Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 208: Thiên luân




Thọ lễ sắp tới rồi, sứ thần tứ phương đều đến kinh thành, đường phố nhộn nhạo nhốn nháo toàn là người với người. Nghe nói thương nhân tứ phương cũng đều đổ về kinh thành, náo nhiệt vô cùng. Đại Ung phảng phất đã dần dần bình phục vết thương sau chiến tranh, lại quay về quang cảnh thái bình lúc trước.

Một ngày này Triệu Phác Chân lại nhận được sổ con, Phạm Dương tiết độ sứ Ứng Khâm phu nhân Lư thị đệ sổ con, muốn thỉnh an Đức phi. Nàng vừa mừng vừa sợ, vội sai người truyền người, vốn còn cho người tới thỉnh Thất Cân trở về gặp Ứng phu nhân nhưng nghĩ rồi lại gọi người tới dặn dò một chut mới để đi truyền lời, sau đó mới đứng dậy đi nghênh đón Ứng phu nhân.

Ứng phu nhân mới đến kinh thành ngày thứ hai đã gấp không thể chờ nổi mà đệ sổ con muốn gặp nữ nhi. Vừa thấy nàng thì bà vừa vui vừa kϊƈɦ động, lại ôm Quan Âm nô mà nhìn một vòng, vui sướиɠ nói: “Quan Âm nô quả nhiên khá hơn, cao hơn nặng hơn, đúng là Công Tôn quốc sư có biện pháp.”

Triệu Phác Chân mỉm cười: “Tất nhiên, nàng hiện giờ có thể ăn nhiều hơn, mỗi ngày cũng chịu đi đường.” Ứng phu nhân lại hỏi: “Thất Cân đâu?” Triệu Phác Chân cười nói: “Hắn ở thư phòng đi học, ta đã cho người tới báo chờ hắn học xong sẽ đưa hắn tới cho lão nhân gia ngài nhìn. Có điều tới lúc đó lão nhân gia ngài đừng gọi hắn là Thất Cân. Đứa nhỏ này trưởng thành một chút rồi, Hoàng Thượng đã chọn cho hắn vài thư đồng, vì thế hắn bắt đầu để ý mặt mũi, không cho người khác gọi hắn bằng nhũ danh nữa. Hiện giờ ta đành phải gọi hắn là Duật ca nhi.”

Ứng phu nhân cười đến mắt híp lại: “Việc học quan trọng, không vội. Duật ca nhi cũng đã hiểu chuyện rồi đó.” Bộ dạng của bà giống như cũng được an ủi: “Ta ở vùng biên cương Phạm Dương nghe nói ngươi mở Lang Hoàn nữ học, thanh danh rất nổi, ai nhắc tới Đức phi nương nương đều nói người tốt, là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế đó.”

Triệu Phác Chân hơi hơi có chút thẹn thùng: “Mẫu thân nói quá rồi. Hiện giờ ta thu dưỡng nữ hài tử ở các nơi cũng chưa được nhiều, cũng chỉ mấy ngàn. Cũng phải thôi, bá tánh bình dân dù ăn cỏ ăn trấu cũng tình nguyện muốn thân sinh nữ nhi ở bên cạnh. Hơn nữa quan phủ các nơi bề ngoài thì phụng lệnh nhưng thực tế là bỏ mặc, nữ hài thu dưỡng chủ yếu là từ kinh thành và vùng lân cận, trong đó còn có nhiều đứa nhro bị bệnh.”

Ứng phu nhân lắc đầu nói: “Mấy ngàn nữ hài được ngươi nuôi nấng, giáo ɖu͙ƈ, đây đã là đại công đức! Ngươi cũng không biết, hiện giờ bên ngoài vẫn rất loạn, bá tánh các nơi nhiều người không nuôi nổi hài tử. Hiện giờ nghe nói nữ nhi có thể có chỗ đi, lại là nơi triều đình mở ra, tương lai đứa nhỏ có thể biết chữ, đọc sách thì bọn họ vui mừng vô cùng. Chỉ là nữ học này chi tiêu hẳn là rất lớn. Nhiều nữ hài như thế, phải tốn công mời иɦũ ɦσα nuôi, lại mua đồ ăn mới nuôi được các nàng lớn lên. Ta đã tính rồi, hẳn ngươi mang hết đồ hồi môn ta cho để đập vào đúng không? Vậy bây giờ ngươi có thiếu tiền không?”

Triệu Phác Chân nói: “Vẫn còn tốt, mẫu thân không cần lo lắng, có một phần nữ sinh tiến vào đều bỏ số tiền lớn để nộp học phí. Nữ học có mời rất nhiều nhà nho thanh danh lớn tới giảng bài, vì thế có một ít quý nữ nguyện ý bỏ tiền tiến vào học. Bọn họ cũng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, giao tế với đám nhà cao cửa rộng khác, bởi vậy tiền lời cũng không tồi. Đám học sinh vừa học vừa làm cũng có thể hỗ trợ chút ít, lại có Bạch gia phái mấy vị đại chưởng quầy cực kỳ có thực lực giúp ta kinh doanh tiêu thụ hàng hóa làm ra vì thế tình huống tổng thể cũng không tồi. Hơn nữa ta ở trong cung, tất cả đều được cung cấp, cũng không thiếu tiền, mẫu thân cứ yên tâm.”

Ứng phu nhân biết nữ nhi này của mình ngoài mềm trong cứng, tuyệt đối không kêu khổ trước mặt mình. Trong lòng bà có tính toán, ngoài miệng cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn mặt nàng, thương tiếng nói: “Thượng Quan Quân kia có làm khó dễ ngươi không?”

Triệu Phác Chân lắc lắc đầu: “Không, nàng là người thông minh.”

Trong lòng Ứng phu nhân thầm hừ, nhưng trêи mặt lại không biểu hiện ra: “Thượng Quan Khiêm đâu? Thượng Quan gia hẳn đã biết ngươi là Đức Phi rồi chứ? Ta nghe nói Thượng Quan Khiêm còn chủ động xin làm thái phó cho Thái Tử. Còn coi như ông ta biết điều.”

Triệu Phác Chân rũ lông mi nói: “Ngẫu nhiên thấy một hai lần, nhưng ta chưa từng nói chuyện với ông ta.” Nàng không muốn nhắc tới chuyện không vui này, vì thế nhẹ giọng nói: “Mẫu thân vừa đến kinh thành, nếu có rảnh, có thể thay ta lưu tâm một việc không?”

Ứng phu nhân vội nói: “Ngươi nói đi.”

Triệu Phác Chân nhẹ giọng đem chuyện Triệu Linh Chân mấy ngày nay xuất hiện ở nữ học nói ra: “Ta không biết việc này là do ai làm nhưng việc này hiển nhiên là hướng về ta, không thể không để ý. Ta là nữ quan bên người Hoàng Thượng lúc trước, việc này không tránh được việc người có tâm tra ra. Dù sao người trong cung này quen ta cũng không ít, nhưng người bình thường phần lớn chỉ cho rằng Hoàng Thượng thay ta tìm một nhà ngoại có bối cảnh thôi, đám cận thần cũng sẽ không nói đến chuyện này. Người gióng trống khua chiêng muốn lột thân phận của ta chắc chắn có tính toán khác. Ta không sợ gì cả, chỉ sợ liên lụy đến hài tử, bởi vậy muốn thỉnh mẫu thân hỗ trợ điều tra chút.”

Ánh mắt Ứng phu nhân sắc bén: “Việc này không giống như việc Thượng Quan tộc sẽ làm, dù sao thân phận của ngươi là vấn đề nhạy cảm với bọn họ, những kẻ đó sẽ không tự tìm phiền toái cho mình. Chẳng lẽ là Thượng Quan Quân tự mình làm? Mẹ ruột của nàng ta nghe nói đã được nàng ta đón vào trong cung dương. Hẳn là hiện tại nàng ta đã có lòng đề phòng Thượng Quan tộc, ngươi cần cẩn thận chút. Kẻ có thể giờ trò với thân thế của ngươi hẳn là muốn nhắm đến tuổi tác của Thái Tử? Nhưng trong cung hiện giờ không có hài tử nào nữa, Thượng Quan Quân sẽ không ngốc như thế.” Lúc trước bà ta nghĩ Thượng Quan Quân là thân sinh nữ nhi của mình nên thu thập tin tức về nàng ta, cũng biết nàng ta là người thông tuệ, không giống chó càn rứt giậu thế này.

Bà ta quả quyết nói: “Hơn phân nửa là Thôi thị lại giở trò, không biết bà ta muốn cái gì, ngươi chờ ta điều tra xem sao.”

Triệu Phác Chân nhẹ giọng nói: “Liên Sơn thổ ty lão phu nhân, Tuệ Mẫn phu nhân, là người quen cũ của ta. Bà ta làm người quyết đoán minh mẫn, a nương có thể tìm bà ta tra một chút, rốt cuộc Triệu gia cũng sẽ không muốn gặp phiền toái.”

Ứng phu nhân cười nói: “Được.”

Hai người lại thương lượng chút chi tiết, bỗng nhiên có nội thị chạy chậm tiến vào bẩm báo: “Thái Tử điện hạ đã học xong, hiện giờ đang cùng Thượng Quan tướng quân ở giáo trường luyện tập mã cầu.”

Triệu Phác Chân đứng dậy cười nói: “Thật đúng lúc, ta cùng nghĩa mẫu cũng qua đó nhìn một chút.”

Ứng phu nhân vừa nghe đến “Thượng Quan tướng quân” thì đã ngây người, Triệu Phác Chân tiến lên kéo tay bà, nghịch ngợm về phía bà nói: “Thượng Quan tướng quân đối với Duật ca nhi vô cùng thân thiết, lúc nào cũng dạy hắn đánh mã cầu.”

Ứng phu nhân đi theo Triệu Phác Chân, nhưng chân giống như đang đạp trêи mây. Tới trại nuôi ngựa, quả nhiên bọn họ thấy Thượng Quan Lân đang cưỡi ngựa mang theo Thất Cân mạnh mẽ vung gậy đánh cầu. Hắn mặc một thân quan bào của Vũ Lâm tướng quân nhìn vô cùng oai hùng, thấy các nàng tới thì lập tức phất tay tạm dừng, mang theo Thất Cân, xoay người xuống ngựa, sải bước đi tới. Lúc tới gần, cả người hắn dũng mãnh cao lớn, nhiều năm binh nghiệp khiến cánh tay hắn cơ bắp nổi lên, ngực rộng, sớm không còn bộ dáng công tử ăn chơi trác tang trong kinh thành ngày trước, mà là bộ dáng nam nhi kiến công lập ra sự nghiệp to lớn —— đứa nhỏ này, dù không có mẫu thân dạy dỗ vẫn tự mình trưởng thành trở thành rường cột nước nhà.

Ứng phu nhân đỏ mắt, liều mạng nhịn khóc. May mắn có Thất Cân vững chắc như một con ngựa con nhào vào trong ngực bà để bà có thể cúi đầu che giấu nước mắt khó nhịn.

Lúc này Triệu Phác Chân mở miệng: “Ta đã phân phó người thiết yến ở Thủy Các. Hôm nay khó có dịp Ứng phu nhân tiến cung thăm ta, không biết Thượng Quan tướng quân có rảnh cùng chúng ta ăn bữa cơm xoàng không?”

Thượng Quan Lân có chút kinh ngạc. Cùng nữ quyến trong cung ăn cơm cũng không phải việc hắn nên làm, nhưng…… Có Thái Tử ở đây, còn có nhiều người hầu kẻ hạ như thế, mình trước kia cũng thân thiết với Triệu Phác Chân, hiện giờ cũng đang muốn thân cận với muội muội vì thế chỉ thoáng do dự đã gật đầu.

Thủy Các bốn bề thoáng rộng, sảng kɧօáϊ, xa xa có tiếng ve kêu, hoa sen nở rộ, thức ăn trêи bàn phong phú tinh xảo. Triệu Phác Chân tự mình rót rượu cho Thượng Quan Lân cùng Ứng phu nhân. Ban đầu Thượng Quan Lân còn có chút câu nệ, chỉ dùng bữa uống trà, rượu cũng không dám uống. Hắn ngồi nghe Thái Tử cùng Ứng phu nhân chít chít oa oa nói chuyện ở kinh thành. Lúc hắn nghe Thái Tử gọi Ứng phu nhân là bà ngoại thì trong lòng nghĩ đứa nhỏ này đúng là chẳng lạ với ai hết. Lúc sau Triệu Phác Chân rót rượu khuyên hắn uống, lại mỉm cười nói vài câu với hắn, Thất Cân cũng xen miệng vài câu, bầu không khí dần thả lỏng, tinh thần hắn cũng thoải mái hơn. Ứng phu nhân mỉm cười hỏi hắn: “Nghe nói lúc chiến loạn, Thượng Quan tướng quân trấn thủ Cam Châu, đã lập được mấy công lớn. Nhưng Cam Châu kia theo ta biết không dễ thủ đúng không? Tướng quân lúc trước chắc chỉ có tầm 3000 binh lính, làm sao có thể bảo vệ nơi đó? Ta vẫn luôn nghĩ không ra.”

Đề tài này chính là gãi chỗ ngứa của Thượng Quan Lân rồi. Hắn lãnh mấy ngàn người đóng giữ Cam Châu chống địch, đó là công tích mà đời này hắn đắc ý nhất. Lúc sau có đánh nhiều trận hơn nhưng cũng chưa bao giờ được sảng kɧօáϊ như lần đó. Vị Ứng phu nhân này quả nhiên là thê tử của võ tướng, rất am hiểu binh pháp, vừa hỏi đã vào chỗ mấu chốt. Hắn thả chén rượu xuống, đĩnh đạc nói: “Phu nhân ở Phạm Dương, hẳn cũng biết chúng ta ở bên này thiếu binh, nhưng đa phần mọi người là tội phạm lưu đày, rất bưu hãn, lại lớn gan, không sợ chết! Chỉ cần có công tích là bọn họ có thể áo gấm về làng, có vinh hoa phú quý! Đối đầu với kẻ địch mạnh, ta đã nói với bọn họ, cứ theo số lượng địch bị giết mà tính công lao, mọi người dùng sức mà giết! Chờ đánh xong ta sẽ thỉnh ban công cho bọn họ, chỉ cần có công sẽ không để ai cướp đi, ta bảo đảm bọn họ có thể có được đền đáp……” Hắn mặt mày hớn hở, đem công tích chống địch ở Cam Châu nói một lần, mà Ứng phu nhân cũng thường xen mồm hỏi vài câu về việc điều binh, lương thảo, phục kϊƈɦ có khả thi hay không. Những câu hỏi này đều trúng điểm mấu chốt, hắn trả lời từng câu một, trong lòng cũng bội phục nói: “Biện pháp của phu nhân đúng là tuyệt diệu, chỉ là lúc trước chúng ta không nghĩ tới, nếu theo ngài thì lần trước ở Vân Châu chúng ta cũng có thể làm được…… Khi đó chúng ta tử thủ ba ngày, may mắn Hoàng Thượng tự mình lãnh binh tới cứu viện……”

Hắn nói từng cái một, Ứng phu nhân lại càng nghe càng đau lòng. Đứa nhỏ này vốn là còn vợ cả của thế gia đại tộc, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, được tiến cử làm quan. Hắn vốn có thể bình thản thuận lợi mà đi con đường thênh thang, nhưng hắn lại tự mình chém cỏ hoang, tự mở đường cho mình……

Lúc Lý Tri Mân tới thì bọn họ đang ăn đến vui vẻ, từ Thủy Các xa xôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Thượng Quan Lân cao giọng đàm luận và tiếng Thất Cân vui vẻ cười. Đi đến gần còn có thể nhìn thấy Triệu Phác Chân rót rượu, trêи mặt là nụ cười thả lỏng thư thái, thi thoảng còn ngăn không cho Thất Cân trộm uống rượu. Mà Thất Cân sẽ trộm lôi kéo ống tay áo Ứng phu nhân, ăn vạ với bà ta. Mấy người ở trong thủy các ăn uống, không khí hòa hợp đến kỳ lạ.

Hắn chưa bao giờ thấy nàng thả lỏng thoải mái như thế, không hề đề phòng, tươi cười tự nhiên. Lý Tri Mân nghỉ chân không bước tiếp, chỉ đứng từ xa nhìn trong chốc lát, Văn Đồng nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng Thượng? Có cần cho người qua thông báo không?”

Lý Tri Mân lắc lắc đầu nói: “Trẫm…… Còn có chút sổ con cần phê, chờ lúc tiết độ sứ phu nhân muốn xuất cung thì ngươi dẫn bà ta tới Trinh Quán điện, trẫm muốn gặp bà ta. Việc này không cần cho Đức phi biết.”

Văn Đồng nhẹ giọng đáp: “Vâng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.