Lấy Nhà Tài Phiệt Siêu Giàu

Chương 130: Chap-130




CHƯƠNG 130: TRỜI ĐÊM ĐẸP QUÁ

CHƯƠNG 130: TRỜI ĐÊM ĐẸP QUÁ

Đôi mắt to với đường kẻ mắt sắc sảo của Lily vẫn dõi theo bóng lưng của Mai Thùy Hân không rời, bằng trực giác của phụ nữ, cô có cảm giác Trịnh Thiên Ngọc đối với cô gái này không bình thường.

"Thiên Ngọc, chị ta là ai vậy?" Lily thử thăm dò.

"Cô hỏi chuyện này để làm gì?" Trịnh Thiên Ngọc quay sang dò xét khuôn mặt của Lily.

"Em cảm thấy cô ấy trông rất kỳ lạ, sắc mặt tái nhợt như quỷ, xấu ơi là xấu." Dù sao thì Lily cũng còn nhỏ, chẳng biết thế nào là đối nhân xử thế nên cũng chẳng thèm che giấu sự ganh ghét của mình đối với Mai Thùy Hân.

Gương mặt vừa mới nở nụ cười của Trịnh Thiên Ngọc bỗng chốc trở nên lạnh lùng như băng tuyết. Anh túm lấy cổ Lily nhấc lên: “Đồ đàn bà, cô có biết ăn nói lung tung thì sẽ phải chịu hậu quả gì không?"

Trịnh Thiên Ngọc dồn hết sức vào cánh tay khiến gương mặt hồng nhuận của Lily trong nháy mắt liền tím tái, như sắp tắt thở đến nơi vậy.

Trịnh Thiên Ngọc thấy sự sợ hãi tột độ hiện lên trong mắt cô ta nên mới thả lỏng tay ra.

Trịnh Thiên Ngọc vừa thả tay ra, Lily lập tức ho khan, mặt đỏ bừng trông rất chật vật.

"Thiên Ngọc, em không dám như vậy nữa, anh đừng giận được không?" Tuy ngoài mặt thì làm bộ đáng thương cầu xin tha thứ nhưng trong lòng lại càng thêm chắc chắn, vị trí của Mai Thùy Hân trong lòng Trịnh Thiên Ngọc không hề bình thường.

Khó khăn lắm cô ta mới đánh bại được các cô gái để trở thành người tình mới của Trịnh Thiên Ngọc.

Nhẫn kim cương trên tay, dây chuyền trên cổ, áo lông trên người, nếu như Trịnh Thiên Ngọc không cưng chiều cô ta thì hết thảy những thứ này đều sẽ không còn nữa! Cô ta không thể mất tất cả được!

Lily nhớ ra chai thuốc trong túi xách. May là cô ta đã có chuẩn bị từ sớm. Hôm nay là ngày thụ thai tốt nhất nên phải nghĩ cách khiến Trịnh Thiên Ngọc để lại mầm mống trong người cô.

Nếu không...đến một ngày nào đó khi Trịnh Thiên Ngọc chán ngấy rồi thì cô ta sẽ chẳng còn gì nữa.

Lúc Mai Thùy Hân đi vào phòng của Cẩm Tâm thì thấy cô ấy đang thay quần áo.

"Thùy Hân, tại sao cậu lại mặc như vậy?" Cẩm Tâm thấy đường viền cổ áo phông lộ ra bên trong áo choàng tắm của Mai Thùy Hân liền giật mình hỏi.

Những thứ mà câu lạc bộ suối nước nóng phát có cả áo choàng tắm chuyên dùng để ngâm nước nóng, đó là kiểu áo Nhật, rộng thùng thình, trên eo chỉ có một cái thắt lưng còn bên trong thì không mặc gì cả.

"À, tớ không quen lắm. Còn cả đoạn đường nữa mới đến suối nước nóng. Đợi đến đó rồi tớ cởi ra." Mai Thùy Hân hơi ngượng ngùng.

"Chuyện đó thì liên quan gì chứ? Chẳng phải mọi người đều như vậy sao?" Cẩm Tâm không đồng ý nhưng cũng chẳng nói thêm gì. Hai người chậm rãi đi đến bãi tắm.

Bên ngoài tuyết đã rơi thành tầng tầng lớp lớp trên mặt đất. Các hành lang gỗ đều thông thẳng đến hồ tắm. Đi bộ trên hành lang bằng gỗ ấm áp, ngắm nhìn những bông hoa tuyết bay lất phất bên ngoài và hít thở bầu không khí ẩm ướt nhưng trong lành và mát mẻ, thật sự là một cảm giác vô cùng thoải mái.

Mai Thùy Hân hít một hơi thật sâu. Cô đang bắt đầu hưởng thụ chuyến đi suối nước nóng lần này.

"Ồ, đằng kia không phải là tổng giám đốc Bùi sao? Kỳ lạ, tại sao anh ta lại đến đây nhỉ? Tổng giám đốc Bùi có bao giờ tham gia vào những hoạt động thế này của công ty đâu!" Cẩm Tâm chỉ cho Mai Thùy Hân thấy bóng dáng của một số người đang đi qua khúc quanh hành lang.

Mai Thùy Hân đột nhiên căng thẳng, cảm giác nôn nao khó hiểu bừng lên đầu. Cô có chút sợ hãi xen lẫn chờ mong... Nhưng chờ mong điều gì thì ngay cả cô cũng không biết...

"A, hình như còn có Trịnh Thiên Ngọc nữa!" Những người bên đó càng lúc càng tới gần, Cẩm Tâm nhận ra bóng người cao nhất: "Kỳ lạ, hình như còn có một cô gái nữa thì phải."

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Trịnh Thiên Ngọc, Lily và Bùi Tuấn đã tới gần.

Mai Thùy Hân dừng bước. Cô đứng sát vào cột lén nhìn ba người đang đi tới, và người cuối cùng mà cô nhìn thấy chính là Trịnh Thiên Ngọc.

Anh gầy hơn rồi.

"Cẩm Tâm, hai người cũng đi ngâm nước nóng sao? Đi thôi, chúng ta cùng đi nhé." Bùi Tuấn vừa thấy Cẩm Tâm liền hớn hở ra mặt.

Trịnh Thiên Ngọc không nói gì, ánh mắt anh chỉ dõi theo Mai Thùy Hân đang nép sau cây cột. Dáng vẻ yếu đuối, cô đơn ấy khiến Trịnh Thiên Ngọc cau mày.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, anh đã để lại một chiếc thẻ hạng vàng không giới hạn trên gối của Mai Thùy Hân nhưng chẳng bao lâu sau đã bị cô chuyển trả về công ty.

Rốt cuộc cô gái nhỏ bé này đã xảy ra chuyện gì rồi, tại sao lại tự biến mình thành bộ dạng tiều tụy, nhợt nhạt như vậy?

Trịnh Thiên Ngọc rất muốn xông tới gào lên với cô, rất muốn ôm lấy mặt cô, nói cô biết hiện tại cô xấu xí thế nào!

"Đi thôi! Thùy Hân, chúng ta cùng đi nào!" Cẩm Tâm kéo tay Mai Thùy Hân đi đến chỗ mấy người Bùi Tuấn.

Lily vẫn đang quan sát sắc mặt của Trịnh Thiên Ngọc, cô ta thấy rất rõ ràng anh đang nhìn ai. Điều đó khiến cô ta lo lắng, sợ chưa hết đêm nay, cô ta sẽ bị Trịnh Thiên Ngọc bỏ rơi.

"Thiên Ngọc, hay là chúng ta đừng đi cùng bọn họ nữa nhé? Em muốn được ở riêng với anh." Lily bắt đầu làm nũng.

Nghe thấy Lily nói vậy, Mai Thùy Hân liền cắn môi, cô mong Trịnh Thiên Ngọc và Lily đi riêng nhưng cũng hy vọng Trịnh Thiên Ngọc và Lily đừng đi. Rốt cuộc muốn gì đến bản thân cô cũng không rõ.

Trịnh Thiên Ngọc thôi không nhìn Mai Thùy Hân nữa, ánh mắt sắc bén nhìn Lily, nhưng vẫn không nói một lời, làm Lily sợ run bần bật. Cô ta vội vàng khoác tay Trịnh Thiên Ngọc, ngoan ngoãn đi theo phía sau Bùi Tuấn và Cẩm Tâm.

Không hiểu sao, Mai Thùy Hân đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Hơi thở tuy nhẹ bẫng nhưng trong bầu không khí tĩnh lặng này nó bỗng trở nên nhẹ nhàng đến lạ.

Trịnh Thiên Ngọc cho rằng Mai Thùy Hân đang thở dài nên anh lại càng cau mày chặt hơn!

Bởi vì anh muốn đến suối nước nóng cùng cô nên cô mới buồn phiền vậy sao? Cô không vui? Cho nên thở dài? Đã ba tháng không gặp, nhưng khi gặp lại chỉ có một mình anh thấy vui trong lòng thôi sao?

Anh vẫn còn bị ám ảnh bởi những chuyện đã qua nhưng người ta thì đã sớm quên hết tất cả.

Anh nắm chặt tay! Sự phẫn nộ đang dâng tràn không biết phải trút vào đâu khiến toàn thân Trịnh Thiên Ngọc gồng cứng, như một con báo sắp bộc phát, toát ra khí thế khiến người ta khiếp sợ.

Lily cũng cảm nhận được sự bực dọc của Trịnh Thiên Ngọc, cô ta nghĩ rằng đề nghị vừa rồi của mình đã làm phật ý Trịnh Thiên Ngọc, cho nên lại càng ra sức lấy lòng.

"Thiên Ngọc, bầu trời đêm nay đẹp quá!" Lily chẳng biết phải nói gì khác.

Mai Thùy Hân chỉ lặng lẽ đi theo đám người, cô yên lặng ngắm nhìn hoa tuyết bay, cố gắng tránh không nhìn hình ảnh thân mật của Lily và Trịnh Thiên Ngọc.

"Thiên Ngọc..." Lily đang định nói tiếp điều gì đó, bỗng nhiên, Trịnh Thiên Ngọc đang gần như suy sụp vì tiếng thở dài của Mai Thùy Hân, cúi đầu hôn Lily!

"A..." Lily đột nhiên nhận được niềm vui bất ngờ nên giật mình! Cô ta và Trịnh Thiên Ngọc đã lên giường rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Trịnh Thiên Ngọc hôn lên môi cô ta!

Điều này phải chăng chứng minh rằng cô ta vẫn còn cơ hội? Ngẫm lại cũng đúng, cô ta mới mười bảy tuổi, dung mạo và dáng vóc đều đang ở độ chín muồi, làm gì có chuyện không thắng được bà cô già trắng nhợt kia chứ!

Mắt Lily mở to nhìn Mai Thùy Hân qua vai Trịnh Thiên Ngọc, ra vẻ thị uy.

Bùi Tuấn, Cẩm Tâm và Mai Thùy Hân, đều bị hành động nổi hứng bất ngờ của Trịnh Thiên Ngọc làm cho giật mình.

"Buồn nôn!" Mai Thùy Hân quay mặt đi chỗ khác, trong lòng cực kỳ khó chịu. Cô rất muốn quay về phòng. Ân ái như vậy trước mặt mọi người? Trịnh Thiên Ngọc đúng là không sợ làm cho người khác buồn nôn!

"Tổng giám đốc Trịnh, hai người cởi mở quá đấy? Không phù hợp với con nít nha!" Cẩm Tâm thích thú nhìn nụ hôn mãnh liệt giữa Trịnh Thiên Ngọc và Lily nhưng vẫn không quên buông lời châm biếm.

Trước đây đã từng có một cô gái nhỏ, miệng cô lúc nào cũng ngọt ngào thanh mát khiến anh đã nếm thử thì muốn ngừng mà không được!

"Thiên Ngọc, nếu cậu thực sự không nhịn được nữa thì nhanh quay về phòng đi! Đừng ở đây giày vò chúng tôi nữa." Bùi Tuấn cũng cười trêu ghẹo nhưng ánh mắt xấu xa lại liếc nhìn Cẩm Tâm.

Chọc cho một người bạo dạn như Cẩm Tâm cũng có chút ngượng ngùng.

Trịnh Thiên Ngọc chợt đẩy Lily ra, Lily bất chợt đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã nhào, Cẩm Tâm vội vàng đỡ cô ta.

Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân. Khi nhìn thấy vẻ khinh bỉ trên mặt cô, sắc mặt của anh lại càng thêm nặng nề.

Anh lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người đi về một ngã rẽ khác.

"Thiên Ngọc, cậu về phòng thật đấy à? Cậu không ngâm suối nước nóng nữa sao?" Bùi Tuấn hơi bất ngờ, Thiên Ngọc đâu phải là người không biết đùa chứ, tại sao mới chọc có hai câu đã giận rồi?

Lily vội vã đuổi theo, cô ước gì Trịnh Thiên Ngọc cách xa Mai Thùy Hân ra, càng xa càng tốt!

Trịnh Thiên Ngọc cảm thấy rất bức bối. Thôi bỏ đi, hà cớ gì cứ phải háo hức mong chờ một người vốn luôn thờ ơ sẽ để ý đến mình chứ!

Ở đây cũng có một suối nước nóng nhỏ nhưng chỉ có năm phòng tắm, phòng nào cũng là phòng tắm đơn, dành cho một người, chỉ có cấp trên mới được hưởng thụ, nên ban đầu Bùi Tuấn giữ lại cho anh và Trịnh Thiên Ngọc. Hiện tại Bùi Tuấn đang nôn nóng muốn đi ngâm suối nước nóng với Cẩm Tâm, nên đã đến hồ tắm công cộng, còn Trịnh Thiên Ngọc vừa hay cũng dẫn theo Lily đến đây.

Bể tắm lớn như vậy mà chỉ có Trịnh Thiên Ngọc và Lily nên cô ta cực kỳ khoái trá! Xem ra đêm nay hứa hẹn sẽ có hy vọng rồi!

Vừa vào bể tắm, Lily liền nôn nóng cởi áo choàng ra. Cô ta chẳng mặc gì bên trong nên cứ thế mà phô bày cơ thể trắng ngần và mịn màng của mình.

Nhưng Trịnh Thiên Ngọc chẳng thèm cởi áo khoác cứ thế mà trực tiếp xuống bể. Trong bể tắm, ánh mắt của anh hơi thất thường còn sắc mặt thì vẫn u ám và đáng sợ như cũ.

Lily ưỡn ẹo đi tới trước mặt Trịnh Thiên Ngọc rồi ngồi sát vào người anh: "Thiên Ngọc, anh sao vậy? Hình như trông anh không được vui?"

Trịnh Thiên Ngọc vẫn còn đang gồng cứng cả người bởi cơn giận vẫn chưa tiêu tan. Tuy anh không quan tâm đến những gì Lily nói nhưng tay thì lại véo bờ eo thon thả của cô một cái!

"Thiên Ngọc, anh xấu quá à!" Lily làm nũng.

Nhưng cô nhận ra, Trịnh Thiên Ngọc hoàn toàn không có ý định kích thích cô mà chỉ ôm cô một cách máy móc, còn tâm hồn thì đã bay đi đâu từ lâu rồi.

Trịnh Thiên Ngọc lúc này đang nhớ lại ánh nhìn khinh thường của Mai Thùy Hân. Nó khiến anh buồn bực vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.