CHƯƠNG 131: BẮT ĐẦU BÙNG LÊN
CHƯƠNG 131: BẮT ĐẦU BÙNG LÊN
Thấy bộ dạng không chút “hứng thú” nào của Trịnh Thiên Ngọc, Lily có chút lo lắng.
Mắt đảo môt vòng, cô ta nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, em đi vệ sinh một lát.”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Trịnh Thiên Ngọc thì cô ta quay người đi, thuốc mang từ nhà đi đang để ở phòng khách.
Cô ta vốn định đun nước ấm rồi mới uống, nhưng tình thế cấp bách, nếu không hành động ngay thì sẽ không kịp nữa.
Khi thấy Trịnh Thiên Ngọc nhìn người phụ nữ tên Thùy Hân kia liền hồn bay phách lạc, cô ta nhất định phải nhanh tìm cách mới được.
Mai Thùy Hân thấy Bùi Tuấn và Cẩm Tâm nói chuyện rất hăng say, khóe miệng khẽ mỉm cười. Xem ra Bùi Tuấn và Cẩm Tâm có khả năng phát triển... vậy cô cũng không muốn làm ‘bóng đèn’ nữa.
Cô cố ý đi chậm một chút, nhìn Bùi Tuấn và Cẩm Tâm đang nói qua nói lại, hoàn toàn không để ý cô, Mai Thùy Hân rẽ ở góc phải, đi vào một con đường nhỏ vắng dấu chân người.
Trong màn đêm, những bông hoa tuyết nhẹ nhàng bay bay, dưới ánh đèn bên đường chúng lại càng được tôn lên, cảnh tượng đẹp tựa giấc mộng.
Mai Thùy Hân bước đi chậm rãi trên nền đất phủ đầy tuyết, muốn sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn bên trong mình.
Ba tháng nghỉ ngơi, cô vốn dĩ tưởng rằng bản thân đã quên đi những chuyện cũ, chuyện gì cũng đều không thể khiến cô buồn. Cô cho rằng bản thân từng chết hụt một lần, tâm lý đã đủ cứng cỏi rồi.
Nhưng, tại sao nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc cô vẫn buồn như vậy?
Là vì người phụ nữ ở bên cạnh anh, hay do ánh nhìn u tối của anh? Cô và Trịnh Thiên Ngọc chỉ nói với nhau vài câu đơn giản.
“Có bạn trai rồi?”
“Không, lúc nãy là đồng nghiệp của Cẩm Tâm.”
Nhưng tại sao cô nhìn thấy ánh mắt anh lại có cảm giác hoảng loạn không rõ lí do? Tại sao cô luôn cảm thấy bầu không khí ám muội giữa cô và anh vẫn chưa biến mất? Lẽ nào, cô thật sự yêu Trịnh Thiên Ngọc rồi?
Mai Thùy Hân, rốt cuộc bản thân đang nghĩ cái gì vậy? Lúc đầu thậm chí dám tự sát để rời khỏi anh, bây giờ tại sao lại muốn dây dưa? Mai Thùy Hân cảm thấy đau đầu, đưa tay bóp huyệt thái dương, quyết định không nghĩ nhiều như vậy nữa.
Dù sao Trịnh Thiên Ngọc cũng đã đưa tình nhân bé nhỏ của anh cùng nhau hưởng thụ cuộc sống nhung lụa rồi, cô còn phải đau đầu làm gì.
Nghĩ tới cô người mẫu 17 tuổi đó, trong lòng Mai Thùy Hân có chút chua xót. Bây giờ ở tuổi này, đàn ông thật sự càng ngày càng có khẩu vị mặn, đã bắt đầu động đến cả mấy cô thiếu nữ chưa thành niên rồi!
Bên kia có một khu vườn nhỏ, phong cách kiến trúc vô cùng thanh nhã. Mai Thùy Hân bước chân về hướng đó.
Bùi Tuấn nói rồi, tất cả phòng tắm ở đây đều là phòng tắm lộ thiên. Cho nên, Mai Thùy Hân yên tâm đi vào trong.
Đây là một phòng tắm nhỏ, diện tích không lớn, sương khói bao phủ, bên trong vô cùng tĩnh lặng, không có ai cả. Ánh sáng vàng dịu nhẹ chiếu rọi xuống làn nước suối ấm nóng, khiến cho người ta chỉ muốn đắm mình trong làn nước ấy.
Thật kỳ lạ, sao lại không có ai nhỉ. Mai Thùy Hân có chút tò mò. Để đảm bảo, cô còn gọi thử: “Có ai ở đây không?”
Trịnh Thiên Ngọc đang ngâm mình trong phòng tắm tối nhất, chỉ lộ đầu, đang thất thần mất hồn thì bỗng giật mình khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc!
Đây, lẽ nào là giọng nói của Mai Thùy Hân?
Chỗ Trịnh Thiên Ngọc ngâm mình trùng hợp lại có một cái cột, Trịnh Thiên Ngọc ngước mắt nhìn bóng cái cột, biết bản thân mình bị che khuất rồi, Mai Thùy Hân không nhìn thấy anh.
Anh hít thở bình tĩnh, không dám lên tiếng, chỉ sợ sau khi Mai Thùy Hân phát hiện ra anh sẽ bỏ chạy.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bé nhỏ nơi xa không chớp mắt, tim anh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đã ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên anh với Mai Thùy Hân gặp lại nhau mà chỉ có riêng hai người! Trịnh Thiên Ngọc nhìn chăm chú vào Mai Thùy Hân.
Gương mặt trắng nõn, sống mũi cao ráo, bờ môi đỏ hồng, cơ thể cao ráo, mảnh mai nhưng không mất đi sự đầy đặn, tất cả mọi thứ của Mai Thùy Hân, trong mắt Trịnh Thiên Ngọc đều đẹp như vậy.
Thấy không ai trả lời, Mai Thùy Hân chắc rằng ở đây không có ai, yên tâm bắt đầu cởi áo choàng tắm. Đi đến suối nước nóng mà không xuống tắm thì quả là đáng tiếc.
Nhìn thấy Mai Thùy Hân cởi bỏ áo tắm, hơi thở Trịnh Thiên Ngọc bắt đầu trở nên gấp gáp, nơi nào đó trên cơ thể bắt đầu không an phận.
Mai Thùy Hân luôn dễ dàng làm bừng dục vọng của anh như vậy.
Áo choàng tắm từ từ tuột xuống, trái tim của Trịnh Thiên Ngọc lại càng đập nhanh hơn.
Nhưng sau khi nhìn thấy cơ thể sau chiếc áo choàng tắm, Trịnh Thiên Ngọc lại thấy vô cùng thất vọng.
Bên trong Mai Thùy Hân còn mặc một chiếc áo phông dáng dài! Cơ thể tuyệt vời hoàn toàn bị che đậy rồi!
Mai Thùy Hân đưa tay lên, chuẩn bị cởi áo phông dài bên trong. Trịnh Thiên Ngọc chớp chớp mắt, dục vọng bắt đầu tràn ngập trong không khí.
“Thiên Ngọc! Anh có khát không? Em mang cho anh chút đồ uống này!” Giọng nói trong trẻo truyền từ ngoài cửa vào, Lily cầm theo hai cái ly cùng một chai rượu tiến vào.
Nhìn thấy đối phương, cả Mai Thùy Hân và Lily đều vô cùng bất ngờ.
Lily tức giận xông lên hỏi: “Đây là nơi ngâm mình cá nhân, sao cô lại vào đây!” Ánh mắt cô ta bừng lên ngọn lửa giận dữ, nghĩ Mai Thùy Hân này thật sự là có bản lĩnh, nhân lúc cô ta không ở đây dám câu dẫn Thiên Ngọc.
Mai Thùy Hân vô cùng kinh ngạc, nghe theo như Lily nói thì Trịnh Thiên Ngọc cũng đang ở trong này! Nhưng lúc nãy sao cô không thấy?
Không trả lời câu hỏi của Lily, cô hoảng loạn kinh ngạc xoay người, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc ở trong góc tối, nhìn thấy Lily đi vào, trong lòng vô cùng tức giận, vốn dĩ có thể vui vẻ thưởng thức cơ thể tuyệt đẹp của Mai Thùy Hân. Kết quả lại bị người phụ nữ ngu xuẩn đáng chết kia quấy nhiễu! Thật đáng ghét!
Trịnh Thiên Ngọc đứng dậy khỏi bồn tắm, áo choàng tắm ướt đẫm nước dán chặt vào người anh, để lộ ra thân thể tráng kiện tuyệt đẹp.
Anh đi thẳng đến trước mặt Lily, lấy cốc và rượu trong tay cô, giọng nói ác độc và trầm thấp: “Ra ngoài!”
Đôi mắt của Lily bắt đầu ngấn nước.
Dựa vào đâu cơ chứ! Cô mới là bạn cặp mà Trịnh Thiên Ngọc đưa đi, người phụ nữ Mai Thùy Hân này không biết chạy từ đâu ra, bây giờ Thiên Ngọc lại vì cô ta mà đuổi cô đi.
“Thiên Ngọc, em…” Lily vẫn muốn cố gắng vãn hồi.
“Cút!” Trịnh Thiên Ngọc không chút chần chừ quát lên.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Thiên Ngọc, Lily không dám nói gì thêm, sắc mặt xám xịt đi ra ngoài.
Mai Thùy Hân che ngực đứng bên cạnh, lạnh nhạt nhìn Trịnh Thiên Ngọc giáo huấn Lily, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.
Đây chính là Trịnh Thiên Ngọc, một chút cũng không thay đổi. Đối với phụ nữ, lúc tâm trạng anh tốt thì sẽ yêu chiều, lúc tâm trạng không tốt lập tức lật mặt coi như không quen.
Đây chính là Trịnh Thiên Ngọc, lạnh lùng tàn khốc, bá đạo, không biết cách tôn trọng phụ nữ!
Mai Thùy Hân cảm thấy không thể tin được suy nghĩ vừa nãy của bản thân về Trịnh Thiên Ngọc, cô không thể yêu người đàn ông này!
Lily đi rồi, Mai Thùy Hân cũng đã xem xong kịch hay, nhặt áo choàng tắm lên, chuẩn bị rời khỏi.
Trịnh Thiên Ngọc chặn đường cô.
“Thùy Hân.” Giọng nói anh trầm thấp nhưng vẫn nhẹ nhàng.
“Ngại quá, lúc nãy tôi không thấy anh ở đây, đã làm phiền rồi. Tôi đi trước đây.” Mai Thùy Hân liếc qua cơ thể của Trịnh Thiên Ngọc, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Thời cơ tốt như thế này, Trịnh Thiên Ngọc thật sự muốn ở cùng với Mai Thùy Hân thêm một lúc. Dù không làm gì, chỉ nói chuyện thôi, anh cũng cảm thấy mãn nguyện.
“Thùy Hân, đã lâu không gặp. Em sống tốt chứ?” Trịnh Thiên Ngọc chặn trước cửa, trầm giọng hỏi han.
“Rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.” Mai Thùy Hân hơi chau mày. Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Bồn tắm vào ban đêm, cô nam quả nữ, nơi này không tiện ở lại lâu!
Nhìn thấy dáng vẻ muốn rời đi ngay lập tức của Mai Thùy Hân, lửa giận trong lòng Trịnh Thiên Ngọc lại bùng lên. Người phụ nữ này ghét bỏ anh như vậy sao?
Hôm nay anh không làm gì cô, chỉ hỏi thăm cô một chút, mà cô cũng thấy phiền thế sao?
Lông mày anh nhíu chặt, nghi vấn hỏi: “Mai Thùy Hân, em ghét bỏ tôi như vậy sao? Hay là nói, em không dám ở bên tôi, sợ nhìn gương mặt anh tuấn của tôi mà rung động?”
Haha, Mai Thùy Hân vốn vô cùng căng thẳng, nghe thấy những lời Trịnh Thiên Ngọc nói dường như cười ra tiếng. Thật sự là quá tự luyến rồi. Mặt anh tuấn à? Có mà mặt dày thì có!
“Đúng vậy, mặt của anh quá anh tuấn rồi. Tôi sợ không khống chế nổi, sẽ vô lễ với anh! Cho nên tôi vẫn nên nhanh chóng rời đi là tốt nhất!”
“Mai Thùy Hân, em là đồ nhát gan! Em căn bản không dám đối mặt với tôi!” Trịnh Thiên Ngọc bắt đầu sử dụng kế khích tướng. Anh quá hiểu Mai Thùy Hân, biết tính cách cô quật cường, chỉ có dùng kế khích tướng mới đối phó được với cô.
Quả nhiên, Mai Thùy Hân trúng kế rồi.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Trịnh Thiên Ngọc, lạnh lùng nói: “Ai nói tôi không dám đối mặt với anh?”
Đôi mắt của Mai Thùy Hân giống như hồ nước sâu, Trịnh Thiên Ngọc nhất thời chìm đắm vào trong đó. Anh si mê bước đến chỗ Mai Thùy Hân, giọng nói ngày càng trầm thấp, hơi thở nam tính ngày càng gần Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân bỗng căng thẳng không rõ lí do. Nhưng lời đã nói ra, bây giờ chạy trốn thì quá kém cỏi!
Nhìn chai rượu trong tay Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân bắt đầu chuyển chủ đề: “Cái anh đang cầm là rượu à?”
Trịnh Thiên Ngọc cười nhẹ, ngồi sang bên cạnh, rót hai ly rượu, đưa cho Mai Thùy Hân một ly: “Là rượu vang tốt nhất, nếm thử chút xem.”
Mai Thùy Hân bối rối cắn môi, cô chỉ muốn chuyển chủ đề sau đó rời đi, không ngờ Trịnh Thiên Ngọc lại bảo cô cùng uống rượu.
Nhìn Mai Thùy Hân do dự, ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc sáng rực lên, dường như muốn trực tiếp xem xem trong lòng cô thế nào: “Sao, không dám à? Sợ tôi ăn em à?”
Hừ! Mai Thùy Hân cắn môi ngồi xuống. Ai sợ ai! Chỉ là một ly rượu thôi mà, có thể làm gì được cô!
Nhận ly rượu vang của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân nhẹ môi nhấp một ngụm.
Sao lại có cảm giác đắng thế nhỉ? Lẽ nào rượu vang cao cấp sẽ như vậy à?
Trịnh Thiên Ngọc cũng cảm thấy rượu hôm nay có chút kì lạ. Nhưng người đẹp đang ở trước mặt, anh căn bản không có tâm tư suy nghĩ cái này, chỉ đang cố gắng nghĩ làm thế nào mới giữ Mai Thùy Hân ngồi lại một lúc.
Anh không muốn dùng sức mạnh, lần trước Mai Thùy Hân tự sát thật sự đã dọa anh rồi. Anh sợ cảm giác mất mát của ngày hôm đó. Dù cho Mai Thùy Hân không thuộc về anh, không muốn gặp anh, anh cũng hi vọng Mai Thùy Hân sống tốt. Cô không yêu anh cũng được.
Vừa uống một ly rượu, Mai Thùy Hân đã thấy có chút choáng váng. Thật kỳ lạ, bình thường cô uống một ly đâu có vấn đề gì!
Mai Thùy Hân đứng dậy, muốn nhanh chóng rời đi. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể cô phát ra cảnh báo nguy hiểm.
Cơ thể Trịnh Thiên Ngọc cũng dần trở nên nóng hơn, không đúng, rượu hôm nay có gì không ổn! Rượu này là do Lily đem vào, lẽ nào cô ta bỏ thuốc?