Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 107: Trở về nhà




Bóng cây ngoài cửa sổ xanh thẫm, xuyên qua mành cửa sổ màu đỏ chiếu vào bên trong phòng. Cây đại thụ che phủ cửa sổ, lá cây xào xạc, con mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy vào trong lồng ngực của nam tử đang ngồi dựa trêи ghế.

Lý Tri Mân nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó, con mèo rêи rỉ hừ hừ vô cùng thoải mái, Lý Tri Mân lại nhéo nhéo lỗ tai nó, thấp giọng nói: “Nhận sai người hả? Về sau không được nhận bằng quần áo nữa……”

Con mèo nhỏ giật giật lỗ tai, lười biếng trở mình, ngửa bốn cái móng đen thùi cùng cái bụng trắng ra cho chủ nhân xoa, chẳng hề hay biết mình thiếu chút nữa là bị đánh chết rồi.

Mành cửa giật giật lay động, Lý Tri Mân hơi hơi ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

Lại là Tống Triêm tới, ông ta cười nói: “Tấn Vương phi lại tới mời Vương phi đi dâng hương, Vương phi đã đáp ứng.”

Lý Tri Mân hơi nhếch khóe miệng, mỉa mai cười: “Hai đầu đều lấy lòng, thuận lợi mọi bề, Vương phi…… Thật sự là quá ham thích những công việc giao tế thế này. Cái quyết định hết thảy vẫn là thực lực, Vương phi dù sao cũng còn nhỏ, kiến thức nông cạn, nhìn không thấu điểm này, còn cho rằng có quan hệ tốt với người khác là có thể mượn sức.”

Tống Triêm ha ha cười: “Nhưng những người khác nhìn bọn họ cùng Tần Vương phủ lui tới chặt chẽ, cũng sẽ có chút ít kiêng kị, ta đoán Vương phi là tính cái chủ ý này cho nên mới thường xuyên lui tới với Tấn Vương phi, gần đây cũng tham gia không ít yến tiệc của thế gia, mượn sức những thế gia này. Hiền danh của Vương gia hiện tại càng thêm lưu truyền.”

Lý Tri Mân ngồi dậy, đem con mèo nhỏ bất mãn kêu meo meo tới để trêи đầu gối, giữa mặt mày có sự lạnh nhạt ngày thường: “Nàng ta đã quên phía trêи còn có phụ hoàng nữa. Vốn nghĩ nàng ta tài năng diễm tuyệt không giống nữ tử bình thường nên cũng muốn buông tay để nàng ta tự làm, ta cũng đỡ chút việc, đáng tiếc……”

Tống Triêm cười nói: “Vương gia dù sao cũng phải có Vương phi, nếu không hậu trạch không có người xã giao cũng không thích hợp, hơn nữa, Hoàng Thượng hiện giờ một lòng ứng phó Đông Dương công chúa, tất nhiên là ước gì danh vọng của ngài ngày càng lên cao.”

Lý Tri Mân không nói lời nào, Tống Triêm nhìn con mèo nhỏ trêи đầu gối hắn, có chút hoài niệm nói: “Cũng không biết Tiểu Chân Nhi đến Liên Sơn chưa, một đường này đúng là không dễ đi, nhưng ngài cũng chịu để Cao Linh Quân đi tiễn nàng trong khi kinh thành nhiều việc như vậy, hắn không ở đây, thật là bất tiện.”

Lý Tri Mân khẽ nhúc nhích ấn đường: “Dọc đường đi đến bên kia không an ổn cho lắm, nàng một lòng muốn gặp cha mẹ, ta cũng muốn nàng được như nguyện.”

Tống Triêm thở dài: “Ngài có hối hận không? Cực cực khổ khổ dạy ra một người nhưng lại phải mai một đi rồi.”

Lý Tri Mân rũ lông mi, ngữ khí bình tĩnh dị thường: “Không hối hận.”

Hối hận là cảm xúc chỉ kẻ yếu mới có. Nếu đã dám làm thì dám thừa nhận hậu quả, không có gì để hối hận.

===

Đường núi gập ghềnh, ấn tượng về Liên Sơn ập vào trước mặt chính là nó rất khác so với kinh thành. Nơi này ấm áp và ướt át, cùng với núi non nối tiếp trùng điệp càng lúc càng nhiều. Quả nhiên là Liên Sơn, liên miên không dứt, bất kể nhìn đến chỗ nào thì cũng không thấy được nơi xa, tầm nhìn đều bị núi che khuất.

Triệu Phác Chân vừa mới tới phủ Liên Sơn thổ ty là Linh An thành. Cao Linh Quân cười nói với nàng: “Triệu thượng cung yên tâm, ta đã cho người đến thông báo với người nhà cô nương trước, đảm bảo vào đến trong thành sẽ có người ra đón cô nương.”

Triệu Phác Chân cảm kϊƈɦ cười nói: “Làm phiền Cao đại ca một đường hộ tống, chờ trở về nhà, nhất định ta xin hậu tạ.”

Cao Linh Quân cười nói: “Cô nương đừng khách khí, chúng ta cũng là phụng mệnh hành sự thôi, mà ngày thường cô nương đối với chúng ta cũng có nhiều chiếu cố. Thật vất vả mới tới được chỗ này, mấy ngày nay cô nương còn bị say xe, hiện giờ có khá hơn chưa?”

Triệu Phác Chân lắc đầu cười nói: “Ăn chút trần bì xong ta đã thấy đỡ hơn nhiều, chẳng qua ngực có chút buồn bực không thoải mái thôi, đây cũng là bệnh cũ. Lần trước ta bồi Vương gia xuất chinh thì cũng phun đến lợi hại.”

Cao Linh Quân cười nói: “Nếu không làm sao Vương gia lại coi trọng cô nương chứ? Cô nương không những bồi Vương gia xuất chinh, còn lập được công lao —— nếu lưu lại kinh thành thì với sự coi trọng của Vương gia, tiền đồ của cô nương đúng là vô hạn. Nếu không cô nương thăm người nhà xong hay là hồi kinh? Mấy ngày nay chúng ta thuận tiện sẽ mua vài thứ cho vương phủ, nếu cô nương có gì sai bảo thì cứ phái người đến dịch quán truyền lời là được.”

Triệu Phác Chân chỉ mỉm cười, nhìn người đi tới lui bên ngoài xe ngựa. Thành Linh An này thật phồn hoa, chỉ thấy những người tới lui ăn mặc quần áo màu đen có thêu hoa, là thổ cẩm địa phương, bọn họ nói tiếng địa phương, rất khác với kinh thành. Có người khiêng đòn gánh, bên trong toàn là một loại rễ cây sản vật của miền núi, chắc là vào thành để chào hàng. Có người dắt già dìu trẻ, chắc là cả nhà đi chợ chọn đồ. Không ít nữ tử mặc váy hoa, đội khăn hoa, không hề giống nữ nhân người hán đang đi lại trêи phố, hiển nhiên ở đây người ta không quá kiêng kị nam nữ khác biệt, không khí rất cởi mở.

Trêи đường tuy rằng dòng người dày đặc, nhưng khi thấy một hàng xe ngựa to lớn của Triệu Phác Chân đi cùng với đội hộ tống đều đeo bội đao, hiển nhiên là bộ dạng quý nhân đi ra ngoài thì bọn họ đều tự giác tránh đường, sau đó tò mà mà đánh giá Triệu Phác Chân đang xốc màn xe mà ngó ra ngoài.

Triệu Phác Chân bị ánh mắt lớn mật sáng quắc của bọn họ nhìn đến ngượng ngùng, vội buông mành, chờ xe đi đến trước một đại trạch viện thì mới ngừng lại. Cao Linh Quân đang muốn phái người tiến lên gõ cửa thì lại thấy cửa chính bỗng nhiên mở ra. Bên trong có một thiếu niên trẻ tuổi, quần áo đẹp đẽ quý giá đang đi ra. Trêи mũ hắn có nạm đá quý, bên hông đeo loan đao cũng nạm đá quý, có mấy người gắt gao đi theo phía sau để tiễn.

Thiếu niên kia nhìn thấy đội ngũ khí thế phía sau Cao Linh Quân thì hả một tiếng, có một nam tử trưởng thành hơn một chút bước lên từ phía sau, chắp tay hỏi: “Không biết là khách quý nơi nào?”

Cao Linh Quân đứng chắp tay đáp lễ cười nói: “Ta là thị vệ của Tần Vương phủ trong kinh thành, phụng mệnh hộ tống Triệu thượng cung của vương phủ về quê. Kẻ hèn họ Cao, thỉnh ngài chuyển cáo đến gia chủ.”

Nam tử trung niên kia ngẩn ra, vội tươi cười nói: “Hóa ra là Cao hộ vệ! Hôm qua đã có một vị đại nhân tới cửa bẩm báo, nghe nói là phải hai ngày nữa mới tới, không nghĩ hôm nay đã đến rồi.”

Thiếu niên cười chen vào nói: “Hóa ra là lệnh ái hồi hương? Là vị ở trong kinh thành làm việc sao? Trước đó vài ngày Tần Vương phủ bên kia có gửi thư đến, nói nàng ấy là tứ phẩm thượng cung, từ trong cung về quê, đúng là thiên ân mênh ʍôиɠ cuồn cuộn, chúc mừng đại nhân đoàn tụ cốt nhục.”

Cao Linh Quân đoán vị này chắc là phụ thân Triệu Chính Cương của Triệu nương tử, liền vội cười nói: “Triệu nương tử nhớ nhà sốt ruột, bởi vậy chúng ta cố ý đi nhanh một chút.” Sau đó hắn lệnh cho thị vệ đi thông báo với Triệu Phác Chân.

Triệu Chính Cương cười nói với thiếu niên kia: “Thế tử tin tức thật linh thông, nếu không có hoàng ân mênh ʍôиɠ cuồn cuộn thì cha con chúng ta làm gì có ngày gặp lại. Năm đó lúc đưa vào cung nàng mới có 5 tuổi…… Nội tử khóc lóc hồi lâu, luyến tiếc để nàng tiến cung.”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên vị thế tử kia ngẩn ra, Triệu Chính Cương quay đầu liền nhìn thấy một tiểu nha đầu xốc mành, đỡ một thiếu nữ trẻ tuổi xuống xe. Thiếu nữ kia mặc một thân váy vàng nhạt, tóc đen dày, lúc xuống xe ngẩng đầu thì thấy da trắng như tuyết, môi đào má phấn, đôi mắt sáng ngời, thậm chí khiến ông ta cũng kinh ngạc, nhất thời nói không nên lời. Ông ta trơ mắt nhìn thứ nữ quốc sắc thiên hương kia đi đến gần, hướng ông ta hành lễ: “Nữ nhi bái kiến phụ thân.”

Vị thế tử kia rốt cuộc ha ha cười nói: “Chúc mừng Triệu đại nhân, cốt nhục đoàn tụ!” Hắn thế nhưng giống như còn chưa phục hồi lại tình thần, lại lặp lại lời mình vừa mới nói. Trong lòng hắn chỉ nghĩ, quả nhiên là người được nuôi dưỡng trong kinh thành, đúng là một nữa tử linh lung. Triệu Chính Cương rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, vội vội tiến lên nâng nàng dậy nói: “Mau mau đứng lên, chúng ta vào phủ nói chuyện…… À đúng rồi, vị này chính là thế tử điện hạ của thổ ty đại nhân nơi này…… Mạc công tử…… Còn có, đây là ca ca của con……” Ông ta nói năng lộn xộn, bỗng nhiên nhớ ra mình đã xem nhẹ việc giới thiệu thế tử, mà nam tử trẻ tuổi trầm mặc đứng phía sau cũng gật gật đầu, giống như cũng có chút luống cuống.

Triệu Phác Chân trước tiên là hướng Mạc thế tử hành lễ, mà Mạc thế tử thì vội cười nói: “Không dám nhận, Triệu thượng cung là nữ quan tứ phẩm, tuy nói đã ra khỏi cung nhưng vẫn rất tôn quý. Hôm nay cô nương mới đến, trêи đường cũng đã mệt nhọc, ta không quấy rầy một nhà các ngươi đoàn tự nữa, ngày khác ta sẽ nói với mẫu thân mời cô nương đến trong phủ làm khách. Lúc đó cô nương đừng từ chối mới được. Sang năm ta cũng đến Quốc Tử Giám đọc sách, đang muốn cùng cô nương lãnh giáo một ít tập tục trong kinh thành.”

Triệu Phác Chân thấy hắn nói chuyện tuy rằng văn vẻ nhưng lại không quá thông thạo thì nghĩ rằng thổ ty địa phương không tập lễ nghi, vậy sách vở hẳn cũng không quá tinh thông. Nhưng nàng chỉ cười nói: “Đa tạ thế tử đại nhân mời.” Nàng không đồng ý ngay nhưng lúc cười lại để lộ má lúm đồng tiền như hoa khiến Mạc thế tử miệng khô lưỡi khô, trong lòng áy náy, hận không thể ở lại nói thêm với mỹ nhân vài câu. Nhưng người ta đã rời nhà nhiều năm, mới vừa về, tất nhiên là vội vã muốn cùng cha mẹ đoàn tụ, mình chỉ là khách, thực sự không tiện quấy rầy. Hắn chỉ đành phải cùng Triệu đại nhân khách khí vài câu, mới lưu luyến không rời mà lên ngựa hồi phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.