Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 167: Gặp quỷ




Đã muốn biên soạn sách thì trước tiên phải chọn chỗ, sau đó mới tiện an bài. Bởi vì đều là nữ quan nên trong ngoài phải ngăn cách, tốt nhất có thể an bài cả ăn ở. Lòng bàn chân Thượng Quan Quân giống như nổi gió, một ngày liền đi nhìn mấy chỗ nhưng không thật sự vừa lòng chỗ nào. Nếu không phải có nam quan viên ra vào thường xuyên, người người hỗn tạp thì là quá gần phố phường, quá mức ồn ào, hoặc chỗ quá hẹp, nhiều năm chưa được tu sửa, ăn ở an bài không tiện. Trong lòng nàng ta nghĩ vẫn nên chọn một khu vườn ở kinh thành lại thanh tĩnh. Như vậy tính ra ở phụ cận hoàng thành có một khu vườn tên là Tuyết Lộc Viên đang để không, không bằng đi mượn chỗ đó. Nàng ta nghĩ như vậy thì lập tức trở về đem chuyện biên soạn sách này bẩm báo lão phu nhân, lại nói đến chuyện mượn vườn. Lão phu nhân cũng không bức nàng đi Trường An nữa, chỉ nhắc nhở nàng không được quên việc lung lạc và quản giáo Bạch gia nữ nhi bên kia, lại đem Tuyết Lộc Viên cho nàng ta mượn, thậm chí còn cử người đến quản lý vườn cho nàng.

Nàng lại lập tức đi đến trong vườn kia, ở trong ngoài đi một vòng, quả nhiên thấy vừa lòng, lại an bài ăn ở, văn phòng tứ bảo, thư tịch để phục vụ công việc. Xong việc nàng ta mới cảm thấy có chút mệt mỏi, liền lệnh cho hạ nhân đều đi xuống. Nàng ta ở trong phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, hai mắt tuy nhắm nhưng trong đầu óc đều không ngừng so đo, một lòng chỉ nghĩ nên tuyển những người nào, ai phụ trách cái gì, chia làm mấy tổ, bao lâu phải ra quyển thứ nhất, mỗi quyển viết cái gì. Nàng ta luôn tự cao, cho rằng bản thân xuất chúng, hiện giờ tự nhiên có được một cơ hội tốt thế này thì tự nhiên muốn sử dụng thủ đoạn làm cho thế nhân tin phục, chân chính chứng thực danh tiếng tài ba của bản thân, bởi vậy từ đầu đến đuôi nàng ta phải tính kỹ một phen.

Nhưng đang nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng nhiên có người xốc rèm châu đi vào. Nàng ta có chút không vui, mở to mắt đang muốn quát lớn lại liếc mắt thấy bà иɦũ ɦσα Liễu thị đã lâu không thấy. Bà ta lúc này đang rưng rưng nhìn nàng, khiến nàng ta lắp bắp kinh hãi cho rằng mình đang nằm mơ, lập tức ngồi dậy hỏi: “Bà vú?”

Liễu thị tiến lên cầm tay Thượng Quan Quân, hai mắt rơi lệ, giọng nói cũng chỉ hừ hừ. Thượng Quan Quân cúi đầu lại nhìn thấy ngón cái hai tay bà ta đều bị chặt mất thì lắp bắp kinh hãi: “Bà иɦũ ɦσα, sao ngươi lại biến thành thế này?”

Bà tử ở phía sau tiến lên dập đầu nói: “Tiểu thư, Liễu mụ mụ trước đây cùng ở với ngài, hôm kia bà ta đến tìm nô tỳ, viết tờ giấy đưa cho nô tỳ, nói muốn gặp ngài. Nô tỳ nghĩ tiểu thư hiện giờ là Vương Phi, sao có thể dễ dàng gặp mặt, nhưng thấy bà ta đáng thương, lại có chút quen biết nên nhân hôm nay rảnh rỗi nô tỳ mới đánh bạo đem Liễu mụ mụ đến gặp ngài. Nếu có gì không thích hợp thì còn thỉnh tiểu thư xử lý, chớ nên nói cho lão gia cùng lão phu nhân……”

Thượng Quan Quân nhìn qua thì mơ hồn nhận ra bà ta chính là một trong những bà tử được phái đến trông coi vườn, tên họ thì nàng ta không nhớ rõ. Nàng ta nhìn tình cảnh của Liễu thị hiện giờ, lại nhớ năm đó bà ta bỗng nhiên bị đuổi đi, phụ thân lại không cho mình tiếp xúc gì thì sợ là trong này có nội tình, cần phải cẩn thận hỏi han. Vì thế nàng ta nói với bà tử kia: “Chớ có lộ ra, ngươi đi ra ngoài trước, thay ta canh cửa, ta hỏi rõ sự tình đã, nếu có công ta sẽ có thưởng.”

Bà tử kia dập đầu xong thì đi ra bên ngoài canh ở cửa, Thượng Quan Quân lôi kéo Liễu thị ngồi xuống. Dù sao nàng ta cũng được Liễu thị thiệt tình yêu thương nuôi lớn, thấy bà ta như vậy thì cũng khổ sở trong lòng, lôi kéo tay bà ta nói: “Mụ mụ sao lại biến thành thế này? Mau nói cho ta, ta sẽ làm chủ cho bà.” Liễu thị chỉ chỉ lỗ tai, lắc lắc đầu, ý bảo mình không nghe được, sau đó lại từ trong lòng lấy ra một bức thư, chỉ thấy trêи mặt xiêu vẹo viết vài chữ: “Quân Nhi, ngươi là nữ nhi ruột của ta, nưam đó Thượng Quan đích nữ bị lạc đường trong loạn phỉ, ta sợ tội nên mới đem ngươi giả làm tiểu thư đưa về Thượng Quan gia nuôi nấng lớn lên. Hiện giờ Thượng Quan gia đã biết chân tướng nhưng vẫn muốn lợi dụng ngươi giành ích lợi, nữ nhi, thỉnh ngươi sớm dứt ra, ta mang ngươi rời khỏi kinh thành, cùng nhau sống cuộc đời của chúng ta.”

Thượng Quan Quân đọc nhanh như gió, nhưng sau khi xem xong thì phản ứng đầu tiên là giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng: “Ta sao có thể không phải nữ nhi của phụ thân chứ? Ông ấy cùng lão phu nhân đều đối với ta tốt như vậy! Còn có ca ca……” Nàng ta lại bỗng nhiên im lặng, nhớ tới một năm nay ca ca thực sự thay đổi thái độ. Liễu thị ô ô khóc lóc, thậm chí quỳ xuống dập đầu, Thượng Quan Quân nhìn về phía bàn tay tàn khuyết của Liễu thị thì nói không nên lời. Trong đầu nàng ta lại hiện ra cảnh phụ thân năm đó kiên quyết không cho nàng ta tiếp xúc với Liễu thị —— còn việc nàng ta gả cho Tần Vương, không muốn sinh hài tử, lúc ấy nàng ta cho rằng mình sẽ rất khó có thể thuyết phục lão phu nhân cùng phụ thân hỗ trợ nhưng không nghĩ tới chẳng cần phí nhiều lời bọn họ đã an bài cả dắng thϊế͙p͙ cho nàng ta, thậm chí còn mạo hiểm giúp nàng ta đổi người động phòng đêm tân hôn thành…… Thượng Quan Bình!

Mặt nàng ta đã trầm xuống dưới, tim đập bang bang, trêи mặt lạnh băng: “Ta kính trọng ngươi đã nuôi nấng ta từ nhỏ, nhưng nếu ngươi là do người nào đó phái tới, muốn ly gián ta và người trong tộc, ly gián quan hệ cha con của ta thì ngươi nghĩ sai rồi! Chuyện này ta sẽ kiểm chứng, nếu ta tra ra ngươi là do người ngoài phái tới lại có dụng tâm kín đám thì cho dù ngươi là bà иɦũ ɦσα nuôi ta lớn thì ta cũng sẽ nghiêm trị!”

Liễu thị tuy rằng nghe không hiểu nhưng nhìn biểu tình của nàng ta thì cũng đại khái đoán được nàng ta nghi ngờ. Bà ta ô ô mà khóc lóc, cái trán đều đã dập đầu đến chảy máu. Bà ta tiếp tục khoa tay múa chân, nhưng Thượng Quan Quân lại hoàn toàn không muốn xem, chỉ đứng lên đi lại vài bước, rồi lại nhìn chằm chằm bà ta, nhất thời nghĩ không ra phải an trí thế nào. Mang về vương phủ thì đám người hồi môn đi theo mình ở trong phủ sẽ phát hiện ra. Nàng ta luôn coi Thượng Quan gia trở thành hậu thuẫn kiên cường, cũng là thân nhân đáng giá tín nhiệm nhất, nhưng hiện giờ…… Nếu chuyện này là thật, nàng ta cắn cắn môi, hai tròng mắt lóe sáng, cho dù là thật thì cũng chứng tỏ bản thân có chỗ khiến Thượng Quan tộc coi trọng! Nếu bọn họ đã đồng ý để nàng ta tiếp tục lấy thân phận đích nữ của Thượng Quan Khiêm mà gả cho Tần Vương thì chứng tỏ bản thân nàng ta chính là Thượng Quan Quân danh chính ngôn thuận!

Nàng ta đi qua đi lại, rồi lại đi ra ngoài gọi bà tử kia tiến vào: “Ngươi tên là gì? Trượng phu đang làm việc ở đâu? Sao ngươi gặp được Liễu mụ mụ? Ngươi trước tiên trả lời những việc này cho ta.”

Bà tử kia quỳ xuống nói: “Nhiều thế hệ trong nhà nô tỳ đều là người hầu trong tộc. Thời trẻ nô tỳ có từng làm việc trong vườn của lão phu nhân, cho nên mới biết Liễu mụ mụ. Trước đây lão phu nhân có ban cho nô tỳ tên là Tuyết Hương, sau khi đến 25 tuổi thì nô tỳ được thả ra, gả cho người ta, trượng phu là Hoàng Dũng, làm việc trong vườn này, ngày thường là thay phiên trông cửa, dọn dẹp hoa cỏ ở đây. Hôm kia Liễu bà tử đến đây cầm một tờ giấy đưa cho nô tỳ, nói muốn gặp ngài, bởi vì ngài đã gả vào Tần Vương phủ nên bà ta không có biện pháp đi gặp, nô tỳ nghĩ bà ta rốt cuộc cũng là bà иɦũ ɦσα của ngài, có muốn gặp ngài cũng là bình thường……”

Thô sử nha đầu trong viện của lão phu nhân đích xác đều có tên mang chữ Hương, vậy thì chắc là đúng rồi, còn những việc khác vẫn cần kiểm chứng. Nàng ta nhìn kỹ hai mắt bà tử kia, nhàn nhạt nói: “Liễu mụ mụ là phạm vào sai lầm, bị lão phu nhân đuổi tới thôn trang. Hiện giờ bà ta tới tìm ta, niệm tình bà ta ở bên ta lâu ngày nên ta sẽ về nói với phụ thân và lão phu nhân để miễn trừng phạt cho bà ta, để bà ta có thể an hưởng tuổi già. Chỉ là hiện giờ ta còn có việc, ngươi trước tiên cứ đưa bà ta đi nghỉ ngơi, đêm nay ta sẽ cho người tới an bài cho bà ta. Ngươi hiện giờ đang ở chỗ nào?”

Bà tử kia dập đầu nói: “Nô tỳ ở sương phòng cạnh chuồng ngựa phía sau vườn, căn phòng thứ ba.”

Thượng Quan Quân gật gật đầu nói: “Có hài tử không?”

Bà tử kia nói: “Có một cái nữ nhi kêu Minh Tú, mười sáu tuổi, một nhi tử kêu Dụ Đông, 14 tuổi.”

Thượng Quan Quân thấy bà ta cử chỉ lễ phép, có nhà cửa, hài tử cũng có tên họ, không khó để kiểm chứng, cũng xác thực là gia phó của Thượng Quan gia. Coi vườn không phải công việc béo bở gì, lần này đại khái bà ta mượn cơ hội để dọn tiền đồ cho nữ nhi trước mặt mình, mà bà иɦũ ɦσα của nàng ta lại câm, chắc không thể nói bậy bạ gì với người khác vì thế nàng ta liền trậm mặt dọa bà ta một phen trước: “Việc này, ta không hy vọng người ngoài biết, ngươi cần phải giữ kín như bưng, nếu không, ta muốn xử lý cả nhà các ngươi cũng chỉ cần nói một câu, ngươi hiểu chưa?”

Bà tử kia vội dập đầu nói: “Trăm triệu không dám, chỉ nghe Vương phi nương nương dạy bảo.” Bà ta lúc này không dám xưng tiểu thư nữa.

Thượng Quan Quân hơi hơi vừa lòng, gật đầu nói: “Lần này ta ở trong sân biên soạn sách, đến lúc đó ta sẽ nói với lão phu nhân để cả nhà ngươi đến đây. Nữ nhi của ngươi có thể theo chúng ta làm việc, còn nhi tử đi nha môn lấy một cái tiền đồ, việc này cũng không quá khó, ngươi thấy thế nào?”

Bà tử kia vội cười nói: “Chỉ cần Vương phi nương nương phân phó.”

Thượng Quan Quân liền lấy từ bên người một bao bạc đưa cho bà ta nói: “Ngươi trước cầm, mang theo bà иɦũ ɦσα đi xuống, không cần đi chỗ nào hết, chỉ cần chờ người của ta.” Sau đó nàng ta lại vỗ vỗ tay Liễu mụ mụ, chậm rãi nói chuyện: “Mụ mụ chỉ cần yên tâm cùng Hoàng mụ mụ đi xuống, hết thảy đã có ta, nếu mụ mụ một lòng vì ta, ta tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi, nếu mụ mụ có việc gạt ta thì ta tự nhiên sẽ không tha.”

Liễu bà tử cúi đầu, chỉ xoa nước mắt. Hoàng bà tử vội cười đem bà ta kéo đi, vừa đi vừa nói: “Tiểu thư là người lương thiện, hiện tại lại là Vương Phi nương nương, tự nhiên là có thể che chở ngươi. Nếu ngươi đã gặp được nương nương thì còn lo lắng cái gì nữa? Ngươi chỉ cần chờ hưởng phúc là được.” Biết rõ bà nghe không được nhưng Hoàng bà tử vẫn an ủi.

Thượng Quan Quân nhìn bọn họ đi rồi thì đứng dậy, nhìn thị nữ Chu Bích ở bên người, cũng bất động thanh sắc: “Ta mệt mỏi, đi về thôi.” Chờ nàng ra khỏi cửa, lên xe đi được nửa đường mới nói đã quên một cuốn sách tùy thân, buổi tối muốn xem vì thế để Chu Bích lập tức trở về tìm. Chờ Chu Bích đi rồi, nàng ta cho lui tiểu nha hoàn, kêu hộ vệ của mình đến công đạo vài câu, chờ thị vệ kia lĩnh mệnh lui đi thì mới trở về vương phủ.

Mà ở một hẻm nhỏ âm u tại Lạc Dương, đã có người bước nhanh đi vào một căn phòng nhỏ, hướng về người ngồi trong đó mà báo cáo: “Thượng Quan Quân ra cửa không bao lâu thì đã có mấy hộ vệ đi qua đem Liễu bà tử kia mang đi.”

Ứng phu nhân gật gật đầu, cười lạnh: “Việc nơi này đã xong, lập tức an bài để ngày mai rời Lạc Dương. Thượng Quan Quân một khi có hiềm khích với Thượng Quan nhất tộc thì nàng ta sẽ chỉ có thể dựa vào lực lượng của Tần Vương, nhưng bất kỳ là ai nàng ta cũng chẳng thể tín nhiệm.”

Ứng Vô Cữu khó hiểu nói: “Mẫu thân thả Liễu bà tử kia trở về, không sợ bà ta nói với Thượng Quan Quân chuyện ngài và muội muội còn sống sao?”

Ứng phu nhân cười lạnh một tiếng: “Bà ta dám sao? Ta đã uy hϊế͙p͙ bà ta không để bà ta nói chuyện của ta và Chân Nhi, nếu dám nói thì ta sẽ đập nồi dìm thuyền, đề thư lên triều đình, bóc trần chuyện lúc trước bà ta dám đổi trắng thay đen. Thượng Quan gia một khi bị tội khi quân thì nữ nhi của bà ta cũng bị liên lụy, huống chi ta cũng chỉ nói với bà ta hiện giờ ta đã mang nữ nhi rời khỏi Thượng Quan tộc, hiện giờ thả bà ta về cùng đoàn tụ với nữ nhi của mình, mà bà ta cũng không biết thân phận của ta, một lòng chỉ lo lắng cho an nguy của nữ nhi nên tự nhiên sẽ chỉ nói cho nữ nhi của mình tình hình thực tế để nàng ta rời khỏi kinh thành. Đáng tiếc Thượng Quan Quân đã bị quyền lực cùng vinh hoa mê mắt, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.