Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 105: Vạch trần




Thượng Quan Khiêm bị mắng đến không nói nổi nhưng lại thấy Ứng phu nhân vì phẫn nộ mà gò má ửng hồng, phượng hoàng bên nửa mặt còn lại giống như bị lửa thiêu đốt, đôi mắt tuy đang nhìn ông ta căm tức nhưng dưới lông mi lại ẩn ẩn thủy quang, biểu hiện thống khổ vạn phần. Sau khi bị hủy dung, phần lớn thời gian bà đều mang nón che mặt, hiện giờ nhờ có hình vẽ phượng hoàng này mà che lấp được vết sẹo xấu xí vẫn luôn nhắc nhở về sự vô dụng của ông ta. Chỉ nhìn dung nhan hiện nay, ông ta mơ hồ như thấy lúc bà mới gả đến đây, trong lòng cũng mềm nhũn. Lúc trước tình cảm của hai người cũng là sâu đậm, hiện giờ nhớ đến thì tức giận cũng tiêu tan.

Dù sao cũng là nữ nhi hoài thai mười tháng mới sinh ra, đột nhiên phát hiện bị người ta mạo danh thay thế, dưới cơn thịnh nộ nói lời vô lễ cũng là có thể tha thứ. Ông ta tự cho là khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho Ứng phu nhân, giải thích nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, mấy năm trước ta cũng mới biết chuyện này, là Lân nhi gặp Triệu Phác Chân, thấy nàng lớn lên rất giống ngươi…… Hơn nữa trêи người nàng có chuỗi ngọc, Lân nhi nhận ra đó là chuỗi ngọc ngươi làm lúc hoài thai, hắn lúc ấy còn thay ngươi chọn hạt châu…… Hắn hồi phủ bẩm báo ta, ta lại tra hỏi Liễu thị thì mới biết được năm đó bà ta ôm nữ nhi cùng ngươi tách ra mà chạy, kết quả trêи đường hoảng loạn nên vô ý đánh mất nữ nhi. Cả nhà nàng ta đều ở Thượng Quan gia, vì sợ bị vấn tội nên trong lúc hấp tấp đã đem nữ nhi của mình thế vào. Mà những người cùng ngươi đi thôn trang năm đó sinh nở hầu như đều đã bị đạo tặc giết chết, vì thế bà ta mới có thể giấu trời qua biển, che lấp chuyện này, để nữ nhi của mình hưởng thụ vinh hoa phú quý của Thượng Quan gia mà lớn lên. Mà Triệu Phác Chân kia, ta sau đó có cho người đi tra xét, nàng là nữ nhi của quan viên thổ ty Liên Sơn, ấn theo quy định mà mang tiến cung làm việc. Chỗ kia đúng là nơi ngươi gặp phải thổ phỉ, chắc là năm đó người nhà kia nhặt được nữ nhi của chúng ta, đem nàng về nhà nuôi nấng, sau đó mới đưa vào trong cung. Lúc này duyên phận của chúng ta mới không dứt, còn có cơ hội gặp lại.”

Ứng phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tuy rằng đã biết nữ quan trong cung kia mới là nữ nhi của mình nhưng lúc ấy nàng đã là thị tỳ bên người một Tần Vương tầm thường, nếu nhận về thì kết quả tốt nhất cũng chỉ là được Tần Vương cưới làm Vương phi. Nàng từ nhỏ lại trưởng thành trong cung, chắc cũng không có tài hoa gì, chỉ sợ chẳng lọt được vào mắt Đậu Hoàng Hậu, mà nàng đã từng hầu hạ Tần Vương nên chẳng thể nào gả được cho nhà thế gia. Lúc ấy Thượng Quan Quân lại được Đông Dương công chúa coi trọng, lại chịu sự sủng ái của Thái Tử, ai cũng nghĩ rằng nàng ta sẽ là Thái Tử Phi tương lai, bởi vậy các ngươi mới cân nhắc, cảm thấy đâm lao phải theo lao,. Cái này cũng phù hợp với lợi ích của Thượng Quan gia các ngươi, còn nếu nhận nữ nhi về, không cẩn thận sẽ khiến Đông Dương công chúa thẹn quá thành giận, có khi vu cho tội khi quân, quá mạo hiểm. Để có thể bước lên vị trí Thừa tướng, lại để Thượng Quan tộc có thể tiếp tục trở thành thế gia hậu tộc, lại hưởng vinh hoa phú quý nên ngươi liền đơn giản không nhận nữ nhi, có phải hay không?”

Thượng Quan Khiêm cũng không phải không cảm thấy thẹn, bị bà vạch trần tính toán lúc trước thì mặt đỏ lên, thấp giọng nói: “Ta cũng không phải bỏ mặc, ta lúc ấy để Lân nhi đi gặp Tần Vương xin nàng, nếu Tần Vương thả người……”

“Thì sẽ tống cổ nàng đến một cái thôn trang xa xa nào đó, để nàng không thiếu ăn không thiếu mặc, tương lai lại tìm một nhà chồng bình bình mà gả ra ngoài có phải hay không?” Ứng phu nhân cười lạnh: “Thượng Quan lang quân lúc trước tình thâm ý trọng cũng nói với ta như thế. Ngươi bảo ta ở thôn trang là tốt nhất, không thiếu ăn không thiếu mặc, còn có thể gặp được hài tử, đây là từ bi lớn nhất mà Thượng Quan gia các ngươi có thể cho ta! Thật đúng là mẹ con cùng mệnh mà, chỉ hận ta không sớm phát hiện! Ta cứ nghĩ hài tử không chịu nhận mẫu thân này nên ở chung mấy tháng cũng không biết nữ nhi của mình thật đúng là nô là tì của người ta!”

Bà khóc không thành. nhưng vẫn nói móc Thượng Quan Khiêm: “Kết quả là Thôi Hoàng Hậu há có thể để Thượng Quan tộc ngồi mát ăn bát vàng, bà ta sớm đã đem người trong tộc của mình cho Thái Tử, mộng tưởng đứt đoạn nên các người đành phải đánh chủ ý đến Tần Vương vừa có chiến công ở bắc cương. Tuy Tần Vương mắt mù, nhưng mắt mù mới tốt! Như vậy mới khiến Thượng Quan tộc dễ khống chế! Đông Dương công chúa hiện giờ đang tăng cường thúc đẩy việc tham chính của Thái Tử, hiển nhiên đang muốn buộc kim thượng truyền ngôi cho Thái Tử, đám văn thần bao gồm cả Nghiêm Tôn kia cũng hiển nhiên không muốn Đông Dương công chúa được như ý. Đây đúng là cơ hội của Thượng Quan tộc, bởi vì Tần Vương rốt cuộc cũng là đích trưởng tử, chỉ cần Thượng Quan Quân sinh hạ đích hoàng tôn, tương lai có thể tự tung tự tác rất lớn! Đáng tiếc các ngươi tính hết rồi cũng không đấu lại được ông trời. Sớm biết vị trí Thái Tử Phi không đến lượt thì còn không bằng quay ra dựa vào thân nữ nhi ngay từ đầu đã ở bên Tần Vương nhưng sự việc lại không theo ý các ngươi, đành phải đâm lao lại theo lao! Đáng thương nữ nhi của ta, rõ ràng được Tần Vương sủng ái, lại vì Tần Vương lập công lớn, nhưng vẫn phải nhường đường cho con gái của một bà vú! Đơn giản là vì trong mắt người cha ngụy quân tử của nàng chỉ có vinh hoa phú quý của chính mình, mẹ đẻ lại yếu đuối ngu xuẩn, mười năm sau cũng chưa thèm liếc mắt nhìn nữ nhi một lần, cũng không biết nữ nhi của mình sớm đã bị tiểu nhân ngu muội vì mạng sống mà vứt bỏ!”

Giờ phút này bà thật hối hận, chỉ vì áy náy nên nhiều năm chưa từng tận mắt nhìn nữ nhi của mình. Nếu chỉ cần nhìn một cái thì làm sao có thể không nhìn ra đó là con gái Liễu thị. Bên tai nàng ta có một nốt chu sa, bởi vì tuổi tác hai đứa nhỏ gần nhau, lúc trước bà cũng rộng rãi mà để Liễu thị ôm nữ nhi của mình đến nuôi nấng cùng, thậm chí lúc làm quần áo cho con mình cũng làm luôn cho con bà ta. Ai biết bà lại nuôi ong tay áo, để một kẻ khing chủ đến mức này hoành hành!

Bà oán hận nói: “Lúc trước ta lệnh cho bà ta ôm nữ nhi phân ra mà chạy, đạo tặc chỉ đuổi theo đoàn xe của chúng ta, bà ta có thể an toàn chạy trốn. Lúc đó bà ta biết nữ nhi tuổi còn nhỏ, sợ nàng khóc gây chú ý nên mới vì bảo vệ mạng mình mà nhẫn tâm vứt bỏ ấu nữ ở trong núi sâu, lúc sau cũng vì bảo vệ mạng mình mà đem thân sinh nữ nhi đến đánh tráo. Nô tài lòng lang dạ sói đến bậc này nhất quyết ngươi phải giao cho ta xử trí, có thể mới giải mối hận trong lòng ta được!”

Mặt Thượng Quan Khiêm cứng lại, chưa nói gì thì Ứng phu nhân đã hung tợn nói: “Ta biết tính toán của các ngươi! Các ngươi là muốn giữ người trong tay để tương lai tiện khống chế Thượng Quan Quân, đừng mơ! Còn có của hồi môn trước đây ta tặng tới, đó đều là cho thân sinh nữ nhi của ta, không phải để cho con gái của kẻ thù! Phải trả lại hết cho ta! Hai việc này ngươi phải làm nhanh chóng, chờ ta tìm nữ nhi về thì sẽ tính tiếp. Tóm lại các ngươi không cho nữ nhi của ta ngày lành thì ta cũng sẽ không để tính toán của các ngươi được như ý! Chúng ta chờ xem! Trong vòng ba ngày ta muốn gặp Liễu thị, nếu không, Tần Vương tuy rằng mắt mù nhưng cũng là phượng tử long tôn, nếu hắn biết người mà hắn dùng kiệu tám người khiêng lọng trọng cưới về là con gái của một bà иɦũ ɦσα thì Thượng Quan tộc liền chờ tội khi quân chân chính giáng xuống đầu đi!”

Ngực Thượng Quan Khiêm cứng lại, nhìn đôi mắt Ứng phu nhân tràn ngập cừu hận, lại biết tính bà nóng như lửa, hiện giờ lại cực kỳ tức giận, nếu không được như nguyện thì chỉ sợ bà sẽ dám làm ngọc nát đá tan. Ông ta vắt hết óc suy nghĩ nhưng nhất thời vẫn không nghĩ ra phương pháp gì. Đúng lúc này cửa thư phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, một giọng nói già nua lạnh lùng cất lên: “Sau đó thì sao? Thượng Quan tộc bị diệt, chẳng lẽ Thượng Quan Lân có thể thoát được cái họa này? Ngươi một lòng chỉ nghĩ cho nữ nhi, chẳng lẽ đã quên, ngươi còn có trưởng tử sao?”

Ứng phu nhân đột nhiên quay đầu, trong mắt lại lần nữa bốc cháy lên ngọn lửa, cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là lão phu nhân! Ta nói rồi mà, bên cạnh con nô tỳ giả mạo kia lại có một vị mụ mụ trông quen mắt, giờ nghĩ lại hóa ra là Vương mụ mụ đắc lực bên người lão phu nhân. Lão phu nhân quả nhiên ánh mắt độc đáo, vì vinh hoa phú quý của Thượng Quan nhất tộc mà cũng bỏ được đi nâng đỡ cho con gái của một nô tỳ, thật đúng là một phen tính toán hoàn mỹ!”

Vương mụ mụ ở bên cạnh Thượng Quan lão phu bị bà nhìn thì vội cúi thấp đầu, Thượng Quan lão phu nhân ngẩng đầu đi đến, nhàn nhạt nói: “Nếu không phải Hiểu Cần nhận ra ngươi rồi chạy nhanh tới báo cho ta thì ta cũng không biết hiện giờ thê tử của Ứng Khâm, Phạm Dương tiết độ sứ danh mãn cả nước lại là kẻ bị Thượng Quan tộc ta bỏ. Ngươi thế mà còn dám thay đổi diện mạo, ở trong kinh quang minh chính đại ra vào, không sợ người ta nhận ra sao? Cũng phải thôi, tên thổ phi kia có thể cưới được nữ nhi của một trong năm họ lớn thì đã thấy mỹ mãn, dù cho ngươi có là giày rách bị bỏ thì cũng trân trọng.”

Ứng phu nhân đáp trả: “Ta sợ cái gì? Kẻ phải sợ chính là kẻ chột dạ chưa kịp tìm được xác chết của con dâu đã gấp không chờ nổi mà quỳ xin biển cáo mệnh, xong việc phát hiện con dâu còn sống thì không những không vui còn muốn hạ độc con dâu mình ấy!”

Thượng Quan Khiêm vội la lên: “Năm đó chẳng qua là hiểu lầm thôi, là ngươi nghĩ quá nhiều rồi, còn nhân ban đêm mà chạy, cũng không thể cho chúng ta giải thích.”

Ứng phu nhân nhìn gần Thượng Quan lão phu nhân, không che không giấu: “Là hiểu lầm hay mưu sát thì trong lòng lão phu nhân là rõ nhất. Lúc trước ta kiêng kị hai đứa nhỏ nên mới đành mai danh ẩn tích rời đi, hiện giờ nữ nhi của ta đều bị các ngươi hại thành như vậy, ta còn sợ cái gì? Cùng lắm thì đến lúc đó mang theo Lân nhi cùng Chân Nhi đi xa thôi, còn Thượng Quan nhất tộc, liên quan quái gì đến ta?”

Mặt Thượng Quan lão phu hơi hơi biến đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng ỷ vào trong tay Ứng Khâm có binh quyền thôi, hiện giờ chẳng qua Đông Dương công chúa vội vã muốn cho Thái Tử thượng vị, cho rằng Ứng Khâm duy trì Thái Tử nên mới không động đến các ngươi. Mắt thấy một hai năm nữa kim thượng tất sẽ động thủ, nếu ngươi quyết liệt với Thượng Quan gia thì đến lúc đó Tần Vương thượng vị, ngươi cho rằng Ứng gia các ngươi có thể tốt sao? Ngươi có khẳng định được Lân nhi sẽ đi theo ngươi mai danh ẩn tích, từ đây không thể theo đuổi công danh không? Ngươi cho rằng Lân nhi sẽ tình nguyện làm người bình phàm cả đời sao? Ngươi cho rằng hắn thật sự là kẻ không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng sao? Hắn bởi vì xuất thân ở Thượng Quan gia nên vẫn luôn bị người ta chèn ép, nếu hắn nguyện ý an hưởng phú quý cả đời thì lúc trước sẽ không tòng quân đến biên cương! Ngươi là mẫu thân ruột của hắn, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hắn bị mai một? Hắn là đứa hiếu thảo, lúc trước cực kỳ yêu quý Thượng Quan Quân, sau này dù biết đó không phải muội muội ruột nhưng cũng không nhẫn thương tổn nàng, cũng không tùy tiện vạch trần việc này. Hắn là đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa, biết lấy đại cục làm trọng, ngươi nếu muốn ngọc nát đá tan, đến lúc đó đứa nhỏ này phát hiện mẫu thân đã chết của mình hóa ra còn sống, lại còn cưới người khác, thậm chí mưu hại tộc nhân của hắn thì liệu hắn có nể tình thân mà cùng ngươi cao chạy xa bay không?”

Ứng phu nhân cứng họng, Thượng Quan Lân là nhi tử của bà, làm gì có chuyện không đau lòng. Con trai mình tài hoa, tính tình lại quật cường, điều này bà rất rõ ràng, mà chuyện bà tái giá với người khác, tuy không hối hận nhưng lại vẫn thẹn với con mình. Có điều dù bị Thượng Quan lão phu nhân nắm khuyết điểm nhưng bà vẫn không chịu thua: “Hài tử của ta tự nhiên có thể phân biệt đúng sai, sao có thể bị các ngươi lừa gạt chứ! Nếu không phải các ngươi cũng không nắm được hắn thì vì sao hắn lại không tham dự hôn lễ? Hiển nhiên bởi vì hắn cũng không tán thành đem Thượng Quan Quân gả cho Tần Vương! Các ngươi sợ hắn nháo ra việc lớn nên mới đơn giản là tách hắn ra! Tần Vương là hoàng tử bị mù, các ngươi chẳng qua dựa vào việc Thượng Quan Quân có thể sinh hạ đích hoàng tôn, Đông Dương công chúa cùng Thái Tử sẽ rơi đài mới dám hống hách. Nhưng nếu ta để Ứng Khâm toàn lực duy trì Thái Tử thì sao? Các ngươi xác định các ngươi có thể đấu lại Thái Tử sao? Thái Tử dù sao cũng là huyết mạch của Thánh Hậu, người ủng hộ hắn cũng không ít, hiện giờ chẳng qua bọn họ kiêng kị Đông Dương công chúa nên hắn mới bị liên lụy không thể kế vị. Nếu là ta để Ứng Khâm toàn lực duy trì Thái Tử kế vị, sợ là các ngươi cũng chẳng đắc ý nổi, đến lúc ssod xem các ngươi làm thế nào mà an hưởng vinh hoa!”

Thượng Quan lão phu nhân nheo đôi mắt, âm lãnh mà nhìn về phía Ứng phu nhân, Ứng phu nhân không lưu tình chút nào mà nhìn lại: “Con gái ta, ta muốn thay nàng hả giận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.