Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 6-10




Chương 6: Buổi Biểu Diễn Của Tô Niên Hoa

744 Words

Anh tăng lực đạo trong tay, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đến biến dạng.

Xương cốt truyền tới cơn đau, Diệp Hoan Nhan khẽ rên, chọc cho đáy lòng lạnh băng của Lăng Hàn phảng phất có một chút sợ hãi.

"Cút ra ngoài." Anh không nhìn cô nữa, không nhịn được nhíu mày, buông đôi tay đang siết cằm cô ra, cất giọng ra lệnh.

Diệp Hoan Nhan suýt nữa lảo đảo té ngã trên đất.

Cô kịp thời bắt được cạnh bàn, đứng vững vàng, cả người ngẩn ra, trong đầu phát ra tiếng 'ong ong' hỗn loạn.

"Được."

Trên đất là một vài mảnh ảnh bị xé vụn, đâm đau ánh mắt cô, uất ức cùng chua xót xông lên đầu, nhưng cô cố nén không để mình bật khóc.

Miễn cưỡng nặn ra vẻ mỉm cười, cô rũ mi mắt xuống, từ từ lê chân đi, thận trọng tránh mảnh vụn dưới đất, trước khi rời khỏi văn phòng cô còn không quên đóng cửa lại.

Bên trong văn phòng, chỉ còn lại bóng lưng đơn độc của Lăng Hàn, anh nhìn chằm chằm ảnh chụp bị xé vụn dưới đất, yết hầu khẽ lăn.

Mười mấy giây sau, anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt từng mẫu từng mẫu vụn bị xé nát lên.

Lần theo trí nhớ, anh ghép các bức ảnh lại với nhau.

Trên tấm ảnh đã lưu lại vài vết nứt sâu, tuy vậy vẫn không ngăn được nụ cười hồn nhiên của cô gái ngày ấy.

Đầu ngón tay thô ráp vuốt ve tấm ảnh, sắc mặt và ánh mắt Lăng Hàn tuy lạnh, nhưng vẫn có một chút nhiệt độ.

...

Diệp Hoan Nhan trở về chỗ ngồi, ánh mắt rưng rưng, tràn đầy mệt mỏi.

Đồng nghiệp cùng là bạn tốt Quý Tiêu Nguyệt chọc chọc cánh tay cô: “Hoan Nhan? Sao vậy? Không vui sao? Ban nãy tổng giám đốc Lăng mắng cậu à?"

Diệp Hoan Nhan lắc đầu, gặng cười: “Tớ không sao."

Thái độ và hành động tồi tệ của Lăng Hàn quả thực đã tổn thương cô, nhưng có thể là có nguyên nhân.

Nói trắng ra vẫn trách chính cô, đã làm một chuyện khiến anh không cách nào tha thứ.

"Cậu đừng có gạt mình, không sao thì sao cậu lại khóc?" Quý Tiêu Nguyệt không tin, song vì dỗ Diệp Hoan Nhan, cô ấy đảo mắt: “Đúng rồi, nghe nói thứ bảy này quảng trường Thanh Niên có buổi biểu diễn của Tô Hoa Niên, tớ trầy trật lắm mới có được hai tấm vé, cậu đi với tớ nhé!"

Hai mắt Quý Tiêu Nguyệt lấp lánh, mặt đầy mong đợi nhìn cô.

Thứ bảy...

Diệp Hoan Nhan ngớ ra, đột nhiên nhớ đến Lăng Hàn từng nói thứ bảy sẽ dẫn cô cùng về nhà cũ...

Sự kiện quan trọng đó, cô không dám cũng không muốn cãi lời anh.

Hơn nữa, cô thật sự đã rất lâu chưa về thăm bà nội rồi.

"Không được, Tiêu Nguyệt, cậu đi một mình đi nhé, thứ bảy tớ có việc rồi, không đi được." Cô uyển chuyển từ chối.

"Ôi chao! Có thể có chuyện gì chứ!" Quý Tiêu Nguyệt không ngừng lải nhải, dứt khoát tiến tới trước mặt cô, xoa xoa lỗ tai: “Tô Niên Hoa đó trời! Vé buổi biểu diễn của anh ấy khó mua đến chừng nào! Hơn nữa lại là buổi tối, sẽ không ảnh hưởng việc của cậu đâu! Chiều cậu xử lý xong công việc, buổi tối cùng tớ đi quẩy, có được không!"

Lại một lần nữa nghe cái tên 'Tô Niên Hoa' này, Diệp Hoan Nhan chỉ cảm thấy như đã từng quen biết, nhưng không sao nhớ nổi đã nghe qua ở đâu.

"Tiêu Nguyệt..." Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ.

"Được không được không! Tớ mặc kệ, cứ quyết định như vậy đi! Thứ bảy không gặp không về!" Quý Tiêu Nguyệt cười híp mắt giơ tay ra hiệu OK với cô, sau đó trượt ghế về, làm lời từ chối của Diệp Hoan Nhan tắc ở trong họng.

Thứ bảy...

Cũng được, Lăng Hàn chắc buổi trưa sẽ mang cô về nhà cũ, buổi chiều cô trò chuyện với bà nội một hồi, hẳn cũng có thể đi nhìn xem buổi biểu diễn nhỉ?

Chỉ mong hai người sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì nữa.

Chương 7: Tôi Nên Sớm Đề Phòng Cô

716 Words

Thứ bảy, đúng hẹn tới.

Bởi vì là ngày nghỉ nên không cần đi làm, Diệp Hoan Nhan lại thức khuya, chờ lúc tỉnh lại đã gần tới trưa.

Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa của người giúp việc, cô mơ mơ màng màng đáp một tiếng, mặc quần áo vào, kéo cửa phòng ra, lộ ra một khuôn mặt sợ sệt.

"Cô… Diệp... Cậu Lăng ở ngoài cửa, nói cậu ấy không vào, bảo cô mau mau một chút..." Cô gái truyền lời y hệt, thậm chí không dám nhìn thẳng mặt cô, chậm rãi nói ra câu cuối cùng: “Cậu Lăng nói, cậu ấy không thích đợi người, chỉ cho cô năm phút... nếu không..."

Người làm nữ dừng một chút, lại liếc trộm cô một cái: “Bảo cô tự gánh lấy hậu quả."

Tự gánh lấy hậu quả.

Diệp Hoan Nhan mơ hồ biết 'hậu quả' này là chỉ cái gì.

Chẳng qua, năm phút... còn chưa đủ để cô rửa mặt.

Cơn mơ ngủ trong Diệp Hoan Nhan lập tức bỏ chạy tán loạn.

Từ lúc Lăng Hàn xé hình cô đến bây giờ đã qua năm ngày, trong thời gian này cô ngay cả bóng anh cũng không thấy qua.

Anh không trở về căn biệt thự này.

Tới hôm nay, chắc là bị "ý chỉ" của bà nội Lăng bị ép đến đón cô.

Vì thời gian có hạn, Diệp Hoan Nhan không dám trì hoãn quá lâu, ngẫu nhiên từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi cổ chữ V, kết hợp với một chiếc quần legging denim ôm sát chân, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, cầm túi đi xuống lầu.

Chỗ để giày ở trước cửa được sắp xếp chỉnh tề, cô thay đôi bata trắng đế bằng, đẩy cửa ra ngoài.

Phía trước, một cơn gió lạnh ập đến.

Hình như hạ nhiệt rồi.

Hai tay vòng trước Diệp Hoan Nhan run run, muốn lên lầu lấy áo khoác, nhưng chiếc xe Maserati màu đen đậu ở ngoài sân quá mức nổi bật, cửa sổ hạ xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt góc cạnh của Lăng Hàn, trên mặt đã ghi rõ chữ không vui.

Cắn răng, Diệp Hoan Nhan dứt khoát không lên lầu, bước nhanh đi tới hướng chiếc xe đen kia.

Cửa xe vừa đóng lai, cô cúi đầu thắt dây an toàn, chờ lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lăng Hàn không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, .

Trời lạnh như thế này, cô mặc như vậy để làm gì?

"Không lạnh à?" Khàn giọng, anh chất vấn cô.

Diệp Hoan Nhan bị Lăng Hàn nhìn như vật, cả người đều nổi da gà, sau lưng mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra: “Vẫn... ổn. sao... thế?"

Nhìn tròng mắt vô tội của cô, Lăng Hàn nhìn một hồi, chợt, anh khẽ nở nụ cười không rõ thâm ý.

Anh sát lại gần mặt cô, giọng nói tràn đầy hài hước: “Nhưng như vậy cũng rất tốt, mặc ít."

"..."

Lời nói lộ ra vẻ ngang tàng, Diệp Hoan Nhan nghe được mà run người, ngón tay buông thõng giữa đầu gối nhẹ nhàng siết chặt thành nắm đấm.

Cô biết rõ, anh đang cố ý đập tan sự dè dặt và lòng tự trọng của cô với tư cách là một đứa con gái.

"Em, chúng ta mau... đi nhanh đi, hẳn là bà nội chờ sốt ruột rồi." Diệp Hoan Nhan lắp ba lắp bắp nói sang chuyện khác, nơm nớp lo sợ đón ánh mắt anh.

Ánh mắt mỏng lạnh của Lăng Hàn ngắm vào tròng mắt cô, lại từng chút lướt qua nhuộm gò má đỏ ửng ấy, tấc tấc tan rã buồng tim cô, cô khẩn trương thở dốc, không dám hít thở, không dám dám lên tiếng.

Mà anh lại rất hưởng thụ cảm giác như vậy.

Tựa như chỉ có ngược đãi cô, lòng anh mới có thể dễ chịu một chút.

Diệp Hoan Nhan, biết không, tất cả những thứ này, đều là thứ em nên nhận.

Có lẽ, từ khoảnh khắc em tiến vào nhà họ Lăng kia, tôi nên đề phòng em.

Ít nhất, nên phòng bị trong lòng.

Chương 8: Bà Nội Lăng

846 Words

Sau khi thở ra một hơi lạnh, Lăng Hàn mới ngồi thẳng người.

Anh nổ máy một cách quen thuộc, kéo cần gạt, đạp ga rồi phóng xe đi.

Quán tính làm cả người Diệp Hoan Nhan lao về phía trước, cô nắm chặt tay vịn, lòng bàn tay đau nhói, nhưng so với nỗi đau trong lòng thì còn kém xa.

Nửa giờ sau, xe dừng lại bên ngoài một ngôi nhà gỗ nhỏ ba tầng ở lưng chừng núi.

Nhà cũ nhà họ Lăng vốn là nhà cũ do triều đại nhà Thanh để lại, nhưng năm ngoái Lăng Hàn đã bỏ ra không ít tiền để cải tạo từ trong ra ngoài, hiện tại đã là một ngôi đình mới toanh.

Bên ngoài có một con đường khuất, hai bên trồng đủ loại hoa cỏ, Diệp Hoan Nhan đi theo sau Lăng Hàn, đi qua con đường lát đá cuội, thẳng tới nhà chính.

Còn chưa đến gần, đã có người giúp việc ra nghênh đón.

"Thiếu gia, Đại tiểu thư, cuối cùng hai người đã tới rồi, bà cụ đã chờ sốt ruột!"

Lúc mười lăm tuổi Diệp Hoan Nhan được đưa vào Nhà họ Lăng, tuy rằng cô và nhà họ Lăng không có quan hệ huyết thống, nhưng là con gái nuôi của nhà họ Lăng do bà cụ chính miệng hứa hẹn, thậm chí suýt nữa vì vậy mà cô đổi thành họ Lăng.

Trong mắt những người hầu lớn tuổi này, cô ngang hàng không khác gì tiểu thư nhà họ Lăng.

Vả lại, nói không chừng cũng chẳng mấy chốc, Diệp Hoan Nhan sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lăng.

"Dì Hứa! Cháu nhớ dì lắm đấy!"

Thấy người giúp việc đã lớn tuổi, lập tức Diệp Hoan Nhan chạy như bay tới, vui mừng ôm cổ dì Hứa như chú chim non, lệ nóng lưng tròng.

"Dì Hứa cũng nhớ cháu! Con bé ngốc này, từ lúc cháu rời khỏi nhà cũ và ở cùng thiếu gia, thì không lúc nào dì Hứa không nhớ tới cháu." Khẽ vỗ lưng Diệp Hoan Nhan, người phụ nữ lớn tuổi nhìn về phía Lăng Hàn vắt áo khoác lên khuỷu tay đứng thẳng tắp cách đó không xa.

Hình như anh đang ngậm kẹo bạc hà trong miệng, trong đôi mắt hoa đào lấp lánh hiện lên một tia lạnh lùng, như cười như không đứng ở đó, cực kỳ lãnh đạm.

Nếu bàn về ngụy trang, Diệp Hoan Nhan dám nhận thứ hai, chỉ sợ cũng không ai dám tranh thứ nhất.

Cũng may, anh đã hoàn hoàn toàn toàn nhận rõ người phụ nữ này, sẽ không lại bị vẻ bề ngoài ngây thơ thuần khiết ấy lừa gạt!

"Nhưng, dì nghĩ, thiếu gia chắc sẽ không bạc đãi cháu." Dì Hứa nhẹ giọng nói, ánh mắt quanh quẩn giữa Lăng Hàn và Diệp Hoan Nhan, hỏi dò: “Phải không?"

Nụ cười tươi trên mặt Diệp Hoan Nhan bỗng hơi héo một chút.

Lúc này, Lăng Hàn tự ý đi tới sau lưng cô, hai tay một cách tự nhiên đút vào trong túi quần, ra vẻ đùa giỡn nói với dì Hứa…

"Dì Hứa, dì thiên vị cũng quá rõ ràng rồi đó, nhìn cô ấy trắng trẻo mập mạp thế kia có giống như bị con bạc đãi không?"

Anh lại ung dung liếc cô một cái: “Cháu không chỉ không bạc đãi cô ấy còn 'đặc biệt' ... chăm sóc cô ấy."

Anh đè nặng giọng ở hai chữ "đặc biệt”.

Diệp Hoan Nhan còn chưa lấy lại tinh thần từ bốn chứ 'trắng trẻo mập mạp' kia, liền bị câu nói phía sau của Lăng Hàn chọc cho muốn độn thổ.

Biểu cảm trên mặt hai người tự nhiên cũng rơi vào trong mắt dì Hứa.

Bà hóa giải bầu không khí khó xử cười ra tiếng: “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Dì Hứa còn mong đợi, các cháu mau chóng sinh một nhóc con mập mạp đấy!"

"..." Sắc mặt Diệp Hoan Nhan lại trắng nhợt, theo bản năng liếc về hướng người đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu kia.

Cô luôn muốn mang thai, nhưng Lăng Hàn căn bản không cho cô cơ hội.

Nghe lời này, Lăng Hàn cũng không có biểu cảm gì nhiều, nụ cười trên mặt không thay đổi, giọng nói lại dần dần lạnh xuống: “Chúng cháu... sẽ cố gắng!"

Lúc đó, trong phòng đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua vui vẻ lộ ra cưng chiều: “Hoan Nhan đấy à, Hoan Nhan tới chưa ? Bà mong cháu về lắm đấy! Mau vào đi, cho bà nội nhìn một chút!"

...

Diệp Hoan Nhan vừa vào nhà, liền nhìn thấy bà cụ Lăng ngồi ở giữa đại sảnh, mặc một bộ sườn xám có hoa văn sứ Thanh Hoa, năm tháng không để lại nếp nhăn trên mặt và, năm tháng còn đầy đặn căng mọng. .

"Bà nội!"

Chương 9: Mau Chóng Kết Hôn

810 Words

"Ôi chao, mau tới mau tới đây, ngồi bên bà nội này, cho bà nội nhìn kỹ một chút!"

Bà cụ Lăng vẫy tay gọi cô đến bên mình, còn dịch người một chút, đặc biệt để cho Diệp Hoan Nhan ngồi ở bên bà.

"Sao lại gầy hơn rồi?!"

Cẩn thận nhìn mặt cô, bà nội Lăng bỗng cố tình tức giận lạnh giọng, chuyển mủi dùi sang hướng Lăng Hàn mới vừa vào cửa: “Thành thật khai báo, có phải thằng nhóc thối con bắt nạt Hoan Nhan nhà ta không!"

Lời này nghe cứ như Diệp Hoan Nhan mới là cháu gái ruột của bà vậy.

Lăng Hàn lười biếng bước vào phòng, khẽ nhếch môi: “Bà nội, bà nói hơi thiên vị đấy nhé, hay là ngày mai bà đi xét nghiệm ADN xem thử cháu có phải bị nhà họ Lăng 'nhặt' về không nhé?"

Lúc anh nói lời này như vô tình, nhưng Diệp Hoan Nhan nghe lại nghe thấy chói tai thế nào.

Sao Lăng Hàn có thể là nhà họ Lăng nhặt về được, rõ ràng, cô mới phải...

Sau sống lưng truyền đến cơn rùng mình, cô cứng ngắc cúi đầu xuống, lại bị bà cụ Lăng nhanh chóng hóa giải lúng túng: “Thằng nhóc thối này! Nói bậy bạ gì đó!"

Bà cụ Lăng lại nắm lấy tay cô: “Hoan Nhan à, cháu nói cho bà nội, có phải Lăng Hàn thằng nhóc thối này bắt nạt cháu hay không? Nếu nó đối xử không tốt với cháu, cháu cứ nói với bà nội, bà nội làm chủ thay cháu!"

Diệp Hoan Nhan nào dám nói những thứ này ngay trước mặt Lăng Hàn.

Chỉ sợ vừa về biệt thự, anh sẽ hành hạ cô.

“Không, bà ạ.” Cô lí nhí.

Lăng Hàn nhướng mày, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi kia của cô, nghiền ngẫm cười một tiếng, đừng tưởng rằng anh không biết trong lòng người người phụ nữ này đang nghĩ gì.

Mượn sự cưng chiều của bà nội, lấy đó làm thẻ lệnh, muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Lăng, ha...

Diệp Hoan Nhan, cô thật đúng là mưu sâu kế hiểm.

Mà dáng vẻ lười biếng xem kịch vui kia của Lăng Hàn đã chọc bà cụ Lăng hết sức bất mãn.

Người cháu này của bà cái gì cũng tốt, chính là quá mê gái!

Ngày nào bà cũng thấy ở chương trình giải trí trên TV những nữ diễn viên bị đồn có quan hệ tình cảm với Lăng Hàn gần như mỗi ngày đổi một người!

Không thể tiếp tục như vậy!

"Không sao đâu bé con! Bà đã bảo dì Hứa chọn một ngày lành tháng tốt vào ba tháng sau, chuẩn bị để cho cháu và thằng nhóc thối này mau sớm kết hôn!"

Bà cụ Lăng nói tới chuyện này liền hết sức vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến khi bà vừa dứt lời, căn nhà bỗng trở nên yên lặng.

Yên lặng, yên đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng vang.

Trừ yên tĩnh ra, còn có hơi lạnh tràn ra từ người Lăng Hàn.

Dì Hứa đứng ở một bên đúng lúc mở miệng: “Chứ gì nữa! Bà cụ còn đặc biệt mời một đại sư từ bên ngoài để xem ngày lành đó!"

Diệp Hoan Nhan cũng không nghĩ tới bà nội Lăng sẽ trực tiếp nói chuyện này ra.

Cô khẽ liếc qua sắc mặt Lăng Hàn, ánh mắt người đàn ông đã là lan tràn vẻ giận dữ.

Nhưng anh lại bật ra tiếng cười: “Ồ? Vậy à?"

Anh ngước mắt quét qua Diệp Hoan Nhan một cái, trên mặt tựa như không nhìn thấy một chút tức giận, giống như đang thưởng thức lặp lại bốn chữ: “Ngày lành tháng tốt."

Khẽ cười lạnh, anh không nhanh không chậm gật đầu nói: “Rất tốt, đã phiền bà nội nhọc lòng rồi ạ."

Diệp Hoan Nhan tưởng Lăng Hàn ngầm đồng ý cuộc hôn lễ này, âm thầm thở phào, nhưng anh mới vừa nói xong hai chữ 'rất tốt', đã xoay người ngồi xuống ghế sa lon, tư thế ngồi rất là tùy ý.

Anh liếc mắt Diệp Hoan Nhan một cái, thưởng thức dáng vẻ giả vờ trấn định của cô, cảm thấy rất thú vị, trên mặt cố làm vẻ khổ não mở miệng nói với bà nội Lăng: “Nhưng bà nội hiểu cháu mà, từ trước đến giờ cháu không quản tốt nửa người dưới của mình, nếu bà giao bảo bối của bà vào tay cháu, sợ rằng cháu không làm tốt nghĩa vụ cùng trách nhiệm của một người chồng tốt đâu ạ!"

Chương 10: Thằng Nhóc Thối Đó Chỉ Cứng Miệng Mềm Lòng

731 Words

Các đốt ngón tay đang đặt bên người của Diệp Hoan Nhan đã siết đến trắng bệch, theo bản năng cô cắn chặt răng.

Cô biết, Lăng Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, càng sẽ không dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Bà cụ Lăng nổi giận, liếc Lăng Hàn một cái: “Thằng nhóc thối! Cháu nói cái gì thế hả? Cái gì mà không làm tốt nghĩa vụ và trách nhiệm của người chồng tốt! Bà nói cho cháu biết, Hoan Nhan gả cho cháu, chính là phúc phận của cháu! Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

Bà cụ Lăng lại quay đầu, cười nói với Diệp Hoan Nhan: “Bé con, đừng nghe nó nói bậy! Thằng nhóc này bà hiểu rõ nhất, cứng miệng mềm lòng!"

Bà tựa như biết một bí mật lớn bằng trời, len lén tiến tới bên tai Diệp Hoan Nhan, thì thầm: “Cố lên nhé, mau sớm có thai con cháu nhà họ Lăng bà, xem thử nó làm gì được!"

Tuy là nói thầm, nhưng Lăng Hàn ngồi cách lão thái thái không xa, đoán chừng đã nghe được.

Diệp Hoan Nhan lúng túng ngăn lại lời của bà cụ Lăng, ôn tồn nhỏ nhẹ đáp: “Bà nội, chuyện của cháu và Hàn không cần gấp như vậy đâu ạ. Thật đó ạ."

Cô liếc sắc mặt Lăng Hàn, thấy anh ngồi buông tuồng lại thảnh thơi, đôi chân dài khỏe đẹp có lực, giày da bóng loáng.

Phảng phất như không nghe thấy.

Chỉ sợ cho dù có nghe được, anh cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy?

"Bà nội, thật ra thì cháu..." Diệp Hoan Nhan xoắn xuýt muốn nói gì.

Nhưng chậm một bước.

"Bà nội!"

Phun ra làn khói vừa rít vào, nện đôi giày da xuống đất, Lăng Hàn đứng lên, đôi mắt sâu thẳm lướt qua Diệp Hoan Nhan, rơi vào trên người bà cụ Lăng.

"Đừng nói mấy chuyện linh tinh này nữa, có cơm chưa ạ? Cháu đói rồi!"

Đề tài này cứ thế dừng lại.

Lời muốn nói ban nãy của Diệp Hoan Nhan tắc ở cổ họng.

Bà cụ Lăng không nói, nhưng cười đầy cưng chiều: “Nhóc con! Nếu bà đã bảo cháu và Hoan Nhan trở lại, sẽ để các cháu đói bụng sao? Đồ ăn ấy à, bà đã sớm để người cho chuẩn bị xong! Đi thôi đi thôi! Cùng đến phòng ăn, dùng cơm thôi!"

Bà không quên nói với Diệp Hoan Nhan: “Bé con, tới, đỡ bà nào!"

Diệp Hoan Nhan ngây ngẩn, dằn xuống bi thương đứng lên.

"Dạ."

Cô đỡ bà cụ Lăng, một giây đầu ngón tay chạm nhau kia, bà cụ Lăng nhíu mày, mặt đầy đau lòng nhìn cô: “Sao lòng bàn tay lạnh như vậy?"

Lăng Hàn cũng dừng bước lại, ánh mắt chuyển về hướng cô.

Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, khẽ rụt tay về: “Có thể... Có thể là hôm nay trời lạnh, cháu quên mang thêm quần áo..."

"Cháu ấy! Sao có thể không cẩn thận như vậy, lỡ nhiễm lạnh thì sao, chờ lát nữa trở về bà bảo dì Hứa cầm áo khoác cho cháu phủ thêm, trời lạnh cũng không tốt với phụ nữ sau này mang thai!"

Bà nội Lăng vẫn còn liên tục nói, vừa nói, vừa chống gậy, dưới sự chào đón của người giúp việc chậm rãi đi dọc theo hành lang dài.

Diệp Hoan Nhan chỉ nghe đáp vài câu ngắn gọn.

Cô không phải là không nhìn thấy, đôi mắt lạnh lẽo tựa như sương hàn kia của Lăng Hàn.

Từ trên xuống dưới, giống như đang thưởng thức một món vật phẩm quan sát cô một lần.

Ánh mắt anh biết giết người, đủ để khiến cô trở nên vô hình từng giây từng phút, mà nụ cười khẩy ấy, càng làm cho cô đau đến nghẹt thở.

Từ khi nào, quan hệ của cô cùng Lăng Hàn lại biến thành như vậy?

...

Ăn hết một bữa cơm mất hơn nửa tiếng.

Ăn xong, Diệp Hoan Nhan cùng bà cụ Lăng tản bộ trong vườn hoa, học một ít kỹ năng cắm hoa, khi cô trở lại xe của Lăng Hàn đã là bốn giờ chiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.