Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 127: Tiên sinh




Đến Dương Thành mới được một tháng mà học sinh đã bắt đầu nhiều lên, đều là người ta giới thiệu nhau. Cuối cùng Triệu Phác Chân thu được ba mươi học sinh, sau đó liền ngừng tuyển, không chịu tuyển nữa, chỉ nói về sau còn chỗ sẽ tính sau.

Bạch lão bản của Phong Nhạc thuyền hành là Bạch Tố Sơn, chính là phù hào số 1 số hai của cảng Quảng Châu, tài sản rất nhiều nhưng dưới gối chỉ có một nữ nhi 12 tuổi. Bởi vì thời trẻ ông ta thường ra biển, thân mình bị thương đến căn cơ, đã không thể sinh hài tử. Ông ta xác định là sẽ kén rẻ, mà đã muốn kén rể thì nữ nhi đương nhiên sẽ thừa kế gia nghiệp. Bởi vậy ông ta đã sớm vì nữ nhỉ thỉnh mấy tiên sinh đến dạy, lại đem nữ nhi trở thành nhi tử mà nuôi, nhưng nữ nhi nhà ông ta quá bướng bỉnh, cứ thế chọc giận mấy vị lão tiên sinh. Ông ta gần đây nghe bạn tốt rỉ tai về Minh Tuệ nữ học, nhưng cũng không tin lắm. Vì thế ông ta thỉnh một tiên sinh quen biết ở phủ học đến nơi đó xem xét thực hư thế nào trước.

Vị tiên sinh kia cũng được coi là bậc nho giáo nhiều năm, từng bái danh sư, lại đàm luận kinh thư với vị nữ tiên sinh kia một vòng, thấy đối phương thành thạo kinh nghĩa, thi thư, thậm chí còn có thể đọc thuộc làu làu, đã nhìn qua thì sẽ không quên, cuối cùng tự thấy không bằng nên đứng dậy bái lạy nói: “Nghe nói trong kinh có tài nữ, đã gặp qua là không quên được, thi thư thành thạo, lúc Thánh Hậu còn liền có thể được làm quan, sánh ngang về học vấn với nam nhi. Từ trước ta không chịu tin, hiện giờ xem ra quả nhiên là tại hạ kiến thức nông cạn.”

Sau khi thăm dò một vòng này, Bạch gia được tin tức, lập tức liền phái người tới liên lạc, muốn đưa nữ nhi tới nhập học. Nhưng mà danh ngạch sớm đã đầy, điều này khiến Bạch lão bản lo lắng, phái phu nhân tự mình mang theo lễ lớn cùng tìa vật đến gõ cửa.

Thế nhưng kết quả vẫn bị người ta uyển chuyển cự tuyệt, lễ vật cũng không thu, chỉ nói đã xếp chỗ chờ, hẹn nếu có chỗ thì sẽ ưu tiên vào học đầu tiên.

Nhưng làm thế nào mà có chỗ trống trong 30 học sinh kia chứ?

Bạch lão bản quen quát tháo trêи thương trường nhiều năm như vậy, tự nhiên có biện pháp của mình. Chỉ qua mấy ngày liền có nữ học sinh gia cảnh bần hàn tự đưa ra ý muốn xin thôi học —— trong nhà nàng lặng yên không một tiếng động mà có thêm ruộng màu mỡ cùng cửa hàng, thậm chí còn có thêm một phần của hồi môn phong phú, chỉ đổi lại một vị trí để Bạch tiểu vào học.

Bạch lão bản động chạm cũng khiến người khác đỏ mắt, rất nhanh một loạt nữ học sinh lớn tuổi, gia cảnh bần hàn trong lớp sôi nổi xin thôi học, vị trí tự nhiên thừa ra, để những người càng có tiền hơn đem con nhà mình vào học.

Triệu Phác Chân rất bất ngờ, nàng lúc này đã bắt đầu có phản ứng thai nghén, ngày ngày thích ngủ, ăn ít hơn, tinh lực không đủ. Vì có thể chiếu cố tốt đám học sinh đã tuyển nên nàng mới nghiêm khắc khống chế số lượng, nhưng không nghĩ tới quyền và tiền lại trần trụi thể hiện tư thái cá lớn nuốt cá bé trong một nữ học nho nhỏ cỡ này.

Nàng tìm đến nhà nữ học sinh thôi họ cùng mẫu thân các nàng chia sẻ tâm tư, hy vọng có thể giữ các nàng lại. Mẫu thân các nàng đều mặt mang hổ thẹn, nhưng đám nữ học sinh thật ra lại thập phần rộng rãi: “Ân tái tạo của tiên sinh, học sinh không dám quên nhưng tuổi ta đã lớn, tuy nói muốn theo tiên sinh học nhiều mấy năm, học được chút bản lĩnh nhưng học được rồi thì thế nào? Người trong nhà đã sớm đính thân cho ta, cũng là một nhà nông hộ môn đăng hộ đối, biết chữ tính sổ còn không bằng nấu cơm may áo, có thể sinh nhi tử. Hơn nữa học sinh cũng dốt, không học được bao nhiêu, hiện giờ vì một vị trí này mà có thể cấp trong nhà rất nhiều đồng ruộng và cửa hàng tốt, của hồi môn cũng nhiều hơn bạn đồng lứa, đây đã là cơ hội ngàn năm một thuở…… Tiên sinh không cần trách cứ ta cùng người trong nhà, chúng ta kiến thức thiển cận, đều là nghèo đến sợ, chỉ hy vọng tương lai nếu ta có sinh nữ nhi, lại có thể may mắn được theo tiên sinh học mấy năm, ta đây cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Triệu Phác Chân hơi hơi ảm đạm, nhưng cũng biết các nàng nói cũng có đạo lý. Cho dù học thêm mấy năm thì lại có thể thế nào chứ? Những gì nàng có thể dạy luôn hữu hạn, cũng không thể thay đổi vận mệnh phải gả cho người, nhưng một bút tiền tài thật sự trước mặt lại có thể khiến các nàng và người nhà có thể sống tốt hơn một chút.

Nàng thế nhưng chẳng có gì để nói, nữ học sinh nhìn ra khổ sở trong lòng nàng, trong lòng cũng rất là cảm động, liền an ủi: “Kỳ thật Bạch tiểu thư càng cần tiên sinh dạy dỗ hơn, nàng tương lai là muốn thừa kế Bạch gia, nếu học được bản lĩnh của tiên sinh thì sẽ có chỗ dùng đến. Tiên sinh ở chỗ này làm nữ học, Bạch tiểu thư ở chỗ này đọc sách, những người khác sẽ không dám gây phiền toái cho ngài, chuyện này đối với tiên sinh cũng tốt —— không chỉ có Bạch tiểu thư, theo ta được biết, còn có Âu Huyện thừa nữ nhi Âu Tiểu Hồng tháng sau cũng muốn tới chỗ tiên sinh đọc sách. Phụ thân nàng tuy không phải quan lớn gì, chỉ là tiểu lại thôi nhưng toàn bộ tông tộc ở đây lại rất có thế lực, ngài dạy nữ nhi của ông ta thì sẽ tiện lợi nhiều chỗ. Tiên sinh lẻ loi một mình, còn đang có thai, có thể có thêm hỗ trợ cũng là tốt, những đệ tử nghèo như chúng ta được tiên sinh dạy mấy ngày đã biết thế giới bên ngoài lớn như thế, học được đạo lý làm người, không còn mù quáng như trước. Thế này đã là mỹ mãn rồi, cũng hy vọng tiên sinh có thể có được ngày tốt, tiên sinh trong lòng vẫn nhớ đến chúng ta, không chê nhà chúng ta nghèo túng, vẫn nỗ lực dạy dỗ, ân tình này chúng ta đều nhớ trong lòng. Một ngày là thầy thì cả đời là thầy, hy vọng tiên sinh có thể dạy dỗ nhiều hơn cho các tỷ muội, tương lai học đường càng ngày càng lớn, có thể dạy thêm nhiều học sinh nữa, như vậy thì càng tốt.”

Nữ học sinh rốt cuộc vẫn thôi học, Bạch tiểu thư cùng nhóm Âu tiểu thư vào nữ học, tuy có chút không cam chịu nhưng lại bị cử chỉ lễ nghi từ trong xương cốt của Triệu Phác Chân làm cho chấn động, sau đó lại bị tài sở học của người đã từng được đọc qua sách ở Lang Hoang khố làm cho tâm phục khẩu phục. Đất Việt vốn là nơi để lưu đày tội nhân, các nàng lại là nữ tử, nho sinh hơi có chút tài học sẽ không chịu dạy các nàng. Ngày thường dạy học đều là hủ nho, rất nhiều thứ nói ra đều là sai lầm, đã thế còn hơi tí là đánh, làm gì có ai được như vị nữ tiên sinh này. Nàng đã nhìn qua là không quên được, các nàng chính mắt nhìn thấy vị nữ tiên sinh này từ đầu tới đuôi ngâm nga giảng giải kinh thư, một chữ cũng không nhìn sách, lại không hề sai chữ nào, cử nhân tú tài bên ngoài cũng chưa chắc có được tài năng này! Đây chính là chân chân chính chính thực học đó!

Thiếu nữ tuổi cập kê này chính là sẽ không tự giác đi bắt chước người đẹp hơn, có tài học hơn mình. Triệu Phác Chân cũng không cần dùng quá nhiều thủ đoạn, liền dễ dàng thu phục đám nữ học sinh này. Tuyển nữ nhi nhà quyền quý đúng là có chỗ tốt thực tế có thể nhìn thấy ngay. Lúc nữ học mới mở ra, còn có chút kẻ nhàn rỗi ngẫu nhiên tới nhìn trộm xung quanh, nhưng giờ hoàn toàn tuyệt tích, Minh Tuệ nữ học trở thành lựa chọn cho đám thế gia và người có tài phú của Dương Thành.

Việc học tập trong các thế gia đại tộc, chủ yếu là do nữ trưởng bối giảng bài, người ngoài không có quan hệ họ hàng rất khó vào, kể cả cầm bó tiền lớn đến cầu chút liên quan thân thích thì cũng rất khó. Người khác chỉ muốn tăng cơ hội cho con cháu tông tộc của mình, lại đem các vị tiểu thư khác họ trở thành nô bộ mà sai sử. Các vị tiểu thư khác họ này ở nhà cũng là được nuôi nấng kiều quý, hô mưa gọi gió, làm sao chịu nổi loại thái độ kia chứ? Chi bằng đến Minh Tuệ nữ học, tuy nói không được mang nô bộc nha hoàn đi vào cùng đọc sách, mọi thứ đều phải tự tay làm nhưng lại bình đẳng, ai quan tâm nhà ngươi nhiều tiền hay nghèo rớt mùng tơi, chỉ cần cuối tháng thành tích tốt thì ngươi liền có thể được lão sư coi trọng. Phần coi trọng này cũng không có gì, chỉ là dạy ngươi một chút sở học khác, khó hơn chút, nhưng đều là kiến thức có thể dùng.

Thậm chí ngươi có thể được học sử, có thể học chương trình giống như nam tử. Chỉ cần ngươi theo được, thích học thì vị nữ tiên sinh này đều có thể dạy, đã dạy thì sẽ dạy hết, không giấu diếm, bất luận gia thế, giàu nghèo, chỉ xem ngộ tính của ngươi như thế nào, yêu thích cái gì. Nếu ngươi học tốt thì còn có thể ở học đường làm trợ giáo, dạy một chút nữ học sinh tuổi còn nhỏ, nữ học sẽ phát chút lương bổng cho ngươi.

Nữ tiên sinh còn có rất nhiều sách quý, bên ngoài không mua được, tuy không thể mượn về nhưng lại có thể tùy ý sao chép, chỉ cần là học sinh thì tự mình có thể sao chép mang về.

Những nhà hơi có tiền một chút liền biết mình đào được bảo bối rồi, vì thế càng tôn trọng vị nữ tiên sinh ngàn năm có một này. Nữ nhi cho dù không học toán nhưng cũng muốn nhớ kỹ, chép về, tới trong nhà rồi thì cả nhà liền ra trận, nghiên cứu học tập nội dung tiên sinh dạy, đặc biệt là nhi tử cũng đi theo nghe những gì nữ nhi học được ban ngày —— đây chuyện không hề có ở cơ sở tư thục bên ngoài, kể cả học phủ cũng thế.

“Nàng nói trượng phu họ Lý, vào kinh đi thi, trưởng bối đều qua đời, trong nhà nhàn rỗi nhàm chán nên mới mở nữ học, dạ rất có khuông có dạng, ngay cả sơn trưởng của học phủ cũng tự mình gửi thiệp cho Lang Hoàn nữ học, thỉnh nàng đến trong phủ học giảng kinh.” Cao Linh Quân báo cáo cho vị Vương gia mặt lạnh trước mặt này tin tức mình thu được, đôi mắt lặng lẽ liếc biểu tình của hắn. Tuy biết hắn không nhìn thấy nhưng trước nay Cao Linh Quân trước giờ vẫn không dám thất lễ trước mặt vị Vương gia này. Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Vương gia hiểu Triệu nương tử nhất, theo chỉ thị của Vương gia mà điều tra, lại liên hệ với Quảng Châu thứ sử Lục Hữu Dung, rất nhanh bọn họ đã tìm được người. Mà vị Triệu nương tử này quả nhiên là tài học kinh người, chỉ lẻ loi một mình mang theo một tiểu nha hoàn, thế nhưng có thể bảo vệ mình kín mít, còn sáng lập nữ học đường, đứng vững gót chân, tạo dựng thanh danh, tên tuổi của Lang Hoàn nữ quan đến không nhỏ.

Nhiều nam nhân đều không làm được như nàng, chính hắn cũng sẽ không làm được —— cũng là nữ quan hầu hạ bên người Vương gia nhưng thê tử nhà mình là La Khỉ đã nói, Triệu Phác Chân không đơn giản, quả nhiên như thế. Trong lòng Cao Linh Quân nói thầm, khó trách vị này mất tích, Vương gia cùng Thượng Quan gia, Ứng gia đều khẩn trương như thế.

“Nàng tự nhiên là có thể bảo vệ chính mình, nếu đến bản thân cũng không bảo vệ được thì uổng công theo bên người ta nhiều năm như thế rồi —— để Lục Hữu Dung để ý chút, nếu nàng có việc thì hỗ trợ. Mà nàng thật sự đi học phủ giảng bài sao?” Lý Tri Mân nhàn nhạt nói chuyện, buồn bực nhiều ngày lưu trêи lông mày đã tan đi, mày buông lỏng, đến khóe miệng cũng mang theo ngạo nghễ đắc ý khó giấu.

Cao Linh Quân lặng lẽ nhìn hắn một cái mới nói: “Không đi, nói là đang có thai, không đến được chỗ nhiều người, sợ mùi ……”

Bát trà trong tay Lý Tri Mân run lên, may mà không thất thố. Hắn vội đặt bát trà kia lên bàn trà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.