CHƯƠNG 52: QUÉT DỌN MỘT LẦN NỮA
CHƯƠNG 52: QUÉT DỌN MỘT LẦN NỮA
Hai người vùi đầu ăn cơm, trên bàn cơm lại yên tĩnh lạ thường. Bầu không khí rất ngột ngạt, Mai Thùy Hân cố nén khó chịu ăn hết một bát cháo loãng rốt cuộc ăn không vào được nữa.
"Tôi ăn no rồi, anh từ từ ăn đi, lát nữa tôi sẽ thu dọn bát đũa." Mai Thùy Hân đứng lên chuẩn bị rời khỏi bàn ăn, toàn thân cô đều không có khí lực, cảm thấy rất rã rời.
"Đứng lại!" Phía sau truyền đến tiếng nói nhàn nhạt của Trịnh Thiên Ngọc: "Quét dọn nhà cửa đi."
Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thiên Ngọc nhưng hắn vẫn mặt không thay đổi đang uống sữa, chỉ là chỗ sâu nơi đáy mắt có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt. Đột nhiên Mai Thùy Hân cảm thấy có chút sợ hãi. Trịnh Thiên Ngọc hiện tại không bạo lực cũng không lãnh khốc nhưng ngược lại lại khiến cho trong lòng cô có chút chột dạ.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, trong tay hắn đang nắm giữ tính mạng của cha mình, cô vẫn nên ngoan ngoãn một chút sẽ tốt hơn. Cô gật đầu "Ừ" một tiếng lại hỏi: "Còn có việc gì cần làm nữa không?"
Trịnh Thiên Ngọc căn bản không để ý tới cô, đứng lên tiện tay đem bữa sáng chưa ăn xong đi vào phòng ngủ, căn bản coi Mai Thùy Hân như là không khí.
Sau thời gian đó, thái độ của hắn đối với Mai Thùy Hân càng thêm lạnh nhạt xa cách, trong con ngươi hung ác nham hiểm giống như tràn đầy tâm sự, dù là ngồi dưới ánh mặt trời trên người hắn cũng vẫn bao phủ một tầng khí lạnh.
Ngược lại trong lòng Mai Thùy Hân lại nhẹ nhàng thở ra, như thế này cũng tốt, hắn cũng không còn đến quấy rối cô nữa. Hai người ở chung dưới một mái nhà nhưng lại như xa cách nhau ngàn vạn dặm. Giữ một khoảng cách với Trịnh Thiên Ngọc cũng rất tốt, Mai Thùy Hân đối với thời gian này rất thỏa mãn.
Mai Thùy Hân tích cực làm việc nhà, thời gian phẫu thật tay của cha cô cũng sắp đến rồi, trong khoảng thời gian cô này tuyệt đối không thể đắc tội với Trịnh Thiên Ngọc, cô khom lưng, cầm khăn lau vội vàng lau tủ kính trong phòng, chưa làm được bao lâu, eo lưng đã cứng ngắc không đứng nổi nữa.
Phụ nữ có thai phải cố gắng ít xoay người cũng không thể leo cao. Nhưng hai việc này cô rất thường xuyên phải làm.
Hôm nay Trịnh Thiên Ngọc không tới công ty mà uể oải nằm trên ghế sofa nhìn xem Mai Thùy Hân chạy đông chạy tây, chỉ huy Mai Thùy Hân lau nơi này, quét chỗ khác.
Mai Thùy Hân thật sự là khóc không ra nước mắt, thật muốn hỏi một câu: "Tổng giám đốc Trịnh, Trịnh thị của anh bị phá sản rồi sao? Ngài rảnh rỗi như vậy cũng không cần đi làm xử lý công việc à?"
Nhưng Mai Thùy Hân hiểu được đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Ngoài mặt vẫn là cung cung kính kính, cẩn thận tỉ mỉ quét dọn vệ sinh. Lạu sàn nhà sáng bóng lập loè tỏa sáng như kim cương, ngay cả bệ cửa sổ phía ngoài cũng không nhuốm bụi trần.
Mai Thùy Hân cảm thấy mình có thể trở thành một trong mười người giúp việc top đầu được rồi, nhưng như vậy mà cậu chủ Trịnh vẫn còn cảm thấy bất mãn. Giữa trưa hắn nửa nằm ở trên ghế sofa đọc sách, Mai Thùy Hân ở bên cạnh quét dọn gian phòng.
Đột nhiên, Mai Thùy Hân cảm thấy trên lưng phát lạnh nên nghiêng đầu sang chỗ khác đảo mắt nhìn về phía sau lưng mình, lại vừa vặn chạm vào đôi mắt thâm thúy của Trịnh Thiên Ngọc. Chẳng lẽ là ảo giác? Cô vậy mà cảm thấy hình như trong mắt Trịnh Thiên Ngọc có một vệt cảm xúc đặc biệt, loại cảm xúc kia, mọi người thường gọi là "Ưu thương".
Ưu thương? Cánh môi hồng của Mai Thùy Hân hơi mở ra nhìn Trịnh Thiên Ngọc, mắt mở thật to, muốn chăm chú nhìn rõ xem trong mắt của hắn đến cùng là tâm tình gì.
Đúng là ảo giác, bởi vì một giây sau, Trịnh Thiên Ngọc liền híp mắt lại, lạnh lùng nói một câu: "Cô đang lừa tôi sao? Sàn nhà lại tùy tiện quét qua loa như vậy?"
Đôi mắt hung ác nham hiểm nguy hiểm híp lại, đây là điềm báo hắn đang nổi giận.
Mai Thùy Hân dừng động tác lại, nhịn xuống phần eo đang đau nhức thấp giọng nói ra: "Thật xin lỗi, tôi sẽ quét dọn lại một lần nữa."
Mai Thùy Hân quỳ gối trên sàn nhà lạnh buốt, dùng khăn lau từng chút từng chút sàn nhà bằng gỗ tếch cao cấp, tận đến khi nó sáng ngời như mới, bóng người cũng có thể thấy rất rõ ràng mới dừng lại. Làm tỉ mỉ như vậy nên chỉ phòng khách thôi đã làm ròng rã cả một buổi sang, đợi đến khi lau sạch sẽ toàn bộ sàn nhà, lúc đứng dậy cô mới phát hiện lưng mình đau đến mức gần như không thể đứng yên.
Xoa xoa tấm lưng đau mỏi, trong lòng Mai Thùy Hân lấy bảo bối trong bụng tự cổ vũ chính mình: "Bảo bối, con nhất định phải kiên cường nha! Ông ngoại con làm phẫu thuật xong mẹ sẽ mang con rời khỏi nơi này. Không để con tiếp tục chịu tội nữa."