Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 16-20




16 Tô Niên Hoa đưa cô về nhà

1687 Words

"Hoan Nhan. Anh từ nước ngoài trở về, thật ra là…"Anh ngồi xổm xuống, không ngại thân phận chênh lệch quá xa, đôi chân dài cong lại.

Giọng nói của anh dễ nghe trước sau như một, trong khàn khàn mang theo tình cảm, giống như là anh hát ở trên sân khấu.

Mười ngón tay lạnh lẽo chạm vào nhau, khiến cho Diệp Hoan Nhan thu tay lại, cô tránh đi tầm mắt của anh, hoảng sợ đứng lên: “Cái kia… Hôm nay đã rất muộn, tôi nghĩ tôi nên về."

"Hoan Nhan…" Một giây gặp thoáng qua kia, Tô Niên Hoa bắt lấy cổ tay nhỏ bé của cô, không muốn để cho cô dễ dàng rời đi: “Em tới nghe anh biểu diễn, chẳng lẽ không phải là biểu hiện cho thấy tất cả giữa chúng ta còn tồn tại sao?"

"Tôi..." Diệp Hoan Nhan nhất thời không nên lời, do dự thật lâu, cô chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết, Tô Niên Hoa... chính là anh."

Đúng thế, tên thật của anh, cũng không phải Tô Niên Hoa.

Làm sao cô biết, trong thời thanh xuân cô từng điên cuồng theo đuổi, chàng trai kia đã trở thành ca vương tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới.

"Như vậy, nếu như em biết sớm, em có còn... tới không?" Anh nghiêm túc hỏi cô.

Diệp Hoan Nhan do dự một lúc lâu, lắc đầu: “Tôi không biết."

Có lẽ, những cũng chỉ là lấy danh nghĩa bạn bè.

Chứ không phải là cái khác.

Ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống, cô không dám dừng lại lâu, thứ nhất là sợ Lăng Hàn sẽ tức giận, thứ hai là sợ những lời ra tiếng vào kia.

Bây giờ không giống ngày xưa, người đàn ông trước mắt cô đã là ngôi sao hạng A trong giới giải trí, quan hệ quá thân thiết với anh ta, chắc chắn sẽ bị đẩy lên làm chủ đề nóng của làng giải trí.

“Tôi thật sự phải đi rồi.” Diệp Hoan cố gắng thoát khỏi ràng buộc của người đàn ông.

Nhưng anh vẫn như cũ bướng bỉnh cầm lấy tay của cô, không muốn buông ra, chỉ là xoắn xuýt thật lâu, môi đỏ mọng vừa phải của Tô Niên Hoa mới nhẹ nhàng mở ra: “Anh đưa em về."

Diệp Hoan Nhan cau mày, vốn định từ chối, nhưng câu sau của anh là: “Buổi tối bắt xe không an toàn, một mình em về nhà, anh không yên tâm."

Nội tâm cô thoáng giãy dụa một chút, chống lại tầm mắt của anh, cuối cùng vẫn đồng ý.

Màn đêm buông xuống, trên đường phố giống như không có người, quãng đường từ quảng trường Thanh Niên đến trang viên Hyde Estate ước chừng mười lăm phút là được.

Nhưng Diệp Hoan Nhan cảm thấy quá trình này dài đằng đẵng.

Cô mấy lần nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ từng chút từng chút chuyển động, trong lòng cô vừa khẩn trương lại thấp thỏm, nhưng Tô Niên Hoa cũng không có ý muốn tăng nhanh tốc độ xe, cô cũng không thúc giục.

Nửa giờ sau, xe rốt cuộc sắp vào trang viên Hyde Estate.

"Thả tôi xuống đây là được rồi." Diệp Hoan Hoan lên tiếng nói.

Dù sao biệt thự cách cửa Bắc cũng chỉ có mấy bước chân.

Tô Niên Hoa không khỏi bật cười, tay cầm tay lái vẫn như cũ đang từ từ di chuyển, nghiêng đầu nhìn cô: “Như thế nào, hiện tại ngay cả một cơ hội để anh đưa em về nhà cũng không cho sao?"

"Tôi.... Không phải..." Diệp Hoan Nhan muốn giải thích, nhưng cô không biết nên giải thích mối quan hệ giữa cô và Lăng Hàn như thế nào.

Đương nhiên, cô càng sợ chính là, cảnh này sẽ bị Lăng Hàn nhìn thấy.

Cô không muốn mạo hiểm.

Ngược lại thì dáng vẻ của Tô Niên Hoa lại thoải mái: “Trước kia anh nhứo rõ, mỗi lần tan học, em đều sẽ để cho anh tự mình đưa em về nhà."

Anh giống như rơi vào hồi ức sâu xa: “Không ngờ rằng, đã mười năm trôi qua."

Đúng vậy, cuộc đời có mấy chục năm đâu?

"Đúng rồi, anh nhớ rõ, trước kia nhà em không phải ở chỗ này. Là chuyển nhà sao?" Tô Niên Hoa giống như nhớ tới cái gì

Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Hoan Nhan xoắn lại, lựa chọn nói dối: “Ừ."

Mà trên thực tế là, cùng năm anh rời đi, mẹ cô mang theo cô gả vào nhà họ Lăng, từ đó, cô quen biết Lăng Hàn.

"Tòa nhà nào?"

"Tòa nhà 12 - 1 khu A."

17 Bị Lăng Hàn bắt gặp cảnh này

Chiếc xe vững vàng dừng ở trước cửa biệt thự, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống một bóng xe hiu quạnh.

Đêm khuya yên tĩnh, cả tiểu khu lặng yên chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi qua.

Diệp Hoan Nhan từ trên xe bước xuống, sau đó, một bóng người khác mở cửa xe, rời khỏi ghế lái.

"Hoan Nhan." Tô Niên Hoa bước nhanh đuổi kịp bước chân của Diệp Hoan Nhan, trước khi cô bước lên bậc thang, bắt được cổ tay của cô: “Anh có lời muốn nói với em."

"Cái gì?" Lúc cô xoay người, đột ngột không kịp phản ứng bị kéo vào trong lòng anh, thân thể mềm mại đụng vào lồng ngực ấm áp của anh.

Không quen đụng chạm như vậy, Diệp Hoan Nhan luống cuống tay chân muốn đẩy người trước mắt ra, nhưng Tô Niên Hoa giống như tượng điêu khắc, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ cô.

"Lần này anh về nước, thật ra là vì em…"

Phòng ngủ lầu hai của biệt thự xa hoa, đèn còn sáng, một bóng dáng cao lớn màu đen, đứng ở bên rèm, thu hết một màn dưới lầu vào đáy mắt.

Ly rượu vang đỏ, ở trong ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông dần dần có xu hướng vỡ vụn.

"A.... Diệp, Hoan, Nhan." Trong giọng nói khàn khàn của Lăng Hàn xẹt qua một tia nghiền ngẫm, trong con ngươi đen tối không rõ, hiện lên vẻ biến hoá kỳ lạ: “Hay lắm."

Xem ra, thật sự là anh quá dung túng cô rồi.

……

Vào biệt thự, cả người Diệp Hoan Nhan liền chìm vào trong bóng tối.

"Hoan Nhan, lần này anh về nước, thật ra là vì em."

Bên tai, bất giác vang lên lời Tô Niên Hoa vừa nói.

"Năm đó cha mẹ anh cố ý đưa anh đi ra ngoài bồi dưỡng, thậm chí mẹ anh còn lấy tự sát bức ép anh, bảo anh..." Anh dừng một chút, trong giọng nói có từ tính mang theo vài phần ưu tình: “Đừng gặp lại em nữa..."

"Nhưng nhiều năm như vậy, anh phát hiện từ đầu đến cuối trong lòng anh cũng chưa từng quên em."

"Hoan Nhan, cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Anh đã có khả năng che chở cho em, sẽ không để cho em phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa!"

Một buổi nói chuyện khiến người ta đau lòng và thẹn thùng biết bao.

Thế nhưng, mười năm đã qua, bọn họ cũng đã không còn là bọn họ trước kia.

Nhất là, trái tim của cô, đã thuộc về một người khác.

Mặc dù, người kia, chưa bao giờ để ý tới cô.

Giờ này, đã vượt xa thời gian Lăng Hàn quy định cho cô.

Diệp Hoan Nhan không xác định tối nay anh có trở về hay không, chỉ có thể lặng lẵng cởi giày cao gót, đi chân trần vòng qua cửa, không muốn kinh động bất cứ người nào trong biệt thự.

Ngón tay mảnh khảnh của cô sờ soạng trên tường tìm được công tắc, sau đó “cạch” một tiếng, trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều đèn đuốc sáng trưng.

"Còn biết trở về?" Đột nhiên, từ trên ghế sa lon trong phòng khách, truyền đến âm thanh trầm thấp u ám.

Âm thanh này tới quá đột ngột, phối hợp với hơi thở đằng đằng sát khí, khiến tim Diệp Hoan Nhan run lên.

Cô xoay người nhìn sang.

Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng tựa vào ghế sa lon màu đen, nhàn tản bắt chéo chân, ngón tay kẹp một điếu xì gà đang hút, rõ ràng là động tác rất tùy ý, nhưng lại tản ra cảm giác áp bách đậm đặc.

Bên cạnh sofa có mấy người giúp việc đang cúi đầu đứng, đều là những gương mặt quen thuộc của Diệp Hoan Nhan.

Vào lúc này không ai dám lên tiếng, cũng không thiếu người dùng một loại ánh mắt chán ghét lại oán giận, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.

Trực giác nói cho Diệp Hoan biết, chuyện sắp xảy ra, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Là bởi vì, cô không có dựa theo thời gian Lăng Hàn quy định trở về, cho nên anh tức giận?

Cô để chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, nhất thời vừa lạnh vừa tê, nghĩ cách giải thích với người đàn ông trên sô pha: “Buổi biểu diễn xảy ra chút chuyện, cho nên, trì hoãn."

"Trì hoãn ư..."

Giọng nói mỉa mai cắt đứt lời nói tiếp theo của cô, Lăng Hàn đem tàn thuốc trong tay nghiền mạnh trong bình thủy tinh, anh ngước khuôn mặt sắc bén lại hàm chứa tức giận, biểu tình thoạt nhìn sâu không lường được như vậy.

"Dùng lý do sứt sẹo như vậy lừa tôi, Diệp Hoan Nhan, cô thật đúng là có bản lĩnh!"

Giọng nói ủ dột của người đàn ông kia, làm cho trái tim của Diệp Hoan đập kịch liệt.

18 Em cần một lý do.

962 Words

Cô đột nhiên mở to con ngươi, trong lúc lơ đãng tiết lộ nội tâm khẩn trương của cô.

Lăng Hàn anh, biết cái gì rồi?

Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể không ép buộc chính mình tỉnh táo lại, cô không thể lộ ra bất kỳ dấu vết cùng sơ hở nào.

"Em.... Em không biết anh đang nói cái gì." Cô muốn xoay người rời đi, muốn nhanh chóng lên lầu: "Em mệt rồi, em đi tắm trước..."

Sau lưng lại đột nhiên truyền đến âm thanh nghiêm nghị lại bức người: “Đứng lại…"

Bước chân của Diệp Hoan Nhan dừng lại, gần như là có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Một loại dự cảm bất thường mãnh liệt, sinh ra từ trong lòng.

"Cởi quần áo ra." Giọng nói lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình, mang theo khí thế sắc bén của người đàn ông.

Trong đại sảnh tĩnh lặng như chết.

Hai chân Diệp Hoan Nhan suýt nữa mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

"Không, không muốn..." Cô xoay người, lắc đầu, trong đôi mắt ngập nước mang theo nước mắt cầu xin, từng cái đảo qua những nữ giúp việc không dám ngẩng đầu, lựa chọn yên lặng.

Dưới nhiều đôi mắt như vậy, anh lại bảo cô cởi quần áo!

Là cố tình muốn làm nhục cô sao?

"Thế nào, cần tôi tự mình giúp cô cởi?" Mày rậm của anh nhướng lên, trong đôi mắt hẹp dài, sâu lạnh giống như băng trôi trên núi tuyết.

Áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình mặc trên thân thể gầy gò của anh, cổ áo hơi mở ra, lộ ra làn da màu lúa mạch, còn có yết hầu nhô lên rõ ràng, có lẽ là bởi vì thật sự nổi giận, làn da trên cổ hắn phiếm hồng.

Diệp Hoan Nhan đứng yên, không nhúc nhích.

Cô không hiểu tại sao anh lại làm nhục cô như vậy.

Theo thân hình của anh từ xa đến gần, con ngươi của cô vừa chua xót vừa đau đớn.

"Em cần một lý do..." Ánh mắt cô bi ai, giọng nói có chút run rẩy, ngón tay buông xuống bên người luống cuống siết chặt, cố gắng hóa giải một màn xấu hổ như vậy.

Lăng Hàn đứng lại trước mặt cô, cúi người nhìn bộ dáng không chịu thua của cô, âm thanh trầm thấp kéo dài tận xương…

"Diệp Hoan Nhan, tôi muốn làm như thế nào, cần lý do sao?"

Lăng Hàn thô bạo nắm lấy hai vai của cô, đem cả người cô ném về phía sô pha.

Sức mạnh to lớn, đến nổi mấy đốt ngón tay đều tràn ra máu.

19 Ép mua buộc bán.

Sau lưng va chạm trên ghế sa lon cơ hồ làm lồng ngực chấn động, trong nháy mắt trong đầu Diệp Hoan Nhan vang lên tiếng nổ ong ong, giống như giây tiếp theo sẽ ngất đi, thế cho nên cô gần như không nhìn thấy Lăng Hàn đi tới như thế nào, chỉ khi bóng ma thật lớn bao phủ trên người mình, cô mới tỉnh táo vài phần.

Cô nắm chặt cổ áo sơ mi đã bị kéo đứt, cắn chặt răng lui về phía góc sofa.

"Cô là muốn tôi tự mình ra tay?"

Khóe mắt Lăng Hàn giống như ngưng kết một tầng sương lạnh, duỗi tay ra liền nắm lấy mắt cá chân non mịn của cô, gần như là phản xạ có điều kiện, cô không dám nhúc nhích nữa.

"Hàn.... em cầu xin anh... Cầu xin anh..."

Cô nghẹn ngào, dùng tư thái hèn mọn nhất nhìn anh, gián đoạn phóng thích bản năng cầu sinh của mình.

Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lùng đảo qua trên gương mặt cô, lạnh lùng tiến vào trong hai tròng mắt trong suốt của cô.

Cô run lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, mặc dù trong lòng thống khổ âm thầm chịu đựng, cũng không dám nhiều lời nữa.

Từ trước đến nay ở trong nhà này Lăng Hàn nói một không nói hai, trừ lời nói của bà cụ anh có thể nghe được ba phần, những chỗ khác, anh chính là một kẻ độc tài làm theo ý mình, phần ỷ mạnh hiếp yếu bá đạo độc tài này, ở chỗ Diệp Hoan Nhan cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Trên gương mặt xẹt qua một trận ấm áp, tiếp xúc với không khí không bao lâu liền hạ nhiệt độ xuống, thành một đạo lạnh lẽo, rơi trên cằm, lung lay sắp đổ.

Lăng Hàn đánh giá cô gái trước mắt này, nhìn bộ dáng bất lực lại đáng thương cầu xin tha thứ về phía anh của cô, nhìn nước mắt trong suốt của cô từ trên gương mặt chảy xuống, nhìn bộ dáng cô bởi vì một ánh mắt của anh mà lạnh run ngay cả một câu cũng không dám nói.

Đột nhiên... Có một chút mềm lòng.

Cô vốn là một cô gái rất tự tin kiêu ngạo, khoảng thời gian đó rõ ràng mới qua không lâu, nhưng ở trong lòng anh, hình như đã rất dài rồi.

Sắc mặt Lăng Hàn khó có được lộ ra một tia do dự, Diệp Hoan Nhan nhanh chóng bắt được biến hóa nhỏ bé trên mặt anh, giống như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, môi răng khẽ phát ra một tiếng nức nở: “Hàn... xin anh, đừng ở chỗ này..."

Vốn trong lòng đã có một tia dãn ra, lúc nghe được những lời này của Diệp Hoan Nhan, bỗng nhiên lại một lần nữa xây lên tường đồng vách sắt.

20 Để tôi xem kỹ thuật của cô

495 Words

Lăng Hàn hung hăng nắm cằm của cô, không nhìn nước mắt rơi trên ngón tay anh, âm thanh lạnh lùng giống như là một đạo băng sương: “Lặp lại lần nữa, cầu xin tôi cái gì?"

Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng bệch: “Cầu xin anh, cầu anh… ít nhất đừng ở đây."

Cô biết ban đầu là chính cô tự cam đọa lạc bò lên giường của anh, là chính cô vứt bỏ tự tôn thân là con gái, cho nên không trách anh khinh thường mình, không trách anh đem mình trở thành một khối vải rách tùy ý có thể vứt bỏ, nhưng cô tin tưởng, thời gian lâu dài, Lăng Hàn sẽ hiểu được mình là thật tâm, không phải muốn dùng thủ đoạn đạt được cái gì.

Nếu như nói nhất định phải có được cái gì, từ đầu đến cuối cô chỉ muốn có một mình anh.

Bàn tay nắm cằm cô của Lăng Hàn hơi buông lỏng một chút, trong ánh sáng đan xen, anh phảng phất gợi lên khóe miệng lộ ra một độ cong sâu xa: “Hử? Ý của cô là... Ngoại trừ không ở đây, muốn cô làm cái gì cũng được?"

Dưới sự sợ hãi cực lớn, Diệp Hoan căn bản không rảnh suy đoán anh có dụng tâm kín đáo hay không, cũng không quan tâm tới việc quan sát sắc mặt, chỉ coi như anh còn nhớ tình cảm nhiều năm ở chung dưới một mái nhà, rốt cuộc nước mắt tuôn rơi thu lại vài phần: “Cái gì cũng được."

“Nhớ kỹ, đây là cô nói.”

Bóng tối thật lớn phóng đại, Lăng Hàn đứng lên, dưới ánh sáng không thấy rõ sắc mặt của anh, chỉ nghe thấy anh lạnh như băng bỏ lại một câu: “Đi theo."

Diệp Hoan Nhan sửng sốt một chút, giống như được đại xá từ trên ghế sa lon bò dậy, cố nén cơ thể không khỏe nhắm mắt theo đuôi bóng lưng Lăng Hàn.

Một phòng người giúp việc hai mắt nhìn nhau, mặc dù bình thường là người lúc nào cũng khinh thường Diệp Hoan Nhan, giờ phút này cũng lộ ra sắc mặt đồng tình.

Ai có thể tưởng tượng được tình nhân trong mộng của hàng ngàn hàng vạn cô gái, người sáng lập ra đế quốc giải trí Lăng Hàn, lúc đối đãi với một cô gái là một dáng vẻ như dã thú vậy?

Hoặc là nói, chỉ là lúc đối đãi với Diệp Hoan Nhan, là một bộ dáng như vậy.

Phòng ngủ lầu hai, phòng rộng rãi, đồ dùng lại cực ít, một tủ quần áo, một cái giường lớn, còn có bốn mặt tường.

Ánh đèn không quá sáng, mơ mơ màng màng, tạo ra một bầu không khí mập mờ.

“Lại đây.” Lăng Hàn ngồi ở bên giường, lạnh lùng phun ra hai chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.