Lấy Nhà Tài Phiệt Siêu Giàu

Chương 106: Chap-106




CHƯƠNG 106: ANH BỊ THƯƠNG RỒI?

CHƯƠNG 106: ANH BỊ THƯƠNG RỒI?

Bây giờ Mai Thuỳ Hân cũng không thể tự do rời đi vì tiểu Tư Hàn đã ỷ lại vào cô.

Từ khi được uống sữa Mai Thuỳ Hân một lần, tiểu Tư Hàn không uống sữa của vú em nữa. Ngày nào cũng chu cái miệng nhỏ oa oa khóc lớn cũng không chịu uống sữa của vú em.

Trịnh Thiên Ngọc ước gì có thể buộc tiểu Tư Hàn bên người Mai Thuỳ Hân, mỗi lần Tư Hàn khóc liền đáng thương chạy tới bên Mai Thuỳ Hân cầu khẩn: “Thuỳ Hân, Tư Hàn khóc thật đáng thương, cô đi cho nó uống chút sữa đi!”

Trong lòng Mai Thuỳ Hân đã loạn như mèo cào từ sớm, vừa nghe thấy Trịnh Thiên Ngọc nói vậy liền chạy nhanh đi cho Tư Hàn uống sữa.

Bé con trắng trẻo mập mạp, vừa thấy Mai Thuỳ Hân tới liền như có cảm ứng, lập tức toét cái miệng không có chiếc răng nào cười với cô. Tim Mai Thuỳ Hân lập tức mềm người ra. Chỉ cần nhìn thấy tiểu Tư Hàn thì những vũ nhục và làm khó mà Trịnh Thiên Ngọc gây ra cho cô dường như đều có thể không để ý.

“Bảo bối, bảo bối ngoan, ăn nào! Ăn nhiều một chút…” Mai Thuỳ Hân bế con lên cho bú, nụ cười trên mặt toả ra ánh sáng của tình mẹ, giọng nói dịu dàng Trịnh Thiên Ngọc chưa nghe bao giờ.

Trịnh Thiên Ngọc ngồi trên ghế sofa, giả vờ đọc báo nhưng ánh mắt lại không ngừng len lén nhìn Mai Thuỳ Hân đang cho tiểu Bảo Bảo ăn, trong lòng hắn cũng có chút ngứa ngáy.

“Đừng giả vờ nữa! Muốn nhìn thì nhìn đi!” Mai Thuỳ Hân đã biết Trịnh Thiên Ngọc nhìn lén từ lâu, ném cho hắn một câu khinh bỉ.

“Mai Thuỳ Hân, cô nghĩ nhiều rồi! Cô cho rằng cô mê người vậy sao? Tôi chỉ tò mò, sữa mẹ ngon đến vậy à? Mà lại khiến tiểu Tư Hàn uống hăng hái đến vậy!” Sao Trịnh Thiên Ngọc lại không nghe ra sự châm chọc của Mai Thuỳ Hân, hắn cũng mạnh mẽ đáp trả.

“Anh…!” Mai Thuỳ Hân bị lời nói trắng trợn của hắn làm mặt đỏ lên, lười phải nhiều lời với hắn, chỉ chăm chú cho tiểu Tư Hàn uống sữa.

Cuối cùng tiểu Bảo Bảo cũng ăn no, ợ một cái thoả mãn rồi ngủ thiếp đi trong lòng Mai Thuỳ Hân.

Mai Thuỳ Hân nhẹ nhàng hát ru, nhẹ nhàng cẩn thận đặt tiểu Tư Hàn vào cái nôi nhỏ của bé.

Trịnh Thiên Ngọc thấy Bảo Bảo ngủ rồi, mặt dày tới bên Mai Thuỳ Hân: “Thuỳ Hân, tôi cũng muốn thử…”

“Thử cái gì?” Mai Thuỳ Hân kinh ngạc.

“Cái này…” Trịnh Thiên Ngọc đưa tay xoa lên áo ngực Mai Thuỳ Hân vừa mặc lại.

“Anh! Anh có biết xấu hổ không hả?!” Mai Thuỳ Hân vừa xấu hổ vừa tức giận, cô chưa thấy người đàn ông nào lại muốn tranh ăn với con.

“Thuỳ Hân, cho tôi nếm thử đi mà! Xem xem rốt cuộc là thứ ngon gì mà lần nào tiểu Tư Hàn cũng ăn ngon như vậy.” Trịnh Thiên Ngọc tiếp tục lằng nhằng với Mai Thuỳ Hân.

“Cút!” Mai Thuỳ Hân kéo bàn tay Trịnh Thiên Ngọc ra rồi đi ra ngoài.

Trịnh Thiên Ngọc giữ lấy vòng eo thon gọn của Mai Thuỳ Hân: “Cũng không phải chưa từng ăn, đã thử mấy trăm lần rồi còn ngại gì chứ?”

Nhìn đôi mắt sắc bén của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thuỳ Hân cảm thấy mình như đang không mặc quần áo. Tay Trịnh Thiên Ngọc đã luồn vào trong quần áo cô khiến Mai Thuỳ Hân bị doạ liều mạng giãy giụa.

“Rẹt rẹt!” Cúc áo trên váy lại lần nữa bị giật hết ra!

“Trịnh Thiên Ngọc!” Mai Thuỳ Hân hét lớn. Lần này cô thật sự giận rồi! Bây giờ cô chỉ còn mỗi bộ váy này thôi! Trịnh Thiên Ngọc đáng chết!

Nhìn dáng vẻ Mai Thuỳ Hân một tay che ngực, một tay liều mạng giữ lấy chiếc váy đã rách, Trịnh Thiên Ngọc không nhịn được cười lớn: “Mai Thuỳ Hân! Cô có biết dáng vẻ của cô bây giờ rất buồn cười không? Haha…”

Mai Thuỳ Hân tức chết đi được, đưa tay đánh lên đầu anh vài cái: “Cho anh cười này! Đều tại anh!”

Trịnh Thiên Ngọc cười kéo Mai Thuỳ Hân vào lòng: “Đi, đưa cô đi mua quần áo!”

Tuỳ tiện tìm một bộ quần áo cũ của Trịnh Thiên Hy cho Mai Thuỳ Hân mặc rồi Trịnh Thiên Ngọc đưa cô ra ngoài.

Trịnh Thiên Ngọc đưa cô tới cửa hàng quần áo cao cấp nhất cả con đường để mua quần áo cho cô.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình đi tới tiếp đón nhưng Trịnh Thiên Ngọc lại lạnh lùng từ đầu đến cuối.

Đi tới trước giá áo, ngón tay thon dài của Trịnh Thiên Ngọc lướt qua một hàng quần áo, nhìn trúng cái nào liền lấy xuống ném vào ngực nhân viên…

Mai Thuỳ Hân im lặng nhìn tư thế Trịnh Thiên Ngọc chọn quần áo, lại một lần nữa trải nghiệm sâu sắc cái gọi là giàu nứt đố đổ vách.

Dáng vẻ Trịnh Thiên Ngọc bây giờ, hoàn toàn giống nhà giàu mới nổi!

Phách lối, vênh váo tự đắc, không ai bì nổi…

Khi chọn giày, Trịnh Thiên Ngọc cũng mang tác phong kiêu Ngọc đó, nói ra size giày của cô rồi chỉ vào từng đôi: “Đôi này, đôi này, đôi này…”

Nhân viên cửa hàng đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái nhìn Mai Thuỳ Hân.

“…”

Mai Thuỳ Hân không chịu được ánh mắt của nhân viên cửa hàng, lặng lẽ đi tới khu vực giày nam, mặc cho Trịnh Thiên Ngọc ở đó khoe khoang tiền bạc của hắn.

Quần áo hắn mua cho cô, một ngày cô thay một bộ cũng phải vài năm mới hết…

Một nhân viên cửa hàng bỗng đi tới cạnh cô, cười nhẹ nhàng nói một tràng tiếng Anh rất chuẩn.

Mai Thuỳ Hân có phần ngạc nhiên, cô chỉ nghe hiểu gì mà “chồng” rồi “giày nam”, còn cụ thể là gì thì cô nghe cái hiểu cái không.

Trịnh Thiên Ngọc trở thành người được cô chọn giày cho bỗng nhiên đi tới, nhíu mày hỏi: “Cô chọn giày cho tôi à?”

“Hả?”

Mai Thuỳ Hân ngây ra một lát, lúc này mới nghĩ tới lời nhân viên cửa hàng vừa nãy chắc hẳn là: “Chồng cô rất đẹp trai, rất hợp với đôi giày này.”

Trịnh Thiên Ngọc vốn không chú ý tới sự ngạc nhiên của Mai Thuỳ Hân, đi tới bên cô rồi cầm đôi giàu da màu đen sáng bóng lên nhìn, lông mày rậm nhíu lại: “Mai Thuỳ Hân, cô thích loại này sao?”

Giày da kiểu dáng mũi nhọn quả thật đã không còn nổi nữa nhưng đôi giày này được may thủ công, từng chi tiết chế tác đều vô cùng hoàn mỹ.

Mai Thuỳ Hân im lặng, cô chỉ đúng lúc đứng ở khu giày nam mà thôi…

Cô nói muốn chọn giày cho hắn lúc nào?

Thấy tâm trạng Trịnh Thiên Ngọc rất tốt, Mai Thuỳ Hân chỉ đành cười nhạt: “Ừm, mắt thẩm mỹ của tôi quả thật không ra sao cả, đặt lại là được rồi.”

Không ngờ Trịnh Thiên Ngọc lại quăng đôi giày da vào tay cô: “Để tôi thử.”

Mai Thuỳ Hân nâng mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc, vốn hắn không chú ý đến ánh mắt Mai Thuỳ Hân, tự ngồi lên ghế sofa, đôi chân gác lên nhau, một chân nhấc lên, đôi mắt thâm thuý nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ đợi cô tới phục vụ.

Nhân viên cửa hàng lắm miệng này hại cô phải thử giày cho cậu chủ giống như người hầu.

Hít sâu một hơi, Mai Thuỳ Hân nén cảm giác khó chịu vào lòng, ngồi xổm trước mặt Trịnh Thiên Ngọc thay anh đi giày, tư thế này cực kỳ giống người làm.

Giày da đi vào chân, Trịnh Thiên Ngọc không đứng lên đi lại mà chỉ ngồi đó lắc lư cái chân, giày da đung đưa trên chân, hiển nhiên là size giày quá lớn.

Mặt Trịnh Thiên Ngọc lập tức đen lại: “Mai Thuỳ Hân, cô chọn giày kiểu gì vậy?”

Mai Thuỳ Hân im lặng nhìn lên trời một lần nữa.

Đôi giày này vốn không phải cô chọn có được không?!

“Cô có biết tôi đi giày size bao nhiêu không?” Trịnh Thiên Ngọc trừng mắt nhìn Mai Thuỳ Hân, giọng điệu tức giận.

“Ặc…” Mai Thuỳ Hân không biết nên trả lời thế nào.

Cô không có việc gì thì nhớ hắn đi giày size bao nhiêu làm gì?

Nhìn vẻ mặt mờ mịt im lặng của Mai Thuỳ Hân, sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc càng ngày càng khó coi! Hắn nhớ cô đi giày size bao nhiêu vậy mà cô gái này lại hoàn toàn không biết size của hắn!

Rất tốt.

Trịnh Thiên Ngọc đang tức giận bỗng nghe Mai Thuỳ Hân dùng tiếng anh nói ra size giày của hắn.

“Nhớ cho kỹ đi?” Sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc dịu đi một chút nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng.

“Ặc… Ừm…” Mai Thuỳ Hân có chút chột dạ trả lời. Thực ra cô nhìn thấy trong đôi giày hắn thay trên đất có ghi số size.

Khuôn mặt đen xì của Trịnh Thiên Ngọc vừa nãy khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ và khó hiểu. Không phải chỉ là không nhớ size giày của hắn thôi sao, đến mức phải tức giận vậy không? Thật sự coi cô là người làm đấy à?

“Nể tình cô nhớ ra, tha cho cô một lần.” Trịnh Thiên Ngọc hừ lạnh một tiếng từ trong mũi. Môi mỏng gợi cảm không tự chủ cong lên, khuôn mặt lãnh khốc nhu hoà đi rất nhiều.

“Woa… mau nhìn đi!”

Mấy nhân viên cửa hàng ở bên cạnh lén nhìn hắn, bắt đầu si mê.

Mai Thuỳ Hân không thể không thừa nhận, Trịnh Thiên Ngọc khi không tức giận quả là người đàn ông cực kỳ anh tuấn.

Khi ra khỏi cửa hàng quần áo, Trịnh Thiên Ngọc đi giày mới ra còn giày cũ thì vứt vào thùng rác.

Gió đêm rất lạnh khiến Mai Thuỳ Hân rụt cổ lại, Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu nhìn cô rồi ôm cô vào lòng.

“Pằng…” Tiếng súng vang dội phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

Nam nữ trên đường đều loạn cả lên, nhao nhao chạy trốn.

Mai Thuỳ Hân cũng được Trịnh Thiên Ngọc ôm ngã xuống đất, hắn ôm cô lộn một vòng rồi trốn sau một chiếc xe.

Mai Thuỳ Hân ngạc nhiên, cơ thể ở trong ngực Trịnh Thiên Ngọc cử động một chú muốn thò đầu ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

“Đừng nhúc nhích, nấp vào đây!” Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt Mai Thuỳ Hân, thấp giọng nói.

Nói xong hắn lộn một vòng, từ phía sau xe hơi lăn tới sau góc tường. Mai Thuỳ Hân nhìn thấy hắn đứng thẳng tắp, lấy một khẩu súng từ trong túi ra.

Từ khe hở bánh xe, Mai Thuỳ Hân nhìn thấy rõ một người đàn ông ngoại quốc đang nằm bên cạnh, hai mát trợn trừng, không nhúc nhích, dưới đầu dầy máu tươi chả thẳng tới bên cạnh cô…

“A…” Mai Thuỳ Hân suýt thì hét ra tiếng, mau chóng lấy tay che miệng mình lại.

Vừa nãy người đàn ông ngoại quốc này đi ngay bên cạnh cô và Trịnh Thiên Ngọc!

Nếu vừa nãy không có Trịnh Thiên Ngọc ôm cô nằm xuống thì bây giờ người đầu nở hoa sẽ là cô!

Trong lúc hoảng hốt, Mai Thuỳ Hân nghe thấy một nhóm người dùng tiếng Trung thấp giọng hô: “Hình như chạy đến bên phía góc tường rồi. Chúng ta chia nhau đi tìm!”

Rất rõ ràng, đám người này nhằm vào cô và Trịnh Thiên Ngọc. Tim Mai Thuỳ Hân xiết lại thật chặt.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía góc tường, Trịnh Thiên Ngọc vẫn yên lặng đứng đó. Nếu không phải Mai Thuỳ Hân biết hắn đang nấp ở đó thì còn tưởng là một cái cây.

Bóng đen càng lúc càng tới gần, tim Mai Thuỳ Hân cũng vọt lên tận họng.

“Pằng, pằng, pằng!” Ba tiếng súng liên tiếp vang lên, hai người nặng nề ngã xuống đất. Trịnh Thiên Ngọc đã xử lý được hai kẻ địch.

Người còn lại cực kỳ xảo quyệt, men theo vách tường tới gần Trịnh Thiên Ngọc.

Mai Thuỳ Hân đang định gọi Trịnh Thiên Ngọc một tiếng để hắn chú ý thì bỗng hắn vọt ra từ vách tường, “pằng” một tiếng, bóng đen kia ngã xuống.

Cuối cùng Mai Thuỳ Hân cũng được thở phào một hơi, còn chưa kịp hô lên một tiếng “A Di Đà Phật” thì Trịnh Thiên Ngọc đã kéo cô chạy nhanh về phía con đường nhỏ bên cạnh!

Mai Thuỳ Hân bị Trịnh Thiên Ngọc dẫn theo chạy điên cuồng, bỗng cô cảm nhận được một thứ chất lỏng dính dính, nóng hổi từ cánh tay hắn chảy xuống, tới tận bàn tau hắn đang kéo cô.

Trong lòng Mai Thuỳ Hân căng thẳng, vừa chạy vừa thở hổn hển hỏi: “Thiên Ngọc, anh bị thương à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.