa bối cảnh Đông cung vẫn đang bất ổn, việc mẹ y quay lưng lại với Nhật Đế quả là khó khăn cho ngài, địa vị của ngài ở Đông cung chưa đủ để lấn át ý kiến của Hữu thần nương nương, dẫu nương nương bế quan không ra ngoài thì quyền lực trong tay bà vẫn có sức ảnh hưởng lớn. Bằng chứng rõ nét nhất là mười năm rồi, dù y có cố gắng cỡ nào, dù điện hạ trọng dụng y ra sao, dù thế nhân ca ngợi y thế nào chăng nữa thì y vẫn không thể đoạt lấy một chức thần cho bản thân mình. Y vẫn chỉ là Hà công tử bị mẹ ruột chối bỏ. Và cả thế gian chẳng ai dám thừa nhận...

-    Như Hà, về muộn quá!

Thật đáng ngạc nhiên là người đợi y ở Thuỷ Tinh Cung lại không phải Phù Du mà là Nguyệt Như công chúa. Mười năm trôi qua chẳng để lại chút dấu vết nào trên gương mặt nàng công chúa yêu kiều và mạnh mẽ này. Nàng vẫn vui vẻ chạy tới, vỗ vai y bộp bộp đầy thân tình hệt như lần đầu tiên mới gặp.

-    Đợi mãi. Đệ ăn gì chưa? Vào đây vào đây! Ta mang đồ ăn cho đệ!

Ở Đông cung này có ba người Như Hà thân nhất, một là Phù Du hai là Nhật Đế và người thứ ba chính là Nguyệt Như công chúa. Cho đến tận năm mười lăm tuổi y vẫn sống trong phủ Thiên Nguyệt cùng công chúa, nàng coi y như em trai để chăm sóc, y cũng coi nàng như chị gái mà tôn trọng. Từ lúc chuyển tới cung mới ngoài Phù Du người hay ghé tới nhất cũng chính là công chúa, nàng không an tâm khi y sống một mình, khi bữa cơm, khi bộ quần áo mới, có lúc lại là vài kỷ vật thú vị nàng lấy được trong lúc rong chơi, công chúa luôn có đủ thứ để quan tâm và làm y vui vẻ.

-    Đúng lúc đệ đang đói.

Như Hà vui vẻ cười. Khi y cười, đôi mắt y cong lại nốt ruồi son nhướn lên nét lạnh nhạt yêu dị bình thường bị xóa tan cả gương mặt y bừng sức sống. Có lẽ đây là khoảnh khắc duy nhất người ta có thể nói y đẹp.

Hai người cùng tiến vào Thủy Tinh Cung, tòa cung điện này không lớn cũng chẳng có mấy cung nhân, so ra chắc là chốn giản dị nhất Đông cung. Như Hà vừa ăn vừa nghe công chúa hỏi chuyện, đương nhiên chủ đề là cuộc gặp mặt vừa diễn ra giữa Đông cung và Ma giới. Nhưng cũng chẳng khó để Như Hà nhận ra mối quan tâm thực sự của công chúa, vượt qua cả tình hình của Đông cung chính là vị chúa tể ma giới Nhữ Huyền. Dẫu nàng cố che giấu tới mấy đôi mắt háo hức của nàng cũng bán đứng tất cả. Như Hà thoáng thở dài, y buông đũa xuống, làm bộ nửa đùa nửa thật mà bảo.

-    Tỷ cứ hỏi về chúa tể Nhữ Huyền hoài, đệ mà không biết đệ sẽ cho là tỷ thích hắn đó.

Đúng như y dự đoán, gương mặt Nguyệt Như phút chốc nhợt đi, nàng lúng túng xua tay rồi vội vã tìm cớ ra về. Bước chân nàng đi như chạy chẳng biết để trốn thoát khỏi điều gì.

-    Công tử, sao ngài lại vạch trần tình cảm của công chúa?

Từ đằng sau cánh cửa một thiếu nữ bước ra, thiếu nữ xinh đẹp da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun với hai đường vằn nổi rõ trên mặt. Thiếu nữ này chính là thần thú Bạch Hổ năm ấy thánh Fly tặng cho Như Hà và chính vì đó là thần thú nên khi hổ ta hóa thân thành một cô gái xinh đẹp Như Hà cũng chẳng ngạc nhiên gì. Như Hà đặt tên cho hổ ta là Zen. Mười năm trôi qua, Zen chính là người hầu thân cận nhất bên cạnh Như Hà, dẫu ban đầu Zen vô cùng sợ mình sẽ bị chủ nhân cạo trụi lông để đan khăn nhưng rồi lâu dần hổ ta nhận ra chủ nhân của mình kỳ thực là người rất dịu dàng.

-    Ta chỉ muốn cảnh báo tỷ ấy một chút.

Như Hà lặng lẽ bảo, đôi mắt y nhìn vô định về hướng xa xăm.

-    Em nói xem chẳng lẽ vì khuyết thiếu trong linh hồn mà họ lại đem lòng yêu nhau như thế... Bốn người bọn họ...

Nhật Đế, Thiên Nguyệt, Nhữ Huyền và Nhữ Dạ đều là con của Ma hoàng và Ngọc Đế. Một cặp trai gái tách hai thành bốn, nửa theo ma nửa theo thần, như định mệnh đã sắp đặt linh hồn họ hấp dẫn lẫn nhau.

-    Nhưng ta cảm nhận được Nhữ Huyền không hề động lòng. Chiến sự gần như chắc chắn sẽ nổ ra, đến khi ấy... Nguyệt Như tỷ phải làm thế nào?

Chẳng ai trả lời được cho Như Hà câu hỏi ấy.

Chiều tới, sau khi giải quyết hết ba chồng sớ cáo công sự cuối cùng y cũng đợi được Phù Du đến tìm.

Phù Du mười bảy tuổi là thiếu nữ xinh như hoa như ngọc, vẻ mập mạp khi còn nhỏ của nàng đã biến mất nhường chỗ cho nhan sắc rung động lòng người. Mái tóc vàng kim của nàng sóng sánh như thác đổ, gò má đào hây hẩy, đôi mắt bồ câu lúng liếng, má lúm đồng tiền bên ẩn bên hiện, ai cũng nói nàng là thiếu nữ đẹp nhất Đông cung. Chuyện thiếu nữ ấy đem lòng mến mộ Hà công tử tài ba mọi người đều biết, mối tình đẹp giữa họ là giấc mơ lý tưởng cho hàng loạt những cô gái trẻ đang độ xuân thì. Mười năm bên nhau là mười năm hạnh phúc, tình yêu đến với họ tự nhiên như bản năng hít thở, Phù Du vẫn là cô gái đơn thuần và rạng rỡ ấy còn Như Hà... Trái tim y chỉ duy độc có hình bóng nàng.

-    Ca, ca về sớm quá.

Phù Du hớn hở chạy vào. Nàng tung tặng như một chú chim nhỏ, hôm nay nàng diện một bộ váy màu tím oải hương với tả váy xoè rộng thướt tha, đôi bông tai bằng lông vũ nhẹ nhàng bay trong gió, làn hương ngọt ngào cuốn theo bước chân nàng.

-    Muội đi đâu mà mặc đẹp thế này?

-    Muội đi đón ca.

Nàng nhào vào lòng y cười khúc khích, tuy có rất nhiều người ca ngợi nhan sắc của nàng nhưng mỗi lần nghe chính miệng Như Hà nói ra nàng đều vô cùng hạnh phúc.

-    Xạo nào.

Như Hà bật cười. Y gõ nhẹ lên trán nàng.

-    Ta về từ trưa, giờ muội mới tới bảo đón ai nào?

-    Đường đi từ Nguyệt cung qua đây lâu quá. Muội chuẩn bị phục trang cũng lâu nữa. – Phù Du líu lo. – Ai bảo muội muốn đẹp trong mắt ca. Đợi rồi muội nhất định sẽ bảo điện hạ dời Nguyệt cung tới gần đây một chút, kế cạnh đi. Mà không. Trời sắp chuyển thu rồi, còn hơn nửa năm nữa là muội đủ mười tám tuổi. Ca mau rước muội về đi, muội muốn ở đây với ca lắm rồi, ca nói xem, muội...

-    Không huyên thuyên.

Như Hà gõ lên đầu nàng lần nữa. Y nhẹ giọng bảo.

-    Nói ta nghe, muội vừa đi đâu?

-    Muội... - Phù Du lúng túng một chút. Cuối cùng nàng đành thành thật nói ra. – Muội đi cùng nương nương.

Đông cung từ trên xuống dưới người được xưng là nương nương không nhiều, Như Hà cũng có thể đoán được đó là ai.

-    Bà ấy đưa muội đi đâu?

-    Nương nương dẫn muội đi chơi. Tới Thủy cung gặp Đế sư đại nhân...

-    Và giới thiệu muội với Trần công tử?

Như Hà nói nốt thay lời Phù Du. Đế sư Trần Trọng có một người con trai năm nay hơn trăm tuổi tướng mạo khôi ngô, tài năng xuất chúng, bản thân y cũng đã từng được diện kiến. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, người mẹ mười năm chẳng thấy mặt của y vì tình thương với Phù Du mà luôn muốn tách nàng khỏi con quái vậy trong lòng bà. Trần công tử, Triệu công tử, Trác công tử... Chẳng biết rồi sẽ còn bao nhiêu ứng cử viên bà muốn đưa tới để cướp đi hạnh phúc duy nhất y muốn giữ trong đời.

Thấy y nói vậy, Phù Du vội vã xua tay.

-    Muội nói muội bị chóng mặt nên xin nương nương ra về. Muội chẳng gặp ai hết. Trần công tử hay Triệu công tử muội đều không biết. Ca ca, muội chỉ biết mỗi ca thôi.

Lửa giận trong lòng Như Hà vừa nhen nhóm đã bị Phù Du dập tắt hết cả. Y nhìn gương mặt vì lo lắng mà xìu xuống của nàng không hiểu sao vừa bất đắc dĩ lại vừa ngọt ngào.

-    Ta biết muội mà. Muội lo gì chứ?

Ôm nàng vào lòng y thủ thỉ.

-    Một Trần công tử có là gì? Cô dâu của Như Hà ta ai dám cướp...

Thứ gì y cũng có thể buông tay trừ người con gái y thương yêu nhất.

Dẫu nghịch đất nghịch trời phản lại cả thiên hạ.

Y nhất định cũng phải giữ nàng trong lòng!

Lại mấy tháng qua đi, trên lớp sóng ngầm Đông cung vẫn có vẻ yên ả như thế. Ngày rằm tháng tám trăng tròn vành vạnh, sinh nhật tuổi hai mươi của Hà công tử cũng tới, Nhật Đế quyết định tổ chức một buổi tiệc long trọng kỷ niệm cho hiền thần của mình. Dưới ánh trăng tròn đẹp như mộng ảo, nhân vật chính của buổi tiệc lại là người xuất hiện muộn nhất. Như Hà mặc áo lụa trắng khoác ngoài một chiếc áo voan mỏng màu đỏ lá phong đầy thu hút, trong sương đêm mờ ảo, nụ cười nở ra trên gương mặt nhợt nhạt của y tô điểm lên một vẻ đẹp yêu dị thường ngày chẳng ai nhìn thấy. Y cười rạng rỡ, ý cười sóng sánh như đong đầy cả thế gian.

Người con gái y yêu tặng y một điệu nhảy chúc phúc, nàng tặng y một sợi chỉ đỏ se duyên, nàng tặng y vầng trăng tròn vành vạnh, nàng tặng y ánh sáng xuyên màn đêm, nàng tặng y hơi ấm trong giá lạnh...

Y ôm lấy nàng như giữ lấy ý nghĩa sống duy nhất của đời mình, y hôn lên tóc nàng đầy trân trọng, y rút cây sao trúc thổi nàng nghe những khúc nhạc tâm tình.

Đêm ấy tiếng sáo văng vẳng thiết tha... Đêm ấy giữa phù hoa và tráng lệ, giữa rực rỡ và ngọt ngào, giữa đông vui và nhộn nhịp không một ai biết, dưới làn sương mờ kia bàn chân Như Hà không ngừng chảy máu.

Mẹ của y hẹn gặp y sau mười năm dài đằng đẵng, vào cái ngày hai mươi năm trước bà đã sinh ra y...

Lần đầu tiên người mẹ ấy tặng y một món quà sinh nhật...

Giơ đinh bạc đóng thẳng xuống mắt cá chân của y, người mẹ ấy nhìn y hoảng hốt và đau đớn trong lạnh lùng.

Mẹ nói, đây là món quà duy nhất ta tặng ngươi. Là xiềng xích ta dùng cả tính mạng trói chặt ngươi cả đời.

Y nhìn bà chẳng thể tin được, món quà đầu tiên hóa ra cũng là cuối cùng.

Bàn chân y đau như nhúng vào chảo lửa.

Trái tim y buốt lạnh tựa rơi vào hầm băng.

Hóa ra y vẫn biết đau, hóa ra đau đớn vẫn cận kề với y như thế.

Y nhìn mẹ cao cao tại thượng, bà nói với y.

Ta có thể chấp nhận cho ngươi lấy Phù Du. Đổi lại ngươi phải hứa sẽ giam mình trong Thủy Tinh Cung mãi mãi.

Phút giây ấy y chợt muốn hả họng cười như điên như dại.

Tình yêu của y, thứ tình cảm thiêng liêng y tôn thờ. 

Trong mắt mẹ y hóa ra cũng chỉ là thứ đổi trác nhằm giam cầm y mãi mãi. 

Dẫu bà có sinh ra y.

Dẫu bà có là mẹ y chăng nữa.

Y vẫn muốn hỏi.

Bà có quyền gì!

Giây phút ấy có gì đó trong y vỡ vụn.

Có lẽ là kiên nhẫn của y, có lẽ là xiềng xích kìm hãm y.

Y nở nụ cười ngọt ngào và yêu dị.

Được, mẹ của ta.

Ta đánh cược với ngài một lần.

Bằng tình yêu tự do và hạnh phúc.

Đổi lấy thế gian này có sao đâu.

Đêm trăng rằm hôm ấy, giữ đôi môi cười y dẫn nàng công chúa Ma giới vượt đêm đen, đưa nàng tới gặp Nhật Đế mà nàng yêu nhất...

Đêm hôm ấy chuyện gì xảy ra không ai rõ.

Chỉ biết một tháng sau Nhữ Dạ công chúa đã trốn khỏi Ma giới tìm đến Đông cung. Nàng mang trong mình giọt máu của Nhật Đế.

Lớp băng mỏng giữ gìn bao lâu nay giữa Đông cung và Ma giới hoàn toàn bị phá hủy. 

Chúa tể Nhữ Huyền cuồng nộ.

Đại chiến thần - ma bắt đầu!

Cuộc chiến chẳng cân sức, Ma giới hùng mạnh hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Vì tội lỗi của mình Nhật Đế bị tất cả mọi người lên án, ngài vừa chỉ huy Đông cung vừa cố gắng bảo vệ an toàn cho mẹ con Nhữ Dạ trong sự chỉ trích của cả thế gian. Khói lửa bùng lên ở khắp nơi, Nhật Đế sai hiền thần tin tưởng của mình là Hà công tử cầm quân xuất trận, tất thảy lại cùng dập đầu can ngăn. 

Hà công tử còn quá trẻ tuổi không đủ sức lãnh đạo trận chiến này.

Hà công tử còn quá non nớt lấy đâu kinh nghiệm cầm quân.

Nhật Đế vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định của mình, lần đầu tiên ngài cố chấp như thế.

Nhưng đổi lại với tin tưởng của ngài, nửa tuần sau trận báo trở về, Hà công tử cầm quân thất bại, Đông cung mất đi mười thành chỉ trong một ngày duy nhất.

Hà công tử trở về chính cung, giữa sự thất vọng và chỉ trích của mọi người đang đè nặng lên vai Nhật Đế y chẳng san sẻ mà còn lớn tiếng lên án sự vô dụng của binh sĩ mười tòa thành không đáp ứng được kỳ vọng của y.

Chuyện xảy ra ở chính điện hôm đó không mấy người hay biết.

Người ta chỉ đồn đại chẳng biết đúng sai.

Rằng Nhật Đế đã giận dữ giáng cho y một cái tát.

Nguyệt thần can ngăn cũng bị Nhật Đế tống giam.

Hữu thần nương nương lớn tiếng bảo y là con quái vật xui rủi.

Nhật Đế nói ta đã nhìn nhầm người.

Nhật Đế sai người áp giải y xuống chờ trừng phạt.

Chuyện sau đó càng không mấy người hay.

Người ta lại đồn rằng Hà công tử lấy tay chỉ trời nói ta không phục!

Người ta nói Hà công tử oán đến mây xanh.

Và điều cuối cùng này ai cũng biết thay vỉ chỉ là lời đồn đại.

Người ta nhìn thấy chính tay Hà công tử rút thanh kiếm bạc, y đâm xuyên ngực vị tướng lĩnh nhận lệnh áp giải mình rồi chạy thẳng vào rừng sâu, mất hút nơi lãnh địa Ma giới. 

Cả Đông cung rần rần dậy sóng.

Không một ai có thể tin nổi. 

Hà công tử thế mà lại tạo phản rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.