Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 125: Tái sinh




Lý Tri Mân cũng nhận được tin không tìm được gì, hắn cũng liền trầm mặc xuống.

Cao Linh Quân thấp thấp nói: “Triệu gia bên kia bọn thuộc hạ đã hỏi lại, bọn họ một mực nói Triệu nương tử ở không quen, đã hồi kinh. Rốt cuộc bọn họ là thân sinh cha mẹ của Triệu nương tử, bọn thuộc hạ cũng không dám quá phận. Nhưng khi hỏi đến việc hôn nhân với thế tử của thổ ty bên kia thì phu thê Triệu gia đều có kinh hoảng cùng áy náy. Chắc là do việc hôn nhân trước đây có xảy ra tranh chấp, vị Triệu gia nhị tiểu thư kia thậm chí còn chửi ầm lên, nói là Triệu nương tử đoạt hôn nhân của nàng ta, câu dẫn thế tử, ɖâʍ đãng vô sỉ. Có thể thấy được sự việc lúc trước nháo lớn đến độ nào.” Nói tới đây, đến Cao Linh Quân cũng thay Triệu nương tử nghẹn khuất, Triệu nương tử là người nào chứ? Là nữ quan Vương gia vẫn luôn sủng ái nhất, chỉ cần ở lại thì vị trí trắc phi là chắc chắn có, nếu không chỉ cần Thượng Quan Lân hay Ứng Vô Cữu cũng đều là thế gia con vợ cả, một phương kiêu hùng, một thế tử của thổ ty thì tính là cái gì chứ?

Lý Tri Mân mặt trầm như nước, cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Nguyên nhân không quan trọng, hắn nhắm mắt lại, yên tĩnh ở trong bóng đêm suy nghĩ. Nếu hắn là tiểu nha đầu thì sẽ lựa chọn như thế nào? Không trở về kinh thành thì hai nữ tử đơn độc có thể đi chỗ nào mới an toàn trụ lại được?

Không thể là thành nhỏ, mà hẳn phải là thành lớn. Nơi càng nhỏ thì càng bị tông tộc lũng đoạn, không dung nổi nữ tử đơn độc, không có phụ huynh bảo hộ. Nàng chỉ có thể thành thị cực kỳ náo nhiệt, mỗi ngày có một lượng lớn người xa lạ qua lại, mọi người bận rộn sinh kế sẽ không rảnh rỗi mà quản chuyện người khác. Ở đó cuộc sống của đại bộ phận người dân sẽ không có trở ngại, sẽ không mơ ước tiền tài của hai nữ tử độc thân, càng quan trọng hơn là có quan quân coi giữ, sai nha quản lý trị an, tội nhân bị khiển trách sẽ kinh sợ, không có người mạo hiểm bị chém đầu mà đi mưu đoạt tài sản của người khác. Quan địa phương còn phải tương đối có hành vi tốt, ngày thường không bóc lột và đối xử thậm tệ, hay hà hϊế͙p͙ dân chúng.

Đường xá không thể quá xa, nàng đi xe ngựa sẽ say xe, Cao Linh Quân nói nàng ở trêи đường vẫn luôn không thoải mái, tốt nhất là đi đường thủy…… Đường xá không yên ổn, nàng cũng sẽ không ngốc đến độ này. Hai nữ tử độc thân còn mỹ mạo mà dám tùy tiện lên đường.

Hắn đột nhiên mở to mắt, lạnh lùng nói: “Không cần tra đường về kinh, đi tra thủy lộ, hướng tới đất Việt!”

Cao Linh Quân bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm thì tuy trong lòng biết rõ hắn không nhìn thấy nhưng vẫn không tự chủ được mà dịch chuyển tầm mắt, nói: “Đất Việt Dương Thành? Nhưng bọn thuộc hạ đã đem bức họa hai người ở trạm xe ngựa và cả ở cảng hỏi qua, cũng không thấy ai gặp được các nàng ……”

“Không phải trạm xe ngựa, nàng không ngốc đến mức ấy, mau đi hỏi tiêu cục hoặc nhà thuyền. Dân gian thường có những người đi một mình, không thỉnh nổi tiêu cục hoặc thuyền lớn, thường góp tiền lại, đi theo tiêu đội hoặc đội tàu ra ngoài, vừa có thể đảm bảo an toàn, cũng không tốn nhiều. Đi hỏi xem có người nào mang theo gia quyến, chủ yếu đi thủy lộ đến Quảng Châu hay không. Hai người chủ tớ các nàng lên đường, khẳng định sẽ giả làm gia quyến nhà nào đó, kết bạn lên đường. Như thế còn dễ cải trang, cho nên sẽ không ai chú ý!”

“Truyền tin cho Quảng Châu thứ sử Lục Hữu Dung, đem bức họa truyền qua luôn, để hắn tìm người, ta dám khẳng định nàng tám chín phần mười là đã đến đó ở.”

Triệu Phác Chân cũng không biết việc mình lặng yên không một tiếng động rời đi lại kinh động đến nhiều người như vậy. Lúc này nàng đẩy cửa sổ mở ra, bên ngoài nhóm người bán hàng rong đang rao hàng, cùng với ánh nắng sớm tươi đẹp đang lọt vào.

Đây là một gian lầu nho nhỏ, ngoài cửa sổ lầu hai chính là Lâm phố, lại nhìn xuống thì thấy được những người buôn bán nhỏ, ngựa xe như nước cùng hương vị của nhân gian thế tục khiến người ta yêu thích, nàng cong mắt nở nụ cười.

Nơi này là đất Việt, nóng bức lại tràn ngập nhân khí, thường thường sau giờ ngọ sẽ có một cơn mừa nhẹ nhàng vui vẻ, mưa lớn gõ lên mái ngói, sau đó mặt trời lại ló ra, mây ta, mọi người lại sôi nổi, tiếp tục cuộc sống bình phàm.

Chỗ này là nơi thích hợp nhất nàng chọn để ở lâu dài. Nơi này thông thương với nhiều nơi, vô cùng sầm uất. Trước đây nó chỉ là một vùng đất cằn sỏi đá nhiều chướng khí, triều đình dùng để lưu đày phạm nhân, biếm trích quan lại có tội, nhưng trải qua nhiều thế hệ khai hoang, nó đã sinh sôi nảy nở, hơn nữa lại tiện thông thương với hải ngoại nên bây giờ đã trở thành một thành phố phồn hoa thông với các nước. Ngay trêи phố này, tiệm cơm, quán trà, tửu quán, khách điếm chỗ nào cũng có, cửa hàng vải, tương, trái cây, tạp hóa gắt gao mà bày, càng không thể thiếu sòng bài, kỹ quán, hiệu cầm đồ, mà buồn cười nhất là không xa kỹ quán lại là một cái thư quán cực lớn—— đúng là ăn nhậu, chơi bời, học cùng hành, đều đầy đủ hết.

Người làm khuân vác, thương nhân, phụ nhân, học sinh, hài đồng, lão nho sinh thậm chí những người Hồ mắt màu xanh cũng có, rồi Côn Luân nô da thịt đen nhánh cũng đông nghìn ngịt, muôn hình muôn vẻ đi lại rộn ràng trêи con phố này. Hai bên đều là những tòa nhà mái lớn, mọi người sẽ không đặc biệt chú ý đến một phụ nhân đơn độc như nàng, mà ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều có thể mua được, ngay cả muốn ăn đêm thì ra ngoài cũng có những người đẩy xe cút kít thét to đưa tới cửa, cuộc sống quá mức thuận tiện, đi ra ngoài cũng đơn giản.

Tới Việt thành rồi nàng liền tìm đại phu tới khám, quả nhiên đã có hỉ mạch. Một đêm hỗn loạn, lỗ mãng và hiểu lầm đó rốt cuộc cũng để lại cho nàng chút kỷ niệm, khiến nàng kinh hỷ lại ngoài ý muốn.

Nàng thiệt tình hoan nghênh tiểu sinh mệnh này đến, tuy rằng sinh mệnh rất dài, nàng lại khẳng định chính mình đại khái sẽ không gặp được người nào nàng yêu thương như thế nữa……

Hoàn nhi từ bên ngoài tiến vào, mang theo một cái rổ đựng đám đồ ăn mới mẻ, trong mắt cũng tràn đầy vui sướиɠ: “Nương tử, hôm nay mua được cà tím và dưa chuột tốt cực, để làm rau trộn cho ngài nhé?”

Triệu Phác Chân hít sâu một hơi nói: “Vẫn là để ta làm cho, tay nghề kia của ngươi còn phải rèn luyện thêm.”

Hoàn nhi ngượng ngùng mà cười rộ lên: “Nương tử, tay nghề của ngài thật sự là tốt.”

Dưa chuột mới mẻ còn mang theo sương sớm được nàng cắt thành miếng mỏng, thêm vài giọt nước tương cùng dấm đã thành mỹ vị nhân gian. Hoàn nhi ở một bên xem nàng thái dưa chuột, một bên hỏi: “Tay nghề nương tử tốt như vậy, không bằng chúng ta mở tiệm cơm đi? Mở tiệm cơm thì sinh ý nhất định sẽ thật tốt.”

Triệu Phác Chân mỉm cười: “Đứa nhỏ ngốc, nữ tử mở tiệm cơm sẽ bị người ta coi khinh, chúng ta là hai nữ tử độc thân không nơi nương tựa, sợ là không mở được mấy ngày liền chọc đến những kẻ rảnh rỗi.”

Hoàn nhi nhíu mày nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải tìm một nghề nghiệp chứ. Nương tử ngài trực tiếp mua một cái sân lớn như vậy, còn có tiểu lâu, tiền của chúng ta liền sắp dùng hết rồi, miệng ăn thì núi lở, cứ thế này thì không được đâu. Theo nô tỳ thấy thì chỉ cần mua cái sân nhỏ hơn, nếu không thì đường nhỏ một chút, đâu cần chọn chỗ sầm uất quý giá này, thật là đắt chết đi được.”

Triệu Phác Chân nói: “Nơi này rất gần thư quán, lại gần nha môn của châu phủ, ngày thường có nhiều binh sĩ tuần tra, những kẻ rảnh rỗi cũng không dám la cà nơi này, hai nữ tử chúng ta vẫn là nên đặt an toàn lên trêи hết. Dùng nhiều tiền chút nhưng vẫn tốt hơn ở những nơi nhiều người hỗn tạp, hơn nữa chỗ này cũng tiện để chúng ta kinh doanh một chút.”

Hoàn nhi hiếu kỳ nói: “Chúng ta sẽ làm gì? Chẳng lẽ là vẽ tranh? Đi ra ngoài tìm chỗ gửi tranh vẽ sao? Nô tỳ thấy nương tử vẽ thật sự không tồi.”

Triệu Phác Chân lắc đầu: “Ta không phải danh gia, không chỉ bán không được giá cao mà sợ rằng sẽ bị người ta coi khinh, không phải kế lâu dài. Ta là nữ lưu, xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, một khi địa vị thấp, thì sẽ dễ dàng bị người bài bố, một khi không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục, chúng ta một bước cũng không thể đi lầm.”

Hoàn nhi thập phần mờ mịt nói: “Nhưng chúng ta hiện giờ không có vương phủ ở phía sau, ai sẽ thật sự tôn kính chúng ta chứ?”

Triệu Phác Chân mỉm cười: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngươi nhìn thấy bàn ghế người ta mới mang đến ở bên ngoài phòng khách không? Ta muốn tuyển nữ học sinh.”

Hoàn nhi chấn động: “Nữ học sinh? Nương tử muốn làm tiên sinh dạy học sao? Nhưng học sinh lấy từ đâu? Các cô nương chưa gả, đại bộ phận vẫn phải ở trong nhà chứ? Lại nói, quà nhập học phải thu thế nào? Quá quý giá thì người khác sẽ thỉnh tiên sinh đến trong nhà cho rồi? Ai sẽ nguyện ý tới chỗ chúng ta chứ?”

Triệu Phác Chân nói: “Vạn sự khởi đầu nan. Người nguyện ý cho nữ nhi đọc sách không phải người thường, hoặc phải là tiểu thư nhà quan lại, hoặc phải là nữ nhi của thế gia đại tộc. Những vị tiểu thư này đều kiều quý thực sự, dưỡng ở trong khuê phòng, tự nhiên cũng sẽ mời người thỉnh nữ tiên sinh về trong nhà dạy dỗ, hoặc là chính mình dạy, cho nên tìm nữ học sinh quá khó khăn. Ta chỉ có thể thu nữ học sinh của gia đình bình thường trước. Nhưng danh tiếng này cũng khó mà lên, vì nữ học sinh không có tham gia khoa cử, đến cùng là học được đến thế nào chẳng ai biết, muốn mọi người lan truyền, lại tôn trọng ngươi đúng là không dễ dàng.” Mấy ngày nay, Triệu Phác Chân vẫn luôn nghĩ đến việc mưu sinh thế nào. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, Hoàn nhi vốn đang tin tưởng tràn đầy với nàng thì nghe nàng giải thích xong, lại bắt đầu sầu lo: “Đúng là không dễ dàng.”

Triệu Phác Chân nói: “Nhưng làm nữ tiên sinh, lại có thể được người ta tôn trọng, lại có phụ huynh học sinh ủng hộ, sẽ không bị người ta khinh thường, hấp dẫn những kẻ không đứng đắn. Về lâu dài thì xem ra vẫn là lựa chọn tốt nhất.” Trêи thực tế đây cũng là tính toán của nàng lúc trước về Liên Sơn. Nàng không muốn cứ thế gả chồng, muốn chờ an ổn rồi mở nữ học. Hiện giờ tuy rằng đã rời Liên Sơn nhưng cũng không phải không thể làm. Chỉ là mất đi cha mẹ và gia tộc che chở, mở đầu sẽ khó khăn hơn nhiều.

Hoàn nhi thực sùng kính mà nhìn về phía nàng: “Triệu nương tử, ngài nghĩ thật cẩn thận, khó trách lúc trước Vương gia nể trọng ngài như thế, nhưng vì sao chúng ta không thể trở về vương phủ?”

Triệu Phác Chân trầm mặc trong chốc lát: “Ta muốn nhìn ngó giang sơn rộng lớn này.”

Hoàn nhi ngây thơ hồn nhiên nói: “Cũng rốt, chờ ngài mệt rồi chúng ta lại trở về.”

Triệu Phác Chân mỉm cười: “Ngươi thay ta đến trêи đường tìm một vị đại phu nổi danh tới đây, cần phải là người giỏi về phụ khoa, lại chịu đến khám bệnh tại nhà.”

Hoàn nhi nhất thời lo lắng lên: “Nương tử, ngài sinh bệnh sao?”

Triệu Phác Chân lắc lắc đầu: “Mau đi.”

Lúc lão đại phu râu trắng tới, Triệu Phác Chân đã vấn tóc kiểu phụ nhân, tự như một tiểu tức phục trẻ tuổi, đại phu lần lượt bắt mạch hai tay, lại hỏi qua ngày nguyệt sự, sau đó cười nói: “Chúc mừng tiểu nương tử, ngài hẳn là có thai, sắp được ba tháng rồi. Nhìn ngài sắc mặt hồng nhuận, thân thể cường tráng, thai nhi hẳn là rất ổn, không cần uống thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống tẩm bổ là được.”

Hoàn nhi ở một bên mở to hai mắt nhìn, Triệu Phác Chân lại sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không nóng nảy, chỉ hỏi đại phu một ít những việc cần chú ý cùng với kiêng kị trong ăn uống, rồi để Hoàn nhi chuẩn bị lễ thật dày, tiễn lão đại phu đi. Lúc Hoàn nhi trở về thì kinh hỉ đan xen: “Sắp ba tháng rồi! Là của Vương gia đi?” Ngày tháng ở Liên Sơn ngắn như vậy, dọc theo đường đi hai người cũng luôn ở bên nhau, như vậy xem ra chỉ có thể là của Vương gia.

Hoàn nhi vừa mừng vừa lo: “Đây chính là tiểu vương gia đó, Vương gia còn không có hài tử đâu, ngài ấy lại sủng ái ngài như vậy thì tất nhiên nghe được sẽ vô cùng cao hứng. Chỉ là đường xá cũng quá xa, nương tử thật sự không nên tới bên này, hẳn là nên đuổi theo Cao đại nhân, hồi vương phủ mới tốt. Bất quá, Vương phi nương nương nhưng không dễ ở chung. Có điều Vương gia sủng ái ngài như thế, nhất định sẽ che chở ngài. Nhưng hiện tại đều đã như vậy, trêи đường lại xóc nảy không được, ta nghe nói Vương gia tẩu tử lúc trước chính là ngồi xe ngựa xóc nảy mà rớt mất hài tử, ngài vẫn nên dưỡng thân mình thật tốt đi đã, hoặc cho người đưa thư về vương phủ mới được.”

Triệu Phác Chân thấy Hoàn nhi vẫn một bộ ngây thơ hồn nhiên, thì mỉm cười nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, tạm thời ở lại nơi này, về sau ngươi ở bên ngoài nói với người khác ta có tướng công lên kinh đi thi, chớ nói gì khác, càng không cần nói với bất kỳ ai chuyện chúng ta từ vương phủ ra, hiểu không?”

Hoàn nhi vui rạo rực nói: “Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.