Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 103: Đưa tiễn




“Nàng vẫn đi sao?”

Lý Tri Mân nằm nghiêng ở trêи giường, trêи người đắp chăn, trêи trán đắp khăn, thần sắc bệnh tật tiều tụy, cả người là bộ dạng yếu đuối mệt mỏi.

Từ trong cung chống đỡ trở về, hắn liền phát sốt, sốt cao không lùi thậm chí nôn mửa không ngừng. Vương phủ một trận rối ren, còn thỉnh ngự y tới xem qua. Ngự y chỉ nói Vương gia vẫn còn chưa trị hết độc, thân mình suy yếu, dược trợ hứng vẫn nên dùng ít một chút, sau đó lại khai chút dược dưỡng thân mình, đuổi độc. Thượng Quan Quân ở một bên xấu hổ đến đỏ bừng mặt, quẫn bách mà xin lỗi Lý Tri Mân, nói do đám mụ mụ bên người tự chủ trương, nói chỉ dùng dược trợ hứng mang tính ôn hòa, không nghĩ tới Vương gia thân thể suy yếu, độc chưa dứt, chịu không nổi. Nàng ta còn nói sẽ để Vương mụ mụ bên người tới bồi tội với Vương gia. Lý Tri Mân săn sóc đến tâm tình của Vương phi nên để ngự y không báo vào trong cung, chỉ nói thân mình hắn không khỏe, do quá mệt mỏi mà gây ra. Thượng Quan Quân cảm kϊƈɦ mà ở mép giường hầu hạ, tự mình đút thuốc, đút dược. Nhưng hắn bị váng đầu, đau đến lợi hại, không muốn có người ở bên cạnh, không thích ồn ào, nên bảo Vương phi đi nghỉ.

Tống cổ hết người hầu hạ bên cạnh xong, Lý Tri Mân lại kêu Cao Linh Quân tới.

Cao Linh Quân nhìn Lý Tri Mân nửa khép mắt, thật cẩn thận nói: “Vâng, hôm qua nàng ấy đã cùng thuộc hạ xác nhận hành trình, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, Nguyễn mụ mụ trong phủ đã phái Hoàn Nhi hầu hạ nàng một đường, khế bán thân cũng đã đưa cho nàng ấy.”

Lý Tri Mân thật lâu không nói gì, trêи mặt là thần sắc mệt mỏi đến lợi hại, Cao Linh Quân thử thăm dò hỏi: “Vương gia —— ngài muốn thay đổi chủ ý sao?”

Lý Tri Mân không đáp, lại hỏi hắn: “Người nhà nàng là như thế nào?” Lại có thể khiến nàng toàn tâm toàn ý muốn về như thế, cho dù đã trải qua một đêm kia.

Đầu hắn vừa trầm vừa đau, trêи người cực nóng xen với cảm giác lạnh lẽo trêи trán, trêи lưng hắn chảy ra một tầng mồ hôi, quần áo chắc đã ướt đẫm, dính vào trêи người. Những điều này khiến hắn nhớ đến đêm qua thần hồn mê muội điên đảo. Hắn nhớ đến da thịt nõn nà, mềm nhẵn lại hơi lạnh dán cùng một chỗ với hắn, vòng eo mảnh khảnh dùng một tay có thể nắm được, sống lưng mềm mại có độ cong, đôi môi cũng mềm ấm, lông mi run rẩy, cùng tiếng nức nở nghẹn ngào.

Hắn luôn luôn khắc chế kiên nhẫn, nhưng một khắc kia liền thuận theo bản năng của thân thể.

Thượng Quan Quân lừa gạt làm hắn phẫn nộ, nhưng lại không đủ để phá hủy hắn. Thế mà ở giữa lại nhảy ra một con tiểu miêu nho nhỏ tự mình chủ trương, lại khiến hắn lâm vào rối rắm. Cảm giác tính toán sai và thất bại vô lực khiến bệnh tới rào rạt.

“Cha mẹ Triệu cô nương vẫn khoẻ mạnh, lúc biết nàng sắp về thì vô cùng vui mừng, bên trêи nàng có huynh đệ, phía dưới có tỷ muội, cả nhà đều là người hiền lành. Phụ thân nàng ấy là Phán Tư tứ phẩm, thanh danh ở địa phương không tồi, nghe nói nhà bọn họ còn có một nữ nhi đã đính thân với công tử nhà Thổ ty.” Cao Linh Quân thấp giọng hồi báo.

Lý Tri Mân thong thả nhắm mắt lại, phảng phất như đang dùng cái đầu sắp choáng váng đến hôn mê của mình nghĩ cái gi đó, một lát sau hắn mới mở to mắt, thấp giọng nói: “Dân tộc Thổ ở Liên Sơn rất nhiều, mười động tám trại, bảy miêu tám dao, đều là người man di, lúc nào cũng tác loạn, không tuân phục sự quản thúc của triều đình. Bên kia núi rừng nhiều, chướng khí nặng, tiêu diệt lại tiêu diệt cũng không hết. Đất đai nơi đó cằn cỗi, có phái trọng binh đi cũng không có lời, trong triều có vài vị quan tài hoa đi qua đó nhưng vì không thông thuộc tập tục địa phương, không cai trị tốt được. Vì thế mới thiết lập chế độ Thổ Ty tự trị nhiều thế hệ, dùng dụ dỗ, hơn nữa còn bắt con cháu phải vào Quốc Tử Giám học thi thư, nữ nhi vào cung làm việc học tập lễ nghi, lấy giáo hóa dân phong làm tiền đề cai trị. Nhưng nếu cha mẹ còn khỏe mạnh, sao nàng vào cung 10 năm mà chưa từng gửi thư từ cho nữ nhi? Cũng chưa từng có người tới thăm nữ nhi, để nàng tuổi nhỏ ở trong cung tự sinh tự diệt. Chỉ bằng điểm này các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Cũng chỉ có nha đầu kia một lòng muốn chạy về nhà, không chút nào nghi ngờ.”

Cao Linh Quân nói: “Dân gian phần lớn đều coi nhẹ nữ nhi, bên kia lại thật sự xa kinh thành, lúc trước bởi vì tác loạn bị triều đình địa phương trấn áp, bị buộc đữa nữa nhi tiến cung, vì thế bọn họ nhiều ít có bất mãn với triều đình, hơn phân nửa ôm ý nghĩ coi như không có đứa con gái đó nữa. Người cũng được đưa đến từ nhỏ, tình cảm tự nhiên là mỏng, hiện giờ bên kia đã quy thuận triều đình nhiều năm, bị lễ nghi giáo hóa, thấy Triệu nương tử có phẩm cấp trong người, lại được Vương gia coi trọng, còn ban rất nhiều tài vật nên sẽ không xem nhẹ, thiên hạ này rốt cuộc làm gì có cha mẹ nào không đau con mình chứ.”

Đầu hắn đau đến đần độn, Lý Tri Mân trào phúng nói: “Cha mẹ không đau hài tử của chính mình trong thiên hạ này đúng là không nhiều.”

Cao Linh Quân biết Lý Tri Mân nói lời này là có chút trào phúng đối với kim thượng cùng Hoàng Hậu nên không dám tiếp lời, vội hấp tấp chuyển đề tài: “Triệu nương tử làm người trung hậu, chắc sẽ không nói bậy điều gì, Liên Sơn lại xa kinh thành như vậy, có lẽ cả đời nàng về sau sẽ không trở lại, Vương gia…… Có phải nên tha cho nàng không?”

Lý Tri Mân vô cùng mệt mỏi, giọng khàn khàn nói: “Nàng một tiểu cô nương, rời khỏi sự khống chế của vương phủ thì sẽ bị người có dụng tâm kín đáo khác tiếp cận. Nàng sẽ xuất giá đến nhà chồng, sẽ sinh hài tử, sẽ có bằng hữu, đến lúc đó ngươi còn có thể theo dõi nàng sao? Ngươi có thể phòng được những kẻ dụng tâm kín đáo khác sao? Nàng ở bên người ta hầu hạ lâu như vậy, rõ ràng đã tiếp xúc đến bí mật, người khác sao có thể buông tha? Ngươi có thể đảm bảo một ngày kia, nàng sẽ không vì trượng phu của nàng, hài tử, cha mẹ, mà lựa chọn phản bội chúng ta sao? Nàng biết quá nhiều, mà một khi tiết lộ ra ngoài, dựa vào thế lực của ta thì cũng khó mà khống chế được. Ta chưa chắc đã vì bản thân mình mà làm thế, mà ta còn phải vì phụ thân, đệ muội, và những người ta phải gánh vác mà làm hết thảy.” Hắn trước giờ đều không thể làm sai, một bước đều không thể —— huống chi nàng còn chính mắt nhìn thấy một cọc thiên đại bí mật kia.

Kết cục này hắn đã sớm vì nàng mà an bài, tuy vẫn để cành mẹ đẻ cành con, lần lần lùi lại nhưng hiện giờ nàng quyết ý muốn đi một mình, phải về nơi quê nhà mà nàng còn chẳng biết kia, đi gặp cha mẹ người nhà nàng không quen mặt, thì như nàng nguyện ý thôi, sau đó hắn sẽ đưa nàng…… Đến kết cục của mình.

Ba việc lớn nàng vẫn cho rằng vẫn còn một việc nữa. Nhưng nàng lại không biết việc cuối cùng đó chính là vĩnh viễn không mở miệng, đem mọi bí mật đều giấu đến chỗ sâu nhất.

Vì một cọc đại sự này hắn vẫn luôn phóng túng rộng rãi với nàng, cũng để nàng lần nữa tham gia vào bí mật của mình. Không phải hắn chưa từng dao động —— trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau ở thôn trang, hắn từng có ảo giác rằng bọn họ có thể cứ thế an bình mà sống tiếp.

Cao Linh Quân không nói nữa, hắn cũng không thể đảm bảo chuyện này, tuy rằng hắn cũng vô cùng thích vị Triệu thượng cung này —— nhưng vì sao nàng ta không ở lại? Vì sao một hai phải trở về? Bọn họ là người làm việc này thì sao có thể chấp nhận được sự phản bội.

Lý Tri Mân nói: “Sớm định ra kế hoạch đi, yên tâm, nàng ấy sẽ không thống khổ, chỉ là ngủ không dậy nữa thôi. Để nàng ấy nhìn thấy cha mẹ người nhà, lại ngây ngốc mấy ngày, để nàng ấy được hoàn thành tâm nguyện. Coi như để nàng ấy thay bổn vương làm một chuyện lớn cuối cùng đi.”

Nói xong mấy câu đó, Lý Tri Mân giống nhưu đã mệt mỏi đến nói không ra lời, cả người lún sâu vào đống chăn đệm, sắc mặt tái nhợt. Cao Linh Quân rũ lông mi, thấp giọng nói: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ tất sẽ thay Vương gia làm tốt chuyện này.”

Lý Tri Mân nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa, hô hấp cũng dồn dập lên, Cao Linh Quân có chút nghi ngờ không biết có phải hắn đã lâm vào hôn mê không vì thế hơi hơi tiến lên muốn kiểm tra, nhưng lại chợt thấy hắn mở to mắt, nghiêng người ho kịch liệt, khăn đắp trêи trán cũng rơi xuống. Cao Linh Quân vội tiến lên đỡ lấy hắn, lại nhìn thấy Lý Tri Mân bỗng nhiên ho ra một búng máu thì hắn lắp bắp kinh hãi: “Thuộc hạ lập tức kêu ngự y tới!”

Lý Tri Mân nhìn vết máu ghê người trêи ống tay áo, hô hấp nóng rực, một cỗ vị tanh ngọt vọt lên, trong lòng hắn thống khổ như bị đao cắt. Nhưng hắn vẫn mặt không biểu tình mà lắc đầu ngăn cản Cao Linh Quân, nằm lại lên gối, nhắm mắt lại cảm thụ cơn đau kia, hờ hững nghĩ: Rốt cuộc là đã dưỡng bấy lâu nay, cũng tốn nhiều tâm tư, thật luyến tiếc.

=======

Sáng sớm ngày hè, mặt trời đã chói mắt, cửa thành đã xếp đầy bá tánh muốn vào thành và các thương đội, ngựa xe đều xếp thành hàng dài, kéo đến gần một dặm, mà thật lâu không thấy đội ngũ chuyển động. Mọi người bất mãn mà ồn ào, xen lẫn vào đó là tiếng trâu ngựa hí vang. Ở cửa thành có một con ngựa vội phi về một đội xe ngựa được bảo vệ cẩn thận ở phía sau, ngựa vừa dừng, một kỵ sĩ bưu hãi đã nhảy xuống, hành lễ với xe ngựa nói: “Mẫu thân, đã hỏi thăm qua, nghe nói là Tần Vương thả một nữ quan bên người về quê, có hộ vệ đi theo hộ tống nên cửa thành bị tắc một lúc, hiện giờ đội ngũ đã ra khỏi thành, rất nhanh là có thể thông.”

Màn xe bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt của Ứng phu nhân, một nửa khuôn mặt có hình phượng hoàng đỏ tươi, cực kỳ bắt mắt. Bà nhíu mày nói: “Nữ quan thả về quê mà trận thế lớn thế này, Quân Nhi sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Ứng Vô Cữu nói: “Nghe nói là nữ quan Hoàng Hậu ban cho, bình thường hầu hạ bên người Vương gia, cũng được yêu thích, cũng có công nên hiện giờ thả về quê có ban thưởng không ít, cho nên mới phái hộ vệ đưa về, phía trước không phải cũng hỏi thăm qua rồi sao? Vương gia vì cưới Thượng Quan cô nương nên đem hết nữ quan bên người cơ hồ thả ra hết, có thể thấy được hắn đối với muội muội vẫn là tình thâm ý trọng.”

Ứng phu nhân nhíu mày nói: “Muội muội con nhìn thì thông minh, nhưng kỳ thật rất si tình, Tần Vương tâm sâu không lường được, nhưng nàng thích hắn, đến giả dạng theo hắn xuất chinh còn làm được, thật là, thôi cũng tùy nàng thôi.” Bà cười khổ: “Dù sao nàng cũng không chịu nhận ta —— đến hôn sự của con gái ruột ta cũng không dám tham dự, đại khái trong thiên hạ này chắc chỉ có mình ta…… Thượng Quan Khiêm hàm hồ không cho ta gặp nàng, nói để đến ngày thứ ba lại mặt, nhưng ta lại không yên lòng, đã nhiều ngày ở kinh thành ta cũng muốn qua xem nàng chút.”

Ứng Vô Cữu an ủi bà: “Muội muội tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, nàng đối đãi với ngài không phải vẫn rất cung kính sao, nói vậy là có thể lo lắng Thượng Quan gia bên kia thôi. Ngài đưa của hồi môn qua nàng không phải đều nhận sao? Có chúng ta chú ý, Tần Vương không dám làm gì nàng đâu.”

Ánh nắng chói chang hơn, Triệu Phác Chân không biết mình đang cùng Ứng phu nhân lướt qua nhau vì thế liền mở cửa sổ xe, nhìn ngắm Trường An ở xa xa. Lần này vừa đi chính là thiên sơn vạn thủy, sẽ không thể gặp nhau nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.