Chương 96: Chiều Lòng Người Khác
1648 Words
Quý Tiêu Nguyệt bị cô chọc giận tím người, hung hăng trợn to mắt nhìn cô:
"Mình phục cậu luôn rồi đấy!"
Kế hoạch du lịch của công ty vốn là việc của bộ kế hoạch, Quý Tiêu Nguyệt làm việc trong phòng kế hoạch khi mới gia nhập công ty nên cô cũng coi như có hiểu biết về nó. Ngày đó cô đi tìm Quan Nại cũng là để chọn ngẫu nhiên một nghệ sĩ để thử nghiệm, sau khi dùng đủ mọi cách cô cuối cùng cô cũng tìm ra được một quy luật chung giữa các nghệ sĩ.
"Cậu có biết câu 'chiều lòng người khác không?" Cô ấy thở dài một hơi:
"Chiều qua mình gọi điện cho cậu vốn định nhắc tới chuyện này, nhưng lúc cậu nghe điện thoại đường truyền không ổn định, mình cảm thấy có gì đó không ổn nên bắt taxi đi tìm cậu, nhưng cậu đã chạy ra khỏi nhà nên không kịp nói."
Gương mặt Diệp Hoan Nhan mờ mịt: "Mình đương nhiên biết cậu nói cái gì, cho nên mấy ngày nay mình vẫn đang tìm hiểu xem những người kia thích cái gì."
"Cậu làm như vậy thật sự chẳng có ích gì đâu." Quý Tiêu Nguyệt không chút lưu tình cắt ngang lời giải thích của cô: "Cậu có nghĩ tới mối liên hệ giữa khách hàng và nghệ sĩ của chúng ta chưa?”
Lời nhắc nhở như vậy đã vô cùng rõ ràng.
Diệp Hoan Nhan nhướng mày một cái: "Ý của cậu là để cho bọn họ tiếp xúc với nhau?"
Khách hàng của công ty là những doanh nhân giàu có, trong đó không ít phú nhị đại phú tam đại nắm giữ cổ phần trong nhà mình, mà những người này thích đến những nơi có người tụ tập, chẳng hạn như hộp đêm, song nơi đó không đồng đều về chất lượng lắm. Thế nhưng buổi party của các nghệ sĩ lại khác, có thể lăn lộn trong cái giới này thì nhan sắc là quan trọng nhất.
Hơn nữa ở góc độ của các nghệ sĩ nữ, họ đương nhiên mong được gả vào gia đình giàu có, có nổi tiếng trong làng giải trí đến đâu, sự nghiệp thăng hoa đến mấy thì đương nhiên vẫn không bằng được gả vào một gia đình tốt.
Thực ra Quý Tiêu Nguyệt đã từng nghĩ đến điều này, nhưng cô ấy chỉ nghĩ rằng như vậy sẽ dễ dàng thuyết phục khách hàng hơn, chứ chưa từng nghĩ đến việc khách hàng ám chỉ đến các nghệ sĩ nữ.
"Mình hiểu rồi, cảm ơn Tiêu Nguyệt." Cô vén tấm chăn vừa đắp lên, như thể đang muốn nhanh chóng rời đi.
"Này, mình đã nói cho cậu biết cách rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa?"
"Tối mai mình phải xác nhận danh sách nhân sự và đặt chuyến bay rồi, mình không có thời gian."
"Con mẹ nó cậu ngồi xuống cho mình." Quý Tiêu Nguyệt nổi giận: "Mình có nói không giúp cậu nữa sao?"
Diệp Hoan Nhan bị cô hét đến ngây người.
"Mình vẫn chưa nghỉ việc nên mình sẽ giúp cậu làm những việc này. Mình đảm bảo đến tối mai danh sách sẽ được hoàn thành, mình cũng sẽ đặt hết vé máy bay và khách sạn, bao gồm cả việc thuê sân chơi ở bên kia, được chứ?""
"Tiêu Nguyệt...."
"Không cần cảm kích mình, nể tình Lăng Hàn đưa thư giới thiệu đến Phong Thượng cho mình, mình cũng coi như trước khi đi làm một chuyện cuối cùng cho anh ta. Sau khi chuyện này kết thúc, Nhan Nhan, cậu hãy bảo trọng mình."
Mặt Quý Tiêu Nguyệt hơi sầm lại, giọng điệu của cô ấy cũng nghiêm túc hơn nhiều so với bình thường.
Diệp Hoan Nhan cũng ý thức được cô ấy đã thật sự nổi giận, nhất thời không biết nên làm sao.
"Tiêu Nguyệt..."
Trong lòng Quý Tiêu Nguyệt khó chịu, nghĩ đến những năm này sớm chiều bên nhau, cũng không biết cuộc sống như thế sẽ kéo dài bao lâu, cô đột nhiên muốn thu dọn đồ đạc và rời đi. Nghĩ tới đây, cô hít hít mũi, có chút không kìm được nước mắt.
"Cậu nghỉ ngơi đi, ăn hết canh cá đi, mình ra ngoài một chút."
Nhìn bóng lưng Quý Tiêu Nguyệt, Diệp Hoan Nhan siết chặt ga trải giường, có chút nghẹn ngào:
Cô biết Quý Tiêu Nguyệt đang đau buồn và tức giận cái gì.
Chính là cái chức thư ký Tổng giám đốc Hoan Ngu này.
Chức vị này ngay từ đầu đã không phù hợp với Quý Tiêu Nguyệt, mặc dù cô ấy ngày nào cũng vô tư cười nói mình là một kẻ nhàn rỗi cầm lương cao trong công ty rồi diễu võ dương oai. Nhưng Diệp Hoan Nhan hiểu rõ hơn ai hết rằng công việc nhàn rỗi đối với Quý Tiêu Nguyệt thật ra là một loại kiềm chế.
Con người luôn phải thể hiện ra giá trị của chính mình trong cuộc sống, mà vị trí Lăng Hàn giao cho Quý Tiêu Nguyệt trừ để cho cô ấy ngồi không hưởng lộc ăn uống vui đùa ra, không cho cô đất thể hiện ra bất kỳ giá trị nào của bản thân, cô ấy đương nhiên không vui.
Cho nên khi chiếc bánh ngon lành là Phong Thượng rơi xuống đầu, Quý Tiêu Nguyệt không chút do dự đón nhận, hơn nữa thật sự hy vọng có thể cùng cô đi làm, rời xa cái ghế thư ký nặng nề đó.
Nghe có vẻ như tương lai tươi sáng, nhưng Diệp Hoan Nhan không cách nào tiếp nhận.
Tối qua cô nằm mơ, trong mơ cô chất vấn Giang Mỹ Lan tại sao làm chuyện như vậy, chen chân vào hôn nhân người khác, thậm chí không tiếc mọi giá đối nghịch với một người phụ nữ đã bệnh ung thư giai đoạn cuối, ngay cả chuyện mua chuộc người khác giết người mà cô không dám nghĩ đến vậy mà bà ta vẫn có thể làm được.
Trong mơ, bóng người Giang Mỹ Lan có chút mơ hồ, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng.
"Nhan Nhan, mẹ không muốn để con chịu khổ, con không nên sống một cuộc sống như vậy."
Câu nói này cô đã từng nghe Giang Mỹ Lan nói qua rất nhiều lần.
Sau khi tỉnh lại, cô ngồi ở mép giường suy nghĩ rất lâu.
Hồi tưởng lại số lần nghe câu nói đó, trước đây cô không nhận ra bản thân đã nghe thấy câu nói này rất nhiều lần.
Khi Giang Mỹ Lan trả tiền cho cô để đến trường trung học tốt nhất ở thành phố Lam Giang, khi cô gặp Lục Thâm lúc mới bước chân vào mái trường cấp ba, khi Giang Mỹ Lan lần đầu tiên mang cô đến đưa cô đến nhà hàng Tây bên cạnh trường tuy đắt nhưng rất ngon kia, khi mẹ của Lục Thâm gặp Giang Mỹ Lan rồi nhục nhã bà, còn có khi Lục Thâm ra nước ngoài.
Buổi tối hôm đó, máy bay bay vút qua bầu trời thành phố Lam Giang, sau khi trốn học, cô ôm con heo đất bị vỡ, nằm trên giường khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Giang Mỹ Lan nhận được điện thoại của nhà trường, vội vã chạy về nhà, bà phá cửa chạy đến ôm chầm cô vào lòng, vẻ mặt áy náy:
"Nhan Nhan, sau này mẹ sẽ không để cho con chịu khổ nữa, mẹ sẽ cho con cuộc đời con nên có, con đừng khóc nữa."
Mặc dù cô vẫn không hiểu cuộc sống mình nên có là cái gì, nhưng Giang Mỹ Lan đã dùng hành động thực tế nói cho cô biết đó là cuộc như thế nào.
Đi học đều có xe đưa người rước, ở trong một căn biệt thự ba tầng thênh thang, có bốn bảo mẫu chăm sóc đến tận răng, không phải tự mặc quần áo, cũng không cần biết điểm số của bạn có tốt hay không, gia đình đều có cách để bạn vào được trường mà bạn yêu thích. Lúc đi học ở trường đại học, bạn chưa từng lo lắng sẽ tiêu hết tiền trong thẻ ngân hàng.
Đây là cuộc sống mà năm Giang Mỹ Lan mang đến cho cô.
Cho nên cô không thể nói chuyện Giang Mỹ Lan phá hoại hôn nhân người khác không dính líu gì đến cô. Nếu không phải vì câu nói kia, nếu không phải vì cuộc sống tốt hơn, nếu không phải vì cô, cô tin tưởng Giang Mỹ Lan sẽ không làm như vậy.
Cho nên, là cô có lỗi với mẹ Lăng Hàn, cũng có lỗi với Lăng Hàn.
Cho nên cho dù phải rời khỏi Hoan Ngu, cô cũng phải đi có thể diện, tối thiểu ở cạnh anh giúp anh lấy được thứ anh mong muốn, cũng coi là trả hết món nợ của mẹ mình, sau đó cô sẽ tự mình rời đi, không cần bất kỳ lá thư giới thiệu của người nào.
Trong lúc đó, bất luận Lăng Hàn làm nhục cô như thế nào, cô cũng cam nguyện chịu đựng.
Ai cũng có chuyện phải chịu đựng, sau khi chấp nhận rồi thì trong lòng sẽ không còn quá khó chịu nữa.
Cô an ủi mình như vậy, thuật lại từng lần một trong lòng, nhưng khi Quý Tiêu Nguyệt trở lại từ bên ngoài, hốc mắt cô ấy đỏ bừng, vẫn khiến cô cảm thấy uất ức vô cùng.
Cô nằm trong vòng tay Quý Tiêu Nguyệt, khóc đến tắt tiếng như buổi tối mười năm về trước.
Chương 97: Kế Hoạch Du Lịch
1756 Words
Diệp Hoan Nhan nghỉ ngơi trong bệnh viện trong ba ngày.
Trong ba ngày này, Quý Tiêu Nguyệt các năng lực nghiệp vụ sắp xếp công việc của toàn bộ bộ phận kế hoạch đâu vào đấy. Ba ngày sau cô ấy ghi chép thông tin vé máy bay vào một tài liệu và in nó ra, đồng thời lên danh sách của từng ê-kíp nghệ sĩ đi cùng cũng đã được lên kế hoạch và đặt khách sạn, xong xuôi cô giao hết cho Diệp Hoan Nhan.
Về phần Diệp Hoan Nhan, đây là lần đầu tiên kể từ lúc đi làm cô cầm thành quả của người khác, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng làm việc của Lăng Hàn.
"Tổng giám đốc Lăng, đây là văn kiện của mấy phòng ban hôm nay, anh xem qua một chút."
"Ừ, để đó đi." Lăng Hàn không ngẩng đầu, giọng nói có chút thờ ơ: "Nếu cũng sắp đi rồi thì giao những chuyện này cho người mới làm là được, nếu không người mới không thể quen thuộc công việc nhanh chóng được, tôi sẽ hoài nghi có phải cô có dụng ý khác hay không đấy."
Diệp Hoan Nhan không hề phản bác, chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái:
"Tổng giám đốc Lăng nói phải. Đúng rồi, đây là bản phê duyệt kinh phí cho kế hoạch du lịch lần này, số tiền vượt quá thẩm quyền phê duyệt của giám đốc bộ phận nên cần chữ ký của anh."
"Ừ." Lăng Hàn nhướng mày một cái: "Cô hoàn thành kế hoạch du lịch của công ty rồi."
"Đúng vậy." Diệp Hoan Nhan khẽ mỉm cười.
Trên mặt Lăng Hàn thoáng qua một tia khác thường, lúc ký tên cười lạnh một tiếng: "Cũng chưa nói trước được khách hàng và nghệ sĩ có thể đến đông đủ hay không."
Mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, sau đó nhàn nhạt nói:
"Chỉ cần Tổng giám đốc Lăng không nhúng tay vào, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì ngoài dự liệu."
"Dù sao cô cũng sắp nghỉ việc ở Hoan Ngu, cần gì phải trưng ra dáng vẻ hăng hái như thế?"
"Làm việc phải có tâm, đây là chú Lăng dạy."
Nhắc tới Lăng Đông Minh, Lăng Hàn sầm mặt, toàn thân toát ra vẻ u ám, ném tập tài liệu trong tay rơi về phía Diệp Hoan Nhan, đập xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
"Ký xong rồi, lấy đi."
"Cám ơn Tổng giám đốc Lăng."
Bóng lưng cao thẳng của Diệp Hoan Nhan lộ ra vẻ quật cường.
Lăng Hàn dần dần nhíu mày, người phụ nữ này đã trải qua một buổi tối như thế mà còn dám xuất hiện ở trước mặt anh mạnh miệng, thật đúng là không biết sống chết.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Lăng Hàn, trong lòng Diệp Hoan Nhan khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi chuyện đã bày ngay trước mắt, mặc dù kinh hoàng tàn khốc, nhưng so với việc cô phải cắn răng chịu nhục vì ngây ngô chẳng biết gì trước đó thì tốt hơn nhiều.
Quý Tiêu Nguyệt đứng ở cửa văn phòng thư ký, trong tay ôm mình thùng đồ của mình, cười có chút miễn cưỡng.
"Đã dọn hết đồ rồi."
"Ừ."
"Hiếm khi có nhiều người trong công ty đi du lịch như vậy, hay là cậu ở lại chơi đến cuối tháng rồi hẫng đi."
"Thôi khỏi đi, vốn ở địa vị này mình cũng không dám cầm tiền, nếu như họ biết mình lần này nghỉ việc còn tranh thủ đi chơi một chuyến, khi trở lại, mình sợ rằng danh tiếng của mình bị vấy bẩn mất."
"Cậu mà cũng quan tâm đến danh tiếng à?"
"Dĩ nhiên quan tâm rồi, sau này mình là người của Phong Thượng rồi đó, có rảnh tới thăm mình nhé."
Nói đến chỗ này, trong lòng Diệp Hoan Nhan không nhịn được buồn bã: "Tại sao cậu cứ làm như thể sắp sinh ly tử biệt vậy."
Nghe cô nói thế, Quý Tiêu Nguyệt hít mũi một cái, nức nở nói:
"Mình sợ mình rời khỏi nơi này, cậu sẽ bị người nào đó hành hạ sống không bằng chết."
Chóp mũi Diệp Hoan Nhan đau xót, hốc mắt đỏ ửng: "Tiêu Nguyệt..."
"Được rồi không tám với cậu nữa, chiều nay mình phải đến Phong Thượng báo cáo, mình còn chưa làm xong thủ tục ở phòng nhân sự nữa, mình đi nhé."
Nói xong, Quý Tiêu Nguyệt quay đầu đi, ở nơi Diệp Hoan Nhan không nhìn thấy, nước mắt cô rơi xuống cái thùng ôm trong tay, đi tới cửa thang máy.
Đứng ở văn phong thư ký, Diệp Hoan Nhan nhìn bóng lưng cô bạn tốt nhất của mình, nháy mắt thất thần.
Phong Thượng nổi tiếng bận rộn, cuối tuần không có thời gian nghỉ ngơi, sau này cơ hội gặp mặt nhất định sẽ ít hơn, không biết người ở đó có bắt nạt cô ấy không, dù sao thì cô gái này bình thường cũng chẳng có gu thời trang gì mấy.
Điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh tin nhắn đến, cô định thần lại, lấy điện thoại trong túi ra.
"Nhan Nhan, giữ gìn sức khỏe nhé, nhớ ăn cơm đều đặn, nếu đã quyết định ở lại thì nhất định phải nhớ kỹ sức khỏe của mình chính là vốn liếng để làm cách mạng. Tuy rằng mình thật sự không thích Lăng Hàn cái tên khẩu thị tâm phi khốn kiếp kia, nhưng mình cũng tin tưởng anh ta có tình cảm với cậu, vậy nên cậu phải cố gắng lên nhé. À đúng rồi, anh ta nhờ mình đưa canh cá đến bệnh viện cho cậu đấy, hi vọng tin tức này có thể an ủi cậu một chút."
Quý Tiêu Nguyệt cũng đã suy nghĩ rất lâu trước khi gửi tin nhắn này. Thật ra theo suy nghĩ ích kỷ của cô ấy, Quý Tiêu Nguyệt chỉ hận không thể khiến Diệp Hoan Nhan trong chớp nhoáng này nhận rõ Lăng Hàn là kẻ không có nhân tính, sau đó ngựa không ngừng vó rời khỏi Hoan Ngu - nơi gây ra bao đau thương này. Nhưng khi đặt mình vào vị trí của Diệp Hoan Nhan, cô lại suy nghĩ rất lâu, yêu một người chính là không có lý trí như vậy.
Dù người đó tốt hay xấu xa, xinh đẹp hay xấu xí, trong lòng chỉ cầu nguyện một điều duy nhất đó chính là tình yêu mình được đền đáp.
Trong những ngày không có cô bên cạnh, có lẽ chỉ có sự quan tâm nhỏ bé đến đáng thương mà Lăng Hàn dành cho Diệp Hoan Nhan mới là chỗ dựa duy nhất của cô.
Lúc ra khỏi tập đoàn Hoan Ngu, Quý Tiêu Nguyệt lấy điện thoại di động ra nhìn một cái.
"Cám ơn cậu Tiêu Nguyệt, mình nghĩ mình vẫn còn chưa chết tâm, chờ đến khi nào thật sự tuyệt vọng, không cần cậu khuyên mình cũng tự động rời đi."
Đọc tin nhắn, Quý Tiêu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thật lòng hy vọng mình cô bạn thân của mình ngày nào đó có thể thoải mái bước ra khỏi ngục tù tình yêu kia.
Một tuần sau, kỳ nghỉ phúc lợi cho nhân viên và khách hàng của tập đoàn Hoan Ngu đã đến.
Một ngày trước khi khởi hành, Diệp Hoan Nhan mang danh sách nhân viên của công ty đến văn phòng tổng giám đốc ký tên, sau đó giao cho ban kế toán để hoàn trả một số chi phí.
Lúc ký tên, Lăng Hàn lật tới phần đoàn trợ lý của Tổng giám đốc, trên đó trống không.
Kiều Mộc bận rộn với công ty ở Thượng Hải nên không có thời gian tham dự, Quý Tiêu Nguyệt mới vừa nghỉ việc, mà ba chữ Diệp Hoan Nhan vốn nên xuất hiện ở phía trên lại có trong danh sách. Thư ký mới còn chưa chính thức nhậm chức, về phần hai trợ lý nam phụ còn lại cũng đều bận việc riêng.
"Đoàn trợ lý đâu?" Anh ta hỏi.
"Trợ lý Kiều không tới được, thư ký Quý mới vừa nghỉ việc, người mới còn chưa chính thức nhậm chức, hai trợ lý của trợ lý Kiều cũng có công việc riêng nên không ai đi được."
"Vậy cô thì sao? Cô thì có chuyện gì?"
Ánh mắt Lăng Hàn có chút lạnh lùng.
Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ "Cơ thể tôi hơi khó chịu nên tôi không đi..."
Lời còn chưa dứt, thấy sắc mặt Lăng Hàn dần sầm xuống, cô vội vàng giải thích:
"Nghe nói có Thịnh An Nhiên ở bên cạnh anh, Thịnh tiểu thư chắc có thể xử lý tốt công việc của anh, nên tôi nghĩ tôi không cần thiết tham gia. Vả lại chuyến đi chơi này, tôi nghĩ Tổng giám đốc Lăng cũng không muốn thấy tôi."
"Đi chơi à?" Lăng Hàn cười lạnh một tiếng.
"Hình như tôi đã nói qua chuyện khách hàng gia hạn hợp đồng trong chuyến đi lần này, kế hoạch du lịch này bao gồm cả công việc của cô thế nên cô không phải đi chơi."
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, vốn cô còn ôm một tia may mắn, tưởng anh đã quên lời lúc trước anh đã nói. Nào ngờ cô đã xem nhẹ trí nhớ của anh và lòng thù hận của anh với mình.
Trong kế hoạch du lịch có hai khách hàng lớn, sau khi cô tiếp quản công việc của Kiều Mộc, cô cần thương lượng để họ tái ký hợp đồng với Hoan Ngu, cô vốn không định từ chối. Nhưng chuyến đi lần này Thịnh An Nhiên cũng có mặt, Diệp Hoan Nhan cảm thấy mình còn không có năng lực để có thể thản nhiên nhìn Lăng Hàn và Thịnh An Nhiên chim chuột với nhau ở trước mặt mọi người.
"Tôi nghĩ mình có thể thương lượng với khách hàng sau khi chuyến đi kết thúc. Biết đâu chuyến đi diễn ra tốt đẹp sẽ khiến khách hàng cảm thấy hài lòng hơn thì sao."
"Tôi không chờ được." Lăng Hàn không chút khách khí cắt ngang lời cô.
"Cô phải đi."
Chương 98: Khởi đầu chuyến du lịch
1756 Words
Câu nói cô nhất ðịnh phải ði kia của Lăng Hàn, chắc chắn chuyến ði này của Diệp Hoan Nhan sẽ trải qua không giống bình thường.
Nhưng may mắn thay, chiếc máy bay mà Lăng Hàn và Thịnh An Nhiên ngồi ðã đầy người, ít nhất trên chuyến bay không cần nhìn sắc mặt của bọn họ, điều này khiến Diệp Hoan Nhan cảm thấy rất là vui mừng.
Sau khi xác nhận lại thông tin chuyến bay trước khi tan làm, cô thở yên tâm thở ra một hơi, sau ðó tắt ðèn, ðóng cửa, đặt thẻ làm việc xuống rồi tan ca, phòng làm việc của Lăng Hàn vẫn còn sáng đèn, cô không muốn tự chuốc nhục nhã, nhẹ nhàng từng bước đi.
Sau khi cô rời ði, phòng làm việc của Lăng Hàn vang lên tiếng nói trong ðiện thoại.
"Xác nhận một chút thông tin chuyến bay của Diệp Hoan Nhan."
"..."
"Chỉ cần tùy tiện đổi với một nghệ sĩ nào đó là được rồi."
"..."
Sau khi tan làm, Diệp Hoan Nhan không về biệt thự ở Kim Giang Uyển.
Từ tối hôm đó ở Kim Giang Uyển biết được những ân oán năm đó, Diệp Hoan Nhan liền từ bỏ ý nghĩ chuyển về ở.
Ngày hôm trước từ bệnh viện đi ra, trực tiếp trở lại khu Đông Thành lúc trước Lăng Đông Minh và Giang Mỹ Lan ở đó.
Căn nhà kia nghe nói là Lăng Đông Minh năm đó khi kết hôn với Ôn Thanh Uyển mua, sau đó Giang Mỹ Lan và Diệp Hoan Nhan chuyển vào, trong ấn tượng Giang Mỹ Lan đã đề cập tới mấy lần muốn đổi nhà khác ở, nhưng Lăng Đông Minh đều lấy lý do sống ở đây đã quen để từ chối.
Mặc dù bất động sản dưới danh nghĩa không ít, nhưng Giang Mỹ Lan cũng không thể bỏ chồng ở một mình trong một căn nhà khác, cuối cùng không có cách nào, chỉ biết ở lại cùng.
Bây giờ lại bước vào căn nhà này, Diệp Hoan Nhan cảm thấy quanh người có chút rét run.
Sau khi Lăng Đông Minh và Giang Mỹ Lan qua đời, ngôi nhà trống rỗng, những người dì trước đây giúp nấu ăn và dọn dẹp ở đây đều bị sa thải, để lại một căn nhà trống rỗng, và một ngôi nhà bị che khuất bởi những chuyện cũ.
Sau khi tan làm trở về, Diệp Hoan Nhan có chút mệt mỏi, bật đèn trong phòng, sau đó quấn chăn ngồi trên sô pha phòng khách, nhưng vừa nhắm mắt lại là cơn ác mộng trong đầu.
Một đêm thức dậy nhiều lần, luôn luôn cảm thấy góc tường của ngôi nhà rơi xuống bên cạnh dường như có một cái bóng lắc lư.
Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ qua một đêm, ngày hôm sau trời nắng, nhất định là một ngày thời tiết tốt để đi ra ngoài, sáng sớm, Diệp Hoan Nhan đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Người đến là trợ lý mới của Lăng Hàn, Hiểu Đông, bộ âu phục thẳng tấp đúng trước cửa.
Diệp Hoan Nhan từ cửa giám sát nhìn thấy Hiểu Đông, thần sắc đọng lại, do dự một chút mở cửa.
"Thư ký Diệp, tổng giám đốc Lăng kêu tôi đến đón cô ra sân bay."
"Mời vào ngồi một chút, tôi vẫn còn một chút hành lý cần thu xếp, anh chờ tôi một lát."
"Không cần, tôi sẽ đứng ở trước cửa chờ cô."
Thần sắc của Hiểu Đông thoạt nhìn có chút băn khoăn.
"Không sao đâu, tùy tiện ngồi đi, không có ai khác ở nhà."
Diệp Hoan Nhan mỉm cười, xoay người cầm dép lê ở hành lang, một bộ dạng tiếp đãi long trọng.
Hiểu Đông cũng không tiện từ chối nhiều, thay dép lê, có chút câu nệ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
"Thư ký Diệp, nhà cô thật lớn."
Tuy rằng từ đồ dùng, cách ăn mặc bình thường của Diệp Hoan Nhan có thể nhìn ra gia thế không tầm thường của cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một biệt thự lớn được trang trí đẹp như vậy, trang trí theo phong cách Châu Âu cổ điển, màu sắc của đồ nội thất có chút trầm lắng, nhưng lại có một loại cảm giác lịch sử lâu đời, vô cùng cổ điển tao nhã.
"Vẫn ổn chứ, bình thường trong nhà chỉ có tôi một mình, lớn cũng không có gì tốt."
Diệp Hoan Nhan rót một tách trà đặt lên bàn trà: "Chỗ này của tôi chỉ có nước đun sôi, không ngại chứ."
"Cảm ơn cô."
Hiểu Đông vội vàng đứng dậy nói cảm ơn:
"Không cần khách khí, tôi đi thu dọn hành lý trước, anh ngồi chờ một chút, nếu nhàn chán có thể đi xung quanh thăm thú một chút."
Diệp Hoan Nhan cũng không lo lắng trợ lý mới tới này sẽ phát hiện ra cái gì, nơi này hẻo lánh, công ty không ai biết năm đó là nơi Lăng Đông Minh ở.
Sau khi Lăng Đông Minh và Giang Mỹ Lan qua đời, nơi này đã được dọn dẹp, về cơ bản là đồ đạc thuộc về bọn họ, phần lớn đều niêm phong trên gác mái tầng ba, căn nhà này vốn định bán đi, sau đó Lăng Hàn không bán, có lẽ là bởi vì biết chuyện của mẹ anh.
Hiểu Đông là một người lễ phép câu nệ, mặc dù Diệp Hoan Nhan nói anh ta có thể tùy tiện đi dạo, anh ta vẫn không nhúc nhích, chỉ ngồi yên lặng trên ghế sofa trong phòng khách, đây là gia giáo từ nhỏ của anh ta, đến nhà người khác đừng tùy tiện nhìn đồ đạc nhà người ta.
Diệp Hoan Nhan nhanh chóng thu dọn hành lý đi ra, bên trong áo khoác màu xanh xám khói mặc áo len trắng đơn giản cùng quần jean màu xanh, phối hợp với giày thể thao màu trắng, cả người có vẻ vô cùng tươi tắn.
Bởi vì công ty đi du lịch tập thể này được định tại đảo Bali, bên kia thời tiết nóng, không giống như thành phố Lam Giang đã bước vào mùa đông cực kỳ lạnh, cô đặt quần áo trong túi xách của mình để thay đổi trên máy bay.
Khu Đông Thành tuy rằng nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng có một chỗ tốt chính là cách sân bay Lam Giang rất gần, mười lăm phút lái xe, Hiểu Đông hỗ trợ xách vali xuống, vội vàng chạy về công ty làm việc, chỉ còn lại một mình cô, hít sâu một hơi kéo vali đến cửa làm thủ tục đổi lấy thẻ lên máy bay.
"Bay đến Bali, hành lý ký gửi phải không?"
"Vâng, vâng, làm phiền sắp xếp cho tôi một vị trí gần cửa sổ."
"Được."
Sau khi lấy thẻ lên máy bay, cô liếc nhìn đồng thời, vẻ mặt chậm lại: "Không phải máy bay lúc 100 sao? Làm thế nào lại trở thành 10:00?"
Thông tin vé máy bay là chính xác, cô đã phải mang theo túi xách của mình trên đường đi đến cổng lên máy bay, may mắn thay đã bắt kịp.
"4." Sau khi ngồi ở vị trí của mình, cô thở hổn hển nhìn vào thông tin trên thẻ lên máy bay, cau mày, là chuyến bay này sao cảm thấy không giống như những gì cô đã xem đêm qua?
Đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến một trận âm thanh vui đùa, có chút quen tai.
Sắc mặt cô cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn thấy phía sau có ba người, rõ ràng chính là mấy nghệ sĩ nhỏ hạng ba dưới cờ Hoan Ngu, vừa rồi cô chỉ cúi đầu tìm vị trí, căn bản không chú ý tới.
"Ôi, thư ký Diệp." Ngồi sau có một nghệ sĩ tinh mắt, nhận ra Diệp Hoan Nhan, vẻ mặt ngạc nhiên:
"Cô bay với chúng tôi à?"
Diệp Hoan Nhan ngỡ ngỡ gật đầu, xoay người lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp hôm qua giúp mình đặt vé.
Nghệ sĩ nói chuyện tên là Nhuế Tuyết, chỉ có thể coi là nghệ sĩ hạng ba của công ty, tuổi còn nhỏ, năm trước vừa mới ký hợp đồng, gặp Diệp Hoan Nhan vài lần, về phần hai người bên cạnh cô, cũng chỉ có thể là Tiều Thấu Minh, cũng chỉ diễn một vài vai phụ nhỏ trong phim truyền hình, phỏng chừng nếu không có cơ hội tỏa sáng một lần, hợp đồng sau này hết hạn cũng sẽ không gia hạn hợp đồng nữa.
Công ty không bao giờ lãng phí tài nguyên vào những tiểu minh bạch này, họ chỉ có thể dựa vào chính mình nghĩ biện pháp, ví dụ như kết hợp với một số kim chủ, hoặc cùng với các chị em hạng hai của công ty khá hơn một chút.
"Làm phiền cầm túi xách của cô qua một bên."
Thanh âm lãnh đạm vang lên bên cạnh, cắt đứt động tác gọi điện thoại của Diệp Hoan Nhan.
Cô hơi sửng sốt, theo giọng nói ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt thâm thúy tràn ngập phong tình kỳ lạ, là Quan Nại, Quan Nại là nữ minh tinh của công ty sau Thịnh An Nhiên, gương mặt nhiệt tình như lửa của dân tộc thiểu số đặt lên trên người cô, hết lần này tới lần khác mỗi ngày đều bày ra một bộ dạng lạnh như băng.
Cũng theo phong cách lạnh lùng như vậy, trong lòng người hâm mộ của cô ta, có một danh hiệu người đẹp lạnh lùng.
Đây không phải là công ty dành cho cô ta, cô ta xem như là một người rất độc lập, nghe nói trong nhà rất có tiền, đến giới giải trí chỉ là chơi đùa, lúc trước ký hợp đồng với Hoan Ngu, vẫn là lúc Lăng Đông Minh ở đây, tình huống cụ thể của cô ta, đại khái ngoại trừ người đại diện của cô ta ra, cũng không có quá nhiều người rõ ràng.
Và tại thời điểm này, người đẹp lạnh lùng đang nhìn cô với một khuôn mặt lạnh lùng.
Chương 99: Rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt
1604 Words
"Tôi nói, cầm túi cô qua một bên."
Giọng nói của Quan Nại vô cùng lạnh lùng, so với những nữ minh tinh ngọt ngào kia, có vài phần lạnh lẽo.
Cả người Diệp Hoan Nhan cứng ðờ, vội vàng cầm cái túi vừa thuận tay ðặt ở vị trí bên cạnh.
"Xin lỗi, tôi không biết ðây là vị trí của cô."
Lời xin lỗi của cô ðã không nhận ðược bất kỳ phản ứng nào từ Quan Nại, người ðẹp lạnh lùng nổi tiếng này sau khi vừa ngồi xuống, lấy mặt nạ mắt ra khỏi túi xách của cô ta, không có chút ðể ý đến phản ứng của Diệp Hoan Nhan.
Sắc mặt cô ngượng ngùng, trong chương trình đang phát sóng lời nhắc nhở tắt máy, cô nhìn điện thoại trong tay mình còn chưa tắt, bất ðắc dĩ ấn nút tắt máy.
Nhìn quanh một vòng, toàn bộ cabin ngồi chủ yếu là một số gương mặt quen thuộc, mặc dù Diệp Hoan Nhan bình thường không xem phim truyền hình, nhưng biển quảng cáo xe buýt phát sóng khuôn mặt của những ngôi sao nữ này, cho dù cô có muốn hay không cũng khó khãn.
Lăng Hàn và Thịnh An Nhiên cũng ở trong đó, Diệp Hoan Nhan cơ hồ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lăng Hàn ngồi ở vị trí ba hàng phía trước mình, Thịnh An Nhiên dựa vào cửa sổ, đang dùng giọng điệu chán chết người không đền mạng của cô ta nói với Lăng Hàn, làm nũng nói sau khi đến Bali sẽ đi đâu chơi.
Cô cau mày, lấy tai nghe cách âm từ túi xách của mình, ngăn chặn sự can thiệp từ bên ngoài.
Đã đến nơi an toàn!
Ngủ đến mức mơ hồ, các bài hát bên trong tai nghe phát xong không còn âm thanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ nghệ sĩ lẩm bẩm phía sau.
"Này, thư ký Diệp này là ai vậy, làm sao có thể cùng bay cùng chuyến với chúng ta."
"Là thư ký thân cận của tổng giám đốc Lăng, hẳn là cùng chiếu cố sinh hoạt của tổng giám đốc Lăng" Giải thích là Nhuế Tuyết, mấy nghệ sĩ nhỏ này cũng chỉ có cô ta còn có chút hiểu biết về tổng công ty.
"Chăm sóc cuộc sống hàng ngày không phải là có chị An Nhiên sao?"
"Ai biết được chứ, những thứ này đều là chuyện của công ty."
"Chị An Nhiên đẹp hơn cô ta rất nhiều, chị xem cô ta mặt mộc hướng lên trời, chỉ sợ tổng giám đốc Lăng chướng mắt."
Những nghệ sĩ này phần lớn trình độ văn hóa không cao, lời nói cũng không có gì hợp lý để nói, chỉ là biết rõ các nàng chẳng qua chỉ là tìm một đề tài tán gẫu, Diệp Hoan Nhan vẫn cảm thấy trong dạ dày một trận lật sông đảo hải, sau khi tháo khẩu trang mắt bịt miệng một trận ẩn nhẫn.
Cổ tay mảnh khảnh bên cạnh va vào tầm nhìn của cô, một chai nước khoáng đưa đến trước mặt cô.
Ngẩng đầu lên, là khuôn mặt lạnh lùng của Quan Nại, đôi mắt thâm sâu giống như hai dòng suối sâu, cô ta thản nhiên nói: "Tai nghe có thể cho tôi mượn một lúc không?"
Những âm thanh vụn vặt phía sau đột nhiên dừng lại.
Diệp Hoan Nhan sửng sốt vài giây, nước khoáng đã nhét vào tay mình, mà tai nghe, cũng đã bị tháo ra khỏi đầu mình.
Nhìn người phụ nữ bên cạnh chậm rãi đeo lại mặt nạ mắt, sau đó đeo tai nghe tiếp tục ngủ thong dong, Diệp Hoan Nhan trong lòng không hiểu sao dâng lên một trận an ổn.
Quan Nại là một người phụ nữ thần bí, cũng là một người phụ nữ có tính cách đặc biệt âm tình bất định, mặc dù không phân biệt được hành động của cô ta lúc này rốt cuộc là vì giúp cô giải vây cắt ngang những lời bàn tán xôn xao phía sau, hay chỉ là nói cô ta ngại ồn ào muốn mượn tai nghe, Diệp Hoan Nhan vẫn thở phào nhẹ nhõm, thậm chí khi đứng dậy đi toilet, mỉm cười với ba người ngồi sau.
Từ khuôn mặt của ba người đó có thể thấy lý do tại sao họ bất ổn bất hỏa, diễn xuất quá kém, chỉ thiếu hai từ lúng túng để viết trên khuôn mặt của họ.
Đi toilet sẽ đi ngang qua vị trí của Lăng Hàn và Thịnh An Nhiên, nhưng cô đi vội vàng, phỏng đoán Lăng Hàn hẳn là không chú ý tới cô.
Rửa mặt trong toilet, cô nhìn mình trong gương, buổi sáng ra ngoài vội vàng, không trang điểm, cộng thêm đêm qua ngủ không ngon, hai quầng thâm đặc biệt rõ ràng, ba người kia nói không sai, bản thân như vậy, làm sao có thể so sánh với Thịnh An Nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể hào quang vạn trượng.
Có lẽ cô đã đứng quá lâu bên trong, có người đang chờ đợi bên ngoài.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô nhấn nút xả nước của nhà vệ sinh, sau đó kéo then cài cửa an toàn ra, xin lỗi nhìn về phía người đàn ông ở cửa: "Xin lỗi, tôi không..."
Nhìn vào mắt người đến, cô vẫn chưa nói xong, nghẹn ngào trong cổ họng.
"Tổng giám đốc Lăng."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Anh hỏi.
Vừa rồi cô đi ngang qua bên cạnh, Thịnh An Nhiên bỗng nhiên nói một câu: " Đó không phải là thư ký Diệp sa, nhìn sắc mặt không tốt lắm, làm sao vậy?"
Lời này khiến anh nghĩ đến chuyện cô nằm viện trong khoảng thời gian này, sau khi trở về công ty lại bận rộn lên kế hoạch đi du lịch tập thể, hôm qua lại nói với anh rằng sức khỏe không khỏe, muốn không tham gia chuyến đi này.
Trong lòng anh bỗng nhiên căng thẳng, bỏ lại Thịnh An Nhiên đi theo vào toilet, anh không chú ý tới sắc mặt Thịnh An Nhiên phía sau đột nhiên thay đổi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Diệp Hoan Nhan hơi sửng sốt.
"Sắc mặt không tốt, không thoải mái."
Lăng Hàn không hiểu tại sao giọng điệu quan tâm, làm cho cô có một loại ảo giác không nên có.
Cô chạm vào khuôn mặt của mình, tránh ánh mắt của mình: "Không có gì, chỉ là đêm qua ngủ không được ngon, cảm ơn tổng giám đốc Lăng quan tâm."
Đối với giọng điệu lãnh đạm của Diệp Hoan Nhan, Lăng Hàn có chút không vui, lạnh giọng hỏi:
"Hai ngày này ở đó sống như thế nào?"
"Rất tốt."
Ánh mắt Diệp Hoan Nhan lướt qua bả vai Lăng Hàn, nhìn về phía rèm cửa khoang máy bay, xuyên thấu qua khe hở, tựa hồ nhìn thấy hình ảnh Thịnh An Nhiên đi về phía này.
Trái tim cô trầm xuống: "Tổng giám đốc Lăng, không có gì khác tôi đi trước."
Cô chỉ lo nhìn Thịnh An Nhiên, không chú ý tới sắc mặt Lăng Hàn đã âm trầm đến cực điểm, khi cô cất bước muốn tách biệt với anh, bỗng nhiên nắm lấy bả vai cô, thuận thế đẩy cô vào toilet chật hẹp.
"Lạch cạch." một tiếng, khóa trái cửa nhà vệ sinh.
Diệp Hoan Nhan mở to hai mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Nhìn vào mắt tôi khi tôi nói chuyện với tôi."
Giọng điệu lạnh lùng, đóng băng toilet nhỏ hẹp, trong mắt anh là uất ức nhàn nhạt, Diệp Hoan Nhan cũng không biết vì sao anh tức giận, cô tự nhận từ tối hôm qua đến bây giờ chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến anh tức giận.
"Tôi đã làm sai điều gì sao, anh hãy nói rõ."
Hốc mắt cô ửng đỏ, cắn răng một bộ dạng quật cường, cô vốn là một người chết cũng muốn chết rõ ràng.
Mà cô lại không biết, mấy ngày nay, Lăng Hàn chính là bị bộ dạng nghịch lai thuận theo của cô chọc giận, bất kể là lúc đi làm muốn cô pha vài tách cà phê, nhiệt độ, độ ngọt đủ loại kén chọn, hay là thay đổi cách làm cho cô tăng ca đến khuya, cô giống như không có tánh khí, mặc cho anh điều khiển.
Mà điều khiến Lăng Hàn cảm thấy cả người không được tự nhiên nhất, chính là mỗi ngày sau khi tan ca về đến nhà, trong phòng bỗng nhiên vắng vẻ, rõ ràng chỉ thiếu một người mà thôi, Diệp Hoan Nhan lúc đó nói cũng không nhiều, có cô không có cô vốn không nên có gì khác biệt.
Nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại bắt đầu mất ngủ.
"Sau khi đến Bali, mua chuyến bay sớm nhất về nước, tôi hy vọng chờ ta nghỉ phép trở về, sẽ không còn gặp lại cô."
Lăng Hàn cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay vịn bả vai cô lại run rẩy.
"Anh để cho tôi rời khỏi kế hoạch đi du lịch tôi đã hoàn thành, tôi không đi." Diệp Hoan Nhan nhướng mày, vẻ mặt bướng bỉnh.
"Diệp Hoan Nhan, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Chương 100: Lúc kêu cô đi, cô liền...
1569 Words
"Anh không phải nói tôi thiếu nợ anh sao, tôi ở lại, nợ anh bao nhiêu, tôi sẽ trả hết rồi đi."
"Cô vẫn chưa rõ ràng sao."
"Không thử một chút làm thế nào để biết?" Diệp Hoan Nhan cắn môi, gần như muốn cắn môi chảy máu.
Một tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài cửa: "Hàn, anh có ở trong đó không?"
Đó là giọng nói của Thịnh An Nhiên.
Diệp Hoan Nhan mở to hai mắt nhìn Lăng Hàn, khóe miệng anh hơi nhếch lên lộ ra thần sắc mâu thuẫn, cúi người bên tai Diệp Hoan Nhan, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cô muốn thử một chút."
Lưng cô mạnh mẽ đâm vào gương trên bàn rửa mặt, dưới váy dài bỗng nhiên lạnh lẽo.
Không lâu sau, quần áo xõa tung, chiếc váy kẻ sọc màu nâu bị một đôi tay thô bạo vén lên bụng, đôi chân trắng như tuyết mảnh khảnh, bị một người đàn ông to lớn giơ lên cao, đầu gối của anh tách ra một chân khác rũ xuống bên cạnh bàn rửa mặt.
Tư thế rất xấu hổ, không có bất kỳ dấu hiệu nào, xâm nhập mạnh mẽ, cô rên rỉ, cắn mu bàn tay của mình, quay đầu khó khăn trong đau đớn, đặt khuôn mặt bên trên gương cố gắng cảm nhận sự lạnh lẽo của gương, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Lăng Hàn lại hai mắt đỏ thẫm, đỡ hai chân cô nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong mắt dường như đều là khoái cảm trả thù, khóe miệng anh mỉa mai phảng phễu cô tự chui vào lưới tự cam chịu sa đọa.
Tiếng Thịnh An Nhiên gõ cửa từng chút một, giống như có tiết tấu, trộn lẫn với va chạm trong toilet, hung hăng phá hủy thần kinh của cô, cô một tay bịt miệng, chịu đựng từng đợt xung kích điên cuồng tiếp theo.
Không biết Thịnh An Nhiên gõ bao lâu, rốt cục buông tha, tiếng giày cao gót ở cửa dần dần xa, đại khái là hướng khoang máy bay bên kia, Diệp Hoan Nhan buông tay xuống, khó có thể ức chế phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Lăng Hàn nhìn chằm chằm hai mắt cô, tăng tốc tần suất, theo thần sắc khác thường trên mặt anh hiện lên, sau khi va chạm cuối cùng, theo Lăng Hàn rời khỏi thân thể cô, một trận nóng rực từ nửa người dưới nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ còn lại, ngón chân và ngón tay của cô đồng thời cuộn mình lại cùng một chỗ, trong cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào khàn khàn, cả người co giật vài giây sau đó màu đỏ bừng ngồi trên đài rửa mặt.
Đôi tay người đàn ông đè chặt bả vai cô buông lỏng vài phần, trán chảy ra mồ hôi dày đặc, hô hấp của anh có chút nặng nề, trong toilet nhỏ hẹp đặc biệt rõ ràng, anh hạ thấp giọng, nằm bên tai Diệp Hoan Nhan:
"Không phải cô muốn trả nợ sao, tôi thỏa mãn cô."
Lúc này, ửng hồng trên mặt Diệp Hoan Nhan rút hết, một mảnh tái nhợt, mồ hôi lạnh từ thái dương lưu lại, môi bị cắn rách, thấm tơ máu, trong đôi mắt kia, lại tràn đầy xấu hổ phẫn nộ.
Lăng Hàn buông thân thể cô ra, tựa vào cửa châm một điếu thuốc, cười lạnh nói:
"Đây là món quà cuối cùng tôi dành cho cô, cũng coi như là cho cô cái cảnh báo, máy bay hạ cánh cô sẽ đi, là cơ hội cuối cùng của cô." Anh đánh giá dáng người Diệp Hoan Nhan, mặt mày đều là hàn ý:
"Muốn trả nợ, cô nghĩ rằng ngoài cơ thể này đã bị tôi chơi chán, cô còn có gì?"
Diệp Hoan Nhan cắn răng ríu hiến từ trên đài rửa mặt rơi xuống đất, hai chân run rẩy một trận, đỡ lấy đài rửa mặt lúc này mới miễn cưỡng đứng vững, cô chậm rãi hít sâu một hơi, miễn cưỡng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh:
"Tổng giám đốc Lăng đã thỏa mãn chưa?"
Nghe vậy, trong mắt Lăng Hàn hiện lên một tia kinh ngạc.
"Không nói lời nào, tôi coi như làm cho anh thỏa mãn."
Cô nhấc quần lót lên từ cổ chân, mặc dù chật vật, nhưng di chuyển chậm rãi, sau đó quay lưng lại về phía Lăng Hàn sang gương cẩn thận sửa sang lại quần áo của mình.
Lăng Hàn sắc mặt cứng đờ, dập tắt tàn thuốc, cũng không quay đầu lại mà đóng cửa đi.
Cho cô một cơ hội, chính cô không cần, về sau cũng đừng hối tiếc.
Lúc kêu cô đi, đáng lẽ cô nên đi.
Sau khi Lăng Hàn rời khỏi, Diệp Hoan Nhan hai tay chống trên đài rửa mặt, nước mắt tuôn rơi trong bồn rửa mặt, đau đớn trên thân thể, tra tấn tinh thần, chà đạp lòng tự trọng, tất cả đều cho anh, tất cả những gì anh muốn đều cho anh, đủ chưa?
Khi Diệp Hoan Nhan trở lại chỗ ngồi, sắc mặt đã bình tĩnh như thường, hơn nửa năm nay thân phận tình nhân ngầm của Lăng Hàn đã sớm khiến cô có thể quen thuộc chuyển đổi hai nhân vật, trước mặt mọi người, cô vĩnh viễn là thư ký Diệp, sẽ không liên quan đến cuộc sống riêng tư của Lăng Hàn.
Khi ngồi xuống, liên quan đến nỗi đau ở nửa dưới của cơ thể, cô hít một hơi lạnh.
Quan Nại vừa cởi mặt nạ mắt ra để trang điểm khẽ nhíu mày, thu hết vẻ mặt của cô vào mắt, đặt tai nghe bên cạnh cô: " Tai nghe trả lại cho cô, cảm ơn."
Diệp Hoan Nhan suy yếu gật gật đầu, dựa vào chỗ ngồi mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Quan Nại vẽ eyeliner đối diện với gương trang điểm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Hoan Nhan đang ôm cánh tay run rẩy, lông mày khẽ nhíu lại, xoay người gọi tiếp viên hàng không.
"Phiền phức lấy một cái chăn nữa."
"Vâng."
Lúc Thịnh An Nhiên từ một khoang máy bay phía trước đi ra, nhìn thấy Lăng Hàn đã trở lại vị trí, Diệp Hoan Nhan cũng vậy, mà cửa toilet vừa mới đóng chặt lúc này mở ra, trên bàn rửa có vài vết nước.
Cô ta trở lại, trên chỗ ngồi của mình, do dự trong một thời gian:
"Hàn à, anh vừa đi đâu vậy, em tìm anh một vòng mà không tìm thấy anh."
"Nhà vệ sinh."
Trả lời thờ ơ.
Thịnh An Nhiên mím môi: "Em gõ cửa nhà vệ sinh, như thể không có ai trả lời, anh..."
"Có thể là không nghe thấy."
Lăng Hàn dường như có chút không kiên nhẫn, nhắm mắt lại.
Cô ta nhướng mày, từ từ xoay người và nhìn thấy một bóng dáng yếu đuối ở phía sau ba hàng, đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Thì ra tiểu yêu tinh tìm lâu như vậy, giấu ở bên cạnh Lăng Hàn, vị thư ký Diệp này thật đúng là thâm tàng bất lộ.
Dám cùng cô ta Thịn An Nhiên cướp người, cũng sẽ không có kết quả tốt.
Quan Nại ngồi bên cạnh Diệp Hoan Nhan vừa thu hồi gương trang điểm, theo ánh mắt Thịnh An Nhiên nhìn Diệp Hoan Nhan một cái, trong mắt nổi lên một tia do dự.
Chuyến bay thẳng từ thành phố Lam Giang đến Bali trong tám giờ, họ khởi hành vào buổi sáng, ăn trưa tại nhà hàng trên máy bay, Diệp Hoan Nhan vì sức khỏe không tốt, vẫn mê man, hoàn toàn không có tâm tư ăn cơm.
Bên trong phòng ăn, không gian khá rộng rãi, bốn người một bàn ăn,
Lăng Hàn hứng thú cũng không cao, ăn hai miếng liền rời khỏi xe ăn, Thịnh An Nhiên do dự trong chốc lát, không đuổi theo.
"An Nhiên, cô vẫn luôn ở chỗ tổng giám đốc Lăng, tổng giám đốc Lăng đã đi rồi, cô bận giảm béo không ăn, sao lại ngồi đây với chúng tôi."
Ngồi cùng Với Thịnh An Nhiên, là một vài nghệ sĩ có vị trí cao trong công ty, bình thường đều là trò đùa trêu ghẹo, giờ phút này nghe vào tai Thịnh An Nhiên, hết sức châm chọc.
Ánh mắt cô ta có chút tan rã, bỗng nhiên bưng nước trái cây trong tay lên, cũng không quay đầu lại rời khỏi bàn ăn, đi về phía vị trí góc.
Ngồi ở góc, là ba nghệ sĩ vốn đang ngồi phía sau Diệp Hoan Nhan, giờ phút này đang hăng mê thảo luận về chuyến nghỉ dưỡng của Bali.
"Có ai ở vị trí này không?"
Mấy người "Chị An Nhiên" nhìn thấy Thịnh An Nhiên đi tới, kinh ngạc không thôi.
"Không có ai hết, chị ngồi đi."
Thịnh An Nhiên từ trước đến nay luôn ở công ty cao cao tại thượng, bình thường không dễ dàng giao tiếp với những nghệ sĩ hạng ba như họ, đây là ngọn gió nào thổi cô ta tới đây.