Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 131-135




Chương 131: Tới Không Đúng Lúc

1472 Words

Diệp Hoan Nhan lờ mờ cảm thấy tình hình nghiêm trọng, cô đặt cà phê xuống, cau mày nói: "Ừm, Lục Thâm, tôi đang làm việc, tôi..."

Tô Niên Hoa gật đầu, nở một nụ cười dịu dàng, giơ cổ tay lên để lộ thời gian trên đồng hồ: "12 giờ, lúc em giải lao, anh vừa hỏi rồi."

"..."

"Ăn cơm cùng nhau nhé."

Lúc Tô Niên Hoa đang nói, Diệp Hoan Nhan nhìn qua góc vai anh ta nhìn ra góc hành lang ngoài cửa phòng giải khát, thấy cái bóng khẽ lắc lư trên sàn nhà.

Mặt cô lập tức cứng lại, vội vàng nói: "Hôm nay tôi tăng ca."

Nói xong, cô gần như chạy vòng qua Tô Niên Hoa chạy về phía thang máy như đang chạy trốn.

Khi đi ngang qua khúc cua, mắt cô liếc nhìn người đàn ông đứng đó.

Vừa nãy trong phòng họp, Lăng Hàn phân công cho Lôi Mễ người đại diện của Tô Niên Hoa, giờ phút này đang dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá cô, như muốn moi móc một ít tin tức từ cô.

Cô hốt hoảng, vô cớ cảm thấy chột dạ, cô tránh ánh mắt của anh đi thẳng vào thang máy.

Bầu không khí trong văn phòng thư ký hơi nặng nề.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Diệp Hoan Nhan từ xa nhìn thấy những tờ giấy A4 rơi vãi khắp phòng trợ lý gần hành lang, mấy trợ lý đang ngồi xổm dọn dẹp đống lộn xộn, trong đó có một cô gái run rẩy vai không ngừng, cô bước đến gần thì nghe thấy tiếng nức nở.

Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ: "Sao thế?"

Tiểu Đổng nhặt đống tài liệu dưới đất đặt sang một bên, thở dài nói: "Đừng nhắc nữa, chị Diệp, vừa nãy khi sếp Lăng từ phòng họp trở về, bọn Tiểu Lan mang báo cáo kiểm toán năm nay đến cho sếp Lăng ký, nhưng sếp Lăng đã trực tiếp ném báo cáo kiểm toán."

"Tại sao?" Diệp Hoan Nhan cau mày.

"Nói phải làm theo trình tự của công ty, nên giao cho phòng thư ký chúng ta xem trước. Nhưng chị Diệp, lúc đó chị vẫn chưa quay lại, và báo cáo kiểm toán này là do bên thứ ba đưa ra. Ngay cả khi có vấn đề, chúng ta cũng không thể sửa."

Tiêu Đổng lầm bầm vài câu, lại bị mấy đồng nghiệp bên cạnh ngăn lại.

"Được rồi, thư ký Tiểu Đổng, đừng phàn nàn nữa, Tiểu Lan cũng không nói nhiều như cô."

"Tôi không có nói thay Tiểu Lan, thôi không nói nữa, tôi nghĩ có lẽ đã có người chọc giận sếp Lăng."

Tiểu Đổng quay sang nhìn Diệp Hoan Nhan, nghi ngờ nói: "Chị Diệp, không phải vừa nãy sếp Lăng đi ký hợp đồng với Tô Niên Hoa sao? Đã xảy ra chuyện gì? Sao quay về đã thành như thế này?"

Lúc này Diệp Hoan Nhan mới sực tỉnh: "À, không có gì, khá ổn, ký kết rất thuận lợi."

"Rất thuận lợi." Tiểu Đổng gãi đầu: "Rất thuận lợi, sao sếp Lăng lại mang vẻ mặt này trở về?"

Diệp Hoan Nhan nhìn về phía cuối hành lang, cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đóng kín như một bức tường dày, khiến người khác rất khó đi vào.

Cô nhìn chằm chằm rất lâu đến nỗi Tiểu Đổng nói gì cô cũng không nghe thấy.

"Chị Diệp."

"Ừm." Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, vội quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Tiểu Đổng.

Tiểu Đổng thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô cũng do dự một lúc.

"Hôm nay anh Tiểu Trương đi mua cơm, chị còn cần gì khác nữa không?"

"Không, không cần."

Nói xong, Diệp Hoan Nhan xoay người đi về phía văn phòng thư ký.

Tiểu Đổng đi theo.

"Hôm nay vẫn ra ngoài ăn cơm." Tiểu Đồng cười suy nghĩ sâu xa, đứng gần Diệp Hoan Nhan không ngừng huých cùi chỏ vào cô: "Chị Diệp, chị từng yêu chưa?"

"Chưa."

Diệp Hoan Nhan miễn cưỡng giật khóe miệng, cầm ví tiền và điện thoại di động nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, nhíu mày rất sâu.

Giờ ăn trưa.

Văn phòng tổng giám đốc.

Trong phòng rất yên tĩnh, Kiều Mộc liếc nhìn đồng hồ, không nhịn được nói: "Sếp Lăng, hơn mười hai giờ rồi, ăn cơm trước đi, tòa nhà đối diện có một nhà hàng mới mở."

Lăng Hàn không ngẩng đầu: "Không cần, còn chưa làm xong kế hoạch, cậu đi ăn cơm đi."

Mặc dù Lăng Hàn nói như vậy, Kiều Mộc vẫn ở im tại chỗ không nhúc nhích.

"Cốc cốc cốc!"

Ngón tay thon dài trắng nõn đẩy cửa ra, Diệp Hoan Nhan khẽ gật đầu chào hỏi với Kiều Mộc, sau đó giơ hộp cơm trong tay lên: "Tôi ra ngoài mua đồ ăn, nhân tiện mua một phần cho sếp Lăng. "

Kiều Mộc đứng dậy khỏi bàn làm việc: "Sếp Lăng, tôi đi ăn cơm đây."

Kiều Mộc thông minh rời khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại, mặc dù trong giờ ăn trưa sẽ không có ai gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Diệp Hoan Nhan và Lăng Hàn, cách nhau chiếc bàn lớn, Lăng Hàn vẫn luôn cúi đầu, như không muốn nói chuyện với cô.

"Sếp Lăng."

Bản thảo kế hoạch trên bàn lật đến trang cuối cùng, sau khi ký tên sột soạt hai nét, ngón tay và khớp ngón tay rõ ràng khép bản thảo lại, gương mặt lạnh lùng kia miễn cưỡng ngẩng lên nhìn Diệp Hoan Nhan.

"Giờ nghỉ giải lao, cô đến đây làm gì?"

"Tôi mua cơm cho anh."

"..."

Anh khẽ liếc nhìn, chiếc túi trong suốt rõ ràng đựng món ăn nhẹ như bánh sandwich, tuy không phải cửa hàng hôm qua, nhưng vẫn không khác nhau lắm.

Ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng: "Gặp bạn cũ, sao không nói chuyện với anh ta nhiều hơn?"

Lời anh nói khiến Diệp Hoan Nhan nghĩ anh đang nói về chuyện trong phòng họp.

"Tôi và anh ấy không phải kiểu quan hệ như anh tưởng tượng, vả lại tôi cũng chẳng nói chuyện nhiều với anh ấy."

"Tất nhiên không nhiều rồi."

Giọng của Lăng Hàn trầm xuống, bầu không khí trong văn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.

"Cô bận một chân đạp hai thuyền, vừa bám Tô Niên Hoa, vừa mua cơm trưa mang về, đâu có thời gian nói chuyện nhiều với anh ta?"

Nghe lời này, Diệp Hoan Nhan sững sờ vài giây mới sực tỉnh, thấy anh không phân rõ trắng đen đã ụp cái xấu cho cô, mặt cô tối sầm lại.

"Tôi thật lòng tới giải thích, về phần mua cơm trưa, là vì sợ anh hiểu lầm."

Người đàn ông ngồi sau bàn nhìn chằm chằm hộp đồ ăn gói đơn giản trong tay cô càng cảm thấy chói mắt, anh đứng dậy đi vòng qua bàn tới trước mặt cô, giật lấy chiếc túi trong tay cô.

"Đây là cái gọi sợ tôi hiểu lầm của cô, cho nên thật lòng tới giải thích."

"Chuyện này làm sao?" Diệp Hoan Nhan khó hiểu.

"Lời cô nói có mấy câu có thể tin?" Lăng Hàn cười khẩy: "Hôm qua cũng như thế, hay cô nói xem, trưa hôm qua cô ăn cơm với ai?"

"Tôi..."

"Nói." Mặt mày Lăng Hàn âm u nhìn chằm chằm cô.

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách chưa đến hai mươi cm.

Trong đôi mắt trong veo hiện lên gợn sóng, hiện rõ sự né tránh.

Cô từ từ thốt ra ba chữ: "Tô Niên Hoa."

Vẻ mặt của Lăng Hàn cực kỳ âm u, đốt ngón tay nắm túi trong suốt trở nên trắng bệch, như thể một giây sau sẽ bùng nổ, hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.

Bỗng có tiếng mở cửa, kèm theo những tiếng khập khiễng, còn có tiếng vật nặng đập xuống sàn, giọng điệu của người phụ nữ chuyển từ duyên dáng sang nhẫn nhịn chưa tới hai giây, hai âm thanh đến rất không đúng lúc.

"Hàn, em mua cho anh..."

Đằng sau cánh cửa phòng làm việc khép hờ, Thịnh An Nhiên một tay chống nạng xách hộp cơm đóng gói tinh xảo, nụ cười trên khóe miệng còn chưa kịp biến mất, mặt cứng đờ, một tay khác trắng nõn như ngọc bám vào khung cửa, đồng thời ánh mắt của cô ta rơi vào túi đựng đồ trong tay Lăng Hàn, dần dần nắm chặt.

"Có phải em tới không đúng lúc?"

Chương 132: Tấm Lòng

1525 Words

Diệp Hoan Nhan không ngờ Thịnh An Nhiên dù ngã gãy chân cũng phải đến công ty thăm Lăng Hàn, cũng coi như kính phục cô ta có thừa.

Trong mắt Lăng Hàn hiện lên sự kinh ngạc, nhưng anh rất nhanh bị dáng vẻ thờ ơ của Diệp Hoan Nhan chọc giận.

Thịnh An Nhiên chống nạng khập khiễng đi vào văn phòng, đặt hộp cơm lên bàn, giọng điệu vô cùng chua: "Hàn, em thấy gần công ty không có món ngon, cũng không tốt cho sức khỏe, vì vậy, em đặc biệt xuống bếp nấu cho anh, không ngờ thư ký Diệp làm việc lại nghiêm túc và có trách nhiệm như thế."

"Cô ấy nghiêm túc và có trách nhiệm?" Vẻ mặt Lăng Hàn hơi trầm xuống.

Bụp một tiếng.

Trước mặt Diệp Hoan Nhan, túi đồ ăn được đóng gói bị ném vào thùng rác.

Diệp Hoan Nhan không thể tin ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn: "Anh..."

"Ra ngoài đi, nơi này hết việc của cô rồi, mấy cái bánh sandwich được gọi là cái thật lòng của cô, cô cho rằng vị trí thư ký của cô nhàn quá à?"

Mặt mày Lăng Hàn âm u, trong mắt tràn đầy u ám.

Mặt Diệp Hoan Nhan tái nhợt như tờ giấy, cô không biết nên đáp lại lời anh như thế nào, Thịnh An Nhiên công khai ngồi trên sô pha, dáng vẻ giống như nữ chủ nhân, thậm chí còn nhìn cô với ánh mắt thương hại.

Lăng Hàn không quan tâm sự rung động trong mắt cô, sau khi ngồi xuống bàn trà, anh ôm vai Thịnh An Nhiên, mặc cho Thịnh An Nhiên làm ra vẻ đút thức ăn vào miệng anh, dáng vẻ và tư thế thân mật, như thể cô không tồn tại.

Cô hốt hoảng bước ra ngoài.

"Hàn, thử canh em nấu đi."

Nhìn cửa phòng làm việc hơi rung chuyển, Lăng Hàn liếc nhìn thìa canh màu trắng sứ trước mặt, canh gà thơm lừng, mùi rất thơm.

"Cô tự làm." Lăng Hàn nhếch khóe miệng, ánh mắt rơi vào chân bất động bó bột của cô ta, khóe miệng lộ ra vẻ mỉa mai.

Thịnh An Nhiên hơi giật mình, ngượng ngùng nói: "Đáng lẽ em phải tự làm, nhưng bác sĩ nói tạm thời chân của em không thể..."

"Được rồi, không cần phải nói." Lăng Hàn cắt ngang lời giải thích của cô ta: "Có lòng như vậy là đủ."

Câu nói này khiến Thịnh An Nhiên hơi sững sờ, vốn tưởng nếu bị anh phát hiện ra mình nói dối nhất định sẽ nhận được ánh mắt lạnh lùng, không ngờ hôm nay anh lại bao dung lạ thường, đây là lần đầu tiên nghe thấy anh nói những lời như có lòng.

Nhưng vẻ mặt của anh có vẻ không quan tâm.

"Em đương nhiên một lòng với anh 100%. Chờ chân em khỏi, nhất định sẽ tự tay nấu cho anh."

Cô ta tiện đà giải thích, coi như thừa nhận sai lầm trá hình và một cử chỉ thiện chí.

Lăng Hàn không có hứng thú: "Không cần, cô cũng bận rộn công việc, giao chuyện như này cho giúp việc là được."

Thịnh An Nhiên còn muốn nói, Kiều Mộc ăn xong trở về, vừa bước vào ánh mắt đã rơi vào Thịnh An Nhiên.

"Để Kiều Mộc đưa cô về trước, vết thương trên chân của cô còn chưa khỏi, ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn đi."

Một câu nhạt nhẽo không có nhiều ý nghĩa quan tâm, như chỉ đang khách sáo, không còn dịu dàng như vừa nãy.

Cũng may Lăng Hàn luôn như vậy, Thịnh An Nhiên ở bên cạnh anh lâu cũng đã quen.

Trên đường trở về, cô ta ngồi ở ghế sau chìm trong suy nghĩ, nghĩ đến cảnh tượng hôm nay nhìn thấy trong văn phòng, cô ta càng cảm thấy Lăng Hàn có thái độ khác với Diệp Hoan Nhan.

Nếu thực sự chán ghét cô thư ký này như bề ngoài thì có thể sa thải cô, cần gì phải ngày nào cũng chọc giận cô, khiến cô ta nhìn thấy cũng không biết bao nhiêu lần.

"Trợ lý Kiều, bình thường thư ký Diệp và sếp Lăng của các anh có quan hệ như thế nào?" Cô ta nhìn Kiều Mộc đang lái xe hỏi.

Trong gương chiếu hậu, hiện lên vẻ mặt thờ ơ của Kiều Mộc.

"Mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, không có gì khác."

Thịnh An Nhiên nhíu mày: "Mối quan hệ cấp trên cấp dưới, tôi không phải kẻ ngốc tôi nhìn ra được. Trợ lý Kiều, anh đừng nói với tôi rằng anh không biết Diệp Hoan Nhan và Lăng Hàn đã ngủ với nhau."

Lần đầu biết chuyện này là ở đảo Bali, sau khi bình tĩnh lại mấy ngày, cô ta cảm thấy cũng không có gì to tát, dù sao đối với người đàn ông như Lăng Hàn mà nói, nếu không chú ý, sẽ là mục tiêu của những đàn ong bướm đó. Thịnh An Nhiên không thèm để ý đến những người dốc sức vào việc thấy người sang bắt quàng làm họ. Với địa vị của cô ta trong làng giải trí, đe dọa những người đó đôi ba câu, về cơ bản cũng sẽ hành quân lặng lẽ mai danh ẩn tích.

Nhưng Diệp Hoan Nhan này khác với những nữ diễn viên đó, thông minh mưu trí cũng rất dũng cảm.

Phải đề phòng.

Kiều Mộc không nói chuyện.

"Sao anh lại im lặng?" Thịnh An Nhiên nhíu mày.

"Không được tùy tiện nói chuyện đời tư của sếp, Thịnh tiểu thư đừng hại tôi mất việc." Giọng điệu của Kiều Mộc lạnh lẽo không khác gì người đó.

Nói đến vấn đề này, Thịnh An Nhiên cười ra tiếng: "Anh sợ gì chứ? Anh giúp tôi mà bị Lăng Hàn đuổi việc, thì đến văn phòng làm việc của tôi, đảm bảo tiền lương sẽ không ít hơn Lăng Hàn đưa cho anh đâu."

Kiều Mộc từ chối cho ý kiến cười cho qua, vẫn không hề đáp lại bất kỳ câu hỏi lúc trước của cô ta.

Thịnh An Nhiên cũng không trông mong moi được gì từ miệng anh ấy, cô ta ngả đầu vào đệm nhắm mắt lại.

"Đến nơi thì gọi tôi."

"Ừ."

Đêm khuya.

Biệt thự Kim Giang Uyển nhà họ Lăng.

Diệp Hoan Nhan vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì từ dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô chạy qua, sau đó tiếng đóng mở cửa tùy tiện, giọng nói của Linh Linh truyền vào phòng một cách rõ ràng.

Lăng Hàn trở lại, cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa một lúc, bên tai truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đập vào tường, phát ra một tiếng vang lớn.

Mùi rượu xộc thẳng vào mặt.

Cô sững người, cả người bao trùm bởi mùi rượu, thậm chí khi cô hít thở cũng có mùi khói lửa xộc vào khoang mũi.

Mùi thuốc lá và rượu nồng nặc bao trùm lấy cơ thể anh, gần như khiến cô hít thở không thông.

"Tôi là ai?" Mặt anh kề sát, hơi nóng thở ra phả vào mặt cô, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng khác thường.

"Anh uống nhiều quá rồi." Cô thử đẩy anh ra.

"Tôi là ai, Diệp Hoan Nhan." Anh đột nhiên tăng cao âm lượng, hung hăng túm lấy tay cô, ấn cô xuống giường.

"Lăng, Lăng Hàn..."

Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng, dựa sát gần một chút: "Diệp Hoan Nhan, cô phải nhớ tôi là người đàn ông duy nhất của cô."

Cổ tay đau nhức khiến cô hít hà, nhìn dáng vẻ say xỉn của anh, cho dù cô muốn giải thích chuyện ban ngày, cũng không thể giải thích rõ ràng.

Bàn tay anh xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh, khiến cơ thể phản kháng của cô mềm nhũn ra, dần trở thành khuất phục.

Trong mùi thuốc lá và thoang thoảng mùi thơm, mùi hương nồng đậm khiến cô sững người, buột miệng nói: "Anh vừa đi đâu?"

Những lời nhẹ nhàng rót vào tai: "Cô nói xem?"

Mùi hương dung tục này không phải của Thịnh An Nhiên, mặc dù hình tượng của cô ta trong giới giải trí luôn gợi cảm, nhưng nước hoa cô ta thường dùng đều rất cao cấp, tuyệt đối không phải loại hàng nhái tầm thường này.

"Anh nói cho rõ."

"Đi ăn với khách hàng, nơi đàn ông nên đến."

Vẻ mặt không thèm quan tâm của anh khiến Diệp Hoan Nhan cảm thấy bụng sôi dời sông lấp biển: "Anh bỏ tôi ra, đừng chạm vào tôi."

"Sao, thấy buồn nôn?"

Hai chân Lăng Hàn kẹp chặt thân thể ngọ nguậy của cô, mặt mày âm u: "Lúc cô lôi kéo với người đàn ông khác, sao cô không nghĩ tôi cũng sẽ thấy cô buồn nôn?"

Chương 133: Bạch Nguyệt Quang Của Anh

1572 Words

Mùi nước hoa càng ngày càng nồng, cô nghiêng đầu thử không nhìn mặt anh, nhưng lại bị anh nắm cằm giữ lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh cúi đầu cắn cánh môi cô, một cơn đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến từ đôi môi.

Giống như có một con dã thú tùy ý xé xác người vậy, cơ hồ muốn xé nát cô, nhoáng cái đã xé rách áo ngủ của cô.

Không hề có màn dạo đầu, tiến vào để lực mà sát cơ thể đạt mức tối đa, cô thét to một tiếng, trước mắt tối sầm, trong lúc ngất đi trong mắt là đôi mắt đỏ thẫm của anh, cô gần như mất đi tất cả cảm giác trong nháy mắt.

Dưới tác dụng của rượu, cả buổi tối liên tục đòi hỏi khiến cô ngất xỉu mấy lần, mà anh vẫn trong trạng thái nóng rực như cũ, Diệp Hoan Nhan chưa từng thấy anh như vậy, nỗi sợ hãi và hoảng loạn đều chìm sâu vào trong thần kinh dần dần tê dại.

Cuối cùng thể lực cô không chống đỡ nổi, lại ngất đi, mà trong mắt Lăng Hàn dần dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo, hai tay vuốt ve gò má cô, cảm giác đau đầu khiến anh nhíu mày, trong mắt hiện lên tia hối hận, sau khi thu tay lại, anh vứt chân lên người cô, xoay người đi vào phòng tắm.

Biệt thự Phú Cẩm Uyển.

Thịnh An Nhiên tựa vào giường phòng ngủ chính, chân bị thương tra tấn suốt đêm khiến cô khó ngủ, hơn nữa thái độ ban ngày của Lăng Hàn đối với Diệp Hoan Nhan càng khiến cô đau đầu.

Nhìn thạch cao trên đùi, cô ta nhíu mày, nhớ tới căn phòng bị khóa ở đầu hành lang.

Hôm nay tôi phải xem xem có bí mật gì trong đó.

Cô ta quyết tâm, lấy điện thoại di động ra.

"Chị Từ, giúp tôi tìm người mở khóa."

“ ”

"Đúng vậy, ngay bây giờ."

“ ”

Nửa tiếng sau, thợ mở khóa ngái ngủ xách hộp dụng cụ ngồi xổm trước cửa phòng, hai ba cái liền mở được cửa ra, ngẩng đầu nhìn Thịnh Bình Nhiên: “Phu nhân, được rồi.”

"Này, cái khóa này sau này chắc sẽ không hỏng đâu chứ?"

"Không, chỉ là mở ra cho cô thôi, không làm hỏng đâu mà sợ, nếu không tôi đổi cho cô cái khoá khác."

"Không cần không cần." Thịnh An Nhiên vội vàng xua tay: "Lát anh tìm Từ Lệ thanh toán là được, làm phiền anh rồi.”

"Chuyện nhỏ ấy mà."

Sau khi thợ khóa rời đi, Thịnh An Nhiên hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ra.

Sau khi bật đèn lên, cảnh tượng lọt vào mắt làm cho cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc.

Các bức tường màu hồng nhạt, giường đơn màu xanh lá cây trà màu macaron, rèm lụa trắng, gấu nhỏ trên giường, búp bê Barbie trên kệ sách, tất cả đều nói với những người bước vào căn phòng này rằng đây là phòng của một cô gái.

Trong khung ảnh màu trắng sứ, ảnh gia đình bốn người được đặt ngay ngắn ở đầu giường.

Người nam trung niên ngồi bên cạnh ghế dáng người cao ngất, người phụ nữ xinh đẹp hào phóng, thiếu niên đứng phía sau hai người sắc mặt trầm ổn, chỉ lộ ra ý cười nhàn nhạt, mà cô gái mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh thiếu niên thì cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp, ánh sáng rọi vào nhìn ra vẻ ngây ngô.

Em gái của Lăng Hàn.

Thịnh An Nhiên hơi sửng sốt, cầm khung ảnh cẩn thận quan sát, quen mắt quá.

Đợi đến khi nhìn rõ cô gái bên trong, sắc mặt của cô ta dần dần trở nên tái nhợt.

Diệp Hoan Nhan

Dĩ nhiên là Diệp Hoan Nhan.

Cô không dám tin nhìn quanh tất cả các đồ đạc trong phòng, trên bàn làm việc lại tìm được không ít ảnh chụp, hoặc là chụp chung, hoặc là ảnh solo của cô gái, tất cả đều đang chứng minh cho cô ta thấy chủ nhân của căn phòng này.

Đó là cô gái trong bức ảnh.

Cô và Lăng Hàn rốt cuộc có quan hệ gì.

Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Thịnh An Nhiên, cô ta lắc đầu:

"Không thể nào."

Chưa từng nghe nói Lăng Hàn có em gái gì, hơn nữa Diệp Hoan Nhan họ Diệp.

Cô ta vịn góc bàn cố gắng đứng vững, nhìn bức ảnh gia đình kia, tâm tình dần dần bình phục lại.

"Tách" một tiếng, một bức ảnh được lưu trong điện thoại di động của cô ta.

"Chị Từ, giúp tôi điều tra một chút giữa bốn người trong bức ảnh này, rốt cuộc là quan hệ gì, nhớ kỹ âm thầm điều tra, không nên để quá nhiều người biết.

Cúp điện thoại, cô ra nhìn lại phòng một vòng, sắc mặt u ám.

Anh chịu giao cho cô ta tùy ý trang trí cả biệt thự này, duy chỉ có cả căn phòng bị khóa, dặn dò mọi người không được động vào, anh muốn che giấu cái gì hay là muốn bảo tồn cái gì.

Lời nói của Kiều Mộc một lần nữa vang lên bên tai.

Mỗi người đều có một bạch nguyệt quang trong lòng mình.

Cho nên, nơi này, phòng này, tất cả mọi thứ ở đây là bạch nguyệt quang của anh?

Ánh mắt Thịnh An Nhiên nhìn chằm chằm tấm ảnh kia dần dần trở nên lạnh lùng.

Mặc kệ người ta là bạch nguyệt quang hay hắc nguyệt quang gì, thẳng mặt đối đầu, cô ta chưa bao giờ sợ.

Bữa tối từ thiện do Phong Thượng tổ chức được tổ chức vào tối thứ Bảy.

Các nghệ sĩ được mời đều là những nghệ sĩ nổi tiếng trong giới.

Lúc Diệp Hoan Nhan khoác cánh tay Lăng Hàn tham dự bữa tiệc tối, Tô Mang đứng ở cửa, trong mắt lộ ra một tia ý sâu xa, chớp chớp mắt về phía Diệp Hoan Nhan, tựa hồ khá hài lòng với kết quả này.

Mà Diệp Hoan Nhan lại có chút khẩn trương, dù sao mãi cho đến nửa tiếng trước, cô cũng không biết mình sẽ bị Lăng Hàn dẫn đến tham gia bữa tiệc tối.

Hai giờ trước, Kiều Mộc đột nhiên đưa cô ra khỏi địa điểm dự kiến cho hội nghị thường niên, trực tiếp đưa cô đến thẩm mỹ viện, một đống chuyên gia trang điểm vây quanh cô, thay quần áo trang điểm làm tóc, bận rộn hơn một tiếng đồng hồ.

Trong thời gian vội vàng này, cô thậm chí không có cơ hội hỏi Kiều Mộc lấy một câu, đây rốt cuộc là đang làm cái gì.

Cuối cùng đã bị nhét vào trong một chiếc Bentley dài.

Cho đến khi nhìn thấy Lăng Hàn.

Âu phục màu đỏ rượu, bên trong phối với áo len màu đen cổ cao, chải tóc, xịt gôm tỉ mỉ, ngồi ở chỗ rộng rãi, nhìn thẳng không hề ngoảnh mặt nhìn cô.

Sắc mặt cô cứng đờ: "Đây là muốn đi đâu?"

"Bữa tiệc từ thiện của Tô Mang."

Một câu lạnh như băng ném tới, giống như dẫn cô đi là điều đương nhiên vậy.

"Tôi đi với anh."

"Chứ cô nghĩ sao, để cô ăn mặc như vậy, là có thể làm tài xế hay là có thể làm vệ sĩ." Lăng Hàn có chút không kiên nhẫn.

Cô hơi sửng sốt, nhỏ giọng hỏi:

"Tại sao lại đưa tôi đi?"

Ánh mắt Lăng Hàn hơi ngẩn ra, nghiêng đầu, thản nhiên nói:

"An Nhiên bị thương ở chân."

Thấy cô im lặng không nói.

Lăng Hàn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người cô:

Nhìn thấy sắc mặt đột nhiên cứng ngắc của cô, khóe miệng anh cong lên ý đùa giỡn:

"Nếu không phải An Nhiên bị thương, cô cho rằng mình có thể tham dự trường hợp như vậy à.

Diệp Hoan Nhan cúi đầu, mím môi, dĩ nhiên là hối hận không thôi đối với những gì mình vừa hỏi.

Biết rõ anh là người như vậy, lại còn đưa dao cho anh mặc cho anh đâm vào ngực mình.

Có khi đầu mình có vấn đề thật rồi.

Sắc mặt ảm đạm của cô rơi vào trong mắt Lăng Hàn, không biết là vấn đề trang điểm hay là nguyên nhân gì, so với đoạn thời gian trước, cô rõ ràng gầy đi, cằm càng ngày càng nhọn.

Lăng Hàn nhướng mày, sắc mặt không vui:

"Công ty không cho cô đủ tiền lương cho cô ăn cơm sao? Gầy như gậy trúc ấy, dáng người như cô, quần áo đắt tiền đến đâu cũng không đỡ nổi."

Lời này của Lăng Hàn, là một người phụ nữ bình thường đều hiểu lầm, Diệp Hoan Nhan cũng không ngoại lệ,

Nghe vậy, cô siết chặt ngón tay, trong đầu nhất thời liên tưởng đến dáng người 36D kiêu ngạo của Thịnh An Nhiên, được xưng là người con gái xinh đẹp top 9 châu Á, sắc mặt càng thêm ảm đạm.

Chương 134: Một Nụ Cười Đáng Giá Ngàn Vàng

1614 Words

Xe Bentley chậm rãi dừng trước thảm đỏ, Lăng Hàn xuống xe trước.

Diệp Hoan Nhan có chút khẩn trương, nhìn đèn flash chói sáng bên ngoài, chói mắt khó chịu.

Lăng Hàn đứng ở ngoài cửa xe, nhíu mày, sau khi cài nút áo vest, vươn tay vào trong xe. Người trong xe hơi sửng sốt, đặt tay lên tay anh.

Hai bên thảm đỏ dài hơn mười mét chật ních phóng viên chờ thêm tiêu đề, Diệp Hoan Nhan vừa xuống xe, đi qua đâu bàn tán sôi nổi đến đó.

"Người phụ nữ này là ai."

"Sao Hôm nay Thịnh An Nhiên không tới."

"Mau xem mau xem, bên cạnh Lăng Hàn đổi người rồi."

"Đổi người nhanh thế này, các người có biết chuyện là sao không?"

Những phát ngôn như vậy bị lan truyền rộng rãi giữa các phóng viên cầm giấy phép lao động tiến vào hội trường tiệc tối.

Mà nội dung phát sóng trực tiếp nhanh chóng dấy lên một cuộc nghị luận trên mạng.

Chủ tịch tập đoàn Hoan Lạc cùng bạn gái mới tham dự tiệc tối, Thịnh An Nhiên có khi đã bị chia tay, chủ đề này vẫn còn gây sốt.

Mà tại biệt thự Phú Cẩm Uyển, người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo khi nhìn thấy một tin tức như vậy, nhăn hết cả mặt lại.

Lần đầu tiên Diệp Hoan Nhan ở trong hội trường lớn như vậy, trước mắt bao người ăn mặc lộng lẫy đi lại, từ lúc xuống xe, cô liền cảm thấy cơ thể không phải của mình nữa, đi cũng không đi nổi.

Giày cao gót 12 cm dường như trở nên rất vướng chân, có cảm giác như đi trên băng mỏng.

"Tổng giám đốc Lăng, bên cạnh anh là bạn gái mới sao?" Trong đám người có phóng viên hỏi.

Diệp Hoan Nhan hoảng hốt, chân loạng choạng, cả người ngã về phía trước.

Xung quanh có tiếng náo động.

Lòng bàn tay căng thẳng, đau đớn trong dự liệu vẫn chưa tới, cơ thể cũng không đụng xuống đất, lúc mở mắt ra, cô đã ở trong ngực Lăng Hàn, anh đỡ bả vai cô đứng vững, lạnh lùng liếc phóng viên hỏi một cái, sau đó nắm chặt tay cô, trực tiếp rời đi.

Sau lưng nháy máy liên tục, các phóng viên đã tương đối hài lòng, mặc kệ anh có đáp lại hay không, hành động ấm áp trên thảm đỏ này đều sẽ trở thành chứng cứ mập mờ, nhất định phải đưa cả vị đại minh tinh không có mặt kia cùng lên trang nhất tạp chí giải trí ngày mai.

Sau khi vào hội trường tiệc tùng của khách sạn, Tô Mang đích thân đón hai người đến bàn ăn gần sân khấu nhất.

Lăng Hàn vừa ngồi xuống đã trò chuyện vui vẻ với các doanh nhân xung quanh.

Diệp Hoan Nhan liền trở thành bình hoa làm nền, ngồi ở một bên cầm ly nước trái cây, không nói một lời, làm dịu cảm xúc khẩn trương của mình.

Tô Mang sau khi chào hỏi nhân viên quan trọng, liền ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoan Nhan:

"Hôm nay rất đẹp, bộ đồ không tệ." Chị ấy nháy mắt mấy cái, nháy mắt về phía sau Diệp Hoan Nhan: "Là cậu ấy chọn cho em hả."

Diệp Hoan Nhan hơi sửng sốt: "Em không biết, là người phụ trách trang phục chọn đi."

Đây cũng là thành thật, Tô Mang nhướng mày, dáng vẻ từ chối cho ý kiến, lại hấp dẫn liếc mắt nhìn Lăng Hàn một cái.

Váy dài màu bạc theo phong cách catwalk của BV, phối với trang sức Thi La Lệ năm nay vừa mới ra ba bộ, người phụ trách trang phục bình thường chọn ra cũng không mua được.

"Hôm nay em đi cùng cậu ấy thế này, tin tức ngày mai sẽ náo nhiệt lắm đây."

Tô Mang nâng ly lên nhẹ nhàng cụng vào ly của Diệp Hoan Nhan, trên mặt hiện lên ý cười ranh mãnh:

"Không vui sao vị ảnh hậu kia, chỉ sợ lúc này cô ta ở nhà mặt tức đến méo xệch mất."

Diệp Hoan Nhan nâng ly lên, cung kính uống một chút, lắc đầu nói:

"Chị Tô Mang, Thịnh An Nhiên cũng không phải người dễ khi dễ như vậy."

"À" Tô Mang hơi sửng sốt: "Chị và cô ta chưa từng hợp tác với nhau, nhưng mà xem ra không giống như một người thông minh."

"Sao mà chị nhìn ra được."

"Từ hơn một năm trước lúc cô ta tự xưng là bà Lăng dựa vào Lăng Hàn ấy, đó không phải chuyện người thông minh nào có thể làm được."

Tô Mang ý vị sâu xa nhìn cô: "Quá không có mắt nhìn."

Ánh mắt Diệp Hoan Nhan hơi hạ thấp, tránh khỏi tầm mắt Tô Mang.

"Chị Tô Mang, chị không cần đi chào hỏi người khác sao?"

Nghe vậy, Tô Mang lộ ra nụ cười đặc trưng, đứng dậy lạnh lùng ưu nhã, xách góc váy: "Đương nhiên phải đi, chỉ là sợ lần đầu tiên em đến đây cảm thấy ngột ngạt, nên tới tán gẫu với em một lúc."

"Em không sao."

Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu: "Cảm ơn chị Tô Mang. "

"Chị tin em sẽ không có việc gì." Tô Mang nhìn Lăng Hàn một cái, nhẹ nhàng rời đi.

Lúc này, Lăng Hàn đã cùng người bên cạnh tán gẫu cũng kha khá rồi, anh quay đầu lại uống một ngụm nước.

Mà người dẫn chương trình trên sân khấu cũng lên trên, tuyên bố bữa tiệc tối chính thức bắt đầu, xen kẽ nhiều chương trình là các vật phẩm do các nhân vật nổi tiếng quyên tặng để tham gia đấu giá, có thư pháp tự vẽ, cũng có các loại quần áo túi xách, số tiền đấu giá đều sẽ quyên góp cho tổ chức từ thiện, cho nên bất luận là cái gì, để đạt được danh tiếng tốt, đều có thể gọi ra giá cao cực cao.

"Lăng tổng năm nay vẫn như cũ, không mua đồ, trực tiếp quyên góp."

Một giọng nói từ ghế bên cạnh lọt vào tai Diệp Hoan Nhan, cô ngẩn người, quay đầu nhìn Lăng Hàn.

Bữa tiệc từ thiện như vậy, từ sau khi Tô Mang trở thành tổng biên tập của Phong Thượng, hàng năm anh đều được mời đến, dường như chưa từng mang theo vật phẩm đấu giá nào, mỗi lần đều là quyên góp trực tiếp sao?

Diệp Hoan Nhan nhớ rõ trên sổ sách của công ty dường như không có khoản chi tiêu này.

Danh nghĩa cá nhân

"Một vật phẩm đấu giá phía dưới, do Tổng giám đốc Lăng Hàn Lăng của tập đoàn Hoan Ngu quyên góp, một bức phác thảo bằng bút bi, tên là anh trong mắt tôi."

Lúc mc hô lên đoạn này, Lăng Hàn và Diệp Hoan Nhan gần như đồng thời nhìn về phía màn hình lớn.

Cùng lúc đó, dưới đài một mảnh xôn xao.

Có cười ra tiếng, cũng có kinh ngạc.

Người dẫn chương trình trêu chọc: "Tô Mang phu nhân của chúng ta thực sự là hết mình vì từ thiện, thật sự là không có gì bán, khăn ăn cũng lấy ra bán đấu giá, các vị, tôi có hơi xấu hổ, hay là tôi cởi bộ vest của tôi ra bán đấu giá nhé."

Dưới đài cười to, trong số bạn tốt của người dẫn chương trình, nhóm nam hoạt bát kia vỗ tay khen ngợi.

Người dẫn chương trình nhướng mày: "Vậy cũng không được, quần áo này của tôi là thuê, lát nữa còn phải trả lại."

Lại là một trận cười vang.

"Được rồi, nói chuyện chính, đây tuy là một tờ khăn ăn, nhưng cũng là một bức tranh thật sự, nói chung là có cơ sở vững chắc, bức tranh này xuất phát từ nét tay của một người phụ nữ mà Lăng tổng yêu thương, nét vẽ đơn giản, nhưng lại rất có tính truyện, tôi nghĩ hẳn là một câu chuyện tình yêu đẹp."

Kiếm được nước mắt đều là những câu chuyện tình yêu bịa đặt ra.

Diệp Hoan Nhan kinh ngạc nhìn về phía Lăng Hàn, cô rõ ràng nhớ rõ tờ giấy này lúc ấy đã bị xé nát trong phòng đó, anh dùng cách gì để khôi phục lại, hơn nữa vì sao lại đến tay Tô Mang, ánh mắt Lăng Hàn nhìn về phía cô có chút hấp dẫn.

Anh tránh ánh mắt Diệp Hoan Nhan, nhìn chiếc khăn ăn trên sân khấu mà mọi người có vẻ buồn cười, anh dần dần nhíu mày.

Lúc trước đưa cho Tô Mang những mảnh giấy vụn kia, là bởi vì chị ấy nói chị ấy có thể phục hồi như cũ, nhưng ai cho chị ấy quyền lấy ra bán đấu giá.

"Đấu giá giá khởi điểm." MC cố ý kéo dài âm cuối, hướng về phía dưới đài nháy mắt nháy mắt: "Một tệ."

Dưới đài cười nghiêng ngả, mà không ai chú ý tới, sắc mặt Diệp Hoan Nhan đã tái nhợt.

Không thể chê bai, tất cả mọi người đều coi việc bán đấu giá khăn ăn này là một phần của chương trình, chỉ là một tập phim nhỏ điều hoà không khí mà thôi.

"Tôi trả mười tệ." Có người ra giá, liền có người cười vang.

"Hai mươi tệ, không, hai mươi mốt tệ đi."

"A ha ha ha"

Chương 135: Sức Nặng Của Cô Ấy Trong Lòng Anh

1617 Words

Giữa tiếng đấu giá như đang giễu cợt kia, không một ai chú ý tới sắc mặt Diệp Hoan Nhan dần dần trắng bệch, nỗi xấu hổ sâu trong nội tâm đến từ việc bị mọi người chà đạp dâng lên, cô thậm chí không dám nhìn Lăng Hàn, cũng không dám nghĩ anh làm như vậy rốt cuộc có ý gì.

Làm nhục một lần chưa đủ, còn phải đẩy cô ra trước tầm mắt thiên hạ như thế làm nhục một lần sao?

Muốn chứng minh với cô, tình cảm của cô rẻ mạt không đáng giá một xu như thế sao?

"Một triệu."

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên người Diệp Hoan Nhan, vang dội và mạnh mẽ..

MC tựa như không dám tin tưởng, bình tĩnh nhìn về phía tấm bảng được giơ lên, do dự nói.”Tổng giám đốc Lăng ra giá một triệu."

Tiếng cười đùa dần dần nhỏ đi.

Tất cả mọi người chuyển tầm mắt sang hướng Lăng Hàn.

MC đang trêu đùa cái gì, Diệp Hoan Nhan không nghe rõ, lúc ngẩng đầu cô bỗng đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo ẩn chứa cất phần tức giận, thu hết sự kinh ngạc trên mặt cô vào trong mắt.

"Một triệu rưỡi."

Cách Lăng Hàn hai bàn, một giọng nói trầm thấp vang lên, người đàn ông ra giá chừng 45 tuổi, gương mặt dịu dàng, trong đôi mắt ôn hòa mang theo mấy phần hài hước, khẽ gật đầu với Lăng Hàn.

Lăng Hàn theo bản năng liếc Diệp Hoan Nhan một cái:

"Cô quen ông ta?"

Diệp Hoan Nhan khẽ sững sốt, lắc đầu:”Không quen.”

"Hai triệu.” Lăng Hàn giơ bảng.

"Hai triệu rưỡi."

Lăng Hàn nhướng mày, nếu không quen biết vì sao người đàn ông kia lại cảm thấy hứng thú đối với tờ khăn giấy vô dụng trong mắt người khác này chứ?

"Ba triệu."

"Ba triệu năm trăm bảy chục ngàn.”

Bất kể Lăng Hàn ra giá như thế nào, đối phương luôn là tăng thêm năm trăm ngàn, hơn nữa giọng nói khi ra giá vẫn luôn không mặn không nhạt.

"..."

"Mười triệu." Lăng Hàn giơ bảng, còn chăm chú nhìn về người đàn ông kia.

Ngoài dự liệu, dưới ánh nhìn của hàng trăm người, người đàn ông kia dừng ra giá, ý vị sâu xa nhìn Lăng Hàn một cái, sau đó quay đầu chớp mắt về phía một góc sân khấu.

Theo ánh mắt ông ta, Lăng Hàn thấy được Tô Mang đứng ở một bên sân khấu.

Sắc mặt anh trầm xuống.

"Mười triệu một lần, mười triệu hai lần, mười triệu ba lần, thành giao! Vậy bức tranh này cuối cùng sẽ rơi vào tay Tổng giám đốc Lăng của tập đoàn Hoan Ngu."

Giọng MC hết sức chói tai, sau đoạn nhạc đệm, những vật phẩm đấu giá còn lại cũng không còn được sục sôi bàn tán như khi đấu giá chiếc khăn giấy ban nãy.

Trước khi cuộc đấu giá kết thúc, người đàn ông trông giống như trợ lý đến mời Lăng Hàn đi vào hậu trường để lấy vật phẩm đấu giá.

Ở sau sân khấu Lăng Hàn liền gặp được Tô Mang, chị ấy đang cầm khăn giấy được dán kín bằng màng trong suốt đặc biệt, tựa vào ghế salon cười tủm tỉm nhìn anh.

"Chị quen người đàn ông kia đúng chứ?"

Vừa vào cửa, Lăng Hàn đã chất vấn thẳng thừng:

"Người đàn ông nào" Tô Mang chớp mắt, lộ ra vẻ mặt hài hước.

"Buổi dạ tiệc là do chị tổ chức, tân khách tới đây dĩ nhiên chị đều biết."

Lăng Hàn nhướng mày một cái, giọng trầm xuống mấy phần.”Người hôm nay đấu giá với em."

"À, em nói là Tổng giám đốc Lý ấy à, khá thân với chị, mà sao?"

Tô Mang trưng ra dáng vẻ biết còn còn hỏi.

Lăng Hàn chậm rãi thở ra một hơi, nén cơn giận xuống: "Chị Tô Mang, chị giỡn vậy lắm sao? Cho dù chị không bán bức tranh này, chị để em chi đến tận mười triệu, em cũng sẽ không có ý kiến gì."

"Dĩ nhiên, năm nào em đều quyên góp hơn 10 triệu, còn không chịu ghi tên vào danh sách những doanh nhân từ thiện, không khỏi quá mức khiêm tốn."

Tô Mang hất cằm lên, lộ ra v cao thâm khó lường:

"Nhưng chị cứ cảm thấy năm nào cũng để cho em đưa tiền công không như thế, chị đây cũng có chút áy náy."

Chân mày Lăng Hàn hơi giãn ra: "Rốt cuộc chị có ý gì?"

Tô Mang quơ quơ mảnh giấy trong tay, chớp mắt hỏi:

"Chị chỉ là bỗng nhiên cực kỳ tò mò, Diệp Hoan Nhan ở trong lòng em rốt cuộc nặng đến mức nào."

"...."

Lăng Hàn im lặng mấy giây, bình tĩnh nhìn Tô Mang:

"Đây chính là lý do chị lấy món đồ này đi bán đấu giá sao?"

"Mặc kệ kết quả như thế nào, vật này cuối cùng chị cũng sẽ nhất định trả lại cho em, chẳng qua chị chỉ tò mò mà thôi. Mà Lăng Hàn à...."

Tô Mang cúi đầu nhìn bức tranh kia làm một cái,

"Mặc dù em không nói cho chị biết đây là ai vẽ, nhưng là từ mức độ hoen vàng của tờ giấy này, còn có chữ "Y" viết bên rìa góc giấy, không khó nhìn ra được đây là tác phẩm của Diệp Hoan Nhan. Nếu chị nhớ không lầm, năm đó con bé học đại học Mỹ Thuật."

"Vậy thì sao?"

Sắc mặt Lăng Hàn bỗng căng chặt lại.”Cho dù là cô ta vẽ thì sao? Em chỉ muốn lấy lại thứ vốn là thuộc về chính em mà thôi, không liên quan đến cô ta."

Trong mắt Tô Mang lóe lên vẻ khác thường, chị ấy ngước mắt nhìn Lăng Hàn,

"Nếu Tổng giám đốc Lý tiếp tục hô giá, em cảm thấy có thể kêu tới bao nhiêu, em có chịu từ bỏ món đồ đấu giá này hay không?"

Lăng Hàn nhìn chằm chằm Tô Mang mấy giây, vươn tay giành lại mảnh giấy kia, chỉ chừa cho Tô Mang một bóng lưng và một câu không chút liên quan nào: "Tô Mang, chị chỉ là học trò ba tôi mà thôi, chị quản quá nhiều rồi đấy."

Sau khi Lăng Hàn rời đi, Tô Mang nhìn chằm chằm bóng lưng anh một hồi, trong mắt tựa như thấy bóng lưng một người khác, bỗng nhiên có chút thẫn thờ:

"Khi một người xưa nay vốn luôn bình tĩnh lảng tránh câu hỏi của người khác, hơn nữa dùng người thân công kích hoặc là vạch rõ giới hạn để cố gắng chuyển dời sự chú ý của cả hai bên, điều đó có nghĩa là những câu hỏi như vậy rất có sức nặng đối với người này, thậm chí có thể là nói là đâm trúng chỗ đau."

Giọng nói đàn ông trầm ấm bỗng vang lên từ cửa phòng vệ sinh.

Tô Mang xoay người, nhìn người đàn ông kia một cái:

"Anh cảm thấy câu hỏi ban nãy của tôi, trong lòng Lăng Hàn sẽ nghĩ như thế nào?"

Người đàn ông nhún vai, lộ ra vẻ mặt như đã liệu trước:

"Cậu đã ta là một người đàn ông ba mươi tuổi, nên có cách nhìn của một người trưởng thành đối với cảm xúc của mình. Thật ra cô không cần phải lo lắng cho cậu ta nhiều như vậy, đúng như lời cậu ta nói lúc đi, cô cũng chỉ là học trò của Lăng Đông Minh mà thôi, không có quan hệ gì với cậu ấy cả."

Tô Mang sững sốt mấy giây, chậm rãi thở dài một hơi.”Chỉ sợ cậu ta đã thấy rõ, nhưng lại không làm được."

"So với cái này, tôi khá tò mò là, cô lo lắng cho cậu ta như vậy rốt cuộc là bởi vì cậu ta là con trai thầy cô, hay bởi vì cậu ta là con trai của Lăng Đông Minh."

"Có gì khác nhau sao?"

"Có.” Ánh mắt người đàn ông sâu thêm mấy phần.”Thầy giáo, khác với đàn ông."

Sắc mặt Tô Mang rõ ràng cứng đờ, chị ấy tránh giữa tiếp xúc tay chân với người đàn ông kia, lui về sau một bước.”Lý Ngao, anh quản quá nhiều."

Sảnh tiệc.

Diệp Hoan Nhan ngồi trước bàn ăn mãi đến khi dạ tiệc kết thúc nhưng Lăng Hàn chưa trở về, sau khi tan tiệc mới có một thiếu niên mặc đồ phục vụ chạy tới thông báo với cô Lăng Hàn đã đi về trước.

Cậu thiếu niên ấy mặt đầy áo não, liên tục nói xin lỗi cô:

"Tôi thật sự xin lỗi cô, sáng sớm anh Lăng đã phân phó cho tôi, nhưng tôi tạm thời bị bếp sau gọi lại, bận bịu một hồi quên mất chuyện này, xin cô đừng khiếu nại tôi."

Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ thở dài một hơi.”Không sao, tôi sẽ không khiếu nại cậu đâu."

Chẳng qua là nhìn thời gian trên màn ảnh lớn, đã là mười một giờ đêm, ở đây cũng không biết có đón xe được hay không nữa.

"Nhan Nhan!"

Diệp Hoan Nhan nghe tiếng gọi xoay người liền nhìn thấy Tô Niên Hoa mặc âu phục màu xanh da trời, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn cô: "Thật sự là em à?"

Chương 136: Có Lòng Ngờ Vực

1704 Words

"Sao em cũng ở đây?"

"Tôi đi cùng với Tổng giám đốc Lăng: “ Diệp Hoan Nhan tránh né ánh mắt Tô Niên Hoa, bỗng thấy hơi chột dạ.

"Vậy anh ta đâu?" Tô Niên Hoa hơi sững sờ: “Anh còn chưa kịp chào hỏi với anh ta."

Anh cũng không phát giác ra vẻ mặt khác thường của Diệp Hoan Nhan, nhìn quanh một vòng nhưng không tìm được bóng dáng Lăng Hàn.

" Tổng giám đốc Lăng có chuyện nên đi trước rồi."

"…." Tô Niên Hoa hơi sững sờ: “Anh ta bỏ em một mình ở đây?"

Diệp Hoan Nhan nhếch môi: “Không sao, tôi tự đón xe về được."

"Ở đây làm gì có xe mà đón, em đi về chung với anh đi, anh đưa ngươi em về nhà."

Tô Niên Hoa không nói lời nào kéo Diệp Hoan Nhan đi về phía cửa.

Có không ít phóng viên trong buổi dạ tiệc từ thiện này, Diệp Hoan Nhan nhướng mày một cái rồi rút tay mình ra.

Tô Niên Hoa hơi bất ngờ, khóe mắt liếc thấy đám phóng viên còn chưa tản đi kia, cũng hiểu ra mấy phần, anh thấp giọng nói: “Có nhiều người ở trong sảnh như vậy, thừa dịp phóng viên còn chưa chụp được anh, chúng ta đi ra từ cửa sau đi."

Sau khi Tô Niên Hoa ký hợp đồng với Hoan Ngu, công ty đã thành lập một studio riêng cho anh, cung cấp đội ngũ quản lý chuyên nghiệp và và kinh phí. Đồng thời cũng áp dụng mô hình hợp tác có hoa hồng hàng năm, vì vậy mấy buổi dạ tiệc như thế anh có quyền quyết định tham gia, mà giữa Lăng Hàn và anh cũng không nhất định phải biết nhau.

Xe bảo mẫu đậu ở người gác cổng chờ ở cửa chính là Lôi Mễ, người được công ty giao cho Tô Niên Hoa.

Lần đầu tiên Diệp Hoan Nhan thấy Lôi Mễ chính là ngày Tô Niên Hoa tới công ty ký hợp đồng.

Cô không có quá nhiều ấn tượng với người tên Lôi Mễ này, hình như anh ta không được xếp vào nhóm người có năng lực của công ty, cô không hiểu tại sao Lăng Hàn lại muốn xếp một người như vậy cho Tô Niên Hoa.

Lúc gặp Diệp Hoan Nhan, Lôi Mễ hơi sững sờ sau đó cúi đầu chào hỏi: “Thư ký Diệp!"

Diệp Hoan Nhan gật đầu, Tô Niên Hoa bên trong xe đưa tay ra lôi cô vào.

Lôi Mễ đứng bên ngoài đóng cửa xe lên, hít sâu một hơi rồi cau mày cầm điện thoại, sau đó do dự leo lên ghế kế bên người lái.

Nhớ tới lần trước vẻ mặt căng thẳng lạ thường kia Diệp Hoan Nhan lúc ký hợp đồngở công ty, Tô Niên Hoa đã cảm giác trong lòng có vướng mắc, luôn cảm thấy Diệp Hoan Nhan dường như đang gặp việc gì khó khăn.

"Lần trước ở công ty, nhìn vẻ mặt em hình như không đúng lắm, là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Diệp Hoan Nhan lắc đầu một cái, cất giọng nhàn nhạt:

"Không có gì, là do công ty quản nghiêm thôi, bình thường lúc làm việc hơi căng thẳng xíu, lúc ấy cũng quả thật không có thời gian nói nhiều với anh, xin lỗi nhé."

Tô Niên Hoa ngập ngừng: “Có phải Tổng giám đốc Lăng kia của em đối xử quá hà khắc với em rồi không?"

"Không không có."

Diệp Hoan Nhan lại căng thẳnghown, ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt rõ ràng đang nghi ngờ kia của Tô Niên Hoa, nhấn mạnh: “Thật sự không có, mỗi một công ty đều có chế độ quản lý riêng của mình, công việc này của tôi vô cùng tốt, người khác cầu cũng không cầu được, anh không cần lo lắng."

Thấy cô như vậy, Tô Niên Hoa chỉ đành phải từ bỏ việc hỏi dò.

"Vậy cũng tốt, nếu em có gặp khó khăn gì nhất định phải nói với anh, anhnhất định sẽ cố hết sức giúp em."

Diệp Hoan Nhan thầm thở phào nhẹ nhõm,

"Sắp cuối năm rồi, studio vẫn chưa sắp xếp công việc cho anh à?"

"Trước mắt vẫn chưa, chỉ quay một ít quảng cáo, người đại diện cũng đã sắp xếp rồi, cũng không quá bận, phần lớn công việc chính cũng đã ký kết hết vào năm sau. Không phải em nói anh nên về nhà thăm cha mẹ sao? Anh đã suy nghĩ kĩ, có lẽ anh sẽ trở về."

"Vậy thì vô cùng tốt, sau khi tham gia cuộc họp thường niên của công ty, chắc là anh có thể về nhà đấy."

Nhắc tới cuộc họp thường niên, Tô Niên Hoa ngước mắt hỏi: “Nghe nói năm nào cuộc họp thường niên của Hoan Ngu cũng yêu cầu tất cả các nhân viên và nghệ sĩ phải chính thức bước trên thảm đỏ cùng nhau, có phải không?

Diệp Hoan Nhan gật đầu: “ Ừ, đúng là có hoạt động đó, nhưng cũng có thể không đi."

Dẫu sao công ty từ trên xuống dưới có tận mấy ngàn người, nếu ai cũng đi thì mất hết cả một buổi tối. Cộng thêm có vài người hướng nội, không hứng thú gì với hoạt động này, vì thế mọi người thường nói rõ trước đó, để quản lý cấp cao mang theo nghệ sĩ hoặc là người thân đi dẫn đầu để hâm nóng hiện trường.

Nghệ sĩ như Tô Niên Hoa hình như là phải đi thảm đỏ, dẫu sao cuộc họp thường niên chính là thời điểm công ty thể hiện hết tài nguyên nhân lực của mình, công ty có bao nhiêu nghệ sĩ nổi tiếng trong tay cũng chỉ chờ khoảnh khắc này để khoe ra với thiên hạ. Những thứ này đều quyết định giá trị thị trường của công ty, nên việc nghệ sĩ nổi tiếng bước trên thảm đỏ là quy tắc chắc chắn của công ty.

"Nhan Nhan, nếu ngày đó em không bận thì làm bạn gái tham dự của anh đi."

Lời này của Tô Niên Hoa làm Diệp Hoan Nhan ngẩng phất đầu nhìn về phía anh.

Đã nhiều năm trôi qua mà, ánh mắt anh vẫn trong suốt như cũ, gương mặt sạch sẽ, không hề giống với ca sĩ rock and roll, ngược lại càng giống với ca sĩ ca dao hơn. Giờ phút này ánh mắt không nhiễm bụi trần ấy đang nhìn cô không chớp mắt, trong đó viết đầy vẻ mong đợi.

"Ngày đó có thể tôi sẽ rất bận."

Ánh mắt Tô Niên Hoa thoáng qua một chút mất mác, nhưng không cam lòng hỏi tới:

"Em không cần phải đồng ý ngay, em có thể suy nghĩ thêm nhìn một chút."

Ánh mắt đó quả thực không ai có thể đành lòng từ chối nổi.

Diệp Hoan Nhan nhíu mày một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, để xem tình hình ngày đó đã, dẫu sao trong cuộc họp thường niên này tôi là một trong những người thuộc khâu tổ chức, đến lúc đó phải ở hội trường hỗ trợ, không nhất định có thể lên thảm đỏ."

Chẳng qua chỉ là một câu trả lời nước đôi, còn chưa tính là hứa hẹn mà Tô Niên Hoa đã vui vẻ, khóe mắt chân mày đều là ý cười.

Đến cửa tiểu khu, Diệp Hoan Nhan xuống xe,

"Để anh đưa em vào."

"Không cần, tiểu khu cũng có đèn đường, rất an toàn nên sẽ không có chuyện gì đâu. Gần đây tiểu khu giới nghiêm, không phải là người trong đây đi vào sẽ rất phiền toái đó."

Diệp Hoan Nhan khéo léo từ chối ý tốt của Tô Niên Hoa, vén váy xuống xe.

"Chờ một chút." Tô Niên Hoa cởi áo khoác đang định khoác lên bả vai cô thượng thì đã bị cô ngăn cản,

Vẻ mặt cô có chút hốt hoảng: “Không, không cần đâu, đường không xa, tôi đi trước..."

Gió rét căm căm, chiếc váy lễ phục lộ vai làm côrun rẩy, vừa mới nói hai câu đã cóng đến môi tím bầm.

Tô Niên Hoa nhướng mày một cái: “Đừng bướng nữa, em sẽ bị cảm đấy."

Anh không nói lời nào liền choàng áo khoác lông của mình lên trên bả vai cô: “Được rồi, em vào trong đi."

Chiếc áo khoác lông vũ đã được làm nóng bằng máy sưởi trong xe vẫn còn vương mùi bột giặt trên người Tô Niên Hoa nh không dùng nước hoa, mùi bột giặt rất dịu nhẹ. Gió lạnh thổi vào mặt rất lạnh, không mặc còn đỡ, lúc này đã được hơi ấm bao trùm, Diệp Hoan Nhan cũng không muốn cởi xuống nữa.

Lăng Hàn... có lẽ đã ngủ rồi nhỉ? Một chiếc áo khoác mà thôi, chắc anh sẽ không đến nổi ngay cả cái này cũng hỏi tới.

Diệp Hoan Nhan hít sâu một hơi: “Vậy cám ơn anh."

Nhìn bóng người cô run rẩy đích biến mất trong tiểu khu, Tô Niên Hoa quay người vừa định lên xe, chợt nhìn thấy phòng bảo vệ ở cửa tiểu khu, anh nhíu mày, trực tiếp đi tới xác nhận suy đoán trong lòng.

"Đại ca, anh còn nhớ tôi không?"

"A nhớ chứ nhớ chứ, Tô Niên Hoa đúng không, lần trước anh chạy tới đây lúc rạng sáng, anh còn ký tên cho tôi nữa, tôi đã để anh đi vào đúng không?"

Bảo vệ tiểu khu cười híp mắt nhìn Tô Niên Hoa.

"Hiện tại ra vào, có phải nhất định phải là cư dân sống trong tiểu khu không?"

"Thường thì là vậy, nhưng cũng thường xuyên có người không phải cư dân vẫn ra vào được, chỉ cần đăng ký biển số xe và đi ra khi đến thời gian quy định."

"Vậy đi bộ thì sao? Không lái xe cũng phải đăng ký sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.