Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 154: Chuốc thuốc mê




Thôi Hoàng Hậu lại nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, nhưng không nghĩ ra cái gì, bọn иɦũ ɦσα già và nha hoàn bên cạnh bà ta đi lên khuyên nhủ: “Chân nhân cũng thấy trời đã khuya lắm rồi, trước đi ngủ đã, mấy ngày nay ngài mới khỏi ho khan, chớ suy nghĩ quá mức. Hiện giờ sự tình đã có tiến triển, ngày mai chắc phải hồi kinh, đến lúc đó đường xá bôn ba, càng không dễ nghỉ ngơi.”

Thôi Hoàng Hậu thở dài: “Nếu ta không ngày ngày đêm đêm tính toán thì với tính tình thuần phác của Thái Tử không biết đã sớm bị người ta tính kế từ lúc nào rồi. Hiện giờ cho dù ta dốc hết sức lực nhưng chỉ vì một Thượng Quan Quân mà hắn còn oán giận ta kìa.”

иɦũ ɦσα già vội cười khuyên nhủ: “Mẫu tử liền tâm, làm gì có chuyện Thái Tử oán giận ngài. Hiện giờ Thái Tử Phi không phải cũng có thai rồi sao? Đây chính là cho thấy Thái Tử điện hạ đối với Nhu Ba nương tử cũng không phải hoàn toàn vô tình, muốn trách cũng chỉ trách Thượng Quan gia nương tử kia, đã gả cho Tần Vương rồi mà vẫn còn thường gây chuyện cho điện hạ nhà chúng ta, thật đúng là đồ không biết liêm sỉ.”

Thôi Hoàng Hậu cười lạnh: “Nàng ta thật sự biết lợi dụng tình cũ của Thái Tử để kiếm lời cho mình, đáng tiếc là tình cũ này luôn có lúc hết. Tần Vương đang bị bệnh, nàng ta không tập trung vào Tần Vương, nhân dịp này mà sinh một đứa con vợ cả mà cả ngày chạy lên nhảy xuống. Hiện giờ Tần Vương đi Trường An, nàng ta cư nhiên đưa ra lý do phải hầu hạ tổ mẫu bị bệnh mà không đi theo, quả thực là kỳ quặc quái gở. Làm Vương phi lại không hầu hạ trượng phu của mình cho tốt, một lòng chỉ nghĩ đến công danh lợi lộc của bản thân, có thể thấy được lúc trước ta nhìn chuẩn, không để nàng ta gả cho Thái Tử.”

Đám иɦũ ɦσα già đều cười nói: “Kỳ thật cũng không trách Thượng Quan Vương phi được. Chân nhân không phải cũng nhận được tin tức Tần Vương kia thân mình không tốt, tính tình thô bạo, ngày ngày lấy việc quất roi người ta làm vui sao?”

Thôi Hoàng Hậu cười lạnh nói: “Chẳng qua là dòng máu ti tiện trong người bộc phát thôi, có cha mẹ như thế thì có thể sinh ra hạt giống tốt đẹp gì chứ. Mây bay không che được ánh trăng sáng tỏ, hắn đại khái lấy được quân công, tự cho là có thể có tư cách tranh địa vị, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là chênh lệch quá lớn, tự nhiên là tính cách thô bỉ cũng lộ ra.” Tần Vương tựa hồ đã không thể làm được việc gì, Tần Vương phi cơ hồ sống như quả phụ, vì việc này mà Thái Tử lại buồn bực không vui hồi lâu.

Đám иɦũ ɦσα già đều nở nụ cười: “Tự nhiên là hắn không thể so được với Thái Tử của chúng ta. Ngài ấy xuất thân cao quý, tính tình lại ôn nhu đôn hậu, đó chính là cao quý khắc vào xương cốt, ai thấy cùng phải nói Thái Tử chính là chủ quân trời sinh.” Lúc này lại có người trấn an Thôi Hoàng Hậu: “Chân nhân vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, nếu nói nữa thì trời sáng mất rồi, đối với thân mình cũng không tốt.”

Thôi Hoàng Hậu cười nói: “Hiện giờ đã qua cơn buồn ngủ rồi, ta làm sao ngủ được nữa.”

Có người lại vội nói: “Vậy để người dưới nấu chút anh an thần đưa qua để chân nhân uống một chút, là có thể ngủ.”

Thôi Hoàng Hậu nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nói: “Vậy mau đưa lên, các ngươi cũng uống một chút, rồi đi nghỉ ngơi đi.”

Một giấc ngủ này bà ta ngủ rất sâu. Lúc Thôi Hoàng Hậu tỉnh lại thì mới phát hiện trời đã sáng choang, nhóm иɦũ ɦσα già bên cạnh đều là vẻ mặt đưa đám: “Chân nhân! Không tốt rồi! Kia Bạch gia tiểu nương tử chạy thoát rồi!”

Thôi Hoàng Hậu đột nhiên ngồi dậy, kết quả lại cảm thấy một trận váng đầu. Mọi người vội tiến lên nâng bà ta. Bà ta lúc này mới cắn răng lấy lại bình tĩnh hỏi: “Sao lại thế này?”

Đám иɦũ ɦσα già nói: “Bà tử câm điếc kia hạ mê dược trong trà! Đêm qua náo loạn một chuyến lúc nửa đêm, mọi người đều mệt mỏi, các bà tử trực đêm không phòng bị, uống nước trà bà ta đưa lên nên đều ngủ mất. Mấy người trông coi Bạch gia nương tử đều ngủ hết……”

Lòng Thôi Hoàng Hậu trầm xuống, hỏi: “Bà ta lấy mê dược ở đâu?”

Đám иɦũ ɦσα già nhìn trái, nhìn phải, trong đó có một người tên là Chung mụ mụ ngày thường cực kỳ được nể trọng, quỳ xuống dập đầu nói: “Nương nương, là lão nô không phải, hôm qua lúc thu thập hành lý, chai mê dược kia là từ trong nhà mang đến, sau khi dùng xong việc thì lão nô cầm lấy số còn lại. Kết quả lão nô không cẩn thận đánh vỡ cái chai kia, đúng lúc bà ta đi vào quét dọn phòng, lão nô nghĩ bà ta không nghe, không nói được thì liền khua tay để bà ta dọn dẹp đống sứ vỡ đó, lại ra hiệu bảo bà ta không thể ăn cái đó, sẽ ngủ, để bà ta chớ có coi như bột đường mà ăn vào, có lẽ bà ta liền để tâm đến …… Sau đó bà ta thừa dịp ban đêm mà đánh thuốc mê mọi người, từ lỗ chó ở phòng bếp chui ra ngoài, chạy thoát.”

Thôi Hoàng Hậu cắn răng: “Các ngươi sơ suất quá, cứ nghĩ bà ta vừa câm vừa điếc liền coi nhẹ! Có sai người đuổi theo không?”

Đám иɦũ ɦσα già vội nói: “Đàm thị vệ đã phái người đuổi theo, nhưng lại lo gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến quan phủ, dù sao nương nương cũng là cải trang mà đến……”

Thôi Hoàng Hậu giận quá hóa cười: “Bà tử kia rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu rơi vào trong tay Thượng Quan gia ……” Bà ta trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, lại bừng tỉnh: “Bạch tiểu thư tuổi còn nhỏ, có thể trốn trở về tất nhiên sẽ về Bạch phủ —— vốn dĩ ta cũng muốn đưa nàng trở về, nếu thật sự thế thì cũng không cần lo lắng, nàng ta không thoát khỏi ngũ chỉ sơn được đâu. Chỉ sợ người nơi khác nhúng tay vào thì mới không ổn.”

Bà ta nheo mắt lại, lúc sau nạp Bạch thị làm thϊế͙p͙, lại bắt Bạch gia giao bà tử kia ra là được. Còn nơi này không thể ở lại nữa, vì thế bà ta gọi người tới: “Bảo người của chúng ta chú ý đến Bạch gia, nếu tiểu thư nhà họ an toàn trở lại thì phải báo ngay. Còn chúng ta lập tức khởi hành, nơi này không thể ở lại nữa.” Vô luận là người nào đem Bạch gia tiểu thư cứu đi, thì nơi này của bà ta đã bị tiết lộ, thủ hạ của Bạch gia nhiều hung đồ như thế, nếu thật sự trả thù thì sẽ có hại. Ở lại chỗ này cũng vô ích, bà ta liền nhanh chóng quyết định phân phó người thu thập đồ về kinh.

Triệu Phác Chân lúc này đang cùng bà tử câm điếc kia trốn trong một ngõ nhỏ chật hẹp, bên trogn đều là nước bẩn, nhưng nàng không phân biệt được phương hướng, bà tử kia lại câm điếc, không thể giao tiếp với nàng, chỉ là theo sự lôi kéo của nàng mà hấp tấp chạy vội trong đêm tối. Triệu Phác Chân cảm thấy bà tử câm điếc này vẫn luôn bị nhốt ở tiểu viện kia, hẳn cũng không biết tình hình bên ngoài, hai người cứ như ruồi bọ không đầu mà chạy trong bóng đêm, chỉ cảm thấy cách những kẻ kia càng xa càng tốt.

Nhưng ngõ nhỏ của Dương Thành thật sự quá nhiều, các nàng xoay xở hồi lâu liền bị lạc, rốt cuộc lại bị một đám kỵ sĩ dồn vào một ngõ hẻm cụt. Một người trong số đó đè thấp giọng nói: “Bắt được rồi, gọi đầu lĩnh tới đây!”

Gió đêm cắt như những lưỡi đao, hai người các nàng cuộn tròn trong ngõ nhỏ, không biết vì kϊƈɦ động hay vì lạnh mà cả hai người đều không tự chủ mà run lên bần bật. Một lát sau có một kỵ sĩ mang theo vài người đi qua, bọn họ đều che mặt bằng một miếng vải đen, cưỡi ngựa cũng không phát ra tiếng động, trêи người còn mang đấu lạp, mặc áo đen, đeo bội đao. Đám người phía trước tiến lên bẩm báo: “Chính là hai người này.”

Kỵ sĩ cao lớn phía sau xoay người xuống ngựa, dáng người hắn đĩnh bạt hùng vĩ, nhìn các nàng rồi phân phó: “Cây đuốc!” Thanh âm này vô cùng quen thuộc nhưng Triệu Phác Chân lại nhất thời không nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu.

Lúc này đã có người đốt một cây đuốc, ánh lửa lập tức chiếu rọi xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức đều kinh hách rồi: “Triệu nương tử?”

“Ứng tướng quân!” Triệu Phác Chân cũng không thể nghĩ tới vào thời khắc này mà nàng cư nhiên còn có thể nhìn thấy Ứng Vô Cữu.

Biểu tình trêи mặt Ứng Vô Cữu vô cùng phức tạp, hắn nhìn quần áo trêи người hai người rồi vội cởi áo khoác cho Triệu Phác Chân phủ thêm nói: “Nơi này lạnh, chúng ta đến chỗ nghỉ tạm trước đã.”

Đó là một gian tiểu viện nho nhỏ, Ứng Vô Cữu mang theo các nàng vào đến trong phòng thì đã sớm có một vị phu nhân ra đón: “Chân Nhi!” Trêи mặt bà là biểu tình kϊƈɦ động, nửa sườn mặt có hình phượng hoàng lửa vô cùng rõ ràng dưới ánh đuốc.

Triệu Phác Chân càng thêm lắp bắp kinh hãi: “Ứng phu nhân!” Nàng vội thi lễ, nhưng Ứng phu nhân đã bước đến đỡ nàng: “Chớ có đa lễ……” Bà ta chưa nói xong một câu đã vội quay mặt đi, thanh hơi hơi nghẹn ngào, dung mạo trêи mặt bị ánh lửa của cây đuốc bên cạnh chiếu đến rõ ràng.

Bà tử câm điếc đi theo Triệu Phác Chân vốn đang nhắm mắt theo đuôi, nhưng giờ khắc này giống như thấy quỷ, bỗng nhiên hét lên, giọng nói khàn khàn ở trong đêm đen khiến người ta nghe mà kinh sợ. Tất cả mọi người đều quay đầu lại mà nhìn bà ta, còn bà tử kia liên tục lui về phía sau, trêи mặt là biểu tình kinh sợ, rồi sau đó bà ta cất bước mà chạy ra ngoài cửa!

Mấy cái kỵ sĩ vội vàng vừa quát ngừng vừa tiến lên áp trụ bà ta. Triệu Phác Chân vội nói: “Chớ có đả thương bà ta! Bà ấy không nghe được cũng không nói được, nhưng bà ta đã cứu ta.” Ứng phu nhân ở bên cạnh lại bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Lấy cây đuốc tới đây.”

Có người giơ cây đuốc lại đây, bà ta đi về phía trước, cho đến khi đến trước mặt bà tử kia: “Nâng mặt bà ta lên.” Hai gã kỵ sĩ vội túm chặt cằm bà tử kia nhấc lên, dưới ánh lửa, trêи mặt bà tử kia đều là kinh sợ khủng khϊế͙p͙, vội vã thở hổn hển. Ứng phu nhân lại chậm rãi hộc ra ba chữ:

“Liễu Bích La?”

Bà tử kia rõ ràng không nghe được nhưng lúc này lại ô ô mà khóc, nước mắt chảy đầy mặt.

Triệu Phác Chân bỗng nhiên nhớ tới lúc trước nghe được hạ nhân của Thôi gai nói bà tử này là được mang đến từ Thượng Quan gia, mà Ứng phu nhân trước kia là phu nhân của Thượng Quan gia, vậy hai người hẳn là biết nhau. Nàng vội nói: “Vị mụ mụ này đã cứu ta, nghe nô bộc của Thôi gia nói bọn họ phát hiện ra bà ta ở một thôn trang chuyên cầm tù tội nhân của Thượng Quan gia, lại đoán trêи người bà ta có bí mật gì, nên mới bắt bà ta theo.”

Hai mắt Ứng phu nhân sáng đến kinh người, ánh đuốc bên cạnh phản chiếu trong mắt bà ta giống nhưng trong mắt bà có hai ngọn lửa đang thiêu đốt: “Tội nhân bị Thượng Quan gia cầm tù sao? Miệng không nói được vậy là bị cắt đầu lưỡi, rồi bắt nuốt than lửa rồi. Lỗ tai cũng điếc, thật đúng là sống không bằng chết……”

Triệu Phác Chân nhìn bà tử kia ô ô mà khóc lóc thì trong lòng rầu rĩ: “Ứng phu nhân…… Nếu lúc trước bà ta có làm việc gì có lỗi với ngài thì coi như nể tình bà ta đã cứu ta mà có thể khoan dung một vài, nâng tay …… Lúc này đây may có bà ta mà ta mới có thể trốn được khỏi tay người của Thôi gia……”

Ứng phu nhân quay đầu nhìn nàng một cái, trêи mặt là biểu tình phức tạp: “Không có gì, trước cho người mang bà ta xuống nghỉ ngơi, yên tâm đi, bà ta đã như vậy thì ta cũng còn có thể làm gì nữa chứ. Rốt cuộc người này vẫn còn có chỗ hữu dụng. Ngươi cũng mau vào phòng nghỉ ngơi đi, bên ngoài lạnh lắm. Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi lại rơi vào tay Thôi Uyển vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.