CHƯƠNG 114: KHÔNG BIẾT PHẢI TRÁI
CHƯƠNG 114: KHÔNG BIẾT PHẢI TRÁI
"Cô, người phụ nữ này đúng là không biết phải trái!" Trịnh Thiên Ngọc trừng mắt với cô và lạnh lùng nói.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mặt cô với tính xâm lược quá mạnh, làm trong lòng cô hơi khiếp sợ. Trịnh Thiên Ngọc thật sự nổi giận lên vẫn rất dọa người đấy.
Cô im lặng không nói gì nữa, thang máy di chuyển lên trên một cách ổn định.
Bốn vách thang máy làm bằng inox đặc biệt sáng bóng, cô có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của Trịnh Thiên Ngọc. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám bạc, không thắt cà vạt, hai cúc áo phía trên không cài mà mặc cho cổ áo mở rộng.
Dáng người hắn cao ráo lại rắn chắc, điệu bộ cao ngạo như hoàng tử, lại thêm các đường nét khôi ngô trên gương mặt, toàn thân đều lộ vẻ hấp dẫn lại gợi cảm của phái nam.
Đáng chết. Mai Thùy Hân đột nhiên ý thức được sự thất thố của mình.
Không ngờ cô lại ngây người nhìn cái bóng của Trịnh Thiên Ngọc. Cô len lén liếc nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn nút bấm trong thang máy, không chú ý tới sự thất lễ của cô.
Mai Thùy Hân thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói chuyện với vẻ không mấy tự nhiên: "Tổng giám đốc, anh không cần đích thân đưa tôi tới đó đâu, tôi tự qua là được rồi."
Mai Thùy Hân cảm thấy giọng của mình đã đủ uyển chuyển nhưng Trịnh Thiên Ngọc lại không thèm quan tâm, nói thẳng: "Im lặng!"
Mai Thùy Hân mím môi, biết điều không nói thêm gì nữa. Cô cũng không muốn thật sự chọc giận Trịnh Thiên Ngọc.
Nhưng trong lòng cô lại không cho là đúng. Trịnh Thiên Ngọc làm vậy là đang quan tâm cô à? Nhưng vì sao sự quan tâm này lại làm cho người ta thấy không thoải mái vậy?
Cô không thể nào cảm nhận được sự ấm áp khi được người khác quan tâm, trái lại có chút cảm giác uy hiếp kỳ quái.
Quan tâm một người mà cũng bá đạo như vậy. Mai Thùy Hân thầm lắc đầu. Trịnh Thiên Ngọc quả nhiên là một người đàn ông cuồng tự cao tự đại.
Trong lòng Mai Thùy Hân lại vừa lắc đầu vừa thở dài, dán nhãn “cuồng tự cao tự đại” lên hình ảnh của Trịnh Thiên Ngọc. Có lẽ vẻ mặt của cô quá rõ ràng nên Trịnh Thiên Ngọc quay đầu hỏi: "Mai Thùy Hân, cô đang thì thầm gì đấy?"
"Hả? Tôi đâu có đâu!" Mai Thùy Hân đương nhiên sẽ không thừa nhận cô đang thầm mắng hắn.
"Thật không có à?" Trịnh Thiên Ngọc hơi nghiêng đầu về phía Mai Thùy Hân, mắt nhìn xuống cô, giọng nói của hắn trầm lắng lại đầy cảm xúc, kèm theo chút nuông chiều, trong nháy mắt làm cho cô bị lạc mất phương hướng.
Mai Thùy Hân quay đầu đi, tránh ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc. Cô gật đầu thật mạnh để thể hiện sự trong sạch của mình.
Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên giơ tay ra và vỗ xuống đầu Mai Thùy Hân: "Cô bé ngốc, đến tầng mười chín rồi!"
Mai Thùy Hân ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thang máy đã đến phòng y tá của tầng mười chín.
Hai người bước trên nền nhà sáng bóng đi tới phòng y tế.
Trịnh Thiên Ngọc nắm lấy tay Mai Thùy Hân và giơ cánh tay của cô lên nhìn: "Hôm nay cô làm gì đắc tộ thư ký Hướng à?"
Mai Thùy Hân vội vàng lắc đầu. Cô cũng không muốn nói xấu người khác ở trước mặt Trịnh Thiên Ngọc: "Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi. Chắc là thư ký Hướng không cẩn thận thôi."
"Không cần biết cô ta có phải cố ý hay không, cô ta dám làm bỏng người phụ nữ của tôi thì phải trả giá đắt" Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác.
"Dừng." Mai Thùy Hân nhìn Trịnh Thiên Ngọc khinh thường nói: “Ngài Tổng giám đốc, ngài tính nhầm rồi à? Hướng Uyển không phải là người phụ nữ của anh sao? Tôi nghe nói anh và cô ấy còn từng có một lịch sử lãng mạn đấy."
Người đàn ông này đúng là vô tình, rõ ràng là hắn đã ngủ với người ta nhưng xoay mặt liền không nhận người.
"Mai Thùy Hân, có phải cô đang ghen không?" Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu xuống nhìn cô, hơi thở nóng bỏng phả đến bên tai cô, mùi nước hoa thoang thoảng trên người hắn bay vào trong mũi cô.
Mai Thùy Hân vội vàng lùi lại một bước để kéo dài khoảng cách giữa cô và Trịnh Thiên Ngọc: "Dĩ nhiên không phải tôi ghen rồi. Tôi chỉ đang nhắc nhở ngài không nên quá vô tình thôi."
Mai Thùy Hân cũng thấy tiếc thay cho Hướng Uyển. Có ai mà không biết Trịnh Thiên Ngọc luôn lạnh lùng vô tình với phụ nữ, nhưng cô ta cứ một mực rúc đầu vào trong ngõ cụt không chịu đi ra.
"Thật vậy sao?" Trịnh Thiên Ngọc không để ý tới lời nói đầy gai góc của Mai Thùy Hân, ép cô vào góc tường, giọng nói càng thêm trầm lắng lại ái muội.
"Này ~ này ~ Trịnh Thiên Ngọc, anh đừng có nổi hứng linh tinh! Chỗ này chính là công ty đấy! Anh không sợ cấp dưới của anh thấy anh đùa giỡn nhân viên nữ sao?" Mai Thùy Hân bị Trịnh Thiên Ngọc ép vào trong góc tường, vốn muốn trốn cũng không thể trốn được!
Cô không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay chống vào ngực hắn, ngực hắn cứng rắn, cơ bắp săn chắc lại đàn hồi, sờ tay vào rất tuyệt. Mai Thùy Hân bỗng nhiên hơi đỏ mặt. Cô rốt cuộc đang làm gì vậy?
Người đàn ông này đang đùa giỡn cô mà cô lại thử sờ vào ngực của hắn!
Trịnh Thiên Ngọc thấy mặt Mai Thùy Hân đỏ bừng, bỗng nhiên thấy tâm trạng thật tốt. Hắn cúi đầu dùng bàn tay mình phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói hơi khàn khàn gần như ve vãn: "Mai Thùy Hân, cô đỏ mặt rồi. Cô đang nghĩ tới hình ảnh hạ lưu gì thế?"
Ngất mất thôi! Mai Thùy Hân quả thật sắp tức chết rồi. Người đàn ông này thật biết cách làm cho người ta nghẹn lời! Chỉ có hắn mới luôn nghĩ tới những thứ không hợp với trẻ nhỏ đi?
"Anh thật nhàm chán!" Cô hung hăng nói một câu rồi bỏ lại Trịnh Thiên Ngọc, chạy vào phòng y tế.
Thấy Tổng giám đốc tới đây, mấy bác sĩ trong phòng y tế đều vội vàng đứng lên: "Tổng giám đốc."
Trịnh Thiên Ngọc tùy ý gật đầu, đưa Mai Thùy Hân ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh và giơ cánh tay của cô lên: "Cô ấy bị bỏng, các người nhanh chóng xử lý cho cô ấy đi."
Mấy bác sĩ trao đổi ánh mắt với nhau, ai nấy đều rất tò mò về Mai Thùy Hân.
Trịnh Thiên Ngọc là người lạnh lùng, nghiêm nghị lại kiên cường, ở trong Trịnh thị nổi tiếng là Tổng giám đốc núi băng, bọn họ rất ít khi thấy hắn thân thiết, ôn hòa với người khác như vậy.
Ánh mắt mấy người đều quan sát Mai Thùy Hân từ trên xuống dưới. Đây là một cô gái rất bình thường, thanh tú thì có thanh tú nhưng tuyệt đối không phải là người đẹp đẳng cấp.
Gần đây Tổng giám đốc đổi tính rồi sao? Trước đây không phải hắn chỉ thích người đẹp với vóc dáng nóng bỏng siêu cấp à? Chắc hắn ăn nhiều bữa tiệc lớn nên thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị. Loại món cháo trắng này thường không có thời hạn sử dụng quá dài. Trong lòng mọi người đã phán tử hình cho Mai Thùy Hân, kết luận thời kỳ cưng chiều của cô sẽ không vượt quá một tuần.
"Các người còn đứng đờ người ra đấy làm gì? Không phải tôi đã bảo các người tới xử lý vết thương sao?" Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng mở miệng. Bác sĩ sợ đến mức vội vàng xoay người đi lấy thuốc.
Thuốc mỡ này có tính kích thích, khi xoa lên trên cánh tay Mai Thùy Hân, cô đau đến mức phải nhíu mày.
"Được rồi, được rồi, cố chịu một lát sẽ xong ngay thôi." Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu nhìn Mai Thùy Hân, khẽ dỗ cô bằng giọng điệu như dỗ trẻ con.
Các bác sĩ lại chấn động! Hóa ra Tổng giám đốc cũng biết nói chuyện dịu dàng à? Hóa ra giọng nói dịu dàng của Tổng giám đốc lại có lực sát thương như thế! Trong mắt cô y tá độc thân hiện ra rất nhiều trái tim hồng. Đây quả thực là người đàn ông hoàn mỹ nhất! Nhìn hắn như ngang ngược nhưng lại dịu dàng như nước đối với người phụ nữ mà mình yêu thích... Cô y tá không ngừng mê mẩn...
Thấy ánh mắt kinh ngạc của các bác sĩ xung quanh, Mai Thùy Hân cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên. Cô nhíu mày, đẩy Trịnh Thiên Ngọc đang định kéo tay cô ra.
Đúng là đáng ghét. Cô mới đi làm ngày đầu tiên, cô không muốn bị người ta đứng xem như nhìn động vật hoang dã đâu. Tất cả đều là tại Trịnh Thiên Ngọc. Lúc trước không phải đã nói rõ cô tới đây làm, hắn sẽ đối xử với cô như nhân viên bình thường sao? Nhưng hắn vốn không làm được!
Mai Thùy Hân nghiêm khắc trừng mắt với Trịnh Thiên Ngọc, rất bình tĩnh dịch người cách xa hắn.
Mai Thùy Hân ghét bỏ Trịnh Thiên Ngọc rõ ràng như vậy khiến các bác sĩ xung quanh không chỉ chấn động mà quả thật là muốn rơi tròng mắt ra rồi!
Một cô gái với dáng vẻ bình thường còn rất to gan! Thậm chí cô còn dám ghét bỏ cả Tổng giám đốc! Trong lòng mọi người thật sự bái phục Mai Thùy Hân. Ở trong lòng bọn họ, cô đã chiếm vị trí thần tượng số một rồi!
Khi Trịnh Thiên Ngọc dẫn theo Mai Thùy Hân đi ra khỏi phòng y tế, cô đã trở thành một truyền kỳ ở Sở thị, trở thành tiêu điểm chú ý của dư luận trong toàn công ty.
Cả công ty lại giống như muốn nổ tung. Tất cả mọi người thảo luận về mối quan hệ giữa Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc.
Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc vừa rời khỏi trong phòng y tế, mấy bác sĩ đã lập tức thông qua phần mền “chat nội bộ” trong công ty để thông báo về tình hình mới nhất của Tổng giám đốc và Mai Thùy Hân!
Bao gồm việc Tổng giám đốc muốn kéo tay cô gái lại bị cô gái từ chối và khinh thường, bao gồm chuyện Tổng giám đốc dịu dàng khẽ dỗ cô gái không cần sợ đau. Trịnh Thiên Ngọc nuông chiều và che chở Mai Thùy Hân đã được mọi người phóng đại lên gấp mười lần, sau đó truyền đi khắp nơi. Hành động của Mai Thùy Hân đã một lần nữa trở thành thư ký nổi tiếng nhất trong lịch sử Sở thị!
Mai Thùy Hân được Trịnh Thiên Ngọc đi cùng đến phòng thư ký.
Trên đường đi, Mai Thùy Hân nhiều lần cầu xin Trịnh Thiên Ngọc: "Tôi xin anh đấy, anh đừng đi cùng tôi được không? Vừa rồi anh đã làm người khác đủ chú ý rồi, bây giờ anh lại đưa tôi về, còn không biết người khác sẽ nói thế nào đâu!"
Lông mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc nhíu lại: "Mai Thùy Hân, cô đừng tự mình đa tình có được không? Tôi chỉ là tiện đường thôi! Tôi quay về phòng làm việc cũng phải đi đường này đấy."
Mai Thùy Hân gật đầu: "Vậy được rồi! Thế tôi đi cầu thang cũng được chứ?"
Trịnh Thiên Ngọc giơ tay kéo áo khoác của cô lại: "Cô đi thang máy với tôi!"
Mai Thùy Hân đón nhận ánh mắt của mọi người trên đường trở lại phòng thư ký, trong bụng đã vô cùng tức giận.
"Tiểu Hân, cậu về rồi à? Cánh tay thế nào?" Cố Cẩm Tâm thấy Mai Thùy Hân trở về liền quan tâm chào hỏi.
"À, không sao cả, mình đã bôi rất nhiều thuốc mỡ rồi. Cậu đừng lo lắng." Mai Thùy Hân mỉm cười nhìn Cố Cẩm Tâm.
Hướng Uyển thấy Trịnh Thiên Ngọc cũng đi qua thì trên mặt tươi cười rạng rỡ, lắc mông đi tới bên cạnh Mai Thùy Hân, giả vờ quan tâm: "Tiểu Hân, thật ngại quá, tôi không phải cố ý đâu! Cô không sao chứ?"
Mai Thùy Hân liếc nhìn Trịnh Thiên Ngọc, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn lướt qua mặt Hướng Uyển nhưng không chú ý lắm, trong đáy mắt hắn chẳng hề lóe sáng trước gương mặt xinh đẹp như búp bê sứ của cô ta.
Không biết tại sao Mai Thùy Hân lại thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: "Không sao, dù sao tôi cũng không đau lắm."
"Tiểu Hân, cô thật rộng lượng, tôi rất cảm động..." Hướng Uyển giả vờ chuột khóc mèo nói, đôi mắt to lại vốn không nhìn Mai Thùy Hân, một mực liếc nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
Trong mắt Trịnh Thiên Ngọc hiện lên vẻ châm chọc, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, gương mặt điển trai như hoàng tử vô cùng thâm trầm, toàn thân đột nhiên tản ra một sự lạnh lẽo, tăm tối.
"Thư ký Hướng, cô bị sa thải!" Anh lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Tổng giám đốc Trịnh!" Hướng Uyển kinh ngạc ngây người khi nghe được Trịnh Thiên Ngọc nói vậy, đôi mắt mở to nhìn hắn với vẻ không tin.
Dù gì cô ta cũng từng là người yêu của Trịnh Thiên Ngọc, làm sao hắn có thể vì Mai Thùy Hân mà đuổi việc cô thư ký nhỏ này của mình không chớp mắt vậy chứ?
"Tổng giám đốc, thư ký Hướng không phải cố ý, anh làm sao có thể xử phạt cô ấy nặng như vậy được chứ?" Mai Thùy Hân cũng cảm thấy rất bất ngờ về quyết định của Trịnh Thiên Ngọc.