CHƯƠNG 116: LẠNH LÙNG TRÀO PHÚNG
CHƯƠNG 116: LẠNH LÙNG TRÀO PHÚNG
Trong cửa hàng quần áo, Mai Thùy Hân đang lựa quần áo với Cố Cẩm Tâm.
“Thùy Hân, cậu xem mình mặc bộ này có hợp không?” Cố Cẩm Tâm cầm lấy một chiếc váy đen ướm lên người cho Mai Thùy Hân xem.
Mai Thùy Hân lắc đầu. Làn da của Cẩm Tâm là màu lúa mạch trơn bóng khỏe mạnh, không hợp mặc váy đen. Mai Thùy Hân bước tới lấy một chiếc One Piece màu trắng đưa cho Cố Cẩm Tâm: “Cẩm Tâm, cậu thử cái này xem.”
Cố Cẩm Tâm hơi phân vân: “Làn da của mình không trắng lắm, mình mặc cái này có trông đen hơn không?”
Mai Thùy Hân mỉm cười lắc đầu: “Cậu có làn da màu mật ong, mặc đồ trắng mới tôn lên được.”
Cố Cẩm Tâm nửa tin nửa ngờ đi vào phòng thử đồ. Mai Thùy Hân tùy ý ngắm quần áo trên kệ.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, nó chỉ cách cô một hàng kệ trưng bày.
“Hoàng Kiên, bực thật đấy! Bây giờ người ta cũng không mặc được mấy bộ quần áo xinh đẹp này! Tại anh hết đó! Hại người ta mang thai, sinh con xong đã biến thành phụ nữ tuổi băm (*).” Là giọng hờn dỗi của Lương Noãn Tâm.
(*) Phụ nữ tuổi băm: Chỉ người phụ nữ có ngoại hình không đẹp, nước da không còn trắng mà vàng đi.
Hoàng Kiên, cái tên quen thuộc khiến Mai Thùy Hân run rẩy.
Qua khoảng trống giữa kệ quần áo, Trần Hoàng Kiên đang đưa Lương Noãn Tâm đi mua quần áo.
Lương Noãn Tâm trở nên mập mạp, trên khuôn mặt tròn trịa trắng nõn toát lên hơi thở của mợ chủ nhà giàu. Trần Hoàng Kiên theo bên cạnh vẫn đẹp trai, vẫn lịch lãm như trước, trên khuôn mặt anh ấy vẫn giữ nụ cười ga lăng quen thuộc, chỉ là giữa lông màu có chút u sầu.
Mai Thùy Hân nhanh chóng núp vào giữa kệ quần áo. Tim cô lại mất kiểm soát mà đập thình thịch!
Trần Hoàng Kiên, đàn anh của cô đang ở bên cạnh! Anh ấy chỉ đứng cách cô một kệ quần áo!
Nhưng khoảng cách kệ hàng này lại xa xôi như vậy… Xa đến nỗi, đời này cô không thể với tới.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là giữa sự sống và cái chết. Mà là em đang đứng trước mặt anh, anh lại không biết em yêu anh. Câu nói này bỗng dưng xuất hiện trong lòng Mai Thùy Hân. Nó vốn là một câu nói rất thường thấy trên đường, nhưng giờ phút này nó lại khiến Mai Thùy Hân đau khổ không thôi.
Chắc hẳn anh ấy sống rất tốt nhỉ? Anh ấy kết hôn với Lương Noãn Tâm, sinh một đứa bé đáng yêu và sống một cuộc sống hạnh phúc.
Vậy rất tốt. Cuộc sống mà anh ấy nên có phải thế này.
Lương Noãn Tâm không tốt, nhưng vậy thì sao? Cô ta yêu anh ấy, nhiêu đây đã đủ rồi.
Mai Thùy Hân níu chặt kệ quần áo như thể đang níu lấy trái tim đau đớn của mình.
“Noãn Tâm, em không thích kiểu này thì sang bên kia xem thử xem!” Trần Hoàng Kiên cười dịu dàng và kéo Lương Noãn Tâm đi qua chỗ khác.
Mai Thùy Hân thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là cô cảm thấy may mắn vì Trần Hoàng Kiên và Lương Noãn Tâm không đi sang bên này.
Cô chưa chuẩn bị tinh thần để gặp anh ấy. Nếu có thể, cô hi vọng cả đời này sẽ không gặp lại anh ấy. Cứ để anh ấy giữ ấn tượng tốt đẹp nhất đó trong lòng đi.
Mai Thùy Hân rầu rĩ nhìn Trần Hoàng Kiên và Lương Noãn Tâm đi ngày càng xa, nhưng cô không biết lông mi mình đã ướt đẫm.
“Này! Thùy Hân! Cậu nhìn gì mà mê mẩn thế?” Giọng Cố Cẩm Tâm cắt ngang suy nghĩ của Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân vội vàng lau nước mắt để che giấu rồi nở nụ cười: “Cẩm Tâm, cậu thay xong rồi hả?”
Cố Cẩm Tâm hơi cẩu thả, cô ấy không chú ý tới sự bất thường của cô mà mặc váy trắng xoay một vòng trước mặt cô: “Thùy Hân, thế nào? Có đẹp không? Đủ để một chiêu giết chết mấy anh khoa học kỹ thuật vào tối mai chưa?”
Hội Liên Nghị tối mai diễn ra với công ty khoa học kỹ thuật ở cao ốc đối diện, nghe nói có rất nhiều anh khoa học kỹ thuật có thu nhập cao, trình độ học vấn cao và vô cùng đẹp trai.
Kiểu váy trắng rất đơn giản, nhưng nó tôn vóc dáng xinh đẹp và làn da mật ong của Cố Cẩm Tâm trở nên cực kỳ quyến rũ. Cùng với nụ cười rạng rỡ vô song, hàm răng trắng sáng, Cố Cẩm Tâm thực sự là kiểu mỹ nữ tỏa nắng điển hình.
Mai Thùy Hân chân thành khen ngợi: “Cẩm Tâm, cậu quá đẹp! Mình tin chắc mấy anh khoa học kỹ thuật đó sẽ bị cậu mê chết!”
Cố Cẩm Tâm hất tóc làm bộ đắc ý: “Đúng, tối mai mình phải tung chiêu quyến rũ từng anh một, tranh thủ gả mình đi trong năm nay!”
Nhìn vào nụ cười rạng rỡ của Cố Cẩm Tâm, Mai Thùy Hân cực kỳ hâm mộ. Nói thật thì cô rất hâm mộ Cẩm Tâm, mặc dù cô ấy chưa có bạn trai nhưng lại có cuộc đời trong sạch, đơn giản chỉ là đi làm, yêu đương và kết hôn sinh con trong tương lai. Tất cả mọi thứ đều có thể công khai. Không giống như cô, cuộc đời cô đã được định sẵn là sống trong bóng tối, không có tư cách công khai.
Chất lượng của Hội Liên Nghị lần này thực sự rất cao, hầu hết đều là soái ca mỹ nữ, dù là trai gái không có diện mạo hơn người thì vóc dáng và khí chất cũng là hạng nhất.
Nhìn xung quanh, ai ai cũng xinh đẹp rạng ngời. Mai Thùy Hân cảm thán, hôm nay đến đây là một quyết định đúng đắn. Cô không có hứng thú với việc giao lưu, chỉ đơn thuần là đi cùng Cố Cẩm Tâm và giúp cô ấy kiểm định một chút. Nhưng cô thật sự không ngờ hôm nay có thể gặp nhiều soái ca mỹ nữ như vậy.
Có vẻ như soái ca mỹ nữ độc thân toàn thành phố đều tới…
Cố Cẩm Tâm vô cùng phấn khích và vui vẻ nói với Mai Thùy Hân: “Mình cảm thấy chuyện chung thân đại sự của mình có hi vọng rồi!”
Hội Liên Nghị tổ chức kết đôi nhanh bằng số. Mai Thùy Hân rút được số 7, vậy thì người kết đôi nhanh với cô là số 17. Cố Cẩm Tâm rút được số 23, người kết đôi với cô ấy là số 33.
Cố Cẩm Tâm bất mãn khi thấy Mai Thùy Hân lén lút đặt thẻ số lên bàn: “Thùy Hân, đừng bỏ nó chứ! Cậu đang độc thân mà? Nếu bây giờ cậu không muốn tìm bạn trai, vậy coi như quen thêm một người bạn mới không tốt hả? Mọi người chơi chung với nhau ~ đều là người trẻ tuổi cả. Nếu cậu cảm thấy không hợp, không thích thì lát nữa không để lại số điện thoại là được.”
Mai Thùy Hân nghĩ lại thấy cũng đúng, dù sao đã tới rồi, coi như là quen thêm một người bạn vậy.
Cô đi đến bàn cố định theo thứ tự, số 17 đã ngồi ở đó, bóng lưng khá quen mắt. Mai Thùy Hân làm mình bình tĩnh lại rồi bước về phía người đàn ông kia.
“Xin chào!” Cô vừa lên tiếng chào hỏi một nửa đã bị kẹt lại ở cổ họng!
Trịnh Thiên Ngọc! Người đàn ông ngồi đó lại là Trịnh Thiên Ngọc! Hắn đang trừng mắt nhìn Mai Thùy Hân với vẻ mặt hung ác nham hiểm!
“Anh… tại sao anh lại ở đây?” Mai Thùy Hân chẳng hiểu vì sao mình lại cảm thấy chột dạ đuối lý, sau đó cô co rúm lại và nhỏ giọng hỏi.
Bóng dáng cao lớn của Trịnh Thiên Ngọc đứng đó, đôi mắt sâu thẳm trừng Mai Thùy Hân, áo sơ mi đen làm nổi bật sự lo lắng bao phủ toàn thân hắn.
Nhìn thấy biểu tình của Trịnh Thiên Ngọc, trái tim Mai Thùy Hân co thắt lại.
“Mai Thùy Hân, cô to gan lắm!” Trịnh Thiên Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói. Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn đầy tức giận.
“Tôi… Tôi…” Mai Thùy Hân muốn giải thích nhưng không biết nên nói thế nào, nói cô chỉ đi theo Cố Cẩm Tâm đến đây thôi ư? Hay nói cô thực sự không có ý định giao lưu kết bạn? Trịnh Thiên Ngọc sẽ không tin.
Được rồi, không giải thích. Mai Thùy Hân cúi đầu và không muốn nói chuyện.
Nhưng trong mắt Trịnh Thiên Ngọc, dáng vẻ của Mai Thùy Hân là biểu hiện của sự chột dạ. Hắn thức trắng đêm để xử lý công việc bên Thượng Hải và vội vàng về gấp mà chẳng thèm nghỉ ngơi, hắn đi tìm cô khắp nơi nhưng không thấy, thế mà lại nghe nhân viên lễ tân của công ty nói cô đi theo Cố Cẩm Tâm tới Hội Liên Nghị!
Cơn giận trong hắn bùng cháy mạnh mẽ hơn. Hắn tái mặt đứng dậy, trong mắt đầy giận dữ: “Mai Thùy Hân, cô muốn chết đúng không! Cô dám giấu tôi đi giao lưu kết bạn!”
Có người xung quanh nhìn qua. Khi bị Trịnh Thiên Ngọc gào to trước công chúng, Mai Thùy Hân cảm thấy mình không còn mặt mũi gì nữa! Mỗi lần ở bên Trịnh Thiên Ngọc, cô sẽ luôn trở thành tiêu điểm của mọi người!
Mai Thùy Hân ghét cái cảm giác này muốn chết!
Cô làm lơ cái tên cuồng kiêu ngạo này mà ngồi xuống và nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Tôi chỉ tới đây cho đủ số lượng, tin hay không tùy anh!”
Hơ, vậy là lỗi của hắn hả? Do hắn đa nghi? Do hắn không tin cô?
Trịnh Thiên Ngọc giận sắp phát điên vì Mai Thùy Hân rồi!
“Góp đủ số lượng? Góp đủ số lượng đúng dịp tôi đi công tác? Góp đủ số lượng còn ăn mặc lẳng lơ như thế? Muốn dụ dỗ ai hả!”
Trịnh Thiên Ngọc giận dữ quát rồi nắm lấy cánh tay của Mai Thùy Hân, lạnh lùng chất vấn: “Mới mấy ngày không có đàn ông, cô đã không chịu nổi rồi à?”
Mặc dù hội trường rất ồn ào, nhưng tiếng gầm của Trịnh Thiên Ngọc vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người, họ rối rít nhìn sang bên này.
“Trịnh Thiên Ngọc! Buông ra!” Cổ tay của Mai Thùy Hân bị hắn siết rất đau, cô cau mày.
Trịnh Thiên Ngọc giận dữ liếc nhìn quần áo của Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân mặc váy cổ chữ V màu đen, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Cố tình mặc như vậy mà còn dám nói chỉ đến góp đủ số lượng! Mai Thùy Hân, xem ra tôi không nên cho cô bất kỳ sự tự do nào cả!
Đôi mắt lạnh lùng của Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân một cách âm u, hắn nắm lấy tay cô và kéo cô đứng dậy: “Đi! Theo tôi đi về!”
“Trịnh Thiên Ngọc, anh làm gì đấy! Buông tay tôi ra!” Mai Thùy Hân thực sự tức giận, cô bèn quát to.
Cố Cẩm Tâm thấy bên phía Mai Thùy Hân dường như có chuyện gì đó, thế là nhanh chóng chạy sang.
Khi thấy người đàn ông đang làm phiền Mai Thùy Hân là Trịnh Thiên Ngọc, Cố Cẩm Tâm lập tức choáng váng.
“Tổng Giám đốc Trịnh?”
Trịnh Thiên Ngọc quay lại và thấy là cô thư ký nhỏ Cố Cẩm Tâm trong phòng bí thư, cơn giận dữ trong lòng hắn càng mạnh mẽ hơn. Mai Thùy Hân rất thân với Cố Cẩm Tâm, hôm nay cô tới Hội Liên Nghị này chắc chắn là do Cố Cẩm Tâm lôi kéo!
Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Thư ký Cố, là cô lôi kéo Thùy Hân tới tham gia Hội Liên Nghị đúng không?”
Cố Cẩm Tâm cũng hơi sợ hãi khi thấy sắc mặt âm u của Trịnh Thiên Ngọc, nhưng cô ấy vẫn gật đầu: “Vâng, do tôi kéo cô ấy tới. Dù sao cũng chỉ là giao lưu kết bạn, quen thêm vài người cũng tốt mà!”
“Quen thêm vài người là quen bao nhiêu người đàn ông đây? Nhân viên nữ bây giờ của Trịnh thị cúng tôi cũng cởi mở đến thế à?” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng trào phúng.
Nghe những lời của Trịnh Thiên Ngọc, Cố Cẩm Tâm không thể tin được mà nhìn hắn. Đây là lời mà một Tổng Giám đốc nên nói với nhân viên ư? Chỉ là tham gia một tiệc kết bạn, cũng không phải bán cơ mật của công ty, có cần phải như thế không?
“Tổng Giám đốc Trịnh, mặc dù chúng tôi là nhân viên của Trịnh thị, nhưng tôi nghĩ chúng tôi vẫn có cuộc sống riêng tư của mình. Chúng tôi làm gì sau giờ tan ca, Tổng Giám đốc anh cũng không có quyền lo mà nhỉ?” Cố Cẩm Tâm không phải kiểu người ngậm bồ hòn làm ngọt, lúc nên đánh trả sẽ không bao giờ yếu đuối.
“Cố Cẩm Tâm, tôi thấy cô không muốn đi làm ở Trịnh thị nữa phải không?” Sắc mặt tái mét của Trịnh Thiên Ngọc trở nên khó coi hơn. Nhân viên của Trịnh thị lại nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này! Trên thế giới này, ngoài Mai Thùy Hân ra, không có người phụ nữ nào dám bác bỏ lại hắn!