CHƯƠNG 115: THẾ TẤN CÔNG LÃNG MẠN
CHƯƠNG 115: THẾ TẤN CÔNG LÃNG MẠN
Trên gương mặt lạnh lùng của Trịnh Thiên Ngọc không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng nhìn Hướng Uyển.
Hướng Uyển hoảng sợ kêu: "Tổng giám đốc, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!" Trên mặt cô ta vô cùng sửng sốt, không thể tin được Trịnh Thiên Ngọc sẽ thật sự vì một chuyện nhỏ như thế mà đuổi việc mình.
Cho dù không có đêm hôm đó nhưng dù gì ba của Hướng Uyển cũng là quản lý cao cấp của công ty, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Mà cô gái này mới tới công ty có một ngày thôi!
Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Hướng Uyển lại mất kiên nhẫn, nhíu mày, trầm giọng nói: "Cô đi thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi!"
Nước mắt của Hướng Uyển lập tức tràn ra: "Tổng giám đốc, tôi sai rồi! Tôi không dám thế nữa!" Cô ta lập tức nhào tới dưới chân của Trịnh Thiên Ngọc.
"Ra ngoài! Ngay lập tức!" Trịnh Thiên Ngọc ghét nhất là dạng phụ nữ không ngừng dây dưa, giọng điệu đã lạnh tới mức không thể lạnh hơn nữa rồi.
Hướng Uyển biết mình không còn cơ hội nào nữa, nước mắt cô ta lưng tròng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh nhìn Trịnh Thiên Ngọc, bàn tay run rẩy chậm rãi siết chặt thành nắm đấm: "Mai Thùy Hân quan trọng với anh như vậy sao?"
"Ra ngoài!" Một tiếng quát lạnh lại vang lên.
Ánh mắt của Hướng Uyển nhìn lướt qua mặt Mai Thùy Hân đầy oán hận làm cô vô cùng hoảng sợ!
Chỉ là một vết bỏng nhỏ, cho dù Hướng Uyển có cố ý thì xử phạt như vậy cũng quá nặng đối với cô ta rồi.
Trịnh Thiên Ngọc muốn trút giận cho cô sao? Nhưng cô không cần anh ta trả thù cho mình như vậy!
Mai Thùy Hân ngẩng đầu nhìn Trịnh Thiên Ngọc với ánh mắt phức tạp.
Lại qua ba ngày, Mai Thùy Hân đang ngồi ở trước bàn làm việc của mình xử lý tài liệu nhưng cô còn chưa gõ được nửa dòng đã nghe được giọng nói kích động của Cố Cẩm Tâm: "Tiểu Hân! Có phải cậu gặp số đào hoa không?"
Mai Thùy Hân kinh ngạc quay đầu lại: "Cái gì?"
Cố Cẩm Tâm cười, chạy bịch bịch tới trước mặt cô, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ thần bí: "Tiểu Hân, cậu nói đi, cậu rốt cuộc dính dáng với người giàu có nào vậy?"
"Cái gì cơ?" Trái tim Mai Thùy Hân thắt lại, lẽ nào quan hệ của cô và Trịnh Thiên Ngọc đã bị Cẩm Tâm phát hiện rồi?
Không thể nào, cô vẫn thường rất cẩn thận, vốn không thể làm cho Cẩm Tâm phát hiện được.
Cố Cẩm Tâm lấy từ sau lưng ra một bó hoa hồng to, tuyệt đẹp giống như ảo thuật: "Cửa hàng bán hoa vừa đưa tới! Trên tấm thiệp có viết tên của cậu!"
Ai tặng hoa chứ? Mai Thùy Hân cũng thấy hơi kỳ lạ.
Cô vội vàng đứng lên nhận lấy bó hoa hồng, mùi thơm nồng xông vào mũi, trên tấm thiệp màu hồng có viết một câu: Mai Thùy Hân, có phải rất ngạc nhiên không?
Nét chữ bằng nhũ với móc sắt, mạnh mẽ lại có lực. Đây là chữ của Trịnh Thiên Ngọc!
Ngạc nhiên à? Ngạc nhiên cái đầu ấy! Trịnh Thiên Ngọc - gã đàn ông ấu trĩ này!
Cô cũng đâu phải nữ sinh nhỏ bé, một bó hoa hồng lại có thể làm cho cô vui được sao?
"A a a a..."
"Oa oa oa oa..."
Tiếng hét kinh ngạc cao độ của các đồng nghiệp nữ thi nhau truyền tới.
Mai Thùy Hân xoa lỗ tai đau đớn, nhíu mày nhìn về phía cửa. Vừa nhìn cô liền há hốc mồm. Chỉ thấy người mặc đồng phục của cửa hàng hoa ôm một trái tim lớn được làm bằng hoa hồng đỏ đi về phía bên này.
Trái tim hồng này quá lớn, làm phòng làm việc rộng rãi cao gần hai mét lập tức có vẻ chật chội.
"Oa! Tình tiết sến trong phim thần tượng đang được trình diễn! Một bó hóa hồng lớn như vậy, phải tốn hết bao nhiêu tiền chứ?" Cố Cẩm Tâm đứng ở bên cạnh Mai Thùy Hân liên tục thán phục, trên gương mặt trắng mịn đầy vẻ hâm mộ.
Mai Thùy Hân lại bất đắc dĩ.
"Thưa cô, tổng cộng 9999 bông hoa hồng, mời cô ký nhận." Nhân viên của cửa hàng hoa lấy ra hóa đơn cho cô ký nhận.
"Thật ngại quá, tôi từ chối ký nhận." Mai Thùy Hân nhét bó hoa hồng trên tay trở lại: "Mong các anh mang giúp tất cả những bông hoa hồng này về đi."
Trịnh Thiên Ngọc rốt cuộc muốn làm gì? Không phải hắn đã đi công tác ở tỉnh khác rồi à? Sao hắn còn có thời gian rảnh rỗi mà tặng hoa hồng cho cô?
"Thưa cô, mong cô ký nhận đi! Đối phương đã trả tiền rồi." Nhân viên của cửa hàng hoa cho rằng Mai Thùy Hân không muốn trả tiền.
"Tôi không quan tâm, anh mang đi đi!" Vẻ mặt Mai Thùy Hân chợt trở nên lạnh lùng.
Trịnh Thiên Ngọc xem cô là gì chứ? Hắn định làm cho cô không thể nào sống được ở công ty nữa sao? Bây giờ thì hay rồi, cô đã trở thành tiêu điểm chú ý của cả công ty!
Cô không muốn như vậy! Cô chỉ muốn được yên tĩnh đi làm, sống cuộc sống bình thường! Hắn rốt cuộc có hiểu không?
"Tiểu Hân! Cậu lại bị ngốc nữa à? Nhiều bông hoa hồng như vậy để trong phòng làm việc nhìn cũng đẹp mà!" Cố Cẩm Tâm kích động không ngừng ngăn cản, cướp lấy cái bút và ký tên thay cho Mai Thùy Hân: "Tôi ký hộ cô ấy! Các người đi đi! Đi nhanh đi ~ "
Người nhân viên lao ra khỏi tòa soạn giống như chạy nạn, dường như rất sợ một giây tiếp theo cô sẽ đổi ý vậy.
"Cố Cẩm Tâm!" Mai Thùy Hân tức giận trừng mắt nhìn Cẩm Tâm.
Cố Cẩm Tâm là bạn tốt của cô, hiểu rõ tính cô quật cường nói không cần là không cần, thế mà còn dám nhận lấy bó hoa!
"Ấy, cậu đừng giận! Nếu cậu không thích thì đặt ở bên phía mình cũng được!" Cố Cẩm Tâm vui vẻ hài lòng dụ ngọt Mai Thùy Hân, nhưng nói thì nói vậy, cô ấy vốn vẫn không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Mai Thùy Hân với vẻ hóng chuyện: "Cậu nói mau! Rốt cuộc là ai tặng hoa thế? Vì sao cậu lại không nhận?"
Vì sao không nhận à?
Mai Thùy Hân cười gượng. Nếu Cẩm Tâm biết là ai tặng bó hoa này, chắc cô ấy sẽ không hỏi vấn đề như vậy nữa.
Mai Thùy Hân tới Trịnh thị mới biết được Trịnh Thiên Ngọc ở trong lòng nhân viên chính là kết hợp giữa thiên sứ và ma quỷ.
Nói hắn là thiên sứ, thuần túy là vì gương mặt đẹp trai muốn nổi bong bóng của hắn. Nói hắn là ma quỷ là vì tác phong làm việc luôn lạnh lùng, ngang ngược. Gần như không ai chịu được sự quái gở của hắn. Thư ký bên cạnh được đổi hết người này tới người khác, Cố Cẩm Tâm xem như là người ở lại lâu nhất.
"Tiểu Hân, ai tặng thế? Cậu nhanh nói riêng cho mình biết đi, mình bảo đảm sẽ không nói cho ai khác biết đâu!" Cố Cẩm Tâm vẫn cố ra sức cầu xin Mai Thùy Hân, máu buôn chuyện đang không ngừng thiêu đốt.
"Là một gã đàn ông vừa già vừa lùn, lại hói đầu còn có bụng bia, phun nước hoa nồng nặc cũng không át được mùi hôi nách!" Mai Thùy Hân nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó cô quay đầu lại cười với Cố Cẩm Tâm với vẻ không tốt: "Cậu muốn bó hoa hồng này như vậy, mình gửi số điện thoại của cậu cho hắn có được không?"
"A! Mình còn có việc phải làm, chào nhé!" Cố Cẩm Tâm chạy thoát thân, giả vờ như mình rất bận rộn.
"Ha ha..." Mai Thùy Hân bị vẻ mặt Cố Cẩm Tâm chọc cho cười ha ha.
Mai Thùy Hân ngồi ở bàn bên cạnh suy nghĩ một lát mới cầm điện thoại đi tới phòng nghỉ, gọi điện thoại cho Trịnh Thiên Ngọc.
Tiếng chuông nặng nề reo lên rất lâu, một giọng nữ xa lạ mới vang lên trong điện thoại: "Xin chào! Ai vậy?"
"..."
Mai Thùy Hân lập tức sửng sốt, tự nhiên tụt cảm xúc.
Dường như có một chậu nước lạnh hắt từ trên đầu xuống đến chân làm cô lạnh tới thấu xương, gần như không nói được lời nào.
Hắn đi công tác mới có mấy ngày, nhanh như vậy đã có người phụ nữ mới à?
Đã vậy, hắn còn giả vờ giả vịt tặng hoa hồng cho cô làm gì? Làm cô trở thành đề tài bàn bán của cả công ty sao?
Cô đáng lẽ nên biết sớm, loại đàn ông như Trịnh Thiên Ngọc vĩnh viễn sẽ tùy tiện với quan hệ nam nữ như vậy, hắn đã từng có nhiều phụ nữ tới mức không đếm hết, Mai Thùy Hân cô cũng chỉ là một món đồ chơi trong lúc hắn buồn chán mà thôi.
Thật nực cười, cô còn tưởng mình là gì chứ?
Mai Thùy Hân cầm điện thoại không nói được lời nào và đang chuẩn bị cúp máy thì người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia lại nói chuyện với giọng điệu công thức hóa: "Là cô Mai sao? Bây giờ Tổng giám đốc Trịnh đang họp, không tiện nghe máy. Cô có cần tôi nhắc ngài ấy gọi lại không?"
Người phụ nữ này... biết sự tồn tại của cô?
Cô ta còn hào phóng chuyển lời lại cho Trịnh Thiên Ngọc giúp cô à?
Mai Thùy Hân ngạc nhiên mở miệng: "Xin hỏi cô là?"
"Tôi là thư ký của Tổng giám đốc Trịnh ở bên Thượng Hải này." Người phụ nữ trong điện thoại khẽ cười, lễ phép giải thích: "Điện thoại của Tổng giám đốc Trịnh hết pin nên mới bảo tôi cầm đi sạc thôi, mong cô Mai đừng hiểu nhầm."
Lời giải thích hợp tình hợp lý tới mức nào... Nói chuyện cũng thành thạo tới mức nào, giống như trước đó cô ta đã từng giải thích rất nhiều lần vậy.
Cô ta đã từng ứng phó với rất nhiều người phụ nữ sao?
Cô chợt nhớ tới lời nói đùa của Cố Cẩm Tâm: "Làm thư ký của Trịnh Thiên Ngọc thì phải chuẩn bị bản lĩnh thay ngài ấy ứng phó với các loại phụ nữ."
Mai Thùy Hân im lặng...
"Tiểu Hân!" Cố Cẩm Tâm cầm cốc chạy tới phòng nghỉ: “Nhanh lên! Cậu rốt cuộc có tham dự không thế? Tối nay tớ tổ chức một buổi xem mắt long trọng với công ty S.T! Cậu nhất định phải đi đấy!"
Cô ấy nói xong lại chạy nhanh như một cơn gió, đi thuyết phục những người đồng nghiệp khác.
Cố Cẩm Tâm đã từng nói qua, mơ ước lớn nhất của cô ấy chính là cưới chồng trước hai lăm tuổi. Cho nên từ trước đến nay cô ấy chưa từng bỏ qua những buổi xem mắt, theo cách nói của cô ấy chính là thà giết nhầm chứ không bỏ sót!
Mai Thùy Hân bất lực bĩu môi, nói với điện thoại: "Tổng giám đốc Trịnh đang họp đúng không? Vậy tôi sẽ gọi lại sau."
Tòa nhà Trịnh thị ở Thượng Hải nằm trên con đường đáng giá nghìn vàng bên bờ sông Hoàng Phổ. Phòng làm việc của Tổng giám đốc ở tầng cao nhất, chỉ cần mở ra rèm cửa sổ sát đất ra là có thể nhìn thấy được phong cảnh của cả thành phố.
Khi hắn xem xong hết tài liệu trong tay thì đã sáu giờ chiều.
Trịnh Thiên Ngọc kéo ngăn kéo ra, trong ngăn kéo có đặt một nhân vật hoạt hình bằng kim cương, mái tóc dài màu đen, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn, cái cằm nhọn tinh nghịch, hai viên thủy tinh màu đen cỡ to làm đôi mắt to linh hoạt lóe lên ánh sáng lóa mắt.
Đây là Trịnh Thiên Ngọc cố ý đặt làm con búp bê hoạt hình theo phiên bản của Mai Thùy Hân ở Swarovski. Con búp bê tinh nghịch đứng ở trên bàn rất không hợp với phong cách lạnh lùng trong văn phòng Tổng giám đốc này của hắn, có vẻ đặc biệt bắt mắt...
Lần đầu tiên nhìn thấy tạo hình búp bê hoạt hình tương tự trong tủ kính ở Chicago, hắn liền nghĩ đến Mai Thùy Hân. Các cô gái đều thích những thứ đồ chơi sáng lấp lánh này, cô chắc chắn cũng sẽ thích.
Đúng rồi, lần sau hắn lại làm một con búp bê hoạt hình theo phiên bản của mình, để cho Mai Thùy Hân mang theo bên người!
Đôi môi mỏng đầy gợi cảm của Trịnh Thiên Ngọc không khỏi hơi cong lên.
"Cốc cốc..."
Cửa phòng làm việc vang lên hai tiếng gõ.
"Vào đi." Trịnh Thiên Ngọc thu lại mạch suy nghĩ, lãnh đạm lên tiếng.
Một người phụ nữ trí thức chừng ba mươi buổi bước vào, đó là cô Trương - thư ký công ty ở chi nhánh Thượng Hải của hắn.
"Tổng giám đốc Trịnh, cà phê của ngài đây." Thư ký Trương đặt cốc cà phê nóng trên tay lên bàn làm việc, thuận tiện báo cáo hành trình: “Chín giờ tối ngài có cuộc họp buổi tối với mấy vị Tổng giám đốc của bất động sản Đế Nghiệp, tôi đã đặt khách sạn Quân Dương ở Tây Hoàn."
"Ừ." Trịnh Thiên Ngọc cầm cốc cà phê lên nhấp một hớp.
"Còn nữa... Cô Lam, cô Hứa, cô Mai, cô Phương mời ngài rảnh rỗi thì gọi lại cho các cô ấy." Thư ký đẩy cặp mắt kính gọng đen, báo cáo việc riêng đâu ra đấy.
Trịnh Thiên Ngọc là Tổng giám đốc của Trịnh thị ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương, tuổi trẻ sung sức lại cực kỳ đẹp trai, từ trước tới nay chưa từng thiếu phụ nữ bên cạnh.
Thư ký Trương có đôi khi cảm thấy mình không phải là thư ký mà là bảo mẫu kiêm phụ huynh của hắn, còn phải thay hắn xử lý các loại vấn đề quan hệ nam nữ nữa.
Trịnh Thiên Ngọc đang uống cà phê chợt dừng lại: “Cô Mai nào?"
"Cô Mai Thùy Hân." Thư ký Trương không khỏi tò mò nhìn Trịnh Thiên Ngọc. Trong bốn cô ấy mà hắn chỉ muốn hỏi mỗi cô Mai? Xem ra Tổng giám đốc Trịnh đặc biệt yêu thương có thừa với cô gái họ Mai này rồi...
Mai Thùy Hân?
Trịnh Thiên Ngọc khẽ nhíu này. Không ngờ cô ấy lại chủ động gọi điện thoại cho hắn, xem ra những bông hoa hồng kia đã phát huy tác dụng rồi. Cho nên mới nói, hoa hồng có lực sát thương lớn nhất đối với phụ nữ, Mai Thùy Hân cũng không ngoại lệ.
Lần trước hắn tặng cô bông hoa hồng xanh không thấy cô cảm động lắm, nhất định là vì chỉ có một bông.