Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 47: Cải trang




Lý Cung Hòa khoác áo choàng, chậm rì rì đi trêи đường cái sau khi trời đổ đại tuyết, phía sau là ba huynh đệ Lý Tri Mân, Lý Tri Kha, và Lý Tri Phác. Bọn họ đều mặc thường phục, thật cẩn thận mà đi theo phía sau Lý Cung Hòa, đằng sau nữa là mấy gia đinh và thị vệ. Đúng là bộ dáng quý nhân hay đi ra ngoài ở trong thành.

Đại tuyết rơi xuống, khắp nơid đều là tuyết trắng xóa nhưng lông vũ nhưng ở dưới mái hiên vẫn còn mấy cái khất cái rúc vào để sưởi ấm. Lý Cung Hòa vừa đi vừa thở dài: “Kinh thành vẫn còn nhiều người đói khổ như vậy, thịnh thế còn quá xa a, cũng không biết Kinh Triệu Doãn đang làm cái gì.”

Lý Tri Kha cười nói: “Phụ hoàng nhân đức, những ăn mày này kỳ thật nhi thần cũng biết chút, cũng không thể trách Kinh Triệu Doãn. Năm trước lúc chưa hạ tuyết thì Kinh Triệu Doãn đã phái người đem du dân và khất cái trong kinh đưa về quê, người tàn tật, phụ nữ và trẻ em thì đều được đưa tới Yên Hòa đường. Có điều có vài kẻ không chịu về quê nhà, cầm mấy đồng tiền được cứu tế đi ra ngoài uống rượu hoặc đánh bạc hết, sau đó lại lặng lẽ trở lại kinh thành. Phụ hoàng cũng không biết, những ăn mày này ở trong kinh thành thậm chí còn làm trộm, hoặc làm chút việc vặt vãnh được nhiều tiền hơn so với về quê làm trồng trọt. Đó là còn chưa nói, lúc thấy trời rơi tuyết lớn, nhiều quý nhân có thiện tâm đã ở trêи đường phát cháo, phát quần áo ấm. Ngay cả Tướng Quốc Tự bên kia cũng mở một đạo tràng bố thí, bởi thế những người này tình nguyện lưu lại kinh thành, dưới chân thiên tử, làm một khất cái chứ cũng không chịu trở về đâu.”

Lý Tri Phác mở to hai mắt nói: “Nhưng lưu tại kinh thành làm việc không có tôn nghiêm này, lại trôi giạt khắp nơi, không vợ không con, thì nhân sinh còn ý nghĩa gì nữa?”

Lý Tri Kha cười nói: “Tam đệ tuổi nhỏ không biết thế sự nhân tính. Có những kẻ lười biếng, không biết tiến lên, nam nhi trêи đời lớn lên phải dựng gia đình, gánh vác trách nhiệm nhưng những kẻ đó không dạy dỗ được. Tốt nhất nên bắt lại sung quân ở biên cương mới phải.”

Lý Cung Hòa cười một tiếng, quay đầu hỏi Lý Tri Mân: “Đại Lang cảm thấy như thế nào?”

Lý Tri Mân nói: “Có ruộng có nhà, nam cày ruộng, nữ dệt vải, sinh nhi ɖu͙ƈ nữ, nếu có thể được đến thế thì ai nguyện lưu lạc mái hiên mà ăn xin chứ. Chắc là về quê cuộc sống khó khăn, cực chẳng đã mới phải tiếp tục đi xin ăn.”

Lý Tri Kha ha hả cười một tiếng: “Ý đại ca là nền chính trị này hà khắc như mãnh hổ sao?” Đúng là lời nói ngấm ngầm hại người. Thế nào là nền chính trị hà khắc chứ? Nền chính trị của ai hà khắc? Ở trước mặt hoàng đế mà nói đến nền chính trị hà khắc, thì đúng là dụng tâm không tốt đẹp gì.

Lý Tri Phác che chở trưởng huynh, tự nhiên mẫn cảm mà cảm thấy được ác ý: “Đại ca nào có ý tứ này!”

Lý Tri Mân lại nhàn nhạt nói: “Đều là người trong nhà, Nhị đệ hà tất phải lừa mình dối người.”

Lý Cung Hòa cất tiếng cười to: “Không tồi, đều là người trong nhà, có cái gì nói cái đó. Đại Lang nghĩ điểm này đúng là không tồi!”

Lý Tri Kha cười nói: “A cha nói được là được. Là hài nhi quá mức cẩn thận.” Lý Tri Phác quay mặt đi, khinh thường mà bĩu môi. Lúc này phụ tử bốn người lại đi tới bên trong một cái hẻm nhỏ. Tuyết trắng rơi trêи mái hiên, tạo thành một tầng trước ngõ, một tấm vải màu đỏ sẫm bên thêu bốn chữ to “Uông gia thịt dê quán”, bên cạnh là hai hàng chữ nhỏ, một là “Nấu thì có canh dê thơm”, một hàng khác là “Chưng có đầu dê béo.”

Mặt tiền cửa hàng còn để câu đối đỏ, cắm cờ phướn mừng tết, ván cửa chỉ mở hé, bên trong truyền ra sương mù nóng hổi cùng với mùi hương thơm nức. Lý Cung Hòa cười nói: “Tới rồi, nhà này là cửa hàng lâu đời, đã nhiều năm ta không uống qua. Lúc trước ta thường xuyên đến đây uống canh thịt dê.” Nói xong tự mình dẫn đầu mà đi vào trong tiệm, kêu lớn: “Lão Uông! Cho bốn chén canh thịt dê đậu hũ đi! Cho nhiều hoa tiêu chút! Tương rau hẹ bí truyền nhà các ngươi cũng mang tới một phần! Lại mang thêm mười cái mới nướng tốt hồ bánh!”

Một tiểu tử trẻ tuổi nghe tiếng liền chạy từ bên trong ra, trêи người hắn mặc áo da dê, hai mắt sáng ngời, lại có một cái mũi hồng. Hắn vừa ra tới liền vội vàng chắp tay thi lễ cười nói: “Tới! Canh thịt dê lập tức có ngay! Là khách cũ sao? Cha ta ở nhà nghỉ ngơi chơi với cháu rồi, xin hỏi ngài họ gì vậy?”

Lý Cung Hòa trêи dưới đánh giá hắn một cái rồi cười nói: “Lão Uông thế mà đã chịu nghỉ dưỡng già ở nhà trông tôn nhi rồi đấy? Vừa thấy cái mũi này liền biết ngươi là con ruột hắn, đúng là con kế nghiệp cha! Không biết canh thịt dê còn giữ được mùi vị cũ không?”

Tiểu Uông cười đến có chút ngượng ngùng mà xoa xoa cái mũi khiến nó càng thêm hồng, lấp lánh sáng lên: “Lão gia chỉ cần nếm thử! Nếu là không tốt thì tiểu nhân không thu tiền! Đây là gia nghiệp tổ truyền của chúng ta, không sợ lão gia chê cười chứ một gian cửa hàng này tổ tông duy trì xuống dưới, qua nhiều năm vẫn trụ vững trong kinh này cũng không phải dễ dàng a!”

Lời nói mới xong thì quả nhiên tiểu nhị đã đưa lên một khay có bốn cái bát canh thịt dê nóng hầm hập. Nước canh màu trắng sữa, đặc sệt, bên trêи có hành lá thái nhỏ, cùng hồ tiêu, mùi thơm nức mũi. Ngoài ra còn có một khay hồ bánh màu vàng ruộm, xốp mềm, bên trêи rải hạt vừng. Sau đó Tiểu Uông tự mình bưng một mâm thịt đầu dê chưng lên nói: “Khó có được lão gia còn nhớ thương, chiếu cố cửa hàng nhỏ này, ngài lại là khách đầu tiên trong ngày hôm nay nên thỉnh lão gai nếm thử món thịt đầu dê chưng này, cũng coi như ta thay phụ thân tiếp đãi khách quý!”

Ba vị hoàng tử sáng sớm đã bị hoàng đế kéo ra ngoài cải trang vi hành, thể nghiệm và quan sát dân tình. Bọn họ bụng đói kêu vang lang thang trong tuyết hồi lâu, hít gió lạnh nửa ngày nên bây giờ ngửi thấy mùi thì không khỏi nâng cao tinh thần, đều nhìn về phía Lý Cung Hòa. Lý Cung Hòa không chút nào để ý mà vén tay áo, cầm khăn nóng tiểu nhị mang đến lau tay sau đó uống một ngụm canh nóng, sau đó xé một miếng thịt đầu dê châm vào nước tương có tỏi, sau đó ăn thử, cười nói: “Không tồi! Mùi vị vẫn như cũ!”

Sau đó ông ta cũng không câu nệ mà cầm lấy một cái bánh bột ngô lên cắn ăn giống một bá tánh bình thường. Ông ta vừa ăn vừa nói với mấy đứa con trai: “Mau thừa dịp còn nóng uống đi, sáng sớm chưa ăn, chắc đói bụng lắm rồi.”

Ba vị hoàng tử được lời này thì đều lau tay, rồi bắt đầu uống canh thịt dê. Dáng vẻ bọn họ đều nhã nhặn, có chút không được tự nhiên. Tiểu Uông đứng ở bên cạnh lúc này cười nói: “Lão gia đúng là có phúc khí, ba vị thiếu gia đều một thân phú quý, lịch sự văn nhã, đúng là người đọc sách, tương lai sẽ có nhiều phúc lắm đây.”

Lý Cung Hòa được hắn khen một câu đơn giản thế này mà đã tươi cười đầy mặt: “Đều là phụ nhân trong nhà dạy dỗ tốt, cũng chưa từng chịu khổ. Không biết ngươi có mấy huynh đệ? Ta nhớ rõ trước đây tới uống canh thịt dê thì còn thấy ngươi ở trong tiệm này chạy tới chạy lui chơi đùa đâu.”

Tiểu Uông xoa tay cười nói: “Chúng ta làm gì có phúc khí như lão gia! Mẫu thân ta thân mình không tốt, chỉ sinh một mình ta, cũng không có huynh đệ tỷ muội gì cả.”

Lý Cung Hòa cười cười nhìn mấy đứa con trai của mình nói: “Vậy không phải cả cái cửa hàng này đều là của ngươi, không ai tranh giành sao?”

Tiểu Uông chưởng quầy lập tức trợn mắt tố khổ: “Quý nhân nói giỡn đâu! Cái cửa hàng nho nhỏ này của chúng ta thực là nhiều việc đâu. Ta vẫn ước cha mẹ sinh thêm huynh đệ giúp ta quản lý. Một mình ta đúng là quá vất vả. Nửa đêm đã phải rời giường chuẩn bị, mà ngày nào cũng phải đêm khuya mới được đi ngủ. Sổ sách, rồi mua dê, giết dê, hầm canh, khắp người đều là mùi dê hôi ơi là hôi! Mà cửa hàng đóng một ngày thì thể nào cũng có khách quen tới hỏi. Cái cửa hàng nghèo này của chúng ta cũng có phải gia sản gì cho cam, đâu như hoàng lão gia trong hoàng thành có ngôi báu muốn để lại đâu chứ?”

Nói tới đây, Lý Tri Phác đã nhịn không được bật cười, nhưng rất nhanh liền im lặng nhìn Lý Cung Hòa. Lý Cung Hòa cười trầm ngâm nói: “Cái tên tiểu chưởng quầy nhà ngươi thật là biết ăn nói.”

Tiểu Uông cũng ngượng ngùng mà cười: “Chúng ta ngày thường nói chuyện thô tục, lão gia chớ trách. Chúng ta là gia đình bình dân, ai không muốn có nhiều con trai một chút cho có thể diện, bằng không còn bị người ta khi dễ đâu. Giống như lão gia ngài có mấy vị công tử là có bao nhiêu phúc khí. Sau này các vị công tử cưới vợ sinh con, lão gia lúc đó chính là con cháu đầy đàn!”

Lý Cung Hòa nhìn mấy cái nhi tử, cười đến rất là vừa lòng: “Đều tốt, nhưng bọn họ còn chưua cưới lão bà, cháu cũng đã có đứa nào.” Lời ông ta có chút tiếc nuối.

Tiểu Uông xoa xoa tay: “Mỗi vị công tử đều tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng, tự nhiên là phải lựa chọn cho tốt, còn có thể nạp nhiều thϊế͙p͙ thất chút, rất nhanh là lão gia ngài có thể bế mấy cái tiểu tử bép mập!”

Lý Cung Hòa cười nói: “Không biết Tiểu Uông chưởng quầy có mấy nhi tử?”

Trêи mặt Tiểu Uông tràn đầy thẹn thùng cùng hạnh phúc: “Một tiểu tử, tháng mười năm trước mới sinh. Cha ta thích vô cùng, cửa hàng cũng mặc kệ, cả ngày ở nhà nhìn đâu.”

Lý Cung Hòa kinh ngạc: “Xem ngươi tuổi cũng không nhỏ, sao mới sinh có một đứa con vậy?”

Tiểu Uông vẻ mặt thổn thức: “Nói đến chuyện này đúng là dài. Nếu lão gia không chê tiểu nhân dông dài thì ta cũng liền kể hết. Tổ tông chúng ta đều là đơn truyền, con nối dõi đều gian nan. Cha ta đến buốn mươi tuổi mới có ta, cũng không sinh thêm được huynh đệ nào nữa. Đến lượt ta, cha liền cho ta cưới tức phụ từ sớm. Mười sáu tuổi viên phòng, nhưng kết quả là ba mươi vẫn không thấy tức phụ hoài thai. Cha ta lúc ấy rất sốt ruột nha, lại đi cầu thần bái phật, thỉnh người giữ nhà âm trạch, cách nào cũng dùng hết.”

Ba hoàng tử đều nghe, đến đây thì Lý Tri Phác vội truy vấn: “Sau lại thế nào?”

Tiểu Uông vỗ tay mà nói: “Đầu năm trước cha ta đang định sắp xếp cho ta một phòng thϊế͙p͙, lúc bà mối đến nhà bị tức phụ thấy được. Mẹ vợ ta lại là người nóng tính, lập tức liền mang theo người tới trong tiệm mà mắng. Nhà ta buôn bán nhỏ, sao chịu nổi trận náo này, đành phải ở trong tiệm giải thích với mẹ vợ. Chúng ta không phỉa khinh thường nhà bọn họ, giày xéo khuê nữ nhà người ta nhưng không phải mãi vẫn không có hài tử sao? Mẹ vợ cũng không nghe, chỉ nói nữ nhi nhà nàng chính là có thể sinh, rõ ràng vấn đề của của nhà ta, hai bên cứ thế ở trong tiệm cãi qua lại……”

Ba vị hoàng tử lần đầu tiên nhìn thấy trò khôi hài của nhân gian thì không khỏi mở rộng tầm mắt. Lý Tri Kha nhịn không được nhíu mày nói: “Gia đình nhà gái bưu hãn thế, sao có thể không nói lý vậy? Phụ nhân này không sinh được, không nạp thϊế͙p͙ thì chẳng nhẽ muốn ngươi tuyệt hậu sao?”

Tiểu Uông thở dài nói: “Cái này cũng không trách nhà nàng tức giận. Lúc nghị thân phụ thân ta đã nghĩ đến nhà ta con nối dòng gian nan, tam đại đơn truyền nên chuyên môn tìm nhà có con nối dõi thịnh vượng. Lúc hỏi thăm thì thấy mẹ vợ sinh tám, năm nam ba nữ. Trong ba nữ, hai vị tỷ tỷ đều đã xuất giá, cũng là ba năm ôm hai đứa. Cha ta không yên tâm còn thỉnh bà mụ có kinh nghiệm đi xem thì trở về nói nàng có tướng vượng tử, chắc không sai nhà ta mới hạ sính lễ cưới nàng về, tuyệt không dám có gì không phải. Nhà ta cũng làm người nhân hậu, nếu không phải thật sự không có biện pháp, thì sao phải ra hạ sách này chứ. Gia đình bình dân thê thϊế͙p͙ nhiều thì chỉ tổ nhiều phiên não thôi.”

Lý Tri Phác nóng vội truy vấn: “Thế sau này giải quyết thế nào? Tiểu tử của ngươi hiện nay vẫn là do nguyên phối sinh hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.