Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 217: Hận ý




Triệu Phác Chân cũng không biết mình đã có một màn nổi bật trong mắt trượng phu và nhi tử. Sau khi hồi cung nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy phái người đi gặp Thượng Quan Quân thì không được tốt, vì thế nàng vẫn truyền kiệu để đi tới Tiên Cư Điện.

Thượng Quan Quân cũng không tránh né không gặp, nàng ta cũng không phải người có tính tình như thế, ngược lại nàng ta vẫn mặc lộng lẫy, giương mắt nhìn người tới, ánh mắt sáng quắc: “Đức phi nương nương tới diễu võ dương oai, tới xem ta thê thảm thế nào sao?”

Triệu Phác Chân nói: “Quý Phi nguyên vốn đến nữ học giảng Xuân Thu, nhưng nhiều ngày nay ngài không tới, ta chỉ muốn hỏi Quý Phi còn muốn tới giảng bài không? Nếu ngài không đi thì ta sẽ thỉnh người khác.”

Thượng Quan Quân nói: “Không cần, nhiều ngày nay ta có một số việc, ngày mai ta sẽ tới giảng bài, các nàng có thể ôn tập trước, ta về sẽ kiểm tra.”

Triệu Phác Chân nói: “Đã có lời này thì ta cũng yên tâm. Tấn Vương phi bên kia rất là sốt ruột, bởi vậy ta mới cố ý đến đây một chuyến.” Nàng cũng không nhiều lời, theo trực giác nàng cảm thấy Thượng Quan Quân sẽ không bởi vì chuyện phong hậu mà từ bỏ việc giảng bài ở nữ học. Bất kể là ɖu͙ƈ vọng quyền lực của nàng hay cá tính kiên cường đều không cho phép nàng ta bỏ đi cơ hội duy nhất để nàng ta tỏa sáng này.

Nàng ta tuyệt đối sẽ không cam tâm làm một phụ nhân bị vây trong thâm cung, huống chi hiện giờ vị “phụ thân” mà nàng ta tín nhiệm đã nhẫn tâm cắm một đao sau lưng thế này.

Nàng đứng lên muốn đi nhưng Thượng Quan Quân lại gọi lại: “Đức phi, ngươi thật sự cảm thấy ngươi đã toàn thắng sao?”

Triệu Phác Chân xoay người nhìn nàng ta không nói gì. Thượng Quan Quân cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi lấy thân phận một cung tì, vì Hoàng Thượng sinh hài tử, lại bám vào đó mà có được ngôi vị Hoàng Hậu là đã chiến thắng rồi ư?”

Triệu Phác Chân cuối cùng cũng mở miệng: “Quý Phi đem hôn nhân và tình cảm thành chiến trường, đem trượng phu, con cái coi là chiến lợi phẩm, ý tưởng này ta không hiểu lắm. Nếu đã không hiểu nhau thì ta và Quý Phi đại khái không thể nói chuyện được, vì thế cũng không cần nhiều lời.”

Thượng Quan Quân bật cười: “Trong cung này có ai mà không đem ân sủng của Hoàng Thượng thành thắng lợi chứ? Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng giữa ngươi và Hoàng Thượng có tình cảm thật sao? Giống như phu thê trong dân gian ư? Ân sủng của Hoàng Thượng có nghĩa ngươi có thể sinh con vua, ngưoi có thể điều động quyền lực tối cao trong thiên hạ để bọn họ làm việc cho ngươi. Ví dụ như việc mở nữ học, ngươi hưởng thụ sự tiện lợi trong đó, nhưng vẫn muốn gạt chính mình rằng tất cả những chuyện này là do ngưoi tự đạt được. Ngươi và hài tử của mình đều gắn với Hoàng Thượng, chỉ một ý niệm của hoàng đế đều có thể khiến các người không được yên. Ngươi thế nhưng vẫn mê mang, thật là buồn cười.”

Triệu Phác Chân giương mắt nhìn nàng ta, ánh mắt thanh thấu: “Theo Quý Phi thấy thì ta phải làm thế nào?”

Thượng Quan Quân gọi nàng lại chẳng qua là vì nhất thời xúc động, Triệu Phác Chân hỏi vặn lại thì nàng ta có chút nghẹn lời, chỉ cười lạnh nói: “Ít nhất ta sẽ không dùng nhiều tiền tài và sức lực như thế để đổi lại sự phê bình của triều đình trêи dưới. Ngươi một hai phải cứu trợ vài nữ hài mà mười mấy năm sau mới có thể dùng, còn dạy đám nữ sinh không biết mấy cái chữ học cái gì mà dệt vải, y thuật. Hao phí tiền của to lớn như thế lại không được lòng ai, không có ích lợi gì, đến thanh danh cũng bị hạn chế. Ta nghe nói hôm kia có cha mẹ của những đứa trẻ bị bệnh chết tới nháo, đúng là lũ ngu dân, ngươi cho bọn họ tiền, bọn họ lại không biêt ơn. Ngưoi phí nhiều tâm tư muốn dạy bọn họ mưu sinh, có thể tay làm hàm nhai, nhưng bọn họ lại oán trách ngươi không cho bọn họ hắn tiền! Thứ ngu dân như vậy thì không thể cứu trị, chẳng qua chỉ lãng phí tiền tài.”

Triệu Phác Chân gật gật đầu nói: “Ta hiểu ý Quý Phi, ngài hy vọng lúc nắm giữ quyền lực thì tận lực tận sức xây dựng lực lượng của mình, còn những thứ không có ích lợi, tốn công vô ích thì nên từ bỏ.”

Thượng Quan Quân nói: “Không tồi, ngươi đi lên từ hèn mọn, ánh mắt quá nhỏ, luôn cho rằng những kẻ đó đáng thương. Nhưng người đáng thương có chỗ đáng giận, đám dân chúng ngu dốt đó chỉ cần thống trị dẫn dắt, không cần lãng phí quá nhiều tiền tài, phí quá lớn sức lực ngược lại còn bị oán trách. Một khi ân sủng không còn thì đám ngu dân đó sẽ quay lại dẫm ngươi đầu tiên, cũng sẽ không cảm kϊƈɦ những gì ngươi đã bỏ ra.”

Triệu Phác Chân thấp giọng nói: “Ta lại cảm thấy ta và Quý Phi từ lúc ban đầu đã không cùng đường. Quý Phi cũng không cần phí lời, hôm nay ta đã hiểu vì sao Hoàng Thượng vì sao từ bỏ Quý Phi, hóa ra là do bất đồng ý kiến, không cùng chí hướng.”

Nàng xoay người rời khỏi Tiên Cư Điện, Thượng Quan Quân ở sau lưng cười lạnh: “Chí hướng của Hoàng Thượng ư? Hóa ra Đức phi lại hiểu rõ thánh ý đến vậy, toàn làm những việc Hoàng Thượng yêu thích. Ta đúng là đáng thương ngươi, nếu Hoàng Thượng bởi vì ngươi nghe lời, hoàn toàn dựa vào mình mới sủng hạnh ngươi vậy thì vị trí của ngươi nữ nhân khác cũng có thể ngồi vào được?”

Triệu Phác Chân lắc lắc đầu, biết có nói nữa với Thượng Quan Quân cũng chẳng ích gì, nàng tự mình rời khỏi, bước lên kiệu, tự hồi cung.

Thượng Quan Quân cười lạnh vài tiếng, không để ý đến nàng, tự mình quay lại trong tẩm điện, lại nhìn thấy Liễu mụ mụ không biết từ khi nào đã tới bên trong, biểu tình hoảng loạn, thất hồn lạc phách, khác hẳn dáng vẻ điềm nhiên hạnh phúc ngày thường thì lắp bắp kinh hãi: “Mụ mụ làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi ư? Nói cho ta, ta sẽ xả giận cho ngươi.”

Liễu mụ mụ nhìn thấy nàng ta thì vội nhào lên bắt lấy tay nàng ta, làm điệu bộ khiến Thượng Quan Quân không hiểu, vì thế bà ta vội vàng đến bên án tìm giấy bút viết: “Đức phi chính là đích nữ bị thất lạc của Thượng Quan gia lúc trước!”

Thượng Quan Quân lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Liễu mụ mụ: “Mụ mụ! Lời này có thật không? Sao ngươi lại nhận ra?”

Liễu mụ mụ cơ hồ đã khóc ra, lúc trước bà ta đồng ý với Ứng phu nhân là sẽ không để lộ thân phận của bọn họ nhưng bà biết mấy ngày nay nữ nhi vẫn luôn đấu với Đức phi mà Đức phi mới là Thượng Quan gia nữ nhi chân chính, vậy chẳng phải nữ nhi của bà đang bước xuống vực sâu sao? Sao bà có thể trơ mắt nhìn nữ nhi của mình rơi vào vũng bùn không tự thoát ra được chứ?

Bà ta thở hổn hển viết xuống: “Chuỗi ngọc trêи cổ là nàng ta mang từ nhỏ, do phu nhân tự tay làm. Nữ nhi, chúng ta mau rời đi thôi, ngươi không đấu lại bọn họ đâu! Chúng ta mau đi thật xa nơi này!”

“Chuỗi ngọc?” Thượng Quan Quân ngẩng đầu, nhớ tới trước ngực Đức phi đúng là có một chuỗi ngọc, lúc trước còn đính viên ký sự châu, ca ca còn quấn lấy muốn mua lại…… Hiện tại ký sự châu không còn, nghe nói là đã cho tiểu công chúa! Chuỗi ngọc! Nàng ta bỗng nhiên đứng lên, cho nên lúc trước ca ca căn bản không phải muốn mua ký sự châu, mà là đã nhận ra muội muội ruột của mình ư?

Giống như có một tia sét xẹt qua, nàng ta nhanh chóng xâu chuỗi những vắng vẻ xa cách khó hiểu của ca ca những năm gần đây cùng với sự mê muội của hắn đối với Triệu Phác Chân thì lập tức hiểu ra. Nàng ta cười lạnh: “Thì ra là thế! Ca ca sớm đã nhận ra nàng, nhưng không nhận nàng ta, vì sao chứ? Đúng rồi, Thượng Quan gia còn cần ta, người có khả năng sẽ thành Thái Tử Phi. Bọn họ đồng thời giấu diếm nữ nhi ruột bên người Tần Vương, đúng là được lợi đôi đường! Thật là tính toán chu toàn!”

Nàng ta đi đi lại lại, lúc này đã hiểu hết: “Sau đó ta mất đi vị trí Thái Tử Phi, phải gả cho Tần Vương, ca ca lúc đó cũng phản đối kịch liệt. Tốt thay cho một Thượng Quan gia, nữ nhi thật hay gải đều áp lên người Tần Vương, sau đó còn bồi thêm một thứ nữ, quá giỏi, quá hay mà!”

Nàng ta ngước mặt lên, trêи đó là biểu tình bi ai: “Toàn bộ Thượng Quan tộc đều gạt một mình ta, khiến ta không thể sinh con, đem ta đẩy lên con đường không thể quay đầu này, vì che mưa chắn gió cho nữ nhi của bọn họ. Rồi đến lúc mấu chốt thì lấy lý do không thể sinh con mà vì Đức phi trải thảm đỏ đưa nàng ta lên ngôi Hoàng Hậu!”

“Còn ta thì sao? Ta thì tính là gì?” Nàng ta bỗng nhiên khóc rống thất thanh: “Ta tính là cái gì? Nuôi ta nhiều năm như vậy là vì cái này sao? Rốt cuộc bọn họ muốn ta trả lại hết thảy sao? Đến cả Hoàng Thượng hẳn là cũng rất cảm kϊƈɦ! Bọn họ trơ mắt nhìn thứ đồ giả nhưu ta lót đường cho đồ thật. Khó Đức phi không hề có chút áy náy nào với ta, ở trong mắt nàng ta thì Thượng Quan Quân này vốn luôn là tu hú chiếm tổ, chung quy chỉ là một vai hề!”

Tâm Liễu mụ mụ như bị đao cắt, vội tiến lên ôm nàng ta vào lòng, nước mắt đầy mặt, ra hiệu ý nói: “Là ta sai, đều là mụ mụ sai, ta không nên lấy ngươi ra thế thân cho tiểu thư……”

Thượng Quan Quân ngẩng đầu, trong mắt lại hàm chứa hận ý: “Bọn họ tính toán tốt như thế nhưng ta lại muốn quật ngã đám người tự cho có thể thao túng người khác này!”

Liễu mụ mụ lắc đầu, mặt đầy nước mắt, trong tay viết: “Nữ nhi! Hiện tại lui vẫn còn kịp! Chúng ta đi! Không cần sống trong cừu hận! Chúng ta rời khỏi nơi này thôi!”

Thượng Quan Quân cười lạnh, đem bút nghiên trêи bàn gạt hết xuống đất: “Đi? Đi đến nơi nào? Ngươi là kẻ tàn phế, ta mang theo ngươi đi ra ngoài sợ là sống không nổi ba tháng! Ta đã sớm không thể quay đầu rồi! Dũng khí lúc trước của ngươi đi đâu rồi? Những người này dựa vào cái gì mà nắm giữ vận mệnh của ngươi ở trong tay? Bọn họ là ai chứ? Nếu bọn họ đã dám lợi dụng ta thì ta sẽ để họ biết cái gì là dưỡng hỗ làm loạn!”

Nàng ta đứng lên, trong ánh mắt đều là cừu hận: “Chúng ta từng bước từng bước thanh toán, bắt đầu từ Thượng Quan gia đi! Thượng Quan Khiêm muốn cáo lão hồi hương, lấy lui vì tiến sao? Được, ta sẽ để ông ta danh chính ngôn thuận mà về!”

Liễu mụ mụ tiến lên ôm chân nàng, vẫn muốn khuyên can. Mẫu thân ruột của Đức phi còn sống, nàng ta không phải dễ chọc! Nhưng mà bà ta và Thượng Quan Quân vốn đã giao tiếp khó khăn, hiện giờ giấy bút đều đã bị ném lung tung, bà ta chỉ có cách lắc đầu. Thượng Quan Quân lại lạnh lùng đẩy bà ta ra: “Mụ mụ, lúc trước nếu ngươi đổi ta thành tiểu thư thì nên đoán được sẽ có ngày này, ta đã không thể quay đầu, chỉ có đứng nơi cao nhất thì ta mới có thể nắm giữ chủ động, mẹ con chúng ta mới vĩnh viễn khôgn bị người khác coi là sâu bọ mà tùy ý thao túng vận mệnh!”

Nàng ta lau khô nước mắt, đi ra ngoài gọi người: “Người đâu! Đi truyền tin cho Thượng Quan phủ, nói là ta gặp ác mộng, trong lòng bất an, thỉnh tổ mẫu tới tiến cung nói chuyện!”

Nàng ta lạnh lùng phun ra máy chữ cuối, kiềm chế hận ý quay cuồng trong lòng, Hoàng Thượng, Đức phi, chúng ta từng bước từng bước mà tới đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.